Phần 152
“Các ngươi muốn chết phải không?” Nữ nhân nhướn mày quát.
“Kẻ muốn chết chính là ngươi!” Thải Quỳnh Dao lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp hóa thành bản thể.
Chín loại Thánh Hoàng Lực cuồn cuộn ngưng tụ thành một quả cầu lực lượng trên đỉnh đầu.
Chưa dừng lại ở đó, Thải Quỳnh Dao còn trực tiếp cắn nuốt cả không gian xung quanh gia tăng sức mạnh, làm quả cầu càng thêm biến lớn, ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.
“Đây là Cửu Thải Thôn Không Xà, trạng thái biến dị của Cửu Thải Thôn Thiên Xà?”
Nữ nhân biến sắc mặt: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Không ngờ lần này đụng độ nhiều con ả lợi hại đến như vậy, quan trọng nhất là tất cả các nàng vậy mà đi cùng một tên nam nhân.
Thải Quỳnh Dao không muốn trả lời, quả cầu đã ngưng tụ thành công, nhắm về nữ nhân toàn diện bắn xuống.
Ở phía bên cạnh, Lãnh Vận Du sau khi bị đầu lâu đẩy lùi, nàng một lần nữa điều động Địa Ngục Phật Tháp trôi nổi trước mặt mình, lạnh lùng thốt lên:
“Tầng thứ nhất – Giam Cầm!”
KẼO KẸT…
Tầng đầu tiên của Địa Ngục Phật Tháp mở ra, từ bên trong đó, hàng nghìn sợi ma xích và phật châu lao vọt ra, như thiên la địa võng lao đến nữ nhân trói chặt.
Không cam lòng yếu thế, Đình Manh Manh triệu hoán Nghịch Sinh Pháp Tướng chính là Nghịch Sinh Pháp Thân trạng thái hùng mạnh hơn, kết hợp với Thương Thiên Phách Thể.
Chỉ thấy Nghịch Sinh Pháp Tướng lúc này cũng giống như Đình Manh Manh, toàn thân bao bọc trong kim quang ngập trời, như một tôn cự nhân hoàng kim, tay nắm ngôi sao, hung tàn đập xuống.
Nghịch Sinh Pháp Tướng mạnh mẽ vượt xa Nghịch Sinh Pháp Thân quá nhiều, giống một vị Pháp Tướng được trang bị Thương Thiên Phách Thể, sức chiến đấu đủ nghiền nát thương khung.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Lăng Ba không chút biểu tình, váy xanh nhẹ bay, sau lưng nàng hiện ra một vị nữ Pháp Tướng có diện mạo giống nàng y như đúc, tóc dài xõa tung bắn ra bốn phía.
Những sợi tóc này lại chính là vô số thanh Băng Phách Châm với khả năng đóng băng cả hồn phách và thể phách của mọi sinh linh trúng phải, toàn bộ được Lăng Ba điều khiển phong tỏa bát phương, nhắm thẳng vào nữ nhân mà oanh tạc.
Đối mặt với bốn đối thủ vây công, nữ nhân hít sâu một hơi, nở nụ cười tàn nhẫn:
“Thủ đoạn các ngươi tuy nhiều, nhưng đừng quên ta nắm Chí Bảo trong tay!”
Bàn tay nhẹ nâng, cái đầu lâu xoay tròn mãnh liệt.
Từ bên trong đầu lâu, hai ngọn lửa khác biệt nhau phân biệt tỏa ra.
Trong đó một ngọn lửa đỏ rực ẩn chứa quyền năng của Thánh Đế, chính là Đế Kiếp Hỏa.
Còn một ngọn lửa khác đen kịch âm u như đến từ cửu u địa ngục, chính là Địa Ngục Hỏa.
Vừa vặn, Đế Kiếp Hỏa có thể thiêu cháy cơ thể, Địa Ngục Hỏa lại là khắc tinh của Linh Hồn.
