Phần 162
“KENG, bắt đầu tiến hành triệu hoán ngẫu nhiên, đếm ngược 500 giây…”
Lạc Nam âm thầm vui vẻ, từng này thời gian đếm ngược đã rất khá rồi, tuy rằng không thể sánh bằng những đồ vật nghịch thiên như Cổ Ngữ, nhưng chắc chắn cũng là thứ bất phàm.
Đếm ngược hoàn tất, thanh âm cơ giới máy móc lại vang lên trong đầu:
“KENG, triệu hoán thành công, chúc mừng ký chủ nhận được Chí Tôn Bí Thuật – Tàn Ảnh Ngưng Thực!”
“Ồ? Nghe qua có vẻ khá lợi hại.” Lạc Nam hứng thú vuốt cằm.
“Không sai, loại Bí Thuật này ở trong hàng ngũ Chí Tôn Bí Thuật cũng là khá độc đáo.” Kim Nhi mỉm cười nói:
“Tốc độ của một người khi đủ nhanh sẽ tạo thành từng luồng tàn ảnh, trong quá trình này nếu thi triển Tàn Ảnh Ngưng Thực sẽ có thể biến những luồng tàn ảnh đó thành thực thể trong thời gian nhất định, khá giống phân thân số lượng lớn…”
“Tuyệt vời.” Lạc Nam hài lòng gật đầu, lập tức liền đem Tàn Ảnh Ngưng Thực cho Bạch Miêu Miêu tu luyện.
Nói về phương diện tốc độ, không ít nữ nhân của hắn như Mộc Tử Âm, Nam Cung Uyển Dung hay U Cơ đều đủ khả năng tu luyện môn Bí Thuật này, nhưng trước mắt có Bạch Miêu Miêu là thích hợp nhất.
Bí Thuật không hạn chế số lượng người tu luyện, ngày sau nữ nhân nào có hứng thú đều có thể tìm Bạch Miêu Miêu học tập, ngay cả Tiểu Sư lúc này cũng có thể.
Bản thân Lạc Nam thật ra cũng có thể tu luyện Tàn Ảnh Ngưng Thực, bất quá đây chỉ là Bí Thuật cấp Chí Tôn nên những thực thể mà hắn tạo ra không thể kế thừa sức mạnh của Cấm Kỵ mang lại, có tu luyện thì các thực thể cũng chỉ tương đương với Thể Thánh Vương bình thường mà thôi, không có bao nhiêu tác dụng.
Thu hoạch lần này thật sự không tệ, cũng làm giảm đi không ít cảm giác tiếc nuối khi phải bỏ ra cái giá lớn làm thịt một nghìn phân thân Chí Tôn của Vạn Ứng Thiên trong lòng Lạc Nam.
Đáng tiếc Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ đã hỏng, phải tìm một vị Chí Tôn Luyện Khí Sư mới có thể sửa chữa, ngoài ra còn phải tìm Vĩnh Hằng Thuộc Tính giúp trang giấy hoàng kim phục hồi năng lượng a.
Đều là ác chủ bài có thể giúp mình giữ mạng, Lạc Nam đương nhiên không để chúng nó bị hao tổn.
Chỉ là ở Tử Hải mênh mông này muốn tìm Khí Chí Tôn không phải dễ dàng, xem ra chỉ có một nơi tồn tại…
“Phu quân, Bá Vũ Điện quá mức to lớn dễ gây nên người khác chú ý, thiếp nghĩ chúng ta nên tiếp tục dùng tọa kỵ.” Lăng Ba nghiêm túc đề nghị.
“Ừm, nàng nói có lý.” Lạc Nam tán thành.
Tiểu Tinh cùng Tiểu Sư hiểu ý, lập tức thả người bay lên thiên không.
Lạc Nam phất tay thu hồi Bá Vũ Điện, lại cùng chúng nữ ngồi lên lưng Thiên Phạt Điểu Sư và Tinh Không Long Mã, thay đổi phương hướng bay đi, tránh lại bị đám Thiên Lệnh Giáo mò đến.
Lần này cẩn thận hơn, Lạc Nam thả ra hàng vạn con Xích Nha Hắc Ám thay mình dò xét bốn phương tám hướng khắp phạm vi xung quanh, một khi phát hiện có kẻ tiếp cận sẽ lập tức có được kế hoạch ứng phó.
