Con đường bá chủ – Quyển 12 – Phần 125

Phần 125
Đúc Kiếm Sơn…
Bầu không khí ngày càng nhiệt liệt, mọi thứ như đang nóng dần lên, số lượng cường giả tập hợp xung quanh ngọn núi hùng vĩ này ngày càng đông đúc.

Nhưng không một ai chủ động đặt chân lên núi, hay nói đúng hơn là không dám lên khi chưa có sự đồng ý của Đúc Kiếm Sơn, ngay cả Chí Tôn cường giả cũng chẳng ngoại lệ.

Vô cùng đơn giản, Luyện Ngục Kiếm Trận sừng sững ở nơi đó, kẻ nào tự tiện xâm nhập chính là tự tìm đường chết, ngay cả Chí Tôn cũng không tự tin mình có thể sót sót khi rơi vào một đại trận khủng bố đến như vậy.

Tất cả mọi người đều kiên nhẫn ở xung quanh ngọn núi, có người đứng dưới chân núi, có người ngồi trên các nhánh cây đại thụ xung quanh, cũng có người trực tiếp ngự không phi hành lặng lẽ chờ đợi.

Điều đặc biệt là dù số lượng cực kỳ đông đảo, phần lớn Kiếm Tu của Kiếm Châu đang tập hợp nhưng không gian bốn phía lại tĩnh lặng vô cùng, không một ai phát ra tiếng động, từng đôi mắt chăm chú hướng về phía đỉnh núi.

Nhất là đối với những Luyện Khí Sư, trong mắt bọn hắn không hề che giấu sự ngưỡng mộ, sùng bái và cuồng nhiệt, dường như hận không thể chạm vào đỉnh núi cao nhất đó.

Tất cả hiểu rằng, lễ hội đúc kiếm có truyền thống lâu đời nhất Kiếm Châu sắp bắt đầu, đây chính là cơ hội hiếm hoi để Luyện Khí Sư tỏa sáng như những vì sao giữa màn đêm vô tận.

“Thật trang trọng.” Độc Cô Ngạo Tuyết truyền âm.

“Ừm.” Lạc Nam gật đầu công nhận.

Thông thường nơi có đám đông vây quanh vốn rất dễ mất trật tự, nhưng với số lượng cường giả đông đảo đang tập trung tại nơi này, ngược lại không gian xung quanh đều ăn ý giữ một sự yên lặng, không hề mở miệng, không hề xung đột…

Điều này cho thấy sự tôn kính từ tận đáy lòng của tu sĩ Kiếm Châu đối với Đúc Kiếm Sơn, chẳng cần ai nhắc nhở, chẳng cần Đúc Kiếm Sơn phải cử người duy trì trật tự, mọi người đều vô thức duy trì sự trang nghiêm cần phải có.

Đột nhiên Lạc Nam cảm giác được có vài ánh mắt địch ý đang nhìn mình, hắn đưa mắt nhìn lại.

Thì ra là đám người của các phương Kiếm Trũng, Huyết Kiếm Ngục, Khai Tinh Kiếm Phái…

Lạc Nam hướng bọn hắn mỉm cười chào hỏi.

“Hừ.”

Đám người hừ lạnh lùng, trong lòng âm thầm suy đoán không biết tên khốn này đến Đúc Kiếm Đại Hội làm gì, là xem náo nhiệt hay muốn đích thân tham gia?

Nhìn thấy Lạc Nam, cả đám bọn hắn đều là lòng đau như cắt, hận không thể ăn thịt, uống máu hắn.

Bởi lẽ chính Lạc Nam là thủ phạm khiến thế lực bọn hắn đánh mất những Chí Bảo quan trọng, mà đối với Luyện Khí Sư… Chí Bảo không thể nghi ngờ chính là tài sản vô giá, một cái Chí Tôn Thế Lực có được một, hai kiện Chí Bảo đã là nội tình lớn lao rồi.

Đánh mất Chí Bảo, người đau lòng nhất của các thế lực chính là những Luyện Khí Sư như bọn hắn đấy.

