Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 118: ĐẤU
Mười hai ngày sau khi bị tạm giam, Đằng Tuấn Tề được phóng thích. Lương Thần nhìn thấy vẻ mặt dương dương, tự đắc của y thì hận mình không thể đấm cho y một cái. Đại đội phó Khương và trinh sát viên Tiểu Trác nhìn thấy hai tay của Lương Thần nắm chặt thì không hẹn nhau cùng kéo tay hắn lại, nhắc nhở phải duy trì bình tĩnh.
Lương Thần thở hắt ra một hơi, chăm chú nhìn theo Đằng Tuấn Tề đang ngồi trên chiếc xe có rèm che, sau đó hắn cũng rời khỏi trại tạm giam luôn.
Buổi chiều cùng ngày, người bị hại Hứa Tiểu Lỵ và người nhà cùng đến văn phòng của chi đội hình sự để khóc lóc, kêu đòi công đạo. Lương Thần bắt buộc phải tránh mặt đi. Hắn cảm thấy mình không còn mặt mũi nào đối diện với thân nhân người bị hại. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy trang phục cảnh sát mặc trên người đã trở nên rất bẩn, thật sự rất bẩn.
Lương Thần tự nhốt mình trong phòng. Nhả ra từng ngụm khói, tai hắn dường như vẫn còn nghe thấy tiếng khóc thảm thương của Hứa Tiểu Lỵ. Hắn cảm thấy mình bất lực vô cùng.
Lương Thần đã gọi điện thoại cho Chi đội trưởng Thân Lỗi. Thân Lỗi đã nói với hắn cứ theo trình tự bình thường tiến hành thả người. Lương Thần lại gọi điện thoại cho cấp chủ quản hình sự Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham. Phó cục trưởng Triệu cũng vẫn trả lời hắn như những người kia. Lương Thần biết mình không có quyền chỉ trích thái độ của hai vị thủ trưởng nhưng trong lòng hắn lại thật sự thất vọng vô cùng. Hắn luôn mong muốn các vị thủ trưởng sẽ là một tấm gương không sợ cường quyền nhưng thực tế lại không như hắn nghĩ. Lương Thần không thể không thừa nhận lần này cường quyền đã thắng.
Từ triều đại Trung Quốc cổ xưa, kết bè kết phái và quan lại bao che lẫn nhau đều đã xảy ra. Cùng phái thì che chở, khác phái thì chém giết lẫn nhau. Cho đến nay, hiện tượng này vẫn được duy trì bình thường. Cho dù có khăng khăng giữ vững quyết định nhưng cũng không ai dám mạo hiểm đắc tội với lãnh đạo của mình.
Lương Thần rốt cuộc cũng hiểu được, năng lực đặc biệt của hắn không phải là vạn năng. Trên thế giới này còn có năng lực cao hơn năng lực của hắn đó chính là quyền lực. Một vụ án có thể ban đầu rất rõ ràng nhưng khi có quyền lực can thiệp thì sẽ trở nên mờ mịt, thậm chí là hắc bạch điên đảo. Thể chế quyền lực hùng mạnh sẽ làm hại đến người vô tội và người nhà của họ. Thậm chí đến cả hắn cũng thấy mình bé nhỏ vô cùng.
Đây là cuộc sống và công việc mà hắn muốn hướng đến sao? Lương Thần nhìn lên quốc huy uy nghiêm, ánh mắt nheo lại, trái tim hắn như đau khổ. Khi còn nhỏ, hắn đã muốn trở thành một người cảnh sát nên khi tốt nghiệp, hắn đã lựa chọn theo con đường này. Mặc dù trong chốn nhân gian tràn ngập thị phi như ngày hôm nay, trong lòng hắn vẫn còn lưu giữ một loại chính nghĩa mà người đời vẫn cho là ảo tưởng. Hắn luôn hy vọng khi mặc vào trang phục cảnh sát kia thì sẽ được mọi người tôn kính, thậm chí là kính sợ, tuyệt đối không hy vọng bị người khác khinh bỉ hay thóa mạ.
Khi tan tầm, Lương Thần vẫn ở trong phòng làm việc của mình. Thân thể hắn một chút cũng không muốn động đậy. Thư ký Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội thấy Lương Thần vẫn còn ở trong phòng thì dự định qua xem một lần nữa nhưng bị Đại đội phó Khương Bằng ngăn cản lại.
– Tâm trạng của Đội trưởng không tốt. Đừng có quấy rầy cậu ấy!
Khương Bằng trên mặt thần sắc rất phức tạp. Y đã làm cảnh sát hình sự hơn mười năm, việc bất bình gặp qua cũng không ít. Y cũng đã từng có nhiều năm nhiệt huyết sôi trào nhưng theo thời gian và kinh nghiệm gia tăng, y cũng đã biến thành người không phải là việc của mình thì không thèm quan tâm. Y có thể hiểu được tâm trạng của vị Đại đội trưởng trẻ tuổi này. Y cũng hy vọng vụ án sẽ được công chính phán quyết nhưng đây là hiện thực, y và Lương Thần đều không thể thay đổi được điều gì.
Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội cũng biết hai chị em người bị hại buổi chiều đã đến khóc lóc tại chi đội hình sự. Hai người này làm việc chưa lâu, lịch duyệt chưa nhiều cho nên đối với việc này cũng có sự căm phẫn. Nhưng các cô cũng biết năng lực của mình có hạn, căn bản cũng không thể giúp được điều gì.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, hai người cũng chỉ biết thở dài, cùng với Đại đội phó Khương Bằng ra về.
Khi mọi người rời khỏi chưa lâu thì một bóng người xuất hiện tại cửa phòng làm việc của Lương Thần. Người đó không hề gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Nhìn trong phòng tràn ngập khói thuốc rồi lại nhìn thấy người đàn ông đang ngồi gác hai chân lên bàn làm việc, Thân Lỗi than thầm trong lòng một tiếng rồi đi đến ngồi đối diện trước mặt Lương Thần, sau đó cũng lấy ra một điếu thuốc rồi nói:
– Sao rồi? Cảm thấy trong lòng không yên à?