Nữ nhân đứng giữa hai ngọn lửa luân chuyển quanh thân, kiêu ngạo nói:
“Có thể ép ta dùng đến sức mạnh của Viêm Ngục Lâu, các ngươi chết không có gì phải hối hận!”
Nói xong, hai ngọn lửa đã cuồn cuộn quét ngang chiến trường, muốn hóa giải toàn bộ thế công của chúng nữ.
Nhưng mà thật không may…
GÁY!
Phượng Tịch Y ngửa đầu gáy vang, Tịch Diệt Phượng Hoàng hiện thế:
“Thần Thông – Hỏa Linh Phượng Tổ!”
Hư ảnh phượng tổ hình thành, sau đó hóa thành lực lượng tiến vào cơ thể Phượng Tịch Y.
Tu vi Tịch Diệt Phượng Hoàng tạm thời gia tăng lên đến một đại cảnh giới, đạt đến Thánh Đế Sơ Kỳ.
Tịch Diệt Thánh Viêm táo bạo bùng cháy, ngọn lửa tử vong đen kịch và âm u chẳng chút e ngại quấn lấy Đế Kiếp Hỏa do Viêm Ngục Lâu trong tay nữ nhân phát ra.
Lạc Nam nở nụ cười tà, Đế Diễm từ thể nội hừng hực thiêu đốt, lấy tư thế như vua của vạn hỏa bá đạo bao trùm toàn bộ Địa Ngục Hỏa, bất chấp nó là do Chí Bảo xuất động, thiêu cháy sạch sẽ.
Nói đi cũng phải nói lại, Viêm Ngục Lâu của nữ nhân tuy có khả năng chiến đấu nhưng bản chất của nó là Chí Bảo Phi Hành, vì vậy sức mạnh của hai ngọn lửa chỉ sánh ngang Thánh Đế, vậy nên dễ dàng bị Lạc Nam và Phượng Tịch Y khắc chế.
“Làm sao có thể?”
Nhìn thấy hai ngọn lửa mà mình kiêu ngạo bị hóa giải, nữ nhân vẫn còn không dám tin vào mắt mình.
Trong lúc đó, công kích của bốn nàng đã toàn diện nhấn chìm.
PHỐC!
Bị ma xích và phật châu phong tỏa, bị Nghịch Sinh Pháp Tướng đấm nát, bị Băng Phách Châm xuyên qua, bị quả cầu hủy diệt tàn phá, cơ thể nữ nhân chia năm xẻ bảy…
Chỉ là chẳng có chút máu tươi nào tiến ra, có chăng chỉ là một con rối bằng dung nham nóng chảy đang bóc hơi… sau đó triệt để tan biến.
Hiển nhiên con rối này là một vật phẩm cao cấp có khả năng chết thay cho chủ.
Mà thân thể thật sự của nữ nhân đã hiện ra cách đó không xa, tay cầm Viêm Ngục Lâu, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc Lạc Nam và chúng nữ:
“Các ngươi rốt cuộc là ai?”
XOẸT!
Không có ai trả lời nàng, chỉ có một đạo Hắc Ảnh lướt ngang…
Nữ nhân giật thót tim, bản năng vẫn khiến nàng lách mình né tránh trong gang tấc.
PHỐC!
Máu tươi chính thức đổ, một cánh tay rơi xuống, bả vai bị cắt gọn, năm luồng vuốt sâu vào tận cơ thể.
“Đáng tiếc…” Bạch Miêu Miêu hiện thân thở dài, nếu cùng cấp độ tu vi, vừa rồi nàng đã ám sát thành công.
Tiếc rằng tu vi của nữ nhân cao hơn nàng hai tiểu cảnh giới, trong thời khắc quan trọng để đối phương thoát được…
“Hắc Vân Bạch Hổ!” Nữ nhân mí mắt run rẩy, không ngờ đến thời khắc cuối cùng vẫn còn Thần Thú Biến Dị chưa xuất thủ.
