Phần 42
Lời tuyên bố của Chí Tôn khiến hầu hết các tu sĩ đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trong nội tâm bọn hắn thừa hiểu mình chẳng làm gì để đắc tội Chí Tôn mà phải sợ hãi, hay nói đúng hơn là ngay cả tư cách đắc tội Chí Tôn cũng không có a.
Một số kẻ khác có kiến thức và hiểu biết hơn đến từ các thế lực như Triệu Lăng Tà, Đường Diệm, Khai Lâm, Hồn Kiếm Thiếu Chủ… đã âm thầm suy đoán ra phần lớn nguyên nhân, khả năng rất cao là có thiên tài đứng đầu của Chí Tôn Thế Lực ngã xuống, từ đó kinh động cả Chí Tôn.
Bất quá chuyện này không liên quan đến bọn hắn, lúc này tất cả đều từ Kiếm Mộ có được thu hoạch của riêng mình, vì vậy không ngần ngại hướng về lối ra chỉ định của các vị Chí Tôn một đường cất bước.
“Các nàng mau tu luyện thứ này.”
Bên trong một hang động, Lạc Nam vừa kích hoạt Gia Tốc Trận, vừa hướng Dạ Thanh Thu, Tần Lộng Ngọc và Tử Toàn Cơ đưa đến một quyển trục.
Mấy nữ tò mò đưa mắt nhìn, phát hiện bên ngoài bìa quyển trục có ghi một dòng chữ:
“Ngụy Hồn Hư Trí Pháp!”
Ánh mắt cả ba thoáng cái sáng rực lên.
…
Bạn đang đọc truyện
Con đường bá chủ – Quyển 12
tại nguồn:
http://truyensex.life/con-duong-ba-chu-quyen-12/
Phía Đông Bắc của Kiếm Mộ…
Một đại môn được dựng lên, kích thước không quá to lớn, cao khoảng mười mét, rộng ước chừng ba mét.
Nhưng lúc này đại môn bình thường ấy lại là lối ra khỏi Kiếm Mộ duy nhất của tất cả mọi người, sau khi toàn bộ phạm vi đều đã bị hai tôn Chí Tôn Pháp Tướng cường đại phong tỏa.
Ở tại đại môn, năm cái bảo tọa sừng sững trang trọng, ngồi trên năm bảo tọa là năm vị Chí Tôn hàng đầu đến từ các thế lực, cao cao tại thượng, đón nhận ánh mắt kính nể của vô số người đang lục tục kéo đến.
Bốn vị Chí Tôn khác đều đưa mắt nhìn về phía Hồn Sát Chí Tôn mang theo vẻ chờ đợi.
Không để bọn hắn đợi lâu, Hồn Sát Chí Tôn nhẹ gật đầu.
ONG!
Một cột sáng chiếu rọi xuyên thủng tầng trời, xua tan cả bầu không khí âm u bao phủ Kiếm Mộ, trên tay Hồn Sát Chí Tôn đã hiện ra một đồ vật.
Đó là một tấm gương có hình dạng bên ngoài như Bát Quái, mặt gương trong suốt gần như không tồn tại, bên trong ẩn chứa lượng Hồn Lực kinh hồn và tinh khiết đang lưu chuyển.
Chí Bảo – Tinh Hồn Thị Tâm Kính.
Hồn Sát Chí Tôn phất tay, cuồn cuộn Chí Tôn Hồn Lực của bản thân như đại hồng thủy sôi trào tiến vào Tinh Hồn Thị Tâm Kính.
Chiếc kính nhanh chóng bay lên, xoay tròn dữ dội, hóa thành một con mắt với hai màu đen trắng cực kỳ quỷ dị lơ lửng trên đỉnh lối ra, sẵn sàng chiếu rọi nội tâm tất cả.
Tình cảnh này khiến phó ngục chủ Huyết Thương Thiên hài lòng gật đầu.
Đại trưởng lão Kiếm Phách Tộc – Kiếm Hoàng giận cũng nóng ruột nóng gan, Kiếm Huyên chính là nữ nhi của hắn, không thể cứ để nàng mất tích như vậy được, đó là còn chưa kể thiếu chủ Kiếm Thanh, nếu không tìm thấy hắn, tộc trưởng chắc chắn nổi trận lôi đình.
“Hai vị còn ở nơi này làm gì?” Huyết Thương Thiên lúc này nhìn lấy Đường Liệt Không cùng Khai Thế Quân híp mắt hỏi.