– Không phải!
Lương Thần lắc đầu, trên mặt lộ ra sự suy tư, giọng nói dường như không cất lên nổi.
– Em có thể xua đuổi suy nghĩ này ra khỏi đầu. Em chỉ cảm thấy làm việc tại chi đội hình sự này chẳng có ý nghĩa gì cả.
– Vậy thì làm sao mới có ý nghĩa?
Thân Lỗi thản nhiên hỏi.
– Nếu là chuyện khác thì em không xen vào làm gì nhưng trong quyền hạn và trách nhiệm của mình, em luôn hy vọng mỗi một vụ án đều được công chính quyết định, bắt giữ tội phạm và trừng phạt thích đáng.
Lương Thần tiếp tục nhả ra một ngụm khói.
– Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút. Nếu có một ngày, người thân hoặc là người quan trọng nhất của cậu trở thành tội phạm của vụ án mà cậu thì lại có trách nhiệm và quyền hạn đối với vụ án này. Để giải thoát cho họ, cậu sẽ làm như thế nào?
Thân Lỗi đột ngột hỏi một câu.
– Vấn đề này em đã suy nghĩ qua.
Lương Thần ném nửa điếu thuốc lá xuống đất, giẫm chân lên rồi thản nhiên đón nhận ánh mắt của đối phương bình tĩnh đáp:
– Em không làm được hành động quân pháp bất vị thân, nhưng loại hành động đảo ngược trắng đen táng tận lương tâm như vậy thì em chắc chắn sẽ không làm. Biết luật nhưng vẫn phạm luật thì thật không đáng để em cứu vớt.
– Cho rằng đối với vụ án này cậu có thể làm theo ý mình nhưng sau đó có khả năng sẽ bị cách chức, cậu vẫn muốn làm sao?
Thân Lỗi lại hỏi tiếp một câu.
– Nếu chỉ cần như thế thì em sẽ bất chấp hậu quả mà làm.
Lương Thần nhếch miệng cười khổ nói:
– Điều mà em cảm thấy đáng tiếc chính là cho dù em có nguyện ý muốn theo đuổi vụ án này đến cùng thì kết quả vẫn không thay đổi. Chỉ có điều công sức hy sinh của mình trở thành công cốc mà thôi.
– Tôi thì cứ nghĩ rằng cậu sẽ vì chính nghĩa và công lý mà chiến đấu hết mình chứ?
Thân Lỗi mỉm cười, lời nói mang tính trêu chọc chứ không có ác ý.
– Hiện tại vẫn còn người như vậy sao?
Lương Thần hỏi ngược lại.
– Hy sinh vì nghĩa lớn? Em tự hỏi mình là vẫn chưa đạt được điều đó thì làm sao mà cứu giúp người khác được. Em biết rõ mình cần phải chủ trì công đạo nhưng cũng biết cho dù có mất cả sự nghiệp của mình vào đó cũng chỉ là vô bổ. Chuyện ngu xuẩn này em sẽ không làm.
– Rất khó có thể làm được!
Thân Lỗi lắc đầu nói.
– Tiểu Lương, cậu nên lấy lại tinh thần nào. Chưa đến phút cuối thì đừng nên bỏ cuộc. Xấp tài liệu của cục trưởng Bộ, tôi đã có xem qua. Mặc kệ thế nào thì cậu cũng nên đi xác minh một chút.
– Sếp Thân, anh có biện pháp nào à?
Nghe cấp trên nói như vậy, trong lòng Lương Thần không khỏi phát sinh một tia hy vọng, vội vàng truy vấn.
– Đúng! Đối với vụ án này thì Phó cục trưởng Triệu và Phó cục trưởng Trương cầm chắc là không đồng ý.
Thân Lỗi rít một ngụm khói rồi nhả ra từ từ.
– Nhưng dựa theo lệ thường, khi đã có chứng cứ mới xuất hiện thì cần phải xác minh. Hơn nữa Đằng Tuấn Tề là học sinh trung học. Về phương diện này thì tìm người bảo lãnh cũng là phù hợp với điều kiện.
Lương Thần không nói gì, chỉ tập trung vào câu nói cuối cùng của Thân Lỗi.
– Cậu nên điều tra lại vụ án. Khi đã có kết quả chính xác thì mọi chuyện sẽ tự nhiên được xử lý một cách tốt đẹp. Mọi cái đều không hơn được chứng cứ. Chỉ có điều, một khi đã làm như vậy thì cả tôi và cậu đều phải bị tiếng xấu thay cho người khác. Cho nên cần phải chuẩn bị tâm lý.
Thân Lỗi nét mặt vẫn mỉm cười. Y đề cập đến tôi và cậu thì có nghĩa là y muốn cùng với Lương Thần chịu trách nhiệm. Trên thực tế, là người phụ trách chi đội hình sự, hành động phá án của Lương Thần cũng trực tiếp có liên quan đến y. Cái này gọi là “trách nhiệm của lãnh đạo”.
– Nếu chẳng may không đạt được kết quả gì?
Lương Thần cau mày hỏi.
– Em đã nói rồi. Em không muốn hy sinh vô ích. Nếu thật sự muốn làm cái chuyện ngu ngốc kia thì em hy vọng là nó sẽ có được kết quả như mong đợi.
– Giá trị của cậu chính là cậu có làm tốt nó hay không. Chuyện khác đã có tôi lo liệu.
Thân Lỗi dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn rồi đứng lên. Y nhìn Lương Thần thật sâu rồi nói.
– Không cần lo lắng vụ án có được giải quyết hay không. Chẳng phải cậu muốn làm việc theo lương tâm của mình sao? Vậy thì cậu cứ làm những gì mà mình nên làm.
– Vâng, thưa sếp!
