Con đường bá chủ – Quyển 12 – Phần 136

Phần 136
“Thì ra là Nam Thiên Đại Hộ Pháp đại giá quang lâm, Trân Bảo Lâu ở An Vĩ Thành cực kỳ hân hạnh tiếp đón…”
Động tĩnh mà Bá Vũ Điện gây ra đã sớm kinh động toàn thành, vậy nên khi Bá Vũ Điện hạ xuống, lập tức có quản sự của Trân Bảo Lâu đi ra nghênh tiếp.

“Cái này…”

Ngay lập tức vị quản sự béo ú này kinh động như gặp thiên nhân, không dám tin nhìn những thê tử đang đi cùng với Lạc Nam, cái miệng há hốc.

“Thấy thế nào?” Lạc Nam mỉm cười hỏi.

Quản sự giật mình, vội vàng dời ánh mắt, hít sâu một hơi cười khổ: “Đại Hộ Pháp thứ lỗi, các vị phu nhân của ngài thật sự là quá đẹp khiến tại hạ nhất thời thất thố.”

Bất kể là Hi Vũ, Tuế Nguyệt hay Âu Dương Thương Lan, mỗi một nàng đều có khí chất và nhan sắc không thua kém các nữ Thiếu Chí Tôn của những Chí Tôn Thế Lực, lại thêm tụ tập cùng một chỗ, ở khoảng cách gần đủ khiến bất kỳ nam nhân nào cũng phải mê muội, ngay cả người quen thấy việc đời như quản sự của Trân Bảo Lâu cũng chẳng ngoại lệ.

“Haha, có gì mà thứ lỗi, nam nhân thấy mỹ nhân ngắm nhìn là chuyện thường…” Lạc Nam điềm nhiên nói:

“Chỉ cần đừng sinh ra tà niệm không nên có là được.”

“Đại Hộ Pháp nói phải.” Quản sự rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh, chắp tay nói rằng:

“Không biết lần này Đại Hộ Pháp đến Trân Bảo Lâu cần mua sắm thứ gì?”

Lạc Nam lấy ra lệnh bài đưa đến trước mặt: “Ta đến nhận phần thắng thuộc về mình, chuyện mua sắm tính sau đã.”

“Cái gì!” Quản sự nhất thời nhảy dựng lên, sắc mặt kịch biến, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hiển nhiên đã nhận ra lệnh bài mà Lạc Nam cầm trong tay chính là tín vật đặt cược của Trân Bảo Lâu, hơn nữa còn là tín vật được nội bộ cao tầng đau đầu dữ dội những ngày vừa qua.

“Biểu hiện của ngươi là sao? Chẳng lẽ…” Ánh mắt Lạc Nam híp lại, ẩn sâu bên trong có một tia nguy hiểm.

Nếu Trân Bảo Lâu dám lật lọng, Bá Vũ Điện sẽ lập tức nghiền nát chỗ này.

“Hít…” Thịt mỡ trên mặt quản sự run run, hắn trịnh trọng nói:

“Chuyện này tại hạ không đủ thẩm quyền giải quyết, mời Đại Hộ Pháp vào phòng chờ, sẽ có nhân vật cao cấp hơn tiếp chuyện.”

“Tiến vào bên trong, chẳng may các vị sát nhân diệt khẩu?” Lạc Nam đề phòng nói:

“Ngươi là quản sự của cả một chi nhánh mà không đủ quyền giải quyết là sao? Chỉ là một cuộc cá cược thôi mà.”

Quản sự lắc đầu cười như mếu: “Một cuộc cá cược của ngài khiến Trân Bảo Lâu chúng ta điêu đứng a…”

Nếu chỉ là một ăn một, tuy rằng số tài sản mà Lạc Nam đưa ra tương đối lớn nhưng Trân Bảo Lâu còn chi trả được.

Nhưng đây chính là một ăn năm trăm a.

“Thôi được rồi, tin tưởng các ngươi thêm một lần.” Lạc Nam gật đầu, nhấn mạnh:

“Đừng quên ta tiến vào Trân Bảo Lâu cả thiên hạ đều biết, nếu ta không thể an toàn đi ra… Nam Thiên Môn cùng Đúc Kiếm Sơn sẽ khiến Trân Bảo Lâu lui khỏi Kiếm Châu.”

