Con đường bá chủ – Quyển 12 – Phần 171

Phần 171
“Tử Linh Thần Sứ…”
Tịnh Dạ thoáng dừng lại bước chân, quay người đưa cái mặt nạ không chút biểu lộ đối diện với Lạc Nam, cảm thấy thú vị hỏi:

“Ngươi cũng có hứng thú với Tử Linh Thần Sứ à?”

“Haha, chuyện mà đến cả nhân vật như Tịnh Dạ tỷ tỷ phải quan tâm, ta làm sao có thể không tò mò?” Lạc Nam thành thật cười nói.

Tịnh Dạ khẽ vuốt cằm: “Thôi được rồi, nể mặt một bồn Phản Tỉnh Huyết của ngươi, nói cho ngươi biết cũng được.”

Lạc Nam và chúng nữ lập tức vểnh tai, biểu lộ chăm chú… cả đám đã sớm rất tò mò khi nghe chư vị Chí Tôn đề cập đến cái gọi là Tử Linh Thần Sứ.

Tịnh Dạ ung dung ngồi trên giường, lười biếng ngã người nằm xuống, thanh âm trong trẻo từ sau mặt nạ điềm tĩnh vang lên:

“Chẳng biết từ bao giờ… cứ qua một khoảng thời gian dài đằng đẳng, lại có một nhóm 18 kẻ thần bí bất chợt hàng lâm Nguyên Giới, bóng dáng của bọn hắn xuất hiện ở khắp nơi, bất kể là Ngũ Châu hay là Tứ Vực… nơi nào cũng có hình bóng của bọn hắn.”

“Bọn hắn khoác áo choàng đen kịch từ đầu đến châu, đeo mặt nạ đầu lâu màu trắng, một tay cầm lồng đèn, một tay cầm lưỡi hái như tử thần giáng lâm thế gian, tự xưng là Tử Linh Thần Sứ đến từ Tử Thần Cung.”

“Tử Linh Thần Sứ có chiến lực không tưởng, ngay cả những Chí Tôn có thực lực kinh động thiên hạ cũng hiếm người là đối thủ của bọn chúng.”

“Mỗi Tử Linh Thần Sứ sẽ bắt cóc ngẫu nhiên một sinh linh Nguyên Giới đi cùng bọn hắn, 18 vị Tử Linh Thần Sứ sẽ bắt cóc tất cả 18 sinh linh, bất kể chủng tộc gì.”

“Sau khi đã bắt đủ 18 kẻ, Tử Linh Thần Sứ và những kẻ bị bắt liền như bóc hơi khỏi thế gian, chẳng ai tìm kiếm được tung tích của bọn hắn.”

“Ban đầu cả thế gian đều tưởng rằng những kẻ bị bắt cóc sẽ dữ nhiều lành ít, một đi không trở lại.”

“Nhưng mọi người đều đã lầm… sau một khoảng thời gian dài mất tích, những kẻ này đột nhiên xuất hiện trở lại vô cùng bí ẩn, có một điểm chung là chiến lực của tất cả bọn hắn đều đại tăng gấp hàng chục lần, có kẻ lên đến hàng trăm lần so với trước khi bị mất tích, ngay cả thiên phú cũng đều cải biến nghiêng trời lệch đất.”

“Có kẻ tưởng chừng cả đời chỉ dừng ở Thánh Hoàng, nhưng sau khi trở về liền thành công bước vào Chí Tôn.”

Lạc Nam cùng mấy nữ toàn thân chấn động, kinh dị hỏi: “Bọn họ được Tử Linh Thần Sứ mang về Tử Thần Cung bồi dưỡng sao?”

“Không ai biết…” Tịnh Dạ lắc đầu:

“Bởi những kẻ này tuy rằng thực lực đại tăng nhưng trí nhớ về khoảng thời gian bị bắt cóc của bọn hắn hoàn toàn bị xóa sạch, chẳng để lại chút manh mối nào cả, rất nhiều cường giả hàng đầu muốn điều tra hay dò thám thiên cơ đều thất bại.”