Lương Thần đứng lên, nghiêm trang chào Thân Lỗi. Suýt chút nữa là hắn đã lạc vào u mê. Nếu không có những lời nói của Thân Lỗi thì hắn cũng chỉ mãi giấu mình trong phòng mà suy nghĩ về những điều tiêu cực.
– Hết giờ rồi, chúng ta về thôi!
Thân Lỗi mỉm cười, vỗ vào bả vai đối phương. Y rất thích những người có tâm huyết, có nhiệt tình như vậy, giống như y thời còn trẻ. Công việc của cảnh sát hình sự rất nguy hiểm và gian khổ nhưng điều mà làm cho người ta sợ nhất đó chính là tiêu cực. Có thể ăn cơm của cảnh sát hình sự thì phần lớn là những người có tinh thần trọng nghĩa. Hiện tại trong hệ thống công an lưu truyền một câu: Muốn thăng quan thì gia nhập ban chính trị, ban Thư ký, muốn kiếm tiền thì gia nhập Đội trị an, cảnh sát giao thông, còn muốn thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân, thực hiện ước mơ lúc nhỏ thì gia nhập cảnh sát hình sự, trừ gian diệt bạo.
Chức nghiệp của cảnh sát hình sự chính là phá án và bắt giam các phần tử tội phạm, khiến bọn chúng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Một khi ý niệm này không còn tồn tại thì cảnh sát hình sự cũng mất đi ý nghĩa và giá trị của nó.
Trong thang máy, Lương Thần và Thân Lỗi nói chuyện với nhau. Sau đó Lương Thần quay trở về tòa nhà mười tầng còn Thân Lỗi thì quay trở về nhà. Sau khi ăn cơm tối xong, định quay trở về phòng thì hắn nhận được điện thoại của Diệp Tử Thanh.
Trong điện thoại, giọng điệu của Diệp Tử Thanh khiến cho Lương Thần cảm thấy bất ngờ.
– Lương Thần, anh quả thật làm em rất thất vọng.
Diệp Tử Thanh chỉ nói đúng một câu duy nhất rồi cúp máy.
Lương Thần trong lòng rất tức giận. Tôi làm việc gì mà khiến cho cô thất vọng? Tôi nghĩ như thế nào, tôi muốn làm cái gì, cô quản được sao? Tôi cũng chỉ là người, giúp hay không giúp là quyền của tôi. Bất kể việc này kết quả như thế nào thì không thể oán trách tôi được.
Uống một hơi nửa ly nước sôi để nguội, Lương Thần cởi bỏ trang phục cảnh sát rồi đi tắm. Sau khi tắm xong, hắn leo lên nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ về lời nói của Thân Lỗi.
Lãnh đạo của chi đội hình sự yêu cầu hắn dựa vào lương tâm của mình để làm việc. Hậu quả sẽ do hai người gánh vác nhưng liệu hắn có gánh vác nổi không?
Buổi sáng hôm sau, Lương Thần thức dậy sớm rồi xuống nhà ăn dùng điểm tâm, sau đó đến văn phòng làm việc của đại đội hình sự. Đại đội phó Khương Bằng nhìn thấy vị Đại đội trưởng của mình dường như đã khôi phục lại sức sống như bình thường, nét âm trầm ngày hôm qua đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tinh thần sôi nổi, hoạt bát.
– Anh Khương, tiểu Lý, tiểu Trác, sáng nay chúng ta đến trường đại học sư phạm Liêu Đông.
Lương Thần bắt đầu phân công nhiệm vụ.
– Anh Tất ở lại văn phòng. Nếu thân nhân của người bị hại tiếp tục đến văn phòng thì anh dùng lời lẽ khuyên bảo họ kiên nhẫn ở nhà chờ đợi kết quả.
Nghe lời nói của Lương Thần, tất cả các thành viên trong đại đội đều giật mình kinh hãi. Bọn họ đã nhận ra lần này Lương Thần đã quyết tâm chiến đấu đến cùng.
– Mọi người cứ tiến hành công việc. Nếu có xảy ra chuyện gì thì đã có tôi chịu trách nhiệm.
Lương Thần đội mũ cảnh sát lên đầu, vẻ mặt nghiêm trang nói. Tất cả mọi người kể cả hai cô gái vừa mới bước vào Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội đều nhìn hắn bằng cặp mắt ngưỡng mộ, không kềm nổi hô to:
– Sếp Lương, anh đúng là tuyệt vời!
Lương Thần nhếch miệng, muốn cười nhưng cười không nổi. Ngoài miệng thì hắn nói rất hùng hồn nhưng thật sự trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất ổn như trước. Chẳng qua là sau một đêm suy nghĩ, hắn thấy Thân Lỗi còn không sợ thì hắn sợ cái gì, cùng lắm thì bỏ của chạy lấy người thôi. Đồng thời nghĩ đến câu nói của Diệp Tử Thanh ngày hôm qua, trong lòng hắn cảm thấy không phục. Nếu xem thường tôi thì tôi sẽ làm cho cô sáng mắt ra, tiểu yêu tinh. Cô sẽ mau đến dập đầu nhận tội với tôi thôi.
– Mọi người xuất phát!
Lương Thần phất tay, cùng với Đại đội phó Khương Bằng, trinh sát viên Lý Huy và Tiểu Trác hiên ngang bước ra khỏi phòng, đi thang máy xuống lầu, nhưng chẳng may đụng phải cục trưởng Bộ Khắc Kỷ tại đại sảnh.
– Chào buổi sáng, cục trưởng Bộ!
Lương Thần kiên trì chào hỏi, các nhân viên phía sau cũng lên tiếng hỏi thăm lãnh đạo.
– Ừ, Tiểu Lương! Mọi người phải ra ngoài à?
Ánh mắt Bộ Khắc Kỷ lướt qua Lương Thần và mọi người.
– Dựa theo chỉ thị của sếp, chúng tôi đang chuẩn bị đi xác minh lại chứng cứ đã được cung cấp trong hồ sơ.
