Con đường bá chủ – Quyển 12 – Phần 170

Phần 170
ẦM…
Không gian hơi chấn động, một cổ quan tài hiện ra trước mặt đám người.

“Quan tài này cũng là một thứ đặc biệt, có tác dụng tự phục hồi tổn hại cho cương thi sau mỗi trận chiến, Luyện Ma Đồng Tử kia cũng có tâm đấy.” Lạc Nam đánh giá quan tài nói.

Dù sao thì hắn cũng là một vị Luyện Khí Sư, vẫn là người biết xem hàng.

KẼO KẸT…

Nắp quan tài mở ra, một cương thi mặc chiến giáp từ đầu đến chân, chỉ để lộ đôi móng vuốt sắt lẹm dài ngoằng như mười thanh kiếm, nhìn qua đã thấy công thủ toàn diện.

“Phu quân, cương thi này mạnh đến mức sánh ngang Thể Thánh Tôn, liệu ngươi có làm chủ được nó không?” Phượng Tịch Y lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, ngay cả Chí Bảo chàng còn nhận chủ được mấy kiện, Cương Thi này cũng chỉ là một dạng Khôi Lỗi đẳng cấp như Chí Bảo thôi.” Thủy Triều Tịch nhìn nhận nói.

“Đúng thế, ta cảm thấy không phải vấn đề quá lớn.” Lạc Nam gật đầu.

“Vậy thì thử đi.” Chúng nữ cũng âm thầm hưng phấn.

Các nàng cũng chán ghét cái cảnh bị Chí Tôn ức hiếp rồi, nếu có thêm một Cương Thi bảo kê vậy thì không còn gì sung sướng hơn.

Lạc Nam hít sâu một hơi, trịnh trọng cắt đứt đầu ngón tay, đem một giọt máu nhỏ lên nơi giữa trán của cương thi.

Rất nhanh, giọt máu của hắn liền thẩm thấu qua lớp giáp, tiến vào bên trong.

VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…

Ngay lập tức, một luồng hấp lực khổng lồ từ thể nội cương thiên như vũ bão điên cuồng tiến ra, hút mạnh về cơ thể Lạc Nam.

Lạc Nam cũng không hề kháng cự, ngược lại thả lỏng toàn thân xem nó muốn hấp thụ thứ gì của mình.

Trong ánh mắt tò mò của chúng nữ, Ma Đỉnh trong đan điền hắn lắc lư dữ dội, sau đó cuồn cuộn Ma Lực tinh khiết như sóng thần bị rút ra, dung nhập vào cơ thể của cương thi.

“Thì ra là thế…” Lăng Ba ánh mắt lấp lóe nói:

“Cương thi này cần hấp thụ Ma Lực của chủ nhân để hoạt động, vì vậy mới được đặt tên là Ma Cương…”

Ma Lực từ trong Ma Đỉnh của Lạc Nam vẫn không ngừng bị rút ra, số lượng đã lên đến mức không thể đong đếm.

“Cũng may lực lượng của phu quân có thể khôi phục vô hạn, đổi lại là ta e rằng sẽ bị hút khô trong vài phút ngắn ngũi.” Lãnh Vận Du đánh giá tình hình, sợ hãi than nói:

“Ngoại trừ phu quân, e rằng chỉ có Ma tu cấp Chí Tôn mới dễ dàng làm chủ được Ma Cương Đệ Lục này.”

Chúng nữ đồng ý gật đầu, nếu không phải Lạc Nam có Ma Đỉnh với nguồn Ma Lực dồi dào, dù rằng sở hữu Ma Cương Đệ Lục thì hắn cũng không thể điều khiển được nó.

Rốt cuộc khi đã hấp thụ đủ nguồn Ma Lực cần thiết.

RỐNG!

Một tiếng rít gào như ma khiếu vang rền từ quan tài kinh động oanh ra bốn phương.

LOẢNG XOẢNG.

Có thanh âm xiềng xích rạn vỡ.

Ma Cương Đệ Lục như một vị chiến tướng uy nghiêm lẫm liệt kéo tan gông xiềng gắn chặt với quan tài, nặng nề bước ra.

Nếu chú ý kỹ, sẽ thấy mỗi bước chân của nó đều khiến Không Gian run rẩy và lắc lư, đây chính là sức mạnh kinh hồn của Thể Chí Tôn cường giả.

