Con đường bá chủ – Quyển 12 – Phần 38

Phần 38
Lạc Nam thấy các hồng nhan hòa hợp vui vẻ, tinh thần cũng theo đó sảng khoái lâng lâng…
Hắn quan tâm nhìn tình huống của Dạ Thanh Thu, chứng kiến nàng đang được Bắc Cung Hàm Ngọc, Đan Mộng Cơ, Đan Diễm Cơ, Tiêu Thanh Tuyền chăm sóc thể trạng, dùng các loại linh đan diệu dược bồi bổ.

Bên cạnh còn có Thủy Triều Tịch, Hải Linh Lung và Hải U Quỳnh dùng tiếng hát và tiếng đàn xoa dịu tinh thần.

Với sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo như vậy, thể trạng và tinh thần đang cấp tốc khôi phục sau khi thi triển cả Cấm Thuật.

Hài lòng gật đầu, tiềm thức rời khỏi Linh Giới Châu.

Hắn đưa mắt vào mấy chiếc Nhẫn Trữ Vật trong tay, đều là chiến lợi phẩm.

Quan sát Nhẫn Trữ Vật của Đường Lãnh và trưởng lão Đường Lang Kiếm Tộc, Lạc Nam có chút thất vọng lắc đầu.

Hai tên này cũng biết bản thân đi mạo hiểm trong Kiếm Mộ sẽ có nguy cơ ngã xuống nên không mang theo đồ vật gì quan trọng, chỉ có một ít Đan Dược, Phù Chú, tài sản còn lại đa phần là Nguyên Thạch, tổng cộng hai nghìn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.

Hắn lại xem đến Nhẫn Trữ Vật của Tàn Phong Kiếm Đế lấy được từ tay Thị Sát Bạo Phong, hai mắt có chút sáng lên.

Đồ vật của Tàn Phong Kiếm Đế để lại không ít, có lẽ là tích lũy cả đời của hắn.

Một môn Cửu Tinh Thánh Công danh xưng Phong Sát Tàn Công.

Hai môn Kiếm Kỹ Cửu Tinh Thánh Cấp phân biệt là Sát Phong Trảm và Tàn Phong Trảm.

Một môn Thân Pháp Cửu Tinh Thánh Cấp được gọi Phong Quyển Tàn Vân.

Một thanh Cửu Tinh Thánh Kiếm – Tàn Phong Kiếm.

Còn lại là ba nghìn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.

Lạc Nam hài lòng gật gù, truyền thừa như thế này đối với một vị Thánh Đế Viên Mãn đã là vô cùng phong phú.

Nguyên nhân Tàn Phong Kiếm Đế không thể đột phá Chí Tôn chính là vì không sở hữu cho mình một môn Chí Tôn Công Pháp, Cửu Tinh Thánh Công tuy rằng lợi hại nhưng chưa đủ điều kiện để luyện đến Chí Tôn.

Lạc Nam mở ra thử công pháp Phong Sát Tàn Công, chỉ thấy trang đầu tiên viết rằng:

“Lão phu lưu lại Thị Sát Bạo Phong làm khảo nghiệm duy nhất, kẻ nào có thể chinh phục được Thị Sát Bạo Phong chính là truyền nhân của ta, có thể đạt được tất cả tài sản mà ta lưu lại.”

“Vĩnh Hằng Phong này tính cách bạo ngược, hung tàn không dễ áp chế, nếu thu phục thành công, ngươi có thể lựa chọn xóa bỏ linh trí của nó.”

Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, thì ra nguyên nhân Tàn Phong Kiếm Đế không xóa linh trí của Thị Sát Bạo Phong là muốn lưu nó lại khảo nghiệm truyền nhân của mình, phương thức này cũng khá độc đáo nha.

Bất quá thật là đáng tiếc, mặc dù Lạc Nam đã chinh phục được Thị Sát Bạo Phong nhưng hắn lại không muốn trở thành truyền nhân của Tàn Phong Kiếm Đế, những truyền thừa này còn chưa lọt mắt xanh của hắn.

“Tàn Phong tiền bối, tuy rằng tiểu tử sẽ không trở thành truyền nhân của ngươi, nhưng ta hứa sẽ tìm kiếm người thích hợp đem truyền thừa này giao phó, xem như hoàn thành tâm nguyện, không để truyền thừa của ngươi mai một.” Lạc Nam âm thầm nói.

“Ta muốn!”

Một thanh âm trong trẻo vang đột nhiên lên làm Lạc Nam nhảy dựng.

Hắn trừng trừng mắt liếc nhìn, phát hiện Tần Lộng Ngọc chẳng biết từ bao giờ đã ở bên cạnh giường.

“Nàng… nàng vẫn luôn ở gần sao?” Lạc Nam lúng túng, quên mất Tần Lộng Ngọc cũng bị mình thu vào trong Không Gian Pháp Bảo trước đó.

Mà bởi vì đây là Pháp Bảo của Dạ Thanh Thu nên hắn cũng không thể cảm ứng được toàn cảnh, nhất thời không nhớ cả sự tồn tại của Tần Lộng Ngọc.

Phạm vi trong này cũng không lớn… toàn bộ quá trình mà hắn với Độc Cô Ngạo Tuyết làm trước đó đều bị Tần Lộng Ngọc nhìn thấy?

Như đọc được suy nghĩ của Lạc Nam, Tần Lộng Ngọc nở nụ cười trêu tức:

“Yên tâm đi! Ngươi dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, ta sẽ không nói việc ngươi là tên gia súc thích hành hạ nữ nhân của mình trên giường ra ngoài!”