Lương Thần vẻ mặt kính cẩn trả lời.
– Thôi được rồi, đi đi!
Bộ Khắc Kỷ liếc mắt nhìn chàng cảnh sát trẻ tuổi, trong lòng cho rằng đây hoàn toàn là một hành động sai lầm. Lúc ấy ông ta chỉ nói một câu đơn giản, nếu Lương Thần biết điều thì cứ thuận nước đẩy thuyền, điều chỉnh lại vụ án. Cho dù hắn có Phó Bí thư Lý nâng đỡ phía sau thì Phó chủ tịch Đằng cũng không phải hạng vừa. Cháu trai lien can đến vụ án thì nhất định ông ta phải che chở. Nói cho cùng, quan hệ giữa Lương Thần và Phó bí thư Lý chỉ là người dưng, còn Đằng Tuấn Tề lại lại cháu ruột của Phó chủ tịch tỉnh Đằng. Nếu Phó chủ tịch Đằng mà nổi giận thì chưa chắc Phó bí thư Lý đã vì một người dưng mà xé rách da mặt với Phó chủ tịch tỉnh Đằng.
Hiện tại trên tỉnh đang đồn đại Bí thư Tỉnh ủy Giang Trung Nguyên sắp điều chuyển chức vụ lên Ban tổ chức trung ương, chức Bí thư Tỉnh ủy đương nhiên sẽ do Chủ tịch tỉnh Cao Thành Gia tiếp nhận. Còn người mà có khả năng được chọn nhất cho chức vụ Chủ tịch tỉnh chính là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Đằng Vũ. Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng Lý Thư Hãn sẽ được điều chuyển sang làm Chủ tịch tỉnh Giang Nam. Tin đồn vô căn cứ, chưa chắc đã thành sự thật. Nhưng nếu một khi điều này thành sự thật thì chỗ dựa vững chắc của Lương Thần sẽ không còn tồn tại nữa. Đó chính là nguyên nhân Bộ Khắc Kỷ thay đổi thái độ.
Rời khỏi phòng công an, Lương Thần cùng với đám người Khương Bằng chạy xe cảnh sát đến trường đại học sư phạm Liêu Đông. Hiện tại đang là thời gian nghỉ hè nên có rất ít sinh viên ở lại. Lương Thần phải trực tiếp tìm đến tổ bảo vệ của trường.
Khi tìm được nhân viên của tổ bảo vệ, Lương Thần cẩn thận đánh giá những chứng cứ mà người nhân viên này đã cung cấp trước đó nên câu đầu tiên đã phủ đầu đối phương:
– Đội trưởng Cung là đội trưởng đội bảo vệ của trường đại học, được người nhà của nghi phạm hối lộ năm mươi ngàn tệ, do đó đã cung cấp chứng cứ ngụy tạo tạo nên hậu quả nghiêm trọng. Đây được khép vào tội nào trong hệ thống pháp luật thì chắc là anh cũng đã rõ.
– Tôi… tôi không có!
Gã đội trưởng Cung sắc mặt biến đổi lập tức phủ nhận.
– Không có?
Lương Thần nhếch mép, đập tay xuống bàn nói.
– Thế thì anh cho biết ở đâu mà anh có được một số tiền lớn chi trả cho các dịch vụ tại khách sạn Đế Hào hay không? Có cần tôi phải nói ra mã số và tên của cô tiếp viên phục vụ kia luôn không?
Những hoạt động của gã đội trưởng Cung những ngày gần đây giống như một cuốn phim lướt qua đầu Lương Thần. Lương Thần chỉ có việc lựa chọn những hoạt động rõ ràng nhất đánh vào tâm lý của y. Tuy thời gian đến Liêu Dương không dài nhưng hắn cũng đã biết đến khách sạn Đế Hào tại trung tâm thành phố Liêu Dương là khách sạn nổi tiếng nhất trên toàn tỉnh. Các cô tiếp viên trong khách sạn đó đều xinh đẹp như hoa, tố chất cực kỳ cao, nghe đồn đều là sinh viên trường đại học văn hóa nghệ thuật. Một lần tiếp khách là phải từ mười ngàn nhân dân tệ trở lên. Trừ phi là những nhân vật nổi tiếng hay là quan lớn giàu có thì những người bình thường không thể chi trả nổi.
Gã đội trưởng Cung dùng ánh mắt kinh hoàng nhìn chàng sĩ quan trẻ tuổi, cảm giác dường như mọi bí mật trên người của y đều bị Lương Thần biết hết.
– Đừng phủ nhận vô ích. Nếu không có chứng cứ xác thực thì chúng tôi sẽ không đến đây đâu.
Lương Thần bắt đầu thi triển chiến thuật tâm lý. Đối với một cảnh sát hình sự mà nói thì đây là một phương pháp cần thiết. Hơn nữa trong những trường hợp tiên quyết thì phương pháp này càng phát huy hiệu quả rõ ràng hơn.
Ít nhất trong lúc này nó cũng đã phát huy tác dụng nhất định. Nhất là khi Lương Thần nói ra dãy số và tên gọi của cô tiếp viên đã cùng phong lưu với gã Đội trưởng Cung một đêm khiến cho y hoàn toàn sụp đổ. Lương Thần không để cho đối phương có cơ hội phản bác lập tức đưa ra những câu hỏi sắc bén để thăm dò nhằm đạt được mục đích của mình. Cuối cùng gã cũng phải thừa nhận việc nhận hối lộ của mình. Tất cả mọi việc đều được ghi chép lại sau đó đưa cho gã đội trưởng Cung ký tên rồi chuyển giao cho Lương Thần.
– Tốt lắm!
Lương Thần nhìn thoáng qua bản ghi chép lời khai, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó lạnh lùng nhìn tên đội trưởng Cung đang hoang mang, lo sợ. Dựa theo quy định của pháp luật, kẻ nhận hối lộ sẽ bị tạm giam. Do đó hắn phải trở về phòng công an để xin giấy phép tạm giam.