“Các ngươi là người của Yêu Vực?” Nữ nhân trịnh trọng hỏi.
Hiển nhiên theo như nàng ta suy đoán, chỉ có Yêu Vực mới sở hữu nhiều Thần Thú Biến Dị như vậy, lại còn tụ hợp cùng một nhóm với nhau.
“Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi vô duyên vô cớ xuất thủ.” Lạc Nam híp mắt lại:
“Gọi người hộ đạo của ngươi ra đi!”
Chúng nữ nghe vậy biểu lộ hơi đổi, không ngờ nữ nhân vẫn còn người hộ đạo?
“Tiểu hữu nhãn lực bất phàm, lão thân bội phục.” Từ trong Viêm Ngục Lâu, một tiếng thở dài già nua vang lên.
Theo sau đó, một bà lão lưng còng, tóc đỏ chậm rãi xuất hiện, khí thế Thánh Đế tối đỉnh, tiệm cận Chí Tôn không chút che giấu nào.
“Không cho ta câu trả lời hợp lý, hôm nay đừng nói là tiệm cận Chí Tôn, cho dù có Chí Tôn hàng lâm cũng đừng hòng rời đi.” Lạc Nam nhìn bà lão ngạo nghễ nói.
Ánh mắt nữ nhân và bà lão hơi co lại, nhịp tim vô thức nhảy lên.
Bà lão âm thầm hoảng hốt, cứ tưởng mình hiện thân sẽ khiến đối thủ e ngại, nào ngờ nhận được đòn phủ đầu như thế?
Không ngờ lần này trêu phải thiết bảng rồi, đối phương ngay cả Chí Tôn cũng dám không sợ?
Bất quá liên tưởng đến biểu hiện kinh khủng vừa rồi của đám người Lạc Nam, bà lão cảm thấy cẩn thận là hơn, nháy mắt ra hiệu nữ nhân im miệng, vội vàng chắp tay cười ôn hòa:
“Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi… tiểu thư tộc chúng ta thấy các vị khí độ bất phàm nên chỉ muốn luận bàn tỷ thí một phen, không có ác ý.”
“Ta không muốn nghe lời nói nhảm vô nghĩa!” Lạc Nam cười gằn, trực tiếp móc ra năm khối ngọc bội chứa đựng Chí Tôn Nhất Kích.
“Hít…” Bà lão và nữ nhân mí mắt cuồng loạn, chỉ cảm thấy trong lòng sôi trào sóng to gió lớn.
Năm khối ngọc bội có chứa công kích của Chí Tôn thật ra không phải thứ đáng sợ, bởi vì chỉ cần thật sự mong muốn, một vị Chí Tôn là có thể tạo ra rồi.
Vấn đề nằm ở chỗ, khí tức từ trên năm khối ngọc bội trong tay của Lạc Nam hoàn toàn khác biệt nhau.
Điều này chứng minh một điều vô cùng kinh khủng, đó là chỗ dựa sau lưng Lạc Nam có ít nhất năm vị Chí Tôn.
Phải biết rằng Viêm Ngục Tộc kiêu ngạo không xem ai ra gì nhưng cũng chỉ có được hai vị Chí Tôn mà thôi.
Đối mặt năm vị Chí Tôn bên phía đối thủ, lần này thật sự gây đại họa rồi…
Nữ nhân âm thầm nuốt nước bọt khô khốc, cũng đã nhận ra tính quan trọng của sự việc.
Mặc dù bản thân nàng điêu ngoa tùy hứng, nhưng đó là ỷ vào thế lực cường đại sau lưng mình.
Hiện tại biết thế lực của đối phương còn mạnh hơn, làm sao dám ngỗ ngáo?