BÙM.

Trong lúc mỗi người đang theo đuổi những dòng suy nghĩ, toàn bộ Đúc Kiếm Sơn đột ngột kịch chấn, theo sau đó là một tiếng nổ vang.

HỪNG HỰC.

Từ trên đỉnh núi, biển lửa lan tràn, một ngọn lửa đỏ đậm khổng lồ xông thẳng vân tiêu, bập bùng nhảy múa.

KENG… KENG… KENG… KENG… KENG… KENG…

Từ bên trong ngọn lửa, thanh âm kim loại va chạm chát chúa, mạnh mẽ và đầy dứt khoát vang vọng thiên không, liên miên không dứt như trống trận, mỗi một lần âm thanh vang vọng đều như xâm nhập nhân tâm, nện vào cõi lòng.

Có cảm tưởng như ở bên trong ngọn lửa phô thiên cái địa đang thắp sáng cả bầu trời dần vào đêm kia đang có hàng vạn vị Luyện Khí Sư đang hăng say luyện khí, vui đến quên cả trời đất.

“Đây là Vĩnh Hằng Hỏa?”

Lạc Nam trong mắt lóe lên dị sắc nhìn biển lửa ngập trời, bên trong đan điền của hắn, Diễm Tâm Đỉnh đang hưng phấn run rẩy.

“Chẳng lẽ đó là phần thưởng của Đúc Kiếm Đại Hội lần này?” Độc Cô Ngạo Tuyết ngưng mắt hỏi.

“Không phải, tốt nhất là đừng nhằm vào nó.” Tử Toàn Cơ nghiêm mặt nói rằng:

“Đó là một trong hai vị Sơn Chủ của Đúc Kiếm Sơn – Tổ Khí Đạo Hỏa.”

“Phốc.” Lạc Nam giật mình, hỏi lại một lần nữa: “Vĩnh Hằng Hỏa đó là một trong hai vị Sơn Chủ?”

“Chính xác.” Dạ Thanh Thu mắt đẹp lấp lóe, ung dung nói:

“Tổ Khí Đạo Hỏa là một loại Vĩnh Hằng Hỏa cực kỳ cao cấp, tương truyền nó chính là căn nguyên hình thành Đúc Kiếm Sơn, tồn tại vô vàn năm tháng đã có thể hóa hình nhân loại, thực lực sánh ngang Chí Tôn.”

“Quan trọng hơn, tương truyền Tổ Khí Đạo Hỏa có được khả năng luyện khí kinh thiên động địa, nắm giữ luyện khí đại đạo, chỉ cần ném nguyên liệu vào trong Tổ Khí Đạo Hỏa là có thể tự động thiêu đốt luyện thành, cũng là một trong hai vị Luyện Khí Sư cấp độ Chí Tôn hàng đầu Kiếm Châu.”

Lạc Nam chép chép miệng, Tổ Khí Đạo Hỏa này lai lịch quá kinh khủng, chẳng trách trong mục tiêu tranh đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính với Thất Thập Tông không bao gồm nó.

Có lẽ Thất Thập Tông cũng hiểu rằng mình không đủ khả năng thu được Tổ Khí Đạo Hỏa.

“Trang giấy chùi đít, ngươi có hứng thú không hả?” Lạc Nam truyền âm vào đan điền hỏi thăm.

Khác với những lần biểu hiện cuồng nhiệt trước đó khi phát hiện Vĩnh Hằng Thuộc Tính, lần này trang giấy hoàng kim lại án binh bất động, dường như không hề phát hiện Tổ Khí Đạo Hỏa đang tồn tại.

Rõ ràng ngay cả trang giấy hoàng kim cũng hiểu rằng đắc tội với Đúc Kiếm Sơn không phải lựa chọn sáng suốt, nhất là đối với một “lão quái vật” như Tổ Khí Đạo Hỏa.