Lạc Nam chắp tay mà đứng, thản nhiên nhìn lấy Ma Cương Đệ Lục quỳ một chân trước mặt mình biểu lộ trung thành.

Nó mặc dù không thể nói chuyện, nhưng ý thức cùng Lạc Nam tương thông, chỉ cần dùng ý niệm hạ lệnh nó sẽ lập tức hành động.

“Tốt lắm, Ma Cương Đệ Lục là tên của Luyện Ma Đồng Tử đặt cho ngươi nhưng ta lại không thích.” Lạc Nam tuyên bố nói:

“Từ giờ tên của ngươi sẽ là Hắc Ma Vệ, hộ vệ trung thành của ta!”

RỐNG!

Ma Cương Đệ Lục rống lên như muốn cảm tạ chủ nhân ban tên.

“Hắc Ma Vệ, tên này rất khí phách nha.” Đình Manh Manh liếm liếm mép:

“Thật muốn đấm nhau với nó!”

“Đừng có điên!” Chúng nữ vội vàng đem nha đầu này kéo lại, rất sợ nàng sẽ bị Hắc Ma Vệ nghiền thành thịt vụn.

Lạc Nam đi một vòng đánh giá Hắc Ma Vệ, cảm thấy khả năng đặt tên của mình ngày càng tiến bộ hơn rồi.

Hắn lại đánh giá cái quan tài, phát hiện những sợi xiềng xích mà quan tài gắn chặt với Hắc Ma Vệ lúc đầu thật ra không phải dùng để giam cầm hay trói buộc Hắc Ma Vệ, mà những sợi xiềng xích đó có tác dụng liên kết Hắc Ma Vệ với quan tài, để quan tài có thể giúp nó trị liệu tổn hại sau mỗi trận chiến.

Lạc Nam cảm thấy khá thích với phong cách thiết kế và sáng tạo độc đáo này của Luyện Ma Đồng Tử, cực kỳ âm u và táo bạo.

“Con hàng Luyện Ma Đồng Tử này thật sự là một nhân tài, nếu có thể lôi kéo hắn về làm việc cho ta thì tốt.” Trong lòng hắn xuất hiện suy nghĩ.

Năm đó dưới trướng của Lạc Nam cũng có Tiểu Đậu Bỉ là dân chơi hệ cương thi, nhưng so với Luyện Ma Đồng Tử vừa có thể luyện thi vừa có thể kết hợp với Ma Vật thì kém hơn không ít.

Theo lời của Luyện Ma Đồng Tử thì hắn có đến 12 tôn Cương Thi, Hắc Ma Vệ chỉ là Ma Cương đứng hàng thứ sáu trong đó mà thôi.

Lạc Nam cảm thấy ý tưởng lôi kéo Luyện Ma Đồng Tử là viễn vong, bởi lúc này hắn không đủ tư cách để thuyết phục nhân vật khủng bố như vậy.

Ra lệnh cho Hắc Ma Vệ tiến vào quan tài, hắn lại đem quan tài thu hồi.

“Tiểu Nam, ta muốn ăn thịt!” Đình Manh Manh kéo óng tay áo của Lạc Nam hưng phấn nói:

“Thịt của Bạo Không Thú.”

“Không thể.” Lạc Nam lập tức lắc đầu:

“Thịt của Bạo Không Thú là tài nguyên luyện thể cấp Chí Tôn, một Thể Thánh Hoàng như ngươi ăn vào sẽ nổ chết đấy.”

Bản thân Lạc Nam đã từng nếm trải tư vị của thịt Bạo Không Thú, ngay cả kẻ sở hữu Vạn Cổ Bất Hủ Thân như hắn ăn vào cũng xém chút bạo liệt, làm sao yên tâm cho Đình Manh Manh tùy tiện phục dụng?

“Đáng giận, thế ngươi lấy nó về làm gì?” Đình Manh Manh giậm chân.

“Cần phải có bàn tay khéo léo của Trù Sư chế biến, giúp giảm thiểu nguy hiểm đến mức tối đa nhưng hiệu quả vẫn được giữ nguyên thì mới an tâm giao cho các ngươi ăn được.” Lạc Nam hồi đáp.

“Gọi Chiêu Quân đến nha…” Đình Manh Manh đề nghị.