“Vị nam nhân này, cho phép lão thân tạ lỗi với các phu nhân của ngươi…” Bà lão kính cẩn chắp tay:
“Tiểu thư trẻ người non dạ, từ trước đến nay rất chướng mắt đám nam nhân đa tình nhưng vô tình phụ bạc nữ nhân nên mới ra tay, không ngờ các vị là tâm đầu ý hợp.”
“Ta không phải trẻ ngu xuẩn, trước đó nàng ta thô bạo bắt cóc tên thanh niên kia về làm nam sủng, rõ ràng chẳng phải thể loại tốt lành gì.” Lạc Nam lạnh lùng nói.
“Ngươi…” Nữ nhân giận dữ phản bác:
“Nam nhân có bản lĩnh đa tình được, vì sao nữ nhân có bản lĩnh không thể?”
“Ta mặc kệ ngươi đa tình hay vô tình, nhưng ngươi chủ động gây sự.” Lạc Nam gằn giọng.
“Thế rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Nữ nhân căm tức hỏi.
“Tiểu thư ngươi im miệng…” Bà lão mồ hôi chảy ròng ròng, cẩn thận lột xuống Nhẫn Trữ Vật trong tay mình đưa đến:
“Đây là chút thành ý của lão thân, hy vọng các vị bỏ qua chuyện lần này.”
Lạc Nam nở nụ cười nhận lấy Nhẫn Trữ Vật, ánh mắt vẫn nhìn sang chiếc nhẫn trên tay nữ nhân kia, muốn thu thêm lợi tức.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng.” Nữ nhân vội vàng rụt tay lại.
“Tiếp tục đánh đi!” Lạc Nam phất tay.
Chúng nữ bạo phát lực lượng, vài người người lại lấy ra một khối ngọc bội chứa đựng Chí Tôn Nhất Kích.
“Trời ạ!” Bà lão và nữ nhân xém chút vãi cả ra quần.
Không còn dám nói thêm câu nào, ngoan ngoãn lột xuống cả Nhẫn Trữ Vật còn lại dâng lên:
“Công tử xin dơ cao đánh khẽ.”
“Cút đi!” Lạc Nam lúc này mới hài lòng trục khách.
Nữ nhân hiện tại ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, vội vàng cùng bà lão leo lên Viêm Ngục Lâu, băng qua không gian lao vọt đi.
Đợi khi bọn hắn hoàn toàn khuất dạng, Đình Manh Mạnh phụng phịu hỏi:
“Vì sao không thu luôn cả cái đầu lâu kia? Nó là thứ tốt đó.”
“Thu không được.” Lăng Ba thay Lạc Nam trả lời:
“Nó là Chí Bảo, nữ nhân kia thực lực tuy mạnh nhưng còn chưa làm chủ được Chí Bảo, rõ ràng có trưởng bối cấp độ Chí Tôn cho nàng mượn sử dụng mà thôi.”
“Nếu chúng ta thu nó sẽ khiến tên Chí Tôn đó cảm ứng được và đuổi đến, lúc đó thì lớn chuyện…”
“Lăng Ba nói đúng rồi.” Lạc Nam tán thưởng nhìn nàng:
“Chúng ta chỉ phô trương thanh thế hù dọa ả ta, nếu thật sự có Chí Tôn hàng lâm, mấy khối ngọc bội cũng chưa chắc giúp ta chiến thắng, như vậy quá mạo hiểm.”
Chúng nữ nghe vậy rốt cuộc hiểu ra, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng lại không còn biện pháp nào khác.
Nữ nhân kia quá đáng ghét, nếu như có thể… các nàng thật sự muốn làm thịt.
“Haha, chờ các nàng đủ khả năng làm chủ Chí Bảo, ta sẽ tặng mỗi người một kiện, đừng tiếc làm gì.” Lạc Nam nở nụ cười khích lệ.
“Ngươi nhớ đó.” Đình Manh Manh vui sướng nói, vừa rồi được đánh một trận rất đã ghiền, liền hưng phấn nói:
“Mau kiểm kê chiến lợi phẩm đi!”