“Haha, chúng ta muốn xem thử người phương nào đã đắc tội Huyết Kiếm Ngục và Kiếm Phách Tộc.” Hai người vuốt cằm cười nói, trong lòng lại âm thầm chột dạ.
Bọn hắn lo lắng thủ phạm sẽ là người bên thế lực của mình, nếu thật sự là vậy, cả hai có thể ra tay giải cứu kịp thời trước khi Huyết Thương Thiên và Kiếm Hoàng giận động thủ.
Thà rằng sinh ra Chí Tôn Đại Chiến, không ai sợ ai, cũng không thể để thiên tài hàng đầu của thế hệ này bị giết chết.
“Hừ, đừng tưởng chúng ta không biết mưu đồ của các vị.” Kiếm Hoàng giận nói thẳng:
“Nể mặt đều là Chí Tôn, nếu thật sự thủ phạm là người của các vị, chỉ cần đem Kiếm Thanh cùng Kiếm Huyền thả ra và bồi thường một số tài sản, Kiếm Phách Tộc sẽ không truy cứu đến cùng.”
“Haha, dễ nói dễ nói…” Đường Liệt Không cùng Khai Thế Quân mỉm cười.
“Huyết Kiếm Ngục chúng ta lại không dễ như vậy, tổn thất thiếu chủ và một kiện Binh Nhân Tộc, nợ máu chỉ có thể trả bằng máu.” Huyết Thương Thiên nghiến răng đầy căm giận.
Các vị Chí Tôn hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mà lúc này đã có không ít Kiếm Tu từ trong Kiếm Mộ đi ra, đa phần đều là người của thế lực cấp thấp, Thánh Vương, Thánh Hoàng, Thánh Đế Thế Lực có đủ…
Bọn hắn không dám nhìn các vị Chí Tôn, nom nớp lo sợ cúi thấp đầu, ngoan ngoãn xếp hàng lần lượt đi vào trong đại môn để rời khỏi Kiếm Mộ.
Con mắt do Tinh Hồn Thị Tâm Kính hóa thành chậm rãi xoay tròn, chiếu thẳng vào từng người.
Theo sau đó, cảnh tượng mà bọn hắn vừa làm trong một tháng trở lại nhanh chóng hiện lên trên không trung, như một thước phim được tua nhanh diễn biến liên tục.
Các vị Chí Tôn có chút lười biếng liếc mắt nhìn, không đánh giá cao những kẻ đến từ các thế lực cấp thấp này, bọn chúng còn chưa đủ bản lĩnh làm ra chuyện tày trời như vậy.
Quả nhiên đúng là như thế, đám người này sau khi vào Kiếm Mộ đa phần là cố gắng tìm kiếm càng nhiều cơ duyên càng tốt, đôi khi cũng có xảy ra xung đột nhưng đều là xung đột với tu sĩ ngang tầm, chưa từng tiếp xúc với Huyết Thiên Nhai hay Kiếm Thanh đám người.
Lần lượt từng người, từng người một thành công rời khỏi Kiếm Mộ…
Nhưng có một điểm chung là, dù tất cả bọn hắn đều rời khỏi Kiếm Mộ nhưng cũng không ai vội vàng trở về thế lực của mình, ngược lại vây ở bên ngoài chật như cối nêm, hiếu kỳ chờ đợi kết quả.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều tò mò muốn biết hung thủ đắc tội các vị Chí Tôn là ai, hắn đã làm ra chuyện khủng bố gì đến mức năm vị Chí Tôn phải hàng lâm mà xuống.
Thời gian dần trôi, người thành công rời khỏi Kiếm Mộ ngày càng nhiều, người vây quanh, tụ hợp ở bên ngoài cũng ngày càng đông.
Thời gian Kiếm Mộ sắc đóng lại đã gần kề, không có lý do gì để các tu sĩ tiếp tục lưu lại chờ đợi 365 năm sau.
Những kẻ tiếp tục ở lại sẽ càng dễ trở thành đối tượng bị các vị Chí Tôn nghi ngờ, giết bất luận tội.
Bởi thế mà lúc này, ngay cả nhóm thiên tài hàng đầu như Triệu Lăng Nhiên, Đường Diệm, Khai Lâm, Hồn Kiếm Thiếu Chủ cũng đã xuất hiện.