“Cứ như vậy theo thời gian dần trôi, Tử Linh Thần Sứ sẽ giáng lâm bất kỳ lúc nào và bắt cóc 18 sinh linh đi cùng bọn hắn, lịch sử ghi chép lại đã có bảy lần như thế kể từ khi Tử Linh Thần Sứ xuất hiện… và những sinh linh từng bị bọn hắn bắt cóc sau khi trở về đều đang là cường giả danh chấn nhất phương trên khắp Nguyên Giới.”

“Đáng tiếc ngay cả bọn hắn cũng chẳng nhớ một chút gì…”

“Hừ.” Đình Manh Manh phồng má nói: “Thế gian nào có chuyện tốt như vậy? Bắt cóc rồi trở về mạnh hơn? Rõ ràng Tử Linh Thần Sứ này đang ấp ủ âm mưu gì đó.”

“Khanh khách…” Tịnh Dạ cười đến run rẩy bầu sữa to tròn:

“Đúng là như thế, rất nhiều người cho rằng Tử Linh Thần Sứ đang có âm mưu động trời… nhưng lại càng có vô số người nguyện ý dấn thân vào tràng âm mưu đó, thậm chí hận mình không thể trở thành đối tượng bị bắt cóc.”

Lạc Nam gật đầu tán thành, cũng hiểu nguyên nhân vì sao lại như thế…

Ở nơi mạnh được yếu thua như Nguyên Giới, có thực lực đồng nghĩa với có quyền lực.

Thực lực được gia tăng hàng chục lần, vài chục lần hay lên đến tận hàng trăm lần, điều đó đồng nghĩa quyền lực của ngươi cũng sẽ nhảy vọt lên theo cấp số nhân như vậy.

Trong khi ở ngoài kia có vô số kẻ đang sẵn sàng đánh cược cả mạng sống chỉ để đột phá một tiểu cảnh giới, chỉ để leo lên một nấc thang trong môn phái hay gia tộc… thì sức hấp dẫn mà Tử Linh Thần Sứ mang đến chính là đại cơ duyên không thể từ chối bất chấp cái giá phải trả có lớn đến mức nào, dù rằng trở thành con rối, thuộc hạ trong tay kẻ khác cũng chẳng quan trọng.

Ngươi muốn ta làm nô lệ cho ngươi cũng được, hãy giúp ta mạnh lên gấp trăm lần so với hiện tại, cái mạng này nguyện bán cho ngươi… tin chắc đây là suy nghĩ chung của vô số sinh linh đang vật lộn sinh tử bên ngoài kia.

“Tịnh Dạ tỷ tỷ, ngươi cũng muốn gia tăng thực lực bằng cách đi theo Tử Linh Thần Sứ sao?” Thủy Triều Tịch yêu kiều hỏi.

“Khanh khách, không muốn.” Tịnh Dạ hưng phấn cười:

“Đám cao tầng Tu La Giáo chúng ta đều muốn đánh thử Tử Linh Thần Sứ, xem thử bọn chúng lợi hại đến mức nào.”

“Cái đệt” Lạc Nam và chúng nữ cùng lúc ngã nhào.

Tu La Giáo đều là đám người điên, các ngươi hết chuyện để đùa sao? Vậy mà chạy đi tìm một đám Tử Linh Thần Sứ khủng bố như vậy để khiêu chiến?

“À… khi nào đánh đừng có gọi ta nhé!” Lạc Nam xoa xoa tay nói.

“Đến đó rồi tính…” Tịnh Dạ nhún nhún vai:

“Dù sao thì đám Tử Linh Thần Sứ này cực kỳ quỷ dị khó lường, chẳng ai biết bao giờ bọn hắn sẽ hiện thân, đôi khi cố gắng tìm kiếm lại không gặp, đôi khi chẳng muốn thấy thì bọn hắn lại tìm đến tận giường của ngươi.”