“Nói bậy.” Lạc Nam nghiêm mặt đáp: “Đó là tình huống đặc biệt.”

“Ừm, ta tin ngươi.” Tần Lộng Ngọc ánh mắt hài hước, trong lòng thầm nói tin mới là lạ.

Lạc Nam khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình có nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch nha.

Oan uổng a, hắn cũng chỉ vì muốn chinh phục nhân cách kiêu ngạo ma mị kia của Độc Cô Ngạo Tuyết mà thôi.

Để thay đổi chủ đề, Lạc Nam vội vàng hỏi: “Nàng tinh thông Phong Hệ Kiếm Pháp sao?”

Vừa rồi Tần Lộng Ngọc ngõ ý muốn truyền thừa của Tàn Phong Thánh Đế, nói rõ nàng có thể sử dụng Phong Thuộc Tính.

Tần Lộng Ngọc nhẹ gật đầu nói: “Ta sở hữu hai loại linh căn là Lôi và Phong, chẳng qua thủ đoạn Phong Hệ của ta vốn rất yếu nên chỉ có thể tận dụng Lôi Hệ trong chiến đấu.”

Sau khi bại trận trước Triệu Lăng Tà, nàng đã nhận ra thủ đoạn chiến đấu của mình còn thiếu rất nhiều, không chỉ riêng vấn đề về mặt tu vi.

Lại thêm Lôi Linh Kiếm của nàng đã hỏng, Tàn Phong Kiếm vừa vặn thích hợp.

“Không thành vấn đề, cho nàng là được.” Lạc Nam không do dự đem Nhẫn Trữ Vật của Tàn Phong Kiếm Đế đưa qua.

Đến lượt Tần Lộng Ngọc sững sờ, trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Làm sao?” Lạc Nam ngờ vực hỏi.

“Ngươi cứ như vậy thì cho ta?” Tần Lộng Ngọc môi đỏ hé mở, vốn nàng cho rằng Lạc Nam sẽ nhân cơ hội đòi hỏi thứ gì đó từ nàng, nào ngờ hắn sảng khoái như vậy.

Nên biết rằng đó là truyền thừa của một vị Thánh Đế Viên Mãn, đem ra ngoài sẽ khiến vô số thế lực tranh đoạt vỡ đầu, hắn lại dễ dàng đưa cho nàng như vậy?

“Tưởng gì…” Lạc Nam bật cười: “Tương lai chúng ta xem như người một nhà, nàng không cần khách khí.”

“Công tử xin tự trọng.” Tần Lộng Ngọc vội vàng làm tư thế phòng thủ, liên tưởng đến thảm trạng của Độc Cô Ngạo Tuyết phải nhiều lần run rẩy cầu xin tha thứ, nàng không dám nghĩ đến viễn cảnh của chính mình.

“Phốc!” Lạc Nam xém chút phun ra một ngụm, nghiêm mặt nói:

“Tiểu thư xin tự trọng, đầu óc của ngươi quá đen tối, làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của bổn thiếu gia.”

“Hừ, tâm hồn ngươi trong sáng?” Tần Lộng Ngọc một mặt xem thường: “Sao ngươi muốn cùng ta về một nhà?”

“Ta sắp tới sẽ là Hộ Pháp của Nam Thiên Môn, chúng ta không phải người cùng thế lực sao?” Lạc Nam giận dữ hỏi.

“Cái này…” Tần Lộng Ngọc nhất thời á khẩu, gò má đỏ rực lên vì xấu hổ.

“Hắc hắc, Lộng Ngọc tiểu thư, ngươi suy nghĩ đi đâu vậy hả?” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa.

“Phi, chỉ tại ngươi ăn nói mập mờ, cùng thế lực thì nói là cùng thế lực, sao lại bảo cùng một nhà?” Tần Lộng Ngọc gắt giọng, vội vàng đoạt lấy Nhẫn Trữ Vật trong tay hắn chạy đi:

“Bất kể như thế nào, ta thiếu ngươi một ân tình lớn, tương lai chắc chắn báo đáp.”

“Lấy thân báo đáp sao?” Lạc Nam nhịn không được cười trêu.

Tần Lộng Ngọc thân thể lảo đảo, xém chút ngã sấp mặt xuống.

Lạc Nam âm thầm cảm thấy thú vị, nữ nhân này thiên phú rất tốt, sở hữu Kiếm Thể, tin chắc Tàn Phong Kiếm Đế sẽ rất vui mừng khi có được một truyền nhân như vậy.

Mà nàng cũng rất có lý trí, thông thường ở trước mặt nam tử xa lạ rơi vào cảnh xấu hổ như vậy sẽ đòi vùng vằng bỏ đi, nhưng nàng biết ngoài kia có kẻ thù cường đại là Triệu Lăng Tà đang tìm kiếm mình, vậy nên vẫn cố gắng nhẫn nhịn để ở lại nơi này cho an toàn.

Không hổ là tán tu có thể một đường tu luyện đến mức lọt mắt xanh của Nam Thiên Chí Tôn…

Để Tần Lộng Ngọc ở lại ngây ngốc, hắn hài lòng rời khỏi Không Gian Pháp Bảo.

OÀNH!

Vừa mới hiện thân, mùi vị máu tươi đã truyền vào trong mũi của Lạc Nam, thân thể Tử Toàn Cơ hiện lên không ít các vết thương đỏ thẳm.

Trong nháy mắt, sắc mặt Lạc Nam mãnh liệt trầm xuống…

To top
Đóng QC