Trong ánh mắt nóng bỏng của toàn trường, Tổ Khí Đạo Hỏa nhanh chóng thu liễm, sau đó thay hình đổi dạng, biển lửa vặn vẹo cấp tốc tụ lại, hiển hóa thành một ông lão già nua mặc áo bào màu đỏ và một mái tóc đỏ rực như lửa, đứng trên đỉnh núi quét mắt nhìn mọi người.

“Gặp qua Nhị Sơn Chủ – Tổ Hỏa Khí Tôn!” Toàn trường đồng thanh gầm thét, thanh âm như sấm.

Lạc Nam âm thầm gật đầu, thì ra danh xưng của Tổ Khí Đạo Hỏa là Tổ Hỏa Khí Tôn.

Mà đối mặt với biểu hiện của đám đông, Tổ Hỏa Khí Tôn lại chưa để ý đến, ngược lại chắp tay ở trước mặt, cao giọng hô vang:

“Đúc Kiếm Đại Hội có thể bắt đầu, thỉnh Đại Sơn Chủ hàng lâm.”

CHIẾU.

Tiếng quát vừa dứt, trên đỉnh Đúc Kiếm Sơn hiện ra một cột sáng bắn lên tinh không, vô số Trận Văn luân chuyển kết thành tòa Trận Pháp vượt qua thời không.

Rất nhanh, tất cả liền chứng kiến từ bên trong Trận Pháp có một thân ảnh dần dần hiện ra.

“Thế gian đồn đại quả nhiên có căn cứ, nghe nói vị Đại Sơn Chủ của Đúc Kiếm Sơn là nhân vật ưa thích ngao du mênh mông thiên hạ, từ đó không ngừng giao lưu học hỏi, khiêu chiến với các Luyện Khí Sư ở khắp nơi.” Tử Toàn Cơ thấy vậy nói rằng:

“Chỉ khi Đúc Kiếm Đại Hội bắt đầu hắn mới trở về một chuyến, hơn nữa còn là phân thân trở về, bản thể vẫn ở nơi khác.”

Nàng vừa dứt tiếng, Trận Pháp đã bắt đầu tán đi, một thân ảnh lộ diện trong mắt toàn trường.

Lạc Nam ngưng mắt nhìn chăm chú, muốn xem thử vị Luyện Khí Sư cấp độ Chí Tôn trong truyền kỳ này hình thù ra sao.

Ngoài ý muốn của hắn, nhìn hình dáng bên ngoài thì đây chỉ là một nam tử trung niên hết sức bình phàm, làn da ngăm đen rắn rỉ, một đôi tay chai sạn thô to, thân mặc mộc giáp, diện mục có phần nghiêm trang điềm tĩnh, vô cùng đơn giản.

Điểm đáng chú ý duy nhất có lẽ là thái độ kính cẩn của Tổ Hỏa Khí Tôn trước mặt vị nam nhân này.

Từ khi hắn xuất hiện, Tổ Hỏa Khí Tôn đã chủ động lùi lại đứng sau một bước.

Nhìn chằm chằm nam nhân trung niên, ánh mắt tất cả Luyện Khí Sư có mặt ở hiện trường đã trở nên mê đắm, dường như nhìn thấy thần tượng lớn nhất trong cuộc đời mình vậy.

Không đợi Tổ Hỏa Khí Tôn mở miệng giới thiệu, tất cả đã ngửa đầu rít gào:

“Tham kiến Đại Sơn Chủ – Bách Luyện Khí Tôn!”

“Ồ, Bách Luyện Khí Tôn? Danh xưng này có ý nghĩa như thế nào?” Lạc Nam hứng thú truyền âm hỏi.

“Lịch sử có ghi, Bách Luyện Khí Tôn là hình mẫu cho hình tượng khắc khổ tu luyện, là nguồn cảm hứng cho vô số Luyện Khí Sư trong thiên hạ noi theo.” Dạ Thanh Thu cũng có chút nể phục hồi đáp:

“Tương truyền Bách Luyện Khí Tôn có xuất thân chỉ là một đứa trẻ chăn trâu phía sau núi, may mắn nhặt được một quyển Luyện Khí Phổ cấp thấp, từ đó vùi đầu vào nghiên cứu, mài mò khổ luyện, tự học thành tài.”