“Nàng ấy còn bận giúp các tỷ muội ở Thanh Long Thánh Địa.” Lạc Nam khuyên nhũ:

“Chờ sau khi trở về lại cho ngươi ăn.”

“Phu quân, thật ra vẫn có biện pháp khác mà.” Lăng Ba mỉm cười.

“Biện pháp gì?” Đình Manh Manh ánh mắt sáng rực lên.

“Chính là song tu.” Lăng Ba điềm nhiên nói:

“Chỉ cần ngươi vừa song tu với phu quân vừa luyện hóa thịt của Bạo Không Thú, chẳng phải sẽ rất an toàn hay sao?”

“Đúng rồi.” Đình Manh Manh vui sướng nhào vào lòng Lạc Nam làm nũng:

“Chúng ta song tu đi!”

Chúng nữ gò má đỏ ửng, nha đầu này thật sự quá bạo dạng, điểm này các nàng không thể sánh bằng đấy.

Lạc Nam đánh cái mông của nàng: “Kiểm tra chiến lợi phẩm trước đã!”

Hắn lại ngồi lên giường, lấy ra khối bia đá lớn.

Nhìn thấy khối bia đá Phong Thể Thạch, ngay cả Đình Manh Manh đang làm rộn cũng tò mò nhìn sang.

“Phu quân, ngươi biết bên trong này là Thể Chất gì sao?” Thải Quỳnh Dao hiếu kỳ hỏi.

Các nàng đều tò mò và ôm tâm tình mong đợi, đối với những thứ thần bí chưa biết được đáp án, ai cũng sẽ có biểu hiện như vậy.

“Đương nhiên là biết, đừng quên là ai đứng sau Thiên Cơ Lâu.” Lạc Nam mỉm cười.

Không sai, trước khi quyết định lấy ra Bồ Đề Quả làm giao dịch, hắn đương nhiên đã dùng Thiên Cơ Lâu xác định rõ ràng loại thể chất bên trong Phong Thể Thạch.

Bằng không làm sao đành lòng bỏ ra tài nguyên độc nhất vô nhị như Bồ Đề Quả được?

Mặc dù vì vậy mà tiêu hao tận 15 vạn Điểm Danh Vọng nhưng Lạc Nam cảm thấy hoàn toàn xứng đáng.

“Thể Chất gì thế?” Chúng nữ trong lòng ngứa ngáy.

Lạc Nam hít sâu một hơi, rành mạch rõ ràng nói:

“Vạn Biến Tùy Thiên Thể.”

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, vẫn chưa hiểu ý nghĩa từ tên của thể chất này nhưng mà nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lạc Nam liền biết đây không phải thể chất đơn giản.

“Vạn Biến Tùy Thiên Thể? Là thể chất gì nha? Nghe tên thật kỳ quái.” Đình Manh Manh phồng má:

“Chắc chắn không cường đại bằng Thương Thiên Phách Thể của ta!”

Lạc Nam xoa xoa đầu nàng: “Vạn Biến Tùy Thiên có nghĩa là bất kể hoàn cảnh thiên địa như thế nào, ngươi đều có thể tùy cơ ứng biến, biến hóa thay đổi để phù hợp và thích ứng.”

Mấy nữ nhân dần dần biểu lộ nghiêm túc, đã mơ hồ nhận ra sự độc đáo của thể chất này.

“Ví dụ như ngươi là một Hỏa Tu Sĩ nhưng phải chiến đấu dưới nước, Vạn Biến Tùy Thiên Thể sẽ giúp ngươi chuyển hóa Hỏa Lực thành Thủy Lực ngay lập tức.”

“Ví dụ như ngươi phải chiến đấu trong phạm vi Chiến Vực của kẻ thù tác động, Vạn Biến Tùy Thiên Thể liền giúp ngươi thích ứng với môi trường của Chiến Vực, không còn bị nó tác động.”

“Thậm chí nếu ngươi bị lạc vào vô tận không gian, Vạn Biến Tùy Thiên Thể liền giúp ngươi có được khả năng hành tẩu và chiến đấu trong không gian.”

Mấy nữ ngơ ngác, Bạch Miêu Miêu run giọng hỏi: “Vậy nếu lạc vào Trận Pháp của kẻ thù thì sao?”