Sắc mặt bọn hắn lúc này cực kỳ ngạo nghễ, khí tức so với lúc đi vào Kiếm Mộ mạnh hơn không ít, thần thái cũng tự tin hơn, hiển nhiên với thiên phú của bọn hắn không khó để kiếm được truyền thừa lợi hại, mỗi kẻ đều có thu hoạch.
“Đem người hộ đạo của các ngươi triệu hoán đi ra.” Huyết Hoàng Thường trầm giọng nói.
Nhóm thiên tài hàng đầu đồng ý, mặc dù không phải là người cùng một thế lực, nhưng lời của Chí Tôn cấp cường giả ở bất cứ nơi nào cũng có trọng lượng rất nặng, vì vậy cả đám vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Huống hồ bọn hắn thật sự vô tội, vì vậy cũng chẳng e ngại chút nào.
Lần lượt từng vị thiên tài phóng xuất ra người hộ đạo đi bên cạnh mình, tất cả người hộ đạo đều là Thánh Đế Hậu Kỳ cường giả trở lên, cả đám thong thả đi ngang đại môn có Tinh Hồn Thị Tâm Kính đang dò xét.
Chẳng có chút phản ứng nào.
Chân mày của Huyết Hoàng Thường, Kiếm Hoàng giận nhanh chóng chau lại, vậy mà không có thủ phạm trong các nhân vật tình nghi?
Đường Liệt Không, Hồn Sát Chí Tôn, Khai Thế Quân lại hài lòng gật gù, quả thật hậu bối của bọn hắn không liên quan gì đến chuyện lần này.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút trầm mặc…
Bởi vì Kiếm Mộ quá lớn, tu sĩ tốc độ từng người khác nhau, vì vậy cũng không thể đòi hỏi tất cả đều phải tập trung ngay lập tức, ngược lại suốt một tháng thời gian sau đó vẫn có đang chỉ đang trên đường tiến ra…
Bất quá từng ấy thời gian đối với các tu sĩ chỉ như một cái chớp mắt, vì vậy cả bọn cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Chỉ bất quá các vị Chí Tôn đã dần nhíu chặt chân mày, bởi vì người thành công bình yên vô sự đi qua Tinh Hồn Thị Tâm Kính đã gần hai phần ba số lượng, nhưng hung thủ vẫn chưa lộ mặt.
Lúc này một nhóm ba người liền trở thành tiêu điểm của toàn trường, như hạc giữa bầy gà lọt vào tầm mắt các vị Chí Tôn.
Chỉ thấy đó là một nam hai nữ, nam nhân tuổi còn trẻ lại khí vũ hiên ngang, pha cùng một chút tà mị, cực kỳ đặc biệt.
Hai nữ nhân đi cùng với hắn cũng đủ khiến vô số nam nhân có mặt tại hiện trường cũng phải nín thở.
Một người tóc tím, mắt tím, ngay cả sườn xám trên thân cũng thuần một màu tím, như họa quốc ương dân, quyến rũ nhưng không mất vẻ cao quý.
Một người khác mái tóc đen tuyền búi cao, thân thể uyển chuyển như rắn nước không xương trong làn váy đen bóng loáng, ngũ quan sắc sảo như tuyệt tác của tạo hóa, lãnh diễm nhưng lại lạnh lùng, khí chất cách người xa ngàn dặm.
Ngay cả năm vị Chí Tôn cũng phải nhìn chằm chằm không rời mắt.
Bất quá các vị Chí Tôn tâm cảnh cực kỳ cường đại, cũng đã gặp qua rất nhiều mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành trong thiên hạ, vì vậy thứ hấp dẫn sự chú ý của hắn không phải là nhan sắc.
Mà là tu vi của hai nữ nhân.
Với khả năng của Chí Tôn, bọn hắn vừa liếc mắt nhìn qua liền nắm được tu vi của hai nữ.
Tất cả đều là Thánh Đế Viên Mãn, đủ tư cách đột phá Chí Tôn.
Không kể tên thanh niên chỉ mới là Đại Thánh kia, thì hai nữ nhân đó hoàn toàn có đủ khả năng để làm thịt đám người Huyết Thiên Nhai và Kiếm Thanh, Kiếm Huyền.
“Tiểu tử đó là người của thế lực nào? Vì sao có được hai nữ nhân cường đại như vậy đi theo hộ đạo?” Kiếm Hoàng giận nghi hoặc hỏi.