Đó cũng là nguyên nhân hắn xuất động Bá Vũ Điện, nghênh ngang tiến vào Trân Bảo Lâu, mục đích cũng là để toàn thiên hạ nhìn thấy, tránh âm thầm lặng lẽ bị Trân Bảo Lâu làm thịt để khỏi trả cược.

Đương nhiên Lạc Nam cũng không dám xem thường thủ đoạn của Trân Bảo Lâu, các loại thủ đoạn giữ mạng đã chuẩn bị sẵn, ngay cả Phù Chú dịch chuyển do Trụ Việt Mẫu Tôn luyện chế cũng cất trong óng tay áo, tùy thời kích hoạt.

“Đại Hộ Pháp yên tâm, mặc dù mọi chuyện có phần hơi phức tạp nhưng Trân Bảo Lâu tuyệt đối sẽ không lật lọng.” Quản sự cũng hiểu suy nghĩ trong lòng Lạc Nam, chân thành hứa hẹn.

“Đã vậy mời chấp sự dẫn đường đi!” Lạc Nam gật gật đầu.

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, các nàng cũng nghe Lạc Nam kể hắn tự đặt cược bản thân mình thắng trong Đúc Kiếm Đại Hội với tỷ lệ một ăn năm trăm, thật khó tưởng tượng hắn sẽ dùng bao nhiêu thứ để mang ra cược.

Trân Bảo Lâu đau đầu cũng là điều dễ hiểu.

Lạc Nam cùng các thê tử được thu xếp ở trong một gian phòng xa hoa bậc nhất, trên bàn bày biện đủ loại linh quả, mỹ thực, xung quanh kệ là không ít hảo tửu.

Hắn cũng không khách khí, thu lấy đồ ăn và rượu ngon cất trữ.

Đồ ăn thì có thể cùng Cự Mỹ Anh hưởng thụ, rượu ngon thì có thể cùng Dạ Thanh Thu đối ẩm, âu cũng là cái thú.

Quản sự chẳng biết chạy đi đâu mất, chắc hẳn là bẩm báo cho người có thân phận cao hơn đến tiếp chuyện.

“Phu quân, Trân Bảo Lâu này có đáng tin cậy như Thiên Địa Hội không đấy?” Diễm Nguyệt Kỳ tựa lưng vào ghế, bạch bào ôm lấy cơ thể, lười biếng bắt chéo chân hỏi.

“Đương nhiên là không bằng…” Lạc Nam thản nhiên nói:

“Thiên Địa Hội là do Trụ Việt Tông lập ra để thông thương phát triển toàn vũ trụ, mục đích lý tưởng và cao cả, trong khi đó Trân Bảo Lâu rất có thể chỉ hoạt động vì lợi ích của một cá nhân hay thế lực nào đó, làm sao đáng tin cậy bằng?”

“Bất quá Trân Bảo Lâu đã có thể tồn tại qua nhiều năm tháng ở Nguyên Giới, lại không có quá nhiều tai tiếng, vẫn có thể tạm chấp nhận được, để xem lần này bọn họ sẽ xử lý thế nào.”

Chúng nữ hơi suy nghĩ, Tuế Nguyệt ánh mắt lấp lóe nói:

“Với dã tâm của chàng, nếu có thể kéo loại thế lực như Trân Bảo Lâu đứng cùng chiến tuyến thì rất có lợi, còn nếu không được thì tự thân lập ra một thế lực cạnh tranh với Trân Bảo Lâu.”

Lạc Nam gật đầu tán thành với lời này của nàng.

Bản thân hắn từng hưởng lợi ích khi có mối quan hệ hữu hảo với những thế lực thông thương bậc nhất, nhờ vậy tiết kiệm rất nhiều thời gian và công sức cho đến khi thành công.

Ở Việt Long Tinh Cầu năm xưa thì có Đa Bảo Các, đến tiểu vũ trụ thì có Thiên Địa Hội…

Có quan hệ với những thế lực như thế này chẳng khác nào nắm được dòng chảy tin tức, vật phẩm, tài nguyên trong tay…

Cộc cộc.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo một giọng nói như chim hoàng yến thánh thót truyền vào:

“Tiểu nữ xin phép cầu kiến.”