Rời khỏi trường đại học Liêu Đông, chiếc xe cảnh sát chạy về cục Công an thành phố. Trên đường, Đại đội phó Khương Bằng, tiểu Lý và tiểu Trác vài lần muốn hỏi một điều gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng Khương Bằng thật sự không chịu được nữa nên hướng về Lương Thần đang nhắm mắt dưỡng thần hỏi:
– Đội trưởng, anh làm sao biết được tên đội trưởng Cung đã nhận năm mươi ngàn nhân dân tệ tiền hối lộ? Rồi chuyện y đi trác táng tại khách sạn Đế Hào, mã số và tên gọi của cô tiếp viên đã tiếp đãi y?
– Đoán!
Lương Thần trả lời một cách lười biếng.
– Đội trưởng, làm người không thể vô sỉ như vậy. Từ nhỏ thầy giáo chúng ta đã dạy là làm người phải thành thật.
Câu trả lời của Lương Thần khiến cho Khương Bằng, Lý Huy và Trác Hiểu đều bất ngờ. Trác Hiểu lái xe một bên giận dữ nói.
– Thiên cơ bất khả lộ!
Lương Thần lại nói một câu. Hắn hiện nay thấy mình giống như một tên giả thần giả quỷ hơn là một người cảnh sát. Đánh lừa cảm giác thì thật là thích. Nhưng đáng tiếc loại cảm giác này nhất định không thể chia sẻ cùng với người khác. Điều đó cũng tốt thôi, khiến cho người khác vĩnh viễn không thể hiểu được hắn.
Két! Chiếc xe thắng gấp khiến cho Lương Thần đang dựa đầu và lưng vào ghế bị bật ra phía trước. Cũng may nếu như không có chiếc gối bật ra chắn phía trước thì chắc là hắn đã tiêu rồi.
– Tiểu Trác, không phải là cậu muốn trả thù đấy chứ?
Lương Thần xoa đầu giả vờ hỏi.
– Không phải, sếp Lương. Có một chiếc xe đột nhiên chặn phía trước đầu xe của chúng ta.
Tiểu Trác làm ra vẻ mặt vô tội. Y lập tức thò đầu ra thành xe liếc mắt một cái rồi nói tiếp:
– Là xe hơi của Thành ủy!
Lương Thần nhìn qua cửa kính xe. Quả nhiên, đó là một chiếc Audi chặn ngang đầu xe cảnh sát trước sân cục công an thành phố. Tim Lương Thần đập thình thịch. Dạo này hắn mẫn cảm với những từ liên quan đến Thành ủy hay Ủy ban nhân dân tỉnh. Chắc chắn không phải là vì chuyện của Đằng Tề Tuấn mà đến đây chứ?
Trở lại phòng làm việc của chi đội hình sự của cục công an thành phố, Lương Thần chưa kịp nghỉ ngơi đã vội yêu cầu Đại đội phó gọi điện thoại liên lạc với một nhân chứng khác là bạn trai của Hứa Tiểu Lỵ, Trịnh Xuân Đức, yêu cầu đối phương đến đại đội hình sự cục công an thành phố hợp tác điều tra.
Đại đội phó Khương Bằng cùng với các trinh sát viên đều chứng kiến năng lực nhạy bén của sếp Lương. Không, hẳn là năng lực đoán trước được sự việc. Kết quả ghi chép điều tra cần phải có ba người chứng kiến mới được cho là hợp lệ. Để cho đối tượng không thể khai man, hắn phải sử dụng chiến thuật đánh phủ đầu nhanh như tia chớp khiến cho phòng tuyến của đối phương bị sụp đổ, cuối cùng đạt được mục đích của mình, ghi chép lại toàn bộ lời khai xác thực của đối phương.
Liên tiếp hai lần báo cáo thắng lợi, Lương Thần cũng không cố gắng nữa bởi vì số lần sử dụng năng lực đặc biệt của hắn đã đạt tới giới hạn cực điểm trong ngày.
Hắn không muốn mình sẽ lặp lại cái kiểu tra tấn tinh thần như thế này nữa. Trên thực tế, hắn đã có đủ hai bản ghi chép lời khai của hai nhân chứng, đủ để chứng minh vấn đề.
Buổi chiều, Lương Thần đem hai bản ghi chép lời khai giao cho Thân Lỗi. Xem qua bản ghi chép, nét mặt Thân Lỗi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Y không nghĩ trong một thời gian ngắn như vậy, Lương Thần đã có thể lấy được chứng cứ xác thực từ hai nhân chứng kia.
– Không phải là cậu đã dùng phương pháp không theo quy tắc thông thường đấy chứ?
Thân Lỗi hoài nghi nhìn đối phương.
– Em là nhân viên chấp pháp, không thể biết luật mà vẫn phạm luật. Bức cung là chuyện mà em chưa từng làm.
Lương Thần hiểu ý đối phương muốn đề cập đến phương pháp không theo quy tắc thông thường là gì cho nên lập tức giải thích rõ ràng.
Đang nói, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Lương Thần tiếp điện thoại, sắc mặt lập tức nghiêm trang nói:
– Cục trưởng Bộ, tôi sẽ lập tức đến ngay.
Tắt điện thoại, hắn quay sang Thân Lỗi nói:
– Cục trưởng Bộ gọi em sang phòng làm việc của ông ấy.
– Vậy thì đi mau đi. Đồng thời mang theo hai bản ghi chép này cho cục trưởng Bộ xem qua.
Thân Lỗi dường như muốn nhắc nhở Lương Thần điều gì nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ mỉm cười đồng ý đối phương đi gặp cục trưởng Bộ, đồng thời mang theo hai bản ghi chép lời khai.
Lương Thần đi thang máy lên tầng năm đến phòng làm việc của Cục trưởng Bộ. Trong phòng Bộ Khắc Kỷ đang nói chuyện với hai người đàn ông trung niên, nhìn thấy hắn đến lập tức tỏ ra nét mặt tươi cười, ôn tồn nói:
– Tiểu Lương, cậu ngồi xuống trước đi.