“Nữ nhân tóc tím kia khá có tiếng tăm ở Kiếm Châu, nàng ta là bà chủ của Liên Tâm Kỷ Viện.” Hồn Sát Chí Tôn chậm rãi nói.
“Đích thân bà chủ Liên Tâm Kỷ Viện hộ đạo, tiểu tử đó lại càng không tầm thường.” Huyết Hoàng Thường cười lạnh lẽo.
Lúc này có một thuộc hạ tiến đến quỳ gối, đem thông tin tìm hiểu được về Lạc Nam nói ra.
“Haha, hắn còn từng cùng Huyết Thiên Nhai giao thủ.” Đường Liệt Không lạnh nhạt cười.
“Một trận ném tú cầu kén rể chưa thể nói lên điều gì, dù sao đôi bên cũng chưa xung đột phá lớn.” Khai Thế Quân vuốt cằm, từng ấy căn cứ chưa đủ kết tội.
“Hừ, thì ra là nhân tuyển của vị trí Hộ Pháp Nam Thiên Môn.” Ánh mắt Kiếm Hoàng giận lấp lóe, Nam Thiên Môn cũng không phải thế lực dễ trêu, nói không chừng nữ nhân tóc đen kia chính là cường giả mà Nam Thiên Môn phái ra hộ đạo cho hắn.
“Rất nhanh liền biết hư thực…” Hồn Sát Chí Tôn không nhanh không chậm mở miệng.
Các vị Chí Tôn gật đầu, bởi vì lúc này bọn hắn đã nhìn thấy Lạc Nam lại gọi ra thêm Tần Lộng Ngọc từ trong không gian pháp bảo.
Một nam, tam nữ tiến vào đại môn…
Không gian gợn sóng, hình tượng soi từ nội tâm của Lạc Nam và tam nữ xuất hiện.
Đầu tiên là Tần Lộng Ngọc, nàng vừa tiến vào Kiếm Mộ không lâu đã xảy ra xung đột, đại chiến với Triệu Lăng Tà, bị Triệu Lăng Tà dồn vào đường cùng, sau đó Lạc Nam xuất hiện cứu giúp, tất cả thời gian còn lại đều trị thương trong Pháp Bảo Không Gian của Lạc Nam, không có gì để soi xét.
Sắc mặt không ít người nghiêm nghị, việc Tần Lộng Ngọc bị Triệu Lăng Tà luôn nhắm vào cũng chẳng phải chuyện gì bí mật, rất nhiều người từng biết được việc này.
Chỉ là bọn hắn kinh ngạc Lạc Nam vậy mà dám đắc tội với Triệu Lăng Tà để anh hùng cứu mỹ nhân, phải biết rằng đây chính là một trong các yêu nghiệt hàng đầu Chí Tôn Thế Lực tại Kiếm Châu.
Đến lượt Lạc Nam, Dạ Thanh Thu cùng Tử Toàn Cơ.
Hình tượng đầu tiên là Dạ Thanh Thu chiến đấu với Thất Thập Tông, khi đôi bên lưỡng bại câu thương thì Khai Tinh Kiếm Phái muốn xen vào ngư ong đắc lợi.
Nào ngờ Lạc Nam cùng Tử Toàn Cơ đuổi đến kịp thời, ra tay chi viện, ép lui Khai Tinh Kiếm Phái.
Tình cảnh này khiến Phái Chủ là Khai Thế Quân hơi nhíu mày, bất quá đó chỉ là một chút xung đột nhỏ, cũng không có người của Khai Tinh Kiếm Phái bị thiệt mạng nên hắn cũng chẳng thèm chấp nhặt với Lạc Nam.
Chỉ là không ngờ một Chí Tôn Thế Lực ngoại lai như Thất Thập Tông vậy mà âm thầm lặng lẽ đi vào Kiếm Mộ, điều này khiến các vị Chí Tôn có chút hứng thú.
Kế tiếp mới là điều bất ngờ nhất.
Thất Thập Tông Chủ đích thân giáng lâm lên thân thể Lôi Giai Nghi, đánh cho Lạc Nam, Tử Toàn Cơ và Dạ Thanh Thu trọng thương, phải dùng đến Dịch Không Phù bỏ trốn cực kỳ chật vật.
Mà bởi vì thân thể Lôi Giai Nghi không thể gánh chịu nổi sức mạnh của Chí Tôn trong thời gian dài, nên Thất Thập Tông Chủ cũng không truy sát đến cùng, nhờ vậy ba người Lạc Nam thành công bỏ trốn.