Lạc Nam âm thầm rùng mình, hắn không muốn đi cùng mấy tên tử thần ấy đâu.

“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì tỷ tỷ đi trước.” Tịnh Dạ lười biếng nói.

“Khoan đã, chúng ta còn muốn hỏi Tử Linh Thần Diễm là thứ gì? Tỷ tỷ có nghe qua về nó chưa?” Thủy Triều Tịch gọi nàng lại.

“Tử Linh Thần Diễm chính là ngọn lửa bên trong lồng đèn của Tử Linh Thần Sứ nha.” Tịnh Dạ bình thản đáp:

“Cổ tịch ghi chép trước khi 18 vị Tử Linh Thần Sứ hiện thân thì sẽ có 18 đóa Tử Linh Thần Diễm sẽ cháy lên ở nơi đó… là ngọn lửa ăn mòn tất cả sự sống, lớn mạnh nhờ vào sự chết chóc.”

“Điểm đặc biệt là tỷ lệ xuất hiện của Tử Linh Thần Diễm ở những nơi nồng đậm khí tức tử vong nhiều hơn ở nơi khác, Tử Hải này cũng đã từng có hai lần Tử Linh Thần Diễm bùng cháy và hai vị Tử Linh Thần Sứ theo đó hàng lâm.”

“ỰC.” Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng điên cuồng mắng chửi.

Tu La Giáo đúng là điên rồi, giao nhiệm vụ đi tìm Tử Linh Thần Diễm cho hắn… khác nào muốn hắn đi tìm đám Tử Linh Thần Sứ?

Nghĩ đến việc bị bắt cóc sau đó xóa sạch trí nhớ là đã đủ quỷ dị rồi, hắn không cần mạnh lên theo cách thức như thế.

“Đa tạ tỷ tỷ giải đáp.” Dù rằng trong lòng bất mãn, Lạc Nam vẫn cảm tạ Tịnh Dạ giải đáp thắc mắc.

“Tốt lắm, khi nào phát hiện Tử Linh Thần Diễm đừng quên báo về Tu La Giáo.” Tịnh Dạ trêu tức nói một câu, thân ảnh chậm rãi tan biến.

“Hừ… đúng là gặp quỷ.” Lạc Nam bất mãn ngã người xuống giường.

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, các nàng cũng không biết nên nói gì cho phải.

Chẳng trách nhiệm vụ Tu La Giáo giao phó không hề giới hạn thời gian, bởi ngay cả chính Tu La Giáo cũng không biết khi nào Tử Linh Thần Diễm sẽ cháy lên và Tử Linh Thần Sứ sẽ xuất hiện.

Chẳng trách Tu La Giáo không hề yêu cầu Lạc Nam phải tự thân thu phục Tử Linh Thần Diễm, mà chỉ muốn hắn tìm thấy và báo cáo tin tức mà thôi.

“Đây nói không chừng là cơ hội mở mang kiến thức, được thấy cao tầng Tu La Giáo và Tử Linh Thần Sứ trong truyền thuyết đại chiến sẽ rất thú vị.” Đình Manh Manh liếm môi đầy hiếu kỳ.

“Xú nha đầu, chẳng may muội bị bắt cóc thì sao?” Chúng nữ trừng mắt nhìn nàng:

“Có trời mới biết sẽ xảy ra hậu quả gì.”

“Tóm lại ta sẽ không đi tìm Tử Linh Thần Diễm.” Lạc Nam quyết định nói:

“Cùng lắm thì giả vờ không phát hiện là được.”

“Chàng cũng đừng quá lo lắng, Tử Linh Thần Diễm và Tử Linh Thần Sứ nói không chừng còn rất lâu nữa mới hiện thân, đến lúc đó chúng ta sẽ có thực lực chẳng sợ bọn hắn.” Lăng Ba an ủi.