Lạc Nam giật mình, lập tức ngồi thẳng lưng, chân mày hơi nhíu: “Lại là nữ nhân này?”

“Là ai nha?” Chúng nữ nghe đến nữ nhân liền tò mò.

“Là Trương tiểu thư mà ta có kể qua với các nàng.” Lạc Nam đáp: “Thân phận của nàng chắc chắn rất cao ở Trân Bảo Lâu.”

“Mời vào!” Hắn mở miệng nói.

Không ngoài dự đoán, cửa phòng mở ra, một thân ảnh không nhanh không chậm bước vào.

Đó là một nữ nhân thướt tha mang theo làn hương thoang thoảng nhè nhẹ, vai khoác áo lông, thân mặc sườn xám khoe hết từng đường cong cơ thể.

Sự cao quý của khí chất và dung nhan mê hồn vẫn khiến người khác ấn tượng.

Bất quá khi vừa thấy tình cảnh bên trong phòng, bước chân của nàng rõ ràng thoáng dừng lại một nhịp, trong mắt hiện lên một tia bất ngờ.

Nàng vốn cực kỳ tự tin về vẻ bề ngoài của mình, nhưng khi nhìn thấy những nữ nhân đang ngồi bên cạnh Lạc Nam, sự tự tin đó nhất thời thu liễm hơn không ít.

Bởi lẽ những nữ nhân này bất kỳ một người nào cũng không hề thua kém nàng, ít nhất là về nhan sắc và khí chất.

Lạc Nam còn chưa mở miệng, nàng đã chủ động phủ đầu, nở nụ cười ý vị thâm trường:

“Chúng ta lại gặp mặt, không biết lần này tiểu nữ nên gọi công tử là Nam Thiên Môn Đại Hộ Pháp hay là Cửu Trưởng Lão Đúc Kiếm Sơn đây?”

“Chỉ là cách xưng hô mà thôi, Trương tiểu thư tùy tiện.” Lạc Nam nói, đưa tay sang chúng nữ giới thiệu:

“Đây là các thê tử của ta.”

“Gặp qua các vị Lạc phu nhân.” Trương tiểu thư lễ độ gật đầu.

“Hân hạnh.” Chúng nữ cũng ôn tồn đáp lại, âm thầm tán thưởng Trương tiểu thư này là một người tinh tế, so với cái gọi là Hộ Pháp Phu Nhân hay Trưởng Lão Phu Nhân, các nàng hiển nhiên ưa thích danh xưng Lạc Phu Nhân hơn.

Hộ Pháp và Trưởng Lão thế gian này có rất nhiều, nhưng Lạc Nam thì chỉ có một.

Nhìn lấy nam nhân, Trương tiểu thư ra vẻ cảm thán nói:

“Ngắn ngũi thời gian không thấy, từ Thanh Long Hộ Pháp trở thành Đại Hộ Pháp, dương danh Đúc Kiếm Đại Hội, được Đúc Kiếm Sơn phong làm Cửu Trưởng Lão, thay đổi lớn như vậy… tiểu nữ thật sự không dám tưởng tượng.”

Không chỉ nàng không dám tưởng tượng, mà toàn bộ Trân Bảo Lâu hay cả thiên hạ Kiếm Châu cũng chẳng ai ngờ đến điều đó.

“Trương tiểu thư quá khen, ngắn ngũi thời gian không thấy, Trương tiểu thư cũng thay đổi rất nhiều.” Lạc Nam thuận miệng nói.

“Tiểu nữ thì có gì thay đổi?” Trương tiểu thư ngẩn người.

“Đẹp hơn.” Lạc Nam cười hề hề.

Trương tiểu thư âm thầm phì một tiếng, liếc xéo hắn: “Chẳng trách Đại Hộ Pháp đào hoa như vậy…”

Chúng nữ chỉ biết lắc đầu, nam nhân này vẫn quen thói ba hoa, miệng lưỡi trơn tru không bỏ được.