“Vạn Biến Tùy Thiên Thể vẫn sẽ giúp nàng sinh ra khả năng để tương thích với hoàn cảnh trong trận pháp đó.” Lạc Nam nhún nhún vai:

“Tóm lại chính là bất kể ở phiến thiên địa nào, ở trong chiến trường nào, là thiên nhiên hay nhân tạo thì Vạn Biến Tùy Thiên Thể vẫn sẽ giúp chủ nhân của nó biến hóa để thích ứng với cục diện, không bị kẻ địch chiếm ưu thế.”

“Đương nhiên sau khi rời khỏi hoàn cảnh đó thì khả năng thích ứng của thể chất cũng biến mất, nhưng bấy nhiêu đó tác dụng đã rất kinh người rồi.”

“Thật lợi hại…” Đình Manh Manh líu cả lưỡi.

“Nguyên Giới bao la, loại khả năng nào cũng có a…” Chúng nữ cảm thán không thôi, đối với Vạn Biến Tùy Thiên Thể sợ rằng không ai có thể từ chối.

“Vạn Biến Tùy Thiên Thể này rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao được Thích Chiều lão ca may mắn nhặt được?” Các nàng tò mò không thôi.

“Cái này ta không biết.” Lạc Nam nhún nhún vai.

Hắn chỉ dùng Thiên Cơ Lâu để biết được loại thể chất và công năng của nó từ Phong Thể Thạch mà thôi, không có dò xét kỹ càng lai lịch và nguồn gốc… bởi lẽ cần tiết kiệm Điểm Danh Vọng nha.

“Phu quân, ngươi định để ai trong số chúng ta đúc Vạn Biến Tùy Thiên Thể?” Phượng Tịch Y hỏi.

“Ta cũng chưa biết… các nàng ai thích thì đúc!” Lạc Nam mỉm cười.

Vạn Biến Tùy Thiên Thể này tuy rằng không cường đại đến mức nghịch thiên, không mang đến tác dụng nổi bật ngay lập tức… nhưng sự đa dụng và khả năng linh hoạt của nó chắc chắn thuộc hàng đầu.

Đối với Thể Chất như thế này, bất kỳ người nào cũng đều có thể sở hữu, chẳng đòi hỏi điều kiện gì mà ai cũng có thể tận dụng sự đặc biệt của nó.

“Thiếp cảm thấy ai thường di chuyển đi nhiều nơi khác nhau, trải qua đa dạng các loại trận chiến thì thích hợp với thể chất này.” Lăng Ba mỉm cười nói.

“Nàng đang nói ta à?” Lạc Nam chỉ vào mặt mình.

“Khanh khách.” Chúng nữ bật cười thích thú.

Quả thật kẻ hay bôn ba qua đủ mọi hiểm địa và môi trường khốc liệt nhất chính là Lạc Nam.

“Hừ, ta có Vạn Cổ Bất Hủ Thân… chỉ cần bật lên thì nơi nào cũng không thể tác động, cần gì đến Thể Chất này.” Lạc Nam khẩu thị tâm phi hừ một tiếng.

Chỉ tại hắn không thể đúc thêm Thể Chất, bằng không cũng động tâm với Vạn Biến Tùy Thiên Thể này.

Thấy chúng nữ chưa ai thật sự cần Vạn Biến Tùy Thiên Thể, hắn cũng chỉ đành nhún vai:

“Không ai đúc thì tạm thời để lại thôi.”

Phất tay thu hồi Phong Thể Thạch, chờ ngày sau tìm kiếm cho nó nhân tuyển thích hợp.

Hắn đang định lấy ra bầu Ngộ Đạo Tửu nghiên cứu.

“Khanh khách, nếu không ai thích thể chất này… vậy thì cho ta đi!” Theo một tiếng cười khoái hoạt, giữa mật thất liền hiện ra một thân ảnh.

Lạc Nam nhảy dựng lên, lập tức quay người bỏ chạy.

“Thế nào? Ngươi không chào đón tỷ tỷ?” Tịnh Dạ Tiên Tử xuất hiện trước mặt hắn.

Chúng nữ âm thầm lắc đầu, phiền toái lại tới rồi.

“Tịnh Dạ tỷ tỷ đệ nhất mỹ nhân, hân hạnh được gặp tỷ…” Lạc Nam sùng bái nói như nhìn thấy thần tượng.