“Nàng nói đúng.” Lạc Nam gật đầu cười haha:

“Nói không chừng một vạn năm sau, ngay cả ta cũng muốn đi khiêu chiến Tử Linh Thần Sứ.”

Đang âm thầm tự sướng, thân ảnh Lạc Tư Tình bất chợt hiện ra, nàng nhìn Lạc Nam mở miệng:

“Phu quân, Tiểu Noãn đói bụng…”

Lạc Nam giật mình, vỗ vỗ trán: “Ta xém chút quên mất.”

Tiểu Noãn phát triển cần có lượng lớn tài nguyên của Quỷ Tộc, lần trước nàng đã đói bụng một lần, hắn lại quên phải tìm kiếm tài nguyên Quỷ Tộc cho Tiểu Noãn.

Ngoài ra Lạc Tư Tình cũng cần tài nguyên Quỷ Tộc và Thần Tộc tu luyện.

Nghĩ đến đây, hắn nói: “Nhân tiện đang ở Dị Nguyên Hội, chúng ta đi mua sắm hai loại tài nguyên này.”

“Để bọn thiếp đi được rồi, không cần phiền đến chàng.” Chúng nữ đề nghị.

Lạc Nam cảm thấy không thành vấn đề, ở tại Dị Nguyên Hội cấm chiến đấu phát sinh sẽ cực kỳ an toàn, vì vậy liền giao Nhẫn Trữ Vật cho các nàng tự đi mua sắm.

Ở Dị Nguyên Hội, dù Càn Quân và sư phụ của hắn nhìn thấy chúng nữ cũng không dám giở trò.

Hắn ở lại trong mật thất tiếp tục chờ đợi Thích Chiều hòa thượng sửa chữa Chí Bảo.

Chúng nữ oanh oanh yến yến nắm tay nhau rời đi, Lạc Nam một mình khoanh chân ngồi trên giường, lấy ra Ngộ Đạo Tửu quan sát:

“Kim Nhi, thứ đồ chơi này có tác dụng gì?”

“Ngộ Đạo Tửu có khả năng gia tăng ngộ tính và khả năng ngộ đạo trong lúc tu luyện hay nghiên cứu.” Kim Nhi cười nói:

“Ví dụ như hiện tại công tử muốn lĩnh ngộ một môn Thần Thông, Ngộ Đạo Tửu sẽ giúp ngươi rút ngắn thời gian.”

“Bèo như vậy à?” Lạc Nam bĩu môi, chẳng trách đám Chí Tôn không ai chọn Ngộ Đạo Tửu.

Hắn cảm thấy mình không cần Ngộ Đạo Tửu vẫn có thể tự tu luyện Thần Thông bất kể đẳng cấp nào.

“Đối với người khác thì Ngộ Đạo Tửu không có nhiều tác dụng nhưng đừng quên công tử có Dịch Thần Kỳ.” Kim Nhi cười tủm tỉm nói:

“Nếu ngươi sử dụng Ngộ Đạo Tửu kết hợp Dịch Thần Kỳ trong lúc tu luyện, nói không chừng sẽ có thể tự thân sáng tạo ra thủ đoạn tu luyện hoặc chiến đấu riêng biệt thuộc về chính ngươi.”

“Ý này hay…” Lạc Nam hai mắt tỏa sáng.

Đã từ lâu hắn chưa tự sáng tạo ra thủ đoạn chiến đấu mới cho mình, Ngộ Đạo Tửu này sẽ là cơ hội tốt.

Bất quá tạm thời Lạc Nam không thiếu thủ đoạn, vì vậy cũng không vội vàng, chờ tu vi cao hơn… khi đó thủ đoạn hắn có thể tự sáng tạo ra cũng sẽ cao cấp hơn.

KẼO KẸT…

Cửa mật thất bất chợt bị người đẩy ra.

Lạc Nam nhướn mày đưa mắt nhìn, một thân ảnh kiều tiểu đã ngồi gọn lỏn vào trong lòng hắn.