“Chúng ta đi vào chính sự đi.” Cảm thấy xã giao đã xong, Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề:

“Lần này tại hạ đến nhận phần thắng cược, hy vọng Trân Bảo Lâu không có vấn đề.”

“Làm sao lại không có vấn đề?” Trương tiểu thư mày liễu hiện lên vẻ u buồn, như một tiểu thiếu phụ u oán thở dài thườn thượt:

“Đại Hộ Pháp thật sự ẩn giấu quá sâu, từ khi ngươi đặt chân đến Kiếm Châu chưa có bất kỳ một ai nhìn thấy ngươi luyện khí, vậy mà đùng một cái đã đủ sức vấn đỉnh quán quân, danh chấn thiên hạ, Trân Bảo Lâu làm sao có thể ngờ đến.”

Tỷ lệ đặt cược lớn hay nhỏ tùy thuộc vào khả năng có thể trở thành quán quân của một vị Luyện Khí Sư được đánh giá trước đó.

Mà ở trong lĩnh vực này, từ trước đến nay Lạc Nam chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, đại đa số người đều cược những Luyện Khí Sư hàng đầu, đã thành danh như Luyện Tường, Kiếm Si, Trương Duệ, Luyện Tinh Khí Đế…

Nào ngờ tất cả đều bị Lạc Nam đánh bại, còn quá đáng hơn là hắn vậy mà tự đặt cược bản thân mình sẽ giành chiến thắng.

“Trương tiểu thư không cần ra vẻ đáng thương, Trân Bảo Lâu giàu chảy mỡ, chút tài sản ta mang ra đánh cược không tính là gì.” Lạc Nam thản nhiên nhún vai.

“Không tính là gì?” Trương tiểu thư tức cười, nghiến răng nói:

“Một trăm mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, chúng ta phải trả đủ là năm vạn mỏ!”

“Mười quyển công pháp, mười quyển vũ kỹ, mười quyển thân pháp, mười quyển bí thuật, mười quyển thần thông, mười kiện pháp bảo… tất cả đều là Cửu Tinh, nếu nhân lên năm trăm lần, mỗi thứ chúng ta phải trả là 5000 loại.”

“Mười quả Bàn Đào, chúng ta không có Bàn Đào Quả, nhưng phải trả cho Đại Hộ Pháp 5000 loại tài nguyên tương ứng?”

Nói đến cuối cùng, Trương tiểu thư đã thở dốc kịch liệt, dường như có thể bất tỉnh nhân sự bất cứ lúc nào.

Tuế Nguyệt, Hi Vũ, Âu Dương Thương Lan, Liễu Ngọc Thanh mấy vị nữ nhân cũng là hoa mắt chóng mặt, không dám tưởng tượng những khái niệm tài sản vừa rồi là như thế nào.

“Như thế thì đã sao?” Lạc Nam hờ hững nói: “Chúng ta có chơi có chịu, nếu như ngôi vị quán quân không phải thuộc về tại hạ, toàn bộ tài sản vừa kể ra đã chảy vào túi Trân Bảo Lâu không phải sao?”

Nói thật, ngay từ đầu hắn còn định đem thêm một kiện Chí Bảo ra đặt cược, nhưng nghĩ lại thì 500 kiện Chí Bảo quá mức hư cấu, e rằng Trân Bảo Lâu sẽ phát điên khi thua cược.

Vì vậy nên hắn mới khiêm tốn thu liễm đôi chút.

Dự định để Thanh Long Thánh Địa hùng mạnh trong vòng ngàn năm, từng ấy tài nguyên tích trữ mới khiến hắn an tâm được.

“Đại Hộ Pháp, Trân Bảo Lâu không có ý định lật lọng, nhưng quả thật chúng ta không thể có được từng ấy tài sản để giao cho ngươi.” Trương tiểu thư cắn cắn môi:

“Toàn bộ tài sản mà Trân Bảo Lâu thắng cược từ những tu sĩ khác trong lần Đúc Kiếm Đại Hội này cộng lại cũng không đủ trả số lẽ của ngươi.”

Người khác tham gia đánh cược thì dùng tài nguyên cấp thấp, dùng vài chục mỏ Nguyên Thạch, hay dùng một vài kiện Cửu Tinh Thánh Cấp là căng, nào đâu như Lạc Nam… hơn nữa hắn còn là một thắng năm trăm mới đáng nói.