Thời gian sau đó, ba người ẩn núp trong một hang động bí mật trị thương, cho đến khi thương thế vừa kịp bình phục thì các vị Chí Tôn đã phong tỏa toàn bộ Kiếm Mộ, ra lệnh cho tất cả phải tập hợp ở nơi này.
“Chỉ có như vậy…”
Ánh mắt đám người trở nên quái dị, không nghĩ đến một đội ngũ hùng hậu có đến hai vị Thánh Đế Viên Mãn lại tay trắng rời khỏi Kiếm Mộ, thời gian phần lớn là dùng để trị thương, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Tuy rằng cảm thấy mọi chuyện quá ảo, nhưng nghĩ đến đối thủ mà bọn hắn phải chạm mặt lại là Chí Tôn của Thất Thập Tông, cả đám lại chẳng thể nghi ngờ cái gì.
“Bổn tôn hỏi các ngươi, vì sao các ngươi xung đột cùng Thất Thập Tông?” Huyết Hoàng Thường trầm thấp hỏi.
Lạc Nam không nhanh không chậm xoay người, cong ngón tay búng ra.
Thiên Địa Kiếm Thủy cuồn cuộn như hồng hà vỡ đê hiện lên giữa trời, hắn chắp tay nói:
“Bẩm Chí Tôn, tại hạ từng cùng Thất Thập Tông tranh giành Vĩnh Hằng Thủy tại Kiếm Đan Sơn Trang nên xảy ra xung đột, đôi bên không ưa gì nhau.”
Các vị Chí Tôn mặt không biểu tình, nhưng trong bóng tối đã có thuộc hạ âm thầm xác nhận với bọn hắn lời Lạc Nam vừa nói là sự thật.
“Hừ, đi đi.” Chẳng có gì chứng minh Lạc Nam đám người là hung thủ, chỉ đành thả bọn họ ra khỏi Kiếm Mộ.
Lạc Nam trong lòng thở phào một hơi, Ngụy Hồn Hư Trí Pháp quả thật không khiến hắn thất vọng a.
Chỉ cần có thời gian để tạo ra một linh hồn giả, mô phỏng trí nhớ hợp tình hợp lý, rõ ràng rành mạch, ngay cả Chí Tôn và Chí Bảo cũng không nhìn ra chút sơ hở nào.
Trí nhớ mà hắn và mấy nữ nhân mô phỏng ra có thể nói là giả giả thật thật, những đoạn ký ức khi đụng độ đám người Khai Lâm của Khai Tinh Kiếm Phái hoàn hảo không bỏ sót.
Hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu như Tinh Hồn Thị Tâm Kính có thể xem thấu Ngụy Hồn Hư Trí Pháp, vậy thì lập tức triệu hoán Thiên Cơ Lâu vượt không mà đi ngay lập tức, giữ mạng là quan trọng.
Thiên Cơ Lâu có thể đến bất kỳ nơi nào mà hắn từng đi qua, Kiếm Mộ cũng không ngoại lệ.
Chỉ bất quá nếu làm như vậy, Thiên Cơ Lâu xem như đắc tội một đám Chí Tôn Thế Lực, nếu bị bọn hắn ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, ngày sau không dễ dàng kinh doanh ở Kiếm Châu.
Cũng may Ngụy Hồn Hư Trí Pháp một lần nữa chứng minh tác dụng của nó.
Rời khỏi Kiếm Mộ thành công, không muốn tiếp tục ở lại nhằm tránh đêm dài lắm mộng, Lạc Nam ra hiệu Tử Toàn Cơ sử dụng Truyền Tống Trận trở về Liên Tâm Kỷ Viện.
KENG!
Bất quá đúng lúc này, một luồng kiếm kinh động thiên không bất chợt hàng lâm, đem Truyền Tống Trận của Tử Toàn Cơ đánh nát tại chỗ.
Tất cả giật nảy mình, đồng loạt đưa mắt về phía người vừa xuất kiếm.
Một tên thanh niên như chúng tinh ủng nguyệt từ bóng tối bước ra, nở nụ cười ung dung bình thản trên bờ môi, tay chưởng Chí Bảo, hai mắt như sói săn mồi nhìn lấy Lạc Nam, thanh âm rõ ràng, gằn từng chữ một:
“Ta, Triệu Lăng Tà ở trước mặt các vị Chí Tôn, hướng ngươi khiêu chiến!”