Lạc Nam thoải mái cười cười, đưa hai chiếc Nhẫn Trữ Vật cho các thê tử kiểm tra.
Nhóm người lại tiếp tục lên lưng Tiểu Sư cùng Tiểu Tinh phá không mà đi.
Chỉ có điều chúng nữ đều không thấy được sát khí đang nỗ lực thu liễm trong mắt của Lạc Nam.
Nữ nhân kia dám gọi các thê tử của hắn là tiện nhân, thù này hắn nhớ kỹ rồi.
Một khi có cơ hội, hắn cũng chẳng biết khái niệm thương hoa tiếc ngọc là gì đâu.
Huống hồ nữ nhân đó không xứng đáng là hoa là ngọc…
…
Bạn đang đọc truyện
Con đường bá chủ – Quyển 12
tại nguồn:
http://truyensex.life/con-duong-ba-chu-quyen-12/
“AAAAA, Ngũ Lão, thật sự tức chết ta…”
Bên trên Viêm Ngục Lâu, nữ nhân chanh chua gào rống, đập đổ hàng loạt đồ vật trong phòng.
“Tiểu thư, lão gia đã dặn ngươi hành sự phải hết sức cẩn thận, núi cao còn có núi khác cao hơn.” Bà lão bất đắc dĩ lắc đầu:
“Ngươi muốn thu nam sủng cũng được, trước khi đó nên tìm hiểu kỹ càng lai lịch và bối cảnh của đối phương, khi nào chỗ dựa của hắn yếu hơn chúng ta thì thoải mái hành động.”
“Lần này đá trúng thiết bảng, cũng may cuối cùng không liên lụy đến Viêm Ngục Tộc.”
“Đáng hận.” Nữ nhân căm phẫn cắn chặt môi:
“Làm sao đụng độ thế lực khủng bố như thế, chưa từng nghe lân cận Tử Hải có thế lực nào nhiều Chí Tôn như vậy.”
“Nguyên giới sâu không lường được, Viêm Ngục Tộc chúng ta cũng chỉ là hạt bụi hơi lớn một chút mà thôi.” Bà lão thở dài ngao ngán.
“Tên nam nhân khốn kiếp kia thật sự khiến ta hứng thú.” Nữ nhân nhớ lại dáng vẻ bá đạo của Lạc Nam, liếm liếm môi:
“Hắn làm ta cảm thấy chán đám nam sủng mà ta đang nuôi dưỡng, ngay cả cái tên vừa bắt được cũng không còn hấp dẫn nữa.”
“Van xin ngươi bỏ ý đồ đó đi.” Bà lão đổ mồ hôi lạnh:
“Bên cạnh hắn mỹ nhân vờn quanh, mỗi người cũng đều là thiên chi kiêu nữ.”
“Hừ.” Nữ nhân oán hận, lại ghen ghét nói:
“Mấy con tiện nhân đó tuy đẹp, nhưng còn thua kém ta rất nhiều, toàn bộ Đông Vực… xét về dung mạo, ta chỉ thua một kẻ duy nhất mà thôi.”
“Đúng vậy… đúng vậy…” Bà lão dối lòng mỉm cười an ủi, thầm nghĩ bất kỳ mỹ nhân nào bên cạnh tên kia cũng đều vượt qua ngươi, chỉ bất quá còn chưa đủ để bản tính điêu ngoa kiêu ngạo của ngươi chịu phục như người độc nhất vô nhị kia mà thôi.
Không phải tự nhiên mà người đó được xưng mỹ nhân đệ nhất Đông Vực, sánh ngang Đông Hoa Chí Tôn hương tiêu ngọc vẫn trong lịch sử…
Mặc kệ như thế nào, lần này sau khi trở về, phải khuyên bảo tộc trưởng nghiêm khắc với tiểu thư.
Bằng không hậu hoạn khôn lường a…