“Xú nha đầu làm cái gì?” Lạc Nam véo véo gò má nàng.

“Song tu đi!” Đình Manh Manh hai tay ôm cổ hắn nũng nịu.

“Nhỏ như thế này mà đòi song tu?” Hắn tròn xoe mắt, lúc này Đình Manh Manh đang trong hình hài của tiểu nha đầu không hơn không kém.

“Nhỏ mới đặc biệt…” Đình Manh Manh nhoẻn miệng cười xinh xắn:

“Các nàng đều chơi lớn, ta thích chơi nhỏ.”

“Không có hứng với nhỏ.” Lạc Nam bĩu môi.

Đình Manh Manh hai mắt đảo quanh suy nghĩ, gật gù: “Được rồi!”

Nói xong, nàng liền giải trừ trạng thái Nghịch Sinh Công, khôi phục dáng vẻ thiếu nữ thanh xuân, ngực nở mông cong, đôi chân thon dài, làn da trắng muốt, cực kỳ xinh đẹp.

“Thế nào?” Đình Manh Manh xoay một vòng.

“Như vậy còn tạm được.” Lạc Nam cười lớn một tiếng kéo nàng đè xuống giường.

Trong ánh mắt có phần khẩn trương của Đình Manh Manh, cúi đầu hôn lên đôi môi như hoa đào của nàng.

“Ưm… ăn không ngon gì cả… nhưng cũng không tệ…” Đình Manh Manh thầm nghĩ, hé mở môi xinh.

Đầu lưỡi hai người nhanh chóng quấn quýt, Lạc Nam tham lam nhấm nháp bờ môi mềm tham ăn cùng chiếc lưỡi ngọt ngào ướt át của nàng.

Đình Manh Manh hai mắt mê ly ôm chặt hắn, Thương Thiên Phách Thể chấn động đem y phục cả hai người nổ tung.

Nháy mắt da thịt trần trụi đã ma sát lấy nhau, cơ thể mềm mại dẻo dai mát lạnh của nữ nhân áp vào từng khối cơ bắp cân đối nóng hổi đầy sức mạnh của nam nhân.

Hôn nhau hồi lâu, Đình Manh Manh quyến luyến tách rời đôi môi hơi sưng đỏ, thì thầm nói:

“Vẫn luôn nhìn đại tỷ với tam muội như thế này, hiện tại tới phiên ta nha!”

“Như thế này là như thế nào?” Lạc Nam trêu tức cười.

“Chính là bị ăn!” Đình Manh Manh ôm đầu hắn ấn xuống: “Mau ăn đi!”

Lạc Nam cúi đầu, nhìn thấy chiếc cổ thon dài, xương quai xanh tinh tế và đôi song phong cao ngất của nàng, trong mắt có chút khác lạ.

Mặc dù từ khi hắn giúp nàng gia cố đan điền vững chắc, hạn chế tác dụng phụ của Nghịch Sinh Công… Đình Manh Manh đã có thể biến lớn như nữ nhân bình thường.

Nhưng nói gì thì nói, hình tượng tiểu nữ hài hồn nhiên vui tươi, nghịch ngợm đáng yêu đã quá mức in sâu vào trong tiềm thức.

Đã cùng nàng trải qua biết bao lần vào sinh ra tử, dù nàng không thật sự lớn lên… hắn vẫn có tình cảm đặc biệt với nàng.

Huống hồ lúc này đã là điện nước đầy đủ, cái gì cũng không thiếu.

Nghĩ đến đây, bên dưới tiểu huynh đệ của hắn lại cứng hơn mấy phần.

Đình Manh Manh cảm giác được, nàng cười khanh khách trêu chọc hắn, thò ta xuống nắm lấy côn thịt nam nhân vuốt ve đùa nghịch, cái thứ này của hắn nàng gặp nhiều lần rồi, cũng không e ngại gì cả.