– Cục trưởng Bộ, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.
Lương Thần đặt hai bản ghi chép lời khai lên trên bàn rồi mới ngồi xuống, đồng thời lưu ý đến sắc mặt của Cục trưởng Bộ.
– Chuyện này để sang một bên!
Nhìn lướt qua, gương mặt của Bộ Khắc Kỷ vẫn không thay đổi. Trên thực tế, ông ta đã biết kết quả điều tra sáng nay của Lương Thần. Tuy có chút tức giận Lương Thần không biết thức thời nhưng ông không thể không thừa nhận khả năng phá án của tiểu tử này thật là tốt, là một nhân tài cần được bồi dưỡng. Nói thật, ông ta cũng cảm thấy tiếc nuối.
– Đây là Chánh văn phòng Sở của văn phòng Thành ủy.
Bộ Khắc Kỷ giới thiệu với Lương Thần. Người còn lại thì Lương Thần đã nhận ra. Đó chính là Chủ nhiệm La của ban chính trị cục công an thành phố.
– Vốn định mời Chánh văn phòng Sở dùng cơm nhưng đang có việc gấp nên không thể đi được.
Bộ Khắc Kỷ cười nói.
– Tiểu Lương, tôi biết tửu lượng của cậu không tồi cho nên tôi giao nhiệm vụ này cho cậu, nhất định thay tôi tiếp đãi Chủ nhiệm La và Chánh văn phòng Sở.
Nghe cục trưởng Bộ đề nghị Lương Thần thay ông ta tiếp đãi Chánh văn phòng Sở và Chủ nhiệm La, trong lòng Lương Thần nhảy dựng lên, tự hỏi không biết Cục trưởng Bộ có ý gì đây? Yêu cầu một tên Phó phòng nhỏ nhoi như hắn tiếp đãi các lãnh đạo thì nguyên nhân chỉ có một.
– Đội trưởng Lương, nghe danh cậu đã lâu nên tôi cảm thấy rất có hứng thú muốn gặp cậu.
Phó chánh văn phòng Thành ủy Sở tỏ ra rất nhiệt tình bắt tay Lương Thần nhưng dường như trong mắt của y hiện lên một tia khinh thường. Nếu không phải Trưởng ban thư ký Đằng bày mưu lập kế thì y sẽ chẳng bao giờ ngồi chung một bàn với cái tên tiểu tốt như vầy. Trưởng ban thư ký Đằng dường như có chút vấn đề về con trai của mình nên làm việc gì cũng cẩn thận, trực tiếp khiến Bộ Khắc Kỷ tạo áp lực với Lương Thần.
– Xin chào, Phó Chánh văn phòng Sở.
Lương Thần bắt tay lại đối phương, trên mặt cũng lộ ra nụ cười giả dối. Hắn biết hôm nay đột nhiên yêu cầu hắn thay mặt tiếp đãi thì khẳng định là không có ý tốt.
– Quyết định như vậy đi. Anh La, Tiểu Lương, nhất định hai người phải tiếp đãi Phó Chánh văn phòng Sở thật chu đáo.
Bộ Khắc Kỷ liếc mắt nhìn người đàn ông kia, trong bụng thầm nói. Nếu như anh không thực hiện được thì đừng trách tôi không khách khí. Cơ hội tôi đã cho anh rồi.
4: 30 chiều, Lương Thần, Chủ nhiệm bộ chính trị cục công an thành phố La, Phó chánh văn phòng Thành ủy Sở cùng lên xe rời khỏi cục công an. Phó chánh văn phòng Sở yêu cầu Lương Thần và Chủ nhiệm La cùng đi chung một chiếc xe Audi.
Bộ Khắc Kỷ lấy danh nghĩa mời cơm nhưng trên thực tế Lương Thần biết Phó chánh văn phòng Thành ủy Sở mới chính là người mời. Chiếc xe của Thành ủy đúng là có sức mạnh khi đi qua tất cả các con đường mà không gặp bất kỳ một sự cản trở nào, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách sạn.
Bước xuống xe, Lương Thần ngước lên nhìn bảng hiệu của khách sạn, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười trong bụng. Đúng là một sự sắp xếp khéo léo. Đây chính là khách sạn Đế Hào mà tên đội trưởng đội bảo vệ Cung của trường đại học sư phạm Liêu Đông đã từng đến vui chơi. Buổi sáng thì hắn dùng năng lực để biết được đối phương đã từng có một đêm tuyệt vời tại khách sạn nổi tiếng nhất toàn tỉnh thì buổi tối đến phiên hắn bước chân vào chốn ăn chơi này. Xem ra, vị Phó Chánh văn phòng Sở này đã sắp xếp tiết mục không đơn giản chỉ là dùng cơm.
– Hoan nghênh quý khách!
Cô tiếp viên trẻ tuổi xinh đẹp trong bộ sườn xám màu đỏ khiêm nhu đón tiếp khách đến chơi. Lương Thần bước theo Phó Chánh văn phòng Sở và Chủ nhiệm La vào bên trong đại sảnh sang trọng của khách sạn. Phó Chánh văn phòng Sở trực tiếp nhận thẻ phòng tại quầy tiếp tân khiến Lương Thần càng khẳng định phỏng đoán của mình là đúng. Vị phó chánh văn phòng này đúng là đã có sự chuẩn bị trước.
Mọi người bước vào thang máy đi lên tầng thứ mười tám. Tại đây, một cô tiếp viên trẻ trực tiếp hướng dẫn ba người đến trước một cửa phòng sang trọng. Phó Chánh văn phòng Sở dùng thẻ được nhận dưới quầy lễ tân trực tiếp mở cửa phòng rồi bước vào cùng với hai người còn lại.