…
Bạn đang đọc truyện
Con đường bá chủ – Quyển 12
tại nguồn:
http://truyensex.life/con-duong-ba-chu-quyen-12/
Phi hành không ngày tháng, một năm thấm thoát trôi…
Trong thời gian này, Bạch Miêu Miêu tiến vào Linh Giới Châu cũng tu luyện Tàn Ảnh Ngưng Thực thành công, Lăng Ba đã triệt để thu phục Thượng Cổ Băng Tằm, Thủy Triều Tịch cũng đem Chuông Gọi Hồn nhận chủ hoàn tất.
Tử Hải rộng lớn mênh mông, ngay cả khi Lạc Nam sử dụng Thấu Thị Vạn Lý của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn thì cũng không tìm thấy bất kỳ bến bờ hay ốc đảo nào, cũng may có quỷ đạo bay mà Trân Bảo Lâu cung cấp, không sợ lạc đường đến những đại lục khác mà không phải Đông Vực.
Mà đám Xích Nha Hắc Ám đem tầm mắt của chúng truyền về trong não Lạc Nam ngoài biển đen cũng chỉ có mây mù giăng lối, cảnh tượng y hệt như nhau, chẳng có điểm gì là khác biệt.
Lạc Nam âm thầm cảm thấy may mắn lần này mình có chúng mỹ đồng hành, bằng không đã sớm nhàm chán đến chết rồi.
“Tử Linh Thần Diễm rốt cuộc là cái quỷ quái gì?” Một ý nghĩ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Thông tin mà Tu La Giáo cung cấp thật sự quá ít, ít đến mức Lạc Nam chưa hình dung ra được thứ nhiệm vụ yêu cầu tìm kiếm có hình thù ra sao, hắn âm thầm hối hận trước đó mình không nhân cơ hội hỏi thăm sư phụ của Dạ Thanh Thu, nói không chừng nhân vật khủng bố như nàng sẽ biết đến sự tồn tại của Tử Linh Thần Diễm.
Nhưng Lạc Nam cũng không lo lắng, ngược lại vẫn tương đối thong thả.
Bởi vì lần này nhiệm vụ Tu La Giáo đặt ra cho hắn không hề giới hạn thời gian, chứng tỏ Tu La Giáo cũng biết muốn tìm Tử Linh Thần Diễm không dễ, không có thúc giục hay bắt buộc phải hoàn thành trong thời gian nhất định.
“Lạc Yên ngươi nhìn!” Đình Manh Manh đột ngột chỉ vào một vùng mặt biển bên dưới.
“Lạc Yên cái đầu ngươi.” Lạc Nam giận dữ cốc lên đầu nàng, nha đầu này thỉnh thoảng lại trêu hắn.
Đình Manh Manh cười khanh khách chọc cho chúng nữ mỉm cười.
Bất quá dị tượng bên dưới đã sớm được đám người chú ý.
Chỉ thấy mặt biển màu đen vốn rất tĩnh lặng đột nhiên xuất hiện từng tia gợn sóng nhấp nhô.
Chẳng biết cảm ứng được điều gì, Thủy Triều Tịch bỗng nhiên biểu lộ ngưng trọng.
Trong ánh mắt khó tin của Lạc Nam và chúng nữ, từ dưới Tử Hải tưởng chừng không có bất cứ sinh linh nào tồn tại bỗng nhiên nổi lên vài thân ảnh.
“Thật đẹp…” Chúng nữ nhịn không được cảm thán một tiếng.
Ngay cả Lạc Nam cũng vô cùng ngoài ý muốn.
Bởi vì những thân ảnh nổi lên từ dưới mặt biển đen chính là một nhóm Nhân Ngư Tộc đang thoải mái bơi lội.
Các nàng rất diễm lệ nhưng đồng thời cũng cực kỳ đặc biệt, khác xa với Nhân Ngư Tộc mà Lạc Nam hay chúng nữ từng nhận thức.