Lạc Nam mỉm cười, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa xinh, chậm rãi mút vào thưởng thức.

Đôi tay cũng không nhàn rỗi, vừa xoa nắn một bên bánh bao tròn trịa, vừa tìm xuống bên dưới phủ lên gò mu phổng phao bắt đầu âu yếm.

Cô nàng này tuy lớn nhưng chỗ đó không lớn nha, vẫn là trơn mịn non nớt vô cùng, chẳng có một sợi cỏ thơm làm vốn.

“Ưm… ngứa quá… tê quá vậy… cảm giác này thật kỳ quái…” Nàng thở gấp, chỉ cảm thấy những nơi tư mật đang dần trở nên tê tê dại dại trước mỗi động tác của nam nhân.

Lạc Nam quan sát, chứng kiến da nàng ngày càng đỏ, hai mắt ngập sóng nước, tình ý lăn tăn.

“Manh Manh, có thứ này ngon lắm muốn ăn không?” Hắn nhếch miệng thú vị.

“Đâu đưa đây…” Đình Manh Manh chớp chớp mắt.

Lạc Nam xoay người ngược lại về phía nàng, để thanh hung khí đung đưa trước mặt.

“Thứ này mà ăn? Mút thì tạm được!” Đình Manh Manh phi một tiếng, đầu lưỡi duỗi ra chạm vào xem thử mùi vị.

Cảm thấy không có gì khó ngửi, nàng mới chậm rãi hé môi nuốt khúc thịt to lớn ấy vào trong miệng.

“Hừ…” Lạc Nam thoải mái rên rỉ lên, đồng thời cũng úp mặt vào giữa hai chân nàng, ngắm nghĩa tiểu huyệt có bờ môi hồng phấn đang rỉ ra chất mật quyến rũ.

Môi hắn chạm vào đôi môi thứ hai của nàng, đầu lưỡi bắt đầu duỗi ra thám hiểm.

“Ư… đừng ăn chỗ đó của Manh Manh…” Nàng toàn thân run rẩy, vô thức nuốt sâu nhục côn hơn một chút.

“Mút thôi, không ăn!” Lạc Nam lặp lại lời của nàng, tận tình thưởng thức sự mê người của xú nha đầu.

Không biết qua bao lâu sau, hai người rốt cuộc đổi tư thế.

Chỉ thấy Đình Manh Manh bị đặt ngửa ở trên giường, hai chân bị Lạc Nam tách hết cỡ sang hai bên, để lộ đào nguyên phấn nộn đang rỉ suối rất hấp dẫn.

“Manh Manh, ta vào nhé!” Hắn thở nặng nề.

“Cắm vô đi, Manh Manh rất thích ngươi…” Nàng ngoan ngoãn nở nụ cười.

Lạc Nam hít sâu một hơi, chậm rãi đem long căn của mình chen vào tiên cốc.

Đình Manh Manh cả người giật giật, chân mày hơi nhăn lại, dường như nơi đó của nàng quá chật hẹp, khó mà dung nạp, hắn phải làm cực kỳ chậm rãi từng bước từng bước.

Lớp màn mỏng manh bị xuyên thủng, giọt máu trong trắng chảy ra, nàng cảm nhận rõ ràng toàn thân của mình như bị tách ra từng chút, cơn đau cũng ngày một lớn dần, thứ kia quá nóng và quá mạnh mẽ…

“Cố lên, sắp xong rồi…” Lạc Nam động viên, toàn thân căng cứng.

Mãi đến khi toàn bộ long căn đã bị tiên cốt nuốt chửng, hai người ôm chặt lấy nhau, Đình Manh Manh nấc lên:

“Chúng ta cuối cùng cũng hòa làm một!”

Lạc Nam mỉm cười hôn lên khắp khuôn mặt nàng, xoa xoa nắn nắn bầu sữa để nàng dễ chịu.

Rốt cuộc cảm giác được thân thể nàng thả lỏng, bên dưới đã co bóp nhẹ nhàng, hắn cũng bắt đầu từ từ chuyển động.