Đây đúng là một căn phòng đúng tiêu chuẩn sang trọng. Trong phòng ăn, một cái bàn ăn bằng đá cẩm thạch đã được chuẩn bị sẵn đồ dùng. Sau mười phút, một nam phục vụ đẩy chiếc xe đựng đồ ăn vào trong phòng rồi đặt một mâm đầy thức ăn nóng hổi lên bàn.
Thực đơn món ăn thật là phong phú. Cá muối, hải sâm, tôm hùm… thậm chí có vài món ăn Lương Thần chưa hề được thưởng thức qua. Lương Thần than thầm trọng bụng, về phương diện ẩm thực này thì mình đúng là nhà quê.
Món ăn và thức uống đều rất ngon miệng. Nghe Phó Chánh văn phòng Sở giới thiệu đây là loại rượu vang đỏ được sản xuất vào năm 1982, Lương Thần suýt chút nữa là buột miệng bảo rằng các người đang cho tôi uống nước lạnh năm 1982 thì có. Món ăn trên bàn đầy ắp nhưng chẳng ra mùi vị gì, còn uống rượu vang đỏ này chẳng khác gì uống nước lọc vậy. Lương Thần vẫn cảm thấy không yên, nôn nóng muốn biết ý đồ của Phó Chánh văn phòng Sở là gì. Nhưng đã qua ba lượt uống cái gọi là rượu vang đỏ, thức ăn trên bàn thì đã vơi gần hết nhưng cho dù Phó Chánh văn phòng Sở hay là Chủ nhiệm La cũng vẫn không có biểu hiện gì. Hai người đó tán gẫu với nhau các chuyện trên trời dưới đất, từ thiên văn cho đến địa lí, từ Hoàng đế khai quốc cho đến nông dân khởi nghĩa… Khiến cho Lương Thần không khỏi há hốc miệng, trong bụng thầm nghĩ hai người này đúng là đệ nhất cao thủ nhiều chuyện.
Khi cơm nước đã no say, Lương Thần nhìn đồng hồ. Thời gian dùng cơm đã kéo dài suốt ba giờ đồng hồ, từ năm giờ chiều đến gần tám giờ tối. Hắn ngoại trừ ăn cơm và uống rượu ra thì thời gian còn lại là nghe hai vị lãnh đạo kia khoác lác.
– Đến giờ rồi!
Phó Chánh văn phòng Sở xoa xoa cái miệng dính đầy mỡ của mình, sau đó quay sang Chủ nhiệm La và Lương Thần khẽ mỉm cười nói:
– Vừa đúng tám giờ, chúng ta cùng lên tầng thứ hai mươi lăm thư giãn một lát.
Nhìn vẻ mặt hiện giờ của Phó Chánh văn phòng Sở hoàn toàn không tương xứng với thân phận của gã, Lương Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ. Bây giờ mới là lúc tiết mục bắt đầu. Đối phương không ngả bài ngay lúc đầu bởi vì còn có tiết mục độc hơn đằng sau. Khách sạn Đế Hào tuy được xưng tụng là khách sạn bậc nhất nhưng chất lượng phòng nghỉ và thức ăn cũng không quá mức sang trọng, giá cả thì cũng bằng một khách sạn năm sao. Trong toàn bộ tòa nhà hai mươi lăm tầng này, nơi mà tiêu phí tiền bạc nhiều nhất chính là những hộp đêm từ tầng hai mươi ba đến tầng hai mươi lăm. Ba tầng này mới xứng danh là bậc nhất chốn trần gian, là hang động tiêu tiền. Nơi đây tập hợp những tiếp viên xinh đẹp nhất mà những tiếp viên xinh đẹp nhất luôn là sự lựa chọn hàng đầu trong việc mang đến cho khách đến chơi một đêm tuyệt vời nhất.
– Phó Chánh văn phòng Sở, Chủ nhiệm La!
Lương Thần thầm nghĩ lúc này không đi thì cũng không được, có hối hận thì cũng đã muộn rồi.
– Tiểu Lương, thời gian vẫn còn sớm mà. Cục trưởng Bộ đã nói qua rồi mà, nhất định phải tiếp đãi Phó Chánh văn phòng Sở thật chu đáo. Cậu không thể giữa chừng bỏ dở chứ.
Lời nói của Chủ nhiệm La bề ngoài thì rất khôi hài nhưng bên trong dường như ẩn chứa một sự uy hiếp.
– Ý của tôi muốn hỏi là đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này nên không biết tầng hai mươi lăm là nơi như thế nào?
Lương Thần ngoài mặt tươi cười nhưng bên trong lại chửi thầm. Nếu các người muốn ông đi theo thì ông sẽ đi. Ông không tin là các người có thể dìm ông xuống nước. Nghĩ đến điều đó, Lương Thần cảm thấy thư thái một chút.
– Đi rồi sẽ biết!
Phó Chánh văn phòng Sở và Chủ nhiệm La trao đổi ánh mắt chế giễu, vỗ tay Lương Thần nói:
– Tiểu Lương, yên tâm đi. Chúng tôi không làm ảnh hưởng đến công việc ngày mai của cậu đâu.
Lương Thần đi theo hai người kia bước vào thang máy lên tầng thứ hai mươi lăm. Khi thang máy đến nơi, Lương Thần giẫm chân lên tấm thảm màu đỏ tươi, xuyên qua hành lang với ánh sáng mờ ảo đến nơi được mệnh danh là bậc nhất chốn trần gian. Tại đại sảnh của hộp đêm, ngọn đèn phát ra thứ ánh sáng mông lung, ảo diệu, từng nhóm các cô gái đẹp mặc đủ các loại quần áo hợp mốt như những cánh bướm lượn lờ xung quanh, còn có người đẹp ngồi trên ghế sa – lông với thái độ điềm tĩnh thu hút cái nhìn của khách đến chơi.
– Tiểu Lương có vừa ý không?
Phó Chánh văn phòng Sở tùy ý chỉ các thiếu nữ xinh đẹp cười cợt hỏi.
– Nói thật thì rất là xấu, không bằng một đầu ngón tay của bạn gái tôi.