Chỉ có Trương tiểu thư mới biết ngay khi Lạc Nam thật sự trở thành quán quân của Đúc Kiếm Đại Hội, vài vị cao tầng Trân Bảo Lâu đã xém chút ngất đi.

Cũng may trước đó Dạ Thanh Thu và Tử Toàn Cơ không chơi lớn như hắn, bằng không Trân Bảo Lâu sẽ phải phá sản.

“Được rồi, Trương tiểu thư đừng giả vờ nữa.” Lạc Nam hừ một tiếng:

“Nếu là Thế Lực khác thì ta tin tưởng sẽ không có đủ tài sản giao ra, nhưng Trân Bảo Lâu trải rộng thiên hạ, kinh doanh vô số năm tháng rồi, từng ấy tài nguyên các vị chắc chắn bỏ ra nổi.”

“Đúng là bỏ ra nổi, nhưng sẽ hao tổn căn cơ nghiêm trọng, vạn năm sau chưa thể khôi phục nguyên khí a…” Trương tiểu thư ảm đạm nói:

“Mong Đại Hộ Pháp giơ cao đánh khẽ.”

“Các vị đã mở cửa kinh doanh, chẳng lẽ không tính đến chuyện lỗ vốn sao?” Tuế Nguyệt thay Lạc Nam lên tiếng:

“Nếu như tổ chức cá cược, kinh doanh chỉ toàn thu về lợi ích mà không có thất bại, ngay cả một đứa bé ba tuổi cũng có thể làm được.”

“Đạo lý đó đương nhiên tiểu nữ hiểu rõ.” Trương tiểu thư nghiêm túc nói rằng:

“Chỉ hy vọng Đại Hộ Pháp thông cảm để Trân Bảo Lâu lần lượt trả góp…”

“Trong bao lâu?” Tuế Nguyệt cắt đứt lời nàng.

“Một vạn năm.” Trương tiểu thư nói: “Cứ trăm năm chúng ta sẽ trả một phần.”

Lạc Nam âm thầm buồn cười, hắn muốn phát triển Thanh Long Thánh Địa trong vòng nghìn năm, trả góp vạn năm thì thôi bỏ đi, liền nháy mắt ra hiệu cho Tuế Nguyệt đàm phán.

Tuế Nguyệt hiểu ý của phu quân, ánh mắt nàng lấp lóe từng tia trí tuệ, ung dung mở miệng:

“Phu thê chúng ta cũng biết nếu cứ gây khó dễ cho Trân Bảo Lâu cũng không phải là cách, vậy nên thay vì giao ra lượng lớn tài nguyên như thế, Trân Bảo Lâu có thể quy đổi thành những thứ khác sao cho hợp lý.”

“Ví dụ như phương pháp đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng, nguyên liệu đúc Chí Tôn Pháp Tướng, những tin tức tối mật cực ít người biết, hoặc là làm những việc chúng ta yêu cầu, cường giả của Trân Bảo Lâu xuất thủ khi chúng ta cần đến.”

“Thật sao?” Trương tiểu thư hơi sáng mắt lên, nàng nhìn thấy cơ hội đàm phán trong chuyện này.

“Đương nhiên rồi.” Tuế Nguyệt nở nụ cười: “Chỉ cần Trân Bảo Lâu có thể đưa ra được những thứ phu thê chúng ta cần, mọi thứ đều có thể thương lượng.”

Lạc Nam ngồi ở một bên, giao việc thương lượng cho Tuế Nguyệt, nàng có Đại Trí Tổ Phù, tin rằng sẽ thu về lợi ích tối đa mà không cần tổn thương hòa khí.

Chỉ nghe Trương tiểu thư ôn tồn nói ra:

“Đầu tiên, Trân Bảo Lâu sẽ giúp Đại Hộ Pháp phong tỏa và che giấu tin tức về vị Hoàng Gia Quỷ Tộc đi cùng với ngươi, không biết việc làm này có giá bao nhiêu?”

Tròng mắt Lạc Nam bất chợt co rút lại.

To top
Đóng QC