Đình Manh Manh lần đầu trải qua chuyện như thế, chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông như muốn nổ, từ cốt tủy đến linh hồn đều run rẩy thăng hoa, không kiềm chế nỗi thở gấp:

“Tiểu Nam… thoải mái… quá…”

“Muốn thoải mái hơn không?” Lạc Nam sủng ái véo má nàng.

“Người ta đã cùng ngươi thành thân, muốn làm thế nào tùy ngươi nha.” Đình Manh Manh thở hổn hển.

Lạc Nam hưng phấn đến cực điểm, bắt đầu mãnh liệt trừu sáp, côn thịt hung hăng tiến công.

Bạch bạch bạch bạch bạch…

Bởi vì Đình Manh Manh cũng là thể tu, thân thể đàn hồi dẻo dai, bên trong bó chặt và co bóp dị thường mãnh liệt, Lạc Nam cũng không thương hoa tiếc ngọc, đồng thời cũng từ đó cảm giác được khoái cảm mãnh liệt vô cùng.

“Mạnh quá… sướng quá… thật tuyệt…” Đình Manh Manh rên rỉ đứt quãng:

“Rốt cuộc cũng biết vì sao đại tỷ và tam muội thích chơi trò này như vậy.”

Lạc Nam nhìn nàng lần đầu tiên trải nghiệm khoái cảm của một nữ nhân chân chính, hắn thương yêu vô cùng:

“Muốn hơn nữa không?”

“Muốn nha, làm chết Manh Manh đi!” Đình Manh Manh chảy cả nước mắt vì đê mê.

Hắn chỉ chờ có thế, Long Văn khảm vào long căn, chạy nướt rút không ngừng nghĩ.

“Á… chết, chết thật rồi.” Đình Manh Manh không thể chịu nổi thủ đoạn như thế, toàn thân run lên bần bật, toàn bộ dây thần kinh như bị vuốt ve, linh hồn rời khỏi cơ thể.

Từ tận cùng hoa tâm, một dòng nước ấm mãnh liệt trào dâng.

“Siết lắm, chật chội lắm… nàng tuyệt vời lắm.” Lạc Nam cũng gầm lên một tiếng, thả lỏng toàn thân, từng đợt sinh mệnh nóng hổi bắn sâu vào.

Hai người đổ ập xuống giường ôm siết lấy nhau, tận hưởng dư vị đặc biệt vẫn còn quá mức mạnh mẽ.

Chỉ vài phút sau, Đình Manh Manh dùng chân kẹp lấy hắn nũng nịu:

“Làm tiếp đi!”

“Nghiện rồi?” Lạc Nam trêu nàng.

“Nhanh đi mà…” Nàng lật hắn nằm xuống, rất có thiên phú biết ngồi lên nhún nhảy.

Đáng tiếc dù có được Thương Thiên Phách Thể và là một Thể Tu rất mạnh, Đình Manh Manh cuối cùng vẫn không phải đối thủ của hắn, bị lên đỉnh liên tục đến mức mở miệng nói chuyện cũng không nổi.

Toàn thân thiếu nữ xinh đẹp lúc này như bùn nhão nằm lì ở trên giường với một đống dịch tình lầy lội.

Lạc Nam nửa nằm nửa ngồi ở bên cạnh ngắm nhìn dáng vẻ của nàng.

Vô cùng đột ngột, Đình Manh Manh toàn thân bất ngờ thu nhỏ.

KẼO KẸT…

Chúng nữ vừa lúc đẩy cửa mà vào, từng đôi mắt trừng lên thật lớn.

Tĩnh… tĩnh lặng đến cực hạn trước cảnh tượng không nói nên lời.

Lạc Nam khóc không ra nước mắt, lần này nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch.

Chúng nữ lắc đầu thở dài:

“Cầm thú a…”

To top
Đóng QC