“Đệ nhất mỹ nhân sao?” Tịnh Dạ cười đến run rẩy cả bầu sữa, nàng thản nhiên ngồi lên giường, bắt chéo đôi chân dài như ngọc:

“Tỷ tỷ đem Thiên Lệnh Giáo đuổi đi thay ngươi, ngươi chẳng những không cảm tạ, ngược lại còn biểu lộ khinh bỉ khi người khác gọi ta là tiên tử? Thù oán này tính sao đây hả?”

“Móa nó, bà nương này thù quá dai.” Hắn âm thầm mắng chửi, ngoài mặt nghiêm túc nói:

“Dù chưa thấy dung nhan nhưng chỉ riêng khí chất và hình dáng, ta liền biết tỷ tỷ đẹp như thiên tiên, làm sao dám xem nhẹ?”

“Nhiều lời vô ích.” Tịnh Dạ thẳng thừng nói:

“Hôm nay không cho ta chỗ tốt, đừng hòng ta buông tha cho ngươi.”

“Nơi này là Dị Nguyên Hội.” Lạc Nam bĩu môi: “Tỷ động thủ đi!”

“Ta không động thủ ở đây, ta chỉ chặn đường ngươi sau khi ngươi rời đi.” Tịnh Dạ tùy ý đáp.

“Nữ cường đạo, chắc chắn là nữ cường đạo.” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi.

Bất quá chuyện này lại khiến hắn vô thức nhớ đến Dạ Thanh Thu, mấy lần đầu khi gặp hắn… nàng cũng thi triển đủ thủ đoạn từ bắt cóc tống tiền cho đến uy hiếp lợi dụ, phong cách hành sự của đôi sư đồ này quả thật chẳng khác gì nhau, chẳng kiêng nể gì ai.

“Tỷ muốn thứ gì?” Rơi vào đường cùng, Lạc Nam chỉ đành thỏa hiệp.

“Vạn Biến Tùy Thiên Thể vừa rồi ta thấy hứng thú đó.” Nàng vuốt vuốt cằm.

“Không thể, ta dự định để nó cho thê tử hoặc nữ nhi của mình rồi.” Lạc Nam lập tức phủ định.

“Hừ…” Tịnh Dạ yêu kiều hừ một tiếng: “Vậy ta cũng không hứng thú với đồ vật của nữ nhân khác.”

Lạc Nam oán thầm, nghe giọng điệu tưởng như ngươi là lão bà của ta đang ghen tuông.

“Có một điều khiến ta vẫn luôn sầu não và đau lòng…” Tịnh Dạ giọng điệu thay đổi như sắp khóc:

“Thanh Thu là do ta nuôi dưỡng từ nhỏ, vậy mà nàng bỗng nhiên thay đổi huyết mạch chủng tộc từ Dạ Linh Tộc thành Tử Dạ Đế Tộc cũng không nói cho ta, hức… hức…”

Nói đến cuối cùng, nữ nhân này thậm chí nức nở lên, ôm lấy hai chân ngồi trên giường, bờ vai run run khiến người thấy mà thương.

“Nữ nhân này có phải Chí Tôn không vậy? Còn biết làm nũng hơn cả ta.” Đình Manh Manh xụ mặt.

Lạc Nam bất đắc dĩ trước vị cường giả thích quậy phá này… nhưng nghĩ đến nàng và Thanh Thu là sư đồ, mà Thanh Thu cũng rất tôn trọng vị sư phụ này, hắn cũng không còn cách nào khác.

Bàn tay nhẹ phất, một bồn Phản Tỉnh Huyết đã hiện ra: “Tặng cho tỷ tỷ đấy.”

“Như vậy còn được.” Tịnh Dạ lập tức hân hoang vui cười:

“Xem như ngươi còn có lương tâm.”

Đã đạt được thứ mình muốn, nàng cũng liền muốn rời đi.

“Khoan đã!” Lạc Nam gọi lại.

“Thế nào?” Tịnh Dạ khúc khích nũng nịu: “Không nỡ xa tỷ tỷ à?”

Lạc Nam trịnh trọng hỏi:

“Tử Linh Thần Sứ rốt cuộc là thứ gì?”

To top
Đóng QC