Lương Thần ra vẻ khó xử lắc đầu nói.
Phó Chánh văn phòng Sở biến sắc, cố nén sự tức giận nói:
– Đúng là nhìn không ra khẩu vị của Tiểu Lương cũng khá cao nhỉ? Cậu nói như vậy có nghĩa là dung mạo bạn gái của cậu đẹp như tiên sao?
– Dạ, không khác biệt lắm!
Lương Thần ngượng ngùng cười, sau đó giọng điệu trở nên nghiêm túc.
– Trong mắt người yêu thì ai cũng trở thành Tây Thi cả. Bạn gái tôi cũng vậy. Trong mắt tôi cô ấy là đẹp nhất.
Không nói nhiều, Phó Chánh văn phòng Sở và Chủ nhiệm La đều chọn cho mình một cô tiếp viên hầu rượu, sau đó chọn lấy phòng hoa Thủy tiên. Tất cả các phòng tại khách sạn Đế Hào đều lấy tên của các loài hoa, trong đó hai phòng hoa Mẫu đơn và hoa Hồng là hai phòng cao cấp nhất. Không phải là quan to hoặc có rất nhiều tiền thì đừng hòng mong thuê được phòng này. Phó Chánh văn phòng Sở và Chủ nhiệm La không đủ tư cách cho nên chỉ có thể thuê phòng hoa Thủy tiên mà thôi.
Lương Thần cảm thấy tên các căn phòng ở khu giải trí “Thời gian vàng” của Lý Nha Nội ở huyện Tây Phong so với ở đây thì nghe nho nhã hơn nhiều. Đi vào bên trong phòng, hắn nhìn thấy trên tường đều là những bức ảnh về hoa Thủy tiên, thậm chí đến cái bóng đèn cũng là hình hoa Thủy tiên. Tất cả đều cho thấy người chủ của hộp đêm này đã đầu tư một cách công phu khi thiết kế và trang trí các căn phòng.
Trong lúc uống bia cùng với thức ăn nguội, Lương Thần nhìn không chớp mắt cái gạt tàn thuốc hình hoa Thủy tiên trên bàn, dường như hắn nhìn thấy sự huyền bí trong đó. Phó Chánh văn phòng Sở và Chủ nhiệm La cùng trao đổi một ánh mắt, sau đó một người mỉm cười nói:
– Tiểu Lương, vụ án con trai của Trưởng ban thư ký Đằng là do cậu phụ trách?
– Phó Chánh văn phòng Sở muốn đề cập đến vụ án Đằng Tuấn Tề cưỡng hiếp gái nhà lành sao? Đúng vậy, đây là vụ án do tôi phụ trách.
Lương Thần ngẩng đầu, sắc mặt không thay đổi nói.
– Tiểu Lương, hiện nay vụ án vẫn còn chưa được xử. Cậu nói vậy có chút không được thích hợp.
Giọng điệu của Chủ nhiệm La dường như không được hài lòng.
– Tuy rằng vụ án vẫn chưa được phán quyết nhưng căn cứ vào cuộc điều tra hai nhân chứng vào sáng nay thì đại đội hình sự của chúng tôi đã có thể kết luận hai gã nhân chứng mới này đã nhận hối hộ để ngụy tạo chứng cứ. Chúng tôi đã xin lệnh tạm giam đối với hai người đó rồi.
Lương Thần vừa trả lời vừa liếc nhìn thái độ của hai người kia.
Hai cô tiếp viên vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh, không tỏ ra một thái độ quan tâm nào đến câu chuyện cả.
– Tiểu Lương, Trưởng ban thư ký Đằng chỉ có một đứa con trai. Pháp luật cũng phải có tình người chứ. Cậu xem xem có thể nương tay một chút được không?
Phó Chánh văn phòng Sở vòng vo một hồi rồi cũng vào thẳng vấn đề chính. Hơn nữa, y còn đặc biệt nêu ra:
– Trưởng ban thư ký Đằng rất xem trọng thực lực của cậu, thật tâm muốn cùng cậu kết giao.
Trên thực tế, Phó Chánh văn phòng Sở cảm thấy Trưởng ban thư ký Đằng bảo y truyền đạt những lời này quả thật có chút khép nép. Y không thể hiểu được tại sao Lương Thần chỉ là một tên nhãi nhép lại phải hao tâm tổn sức như vậy?
– Bản ghi chép lời khai của hai nhân chứng đã được giao cho lãnh đạo Thân Lỗi. Hơn nữa, cục trưởng Bộ cũng đã xem qua. Tôi rất cảm ơn vì đã được Trưởng ban thư ký Đằng để mắt đến. Chỉ có điều, tôi chỉ là một Đội trưởng nho nhỏ, thật sự là lực bất tòng tâm.
Lương Thần giả bộ hồ đồ.
– Chuyện khác không cần Tiểu Lương cậu nhọc công. Chúng tôi chỉ muốn biết là cậu có muốn giúp hay không mà thôi?
Phó Chánh văn phòng Sở cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đến giới hạn. Y giận đến tái mặt, trong lời nói dường như có sự uy hiếp. Đáp án của Lương Thần sẽ quyết định thái độ kế tiếp của y.
– Nói thật là không phải tôi không muốn giúp.
Lương Thần nghiêm túc nói.
– Chỉ có điều, sự việc này không phải một mình tôi có thể quyết định được. Đại đội chúng tôi từ trên xuống dưới cũng có mấy chục người. Tôi lại là người mới đến, chỉ sợ là không thoát khỏi người ta dị nghị. Cho nên chuyện này tôi phải tốn nhiều tâm tư để bố trí một chút.
– Chỉ cần Tiểu Lương cậu đồng ý hỗ trợ thì các vấn đề khác mà cậu băn khoăn đều không thành vấn đề.
Chủ nhiệm La gằn từng tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lương Thần, bụng thầm nghĩ cậu có cái gì mà chối từ chứ?