Sở hữu dung mạo của mỹ nữ phương tây, làn da trắng ngần như ngọc trai không chút tỳ vết, mái tóc đen tuyền óng ả, đôi mắt màu đen, đôi môi màu đen… điểm đặc biệt nhất là cái đuôi cá cũng là màu đen đang tung tăng trong dòng nước.
Phải biết rằng mỹ nhân ngư thường sở hữu đuôi cá có màu sắc rất sặc sỡ, cũng giống như Hải Linh Lung có đuôi cá hoàng kim chói lọi, Hải U Quỳnh có đuôi cá màu xanh như lam ngọc, Thủy Triều Tịch có đuôi cá óng ánh với nhiều loại màu sắc.
Chưa từng thấy nhân ngư nào có đuôi cá màu đen, một màu đen tuyền không chút sắc tố.
Mà lúc này các nhân ngư bên dưới biển cũng đã cảm giác được có người đang nhìn mình, cùng nhau đưa mắt nhìn lên không, sau khi phát hiện nhóm người Lạc Nam, từng khuôn mặt đẹp lập tức biểu lộ bất thiện.
Trong nháy mắt, các nàng đồng thanh hé mở đôi môi đen tuyền cất tiếng ca du dương vang vọng.
Mà chỉ vừa nghe được câu hát đầu tiên, Lạc Nam và chúng nữ đều rùng mình phát hiện sinh mệnh của bản thân đang trôi đi theo tiếng ca, linh hồn như muốn bị rút ra ngoài.
Thủy Triều Tịch biến sắc quát lên: “Phong tỏa thính giác.”
Lạc Nam và mấy nữ cùng nhau làm theo, nhưng lại ly kỳ phát hiện mặc dù đã phong tỏa thính giác nhưng tiếng ca kia vẫn truyền thẳng vào linh hồn, muốn ra sức cướp đoạt hồn lực và sự sống.
Hắn hừ lạnh một tiếng, Oanh Thiên Tổ Phù dồn nén vào cổ họng, ngửa đầu cười dài:
“HAHAHAHAHA!”
Động Thiên Ngạo Tiếu được thi triển, lại thêm vô vàn sóng xung kích từ Oanh Thiên Tổ Phù lay động thiên không.
RỐNG RỐNG!!
Tiểu Sư và Tiểu Tinh cũng ngửa đầu cuồng rống, âm ba công đồng loạt chấn động đại dương.
“Hự…”
Các mỹ nhân ngư huyền bí cùng nhau rên rỉ một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy tiếng ca của mình bị đánh tan, biết đã đụng phải cường giả không dễ trêu, liền lặn xuống biển trốn mất dạng.
Mọi thứ khôi phục bình tĩnh.
“Chuyện gì xảy ra?” Phượng Tịch Y nghi ngờ nói:
“Ta cảm giác được các nàng sở hữu Tử Vong Lực rất nồng, ngay cả Hồn Lực của các nàng cũng nồng đậm hơi thở tử vong, Nhân Ngư Tộc có được khả năng đó sao?”
“Xem ra đây là một chủng Nhân Ngư biến dị mà chúng ta chưa biết.” Thủy Triều Tịch cảm thán nói:
“Nhờ sở hữu Tử Vong Hệ và Tử Vong Hồn, các nàng ấy đã có thể thích ứng được trong môi trường khắc nghiệt như Tử Hải.”
Lạc Nam cùng chúng nữ gật gù, xem ra chỉ có cách lý giải như vậy mới chứng minh được vì sao các Nhân Ngư lại có thể sống trong vùng biển chết.
“Hít, như vậy bên dưới Tử Hải không phải thật sự vô sự sống nha.” Thải Quỳnh Dao ngưng trọng nói:
“Không chừng có những tồn tại khủng bố tiềm ẩn bên dưới mà chúng ta chưa biết.”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe nhìn chằm chằm xuống biển đen vô tận, liệu rằng Tử Linh Thần Diễm sẽ ở đâu đó bên dưới?
Nhưng muốn tìm kiếm trong không gian bao la như thế, khác nào mò kim đáy biển?
Bất chợt lúc này Lạc Nam ánh mắt sáng lên.
Một con Xích Nha Hắc Ám đã đem khung cảnh khá thú vị truyền về cho hắn, cách nơi này rất xa.
“Chúng ta đi! Có nơi náo nhiệt.”