“Ngày ngày vừa chăn trâu, vừa say mê tìm tòi luyện khí ở trên núi, vô tình tìm thấy một đốm lửa nhỏ cháy mãi không tắt, liền dùng nó để luyện khí và tu luyện, gắn bó với cả cuộc đời mình.”

“Cũng chính vì khổ luyện gian nan vất vả, thế gian liền đặt cho hắn danh xưng Bách Luyện.”

“Ngọn núi mà Bách Luyện Khí Tôn chăn trâu luyện khí chính là Đúc Kiếm Sơn của ngày hôm nay, còn đốm lửa kia là một loại Vĩnh Hằng Hỏa đang dần hình thành, cũng chính là Tổ Hỏa Khí Tôn của hiện tại.”

“Có người đồn rằng Vĩnh Hằng Hỏa kia sở dĩ trở thành Tổ Khí Đạo Hỏa là do bị quá trình luyện khí xuyên suốt của Bách Luyện Khí Tôn ảnh hưởng.”

“Vậy nên Tổ Khí Đạo Hỏa vừa giống như bằng hữu, vừa giống như đệ tử của Bách Luyện Khí Tôn vậy.”

Tử Toàn Cơ gật đầu nói tiếp: “Thanh tuyệt thế bảo kiếm – Thiên Luân Kiếm xếp thứ hai trên Ngạo Kiếm Bảng là do chính tay Bách Luyện Khí Tôn đúc ra để vấn đỉnh Khí Tôn, từng dùng một kiếm này trảm chết Nam Vực Chí Tôn, kinh thiên động địa.”

Lạc Nam nghe mà nhiệt huyết sôi trào, chẳng trách quần hùng Kiếm Châu kính nể Bách Luyện Khí Tôn này như vậy, rõ ràng đây là nhân vật mang tính lịch sử, cả cuộc đời của hắn giống như truyền kỳ.

“Cung nghênh Đại Sơn Chủ trở về.” Lại liên tục có thanh âm vang lên.

Chỉ thấy từ trong các kiến trúc xưa cổ xung quanh vách núi, tám thân ảnh phá không bay ra, hướng về phía Bách Luyện Khí Tôn chắp tay hành lễ.

Đây là tám vị Trưởng Lão của Đúc Kiếm Sơn, người kém nhất cũng là Khí Đế Viên Mãn, Lạc Nam còn nhận ra một lão già hình thể cường tráng lực lưỡng từng làm khách ở Thiên Cơ Lâu của mình, chính là Đúc Kiếm Sơn Đại Trưởng Lão – Hỏa Vân Lão Tổ.

Lần trước để Đúc Kiếm Sơn bằng lòng thả ra Cuồng Thiên Kiếm bị giam cầm, Lạc Nam đã phải liên lạc với Hỏa Vân Lão Tổ, dùng hai nhánh Tre Cổ Việt làm hối lộ mấy lão già này.

Bất quá khi đó hắn dùng thân phận Thanh Long Hộ Pháp để thương lượng, còn lần này gặp lại với tư cách người tham gia Đúc Kiếm Đại Hội.

Mà lúc này, Bách Luyện Khí Tôn nâng tay lên ra hiệu.

Toàn trường lập tức giữ im lặng, ngay cả thanh âm hít thở cũng không còn tồn tại.

Bách Luyện Khí Tôn nhìn khắp xung quanh một vòng, nở nụ cười sảng khoái:

“Haha, đa tạ các vị vẫn luôn giành sự ưu ái, không quên Đúc Kiếm Đại Hội trong nhiều năm qua, quần hùng thiên hạ có mặt ngày hôm nay thật khiến tại hạ vinh hạnh.”

“Không dám!” Toàn trường cả kinh, không dám nhận lời cảm tạ của nhân vật như Bách Luyện Khí Tôn.

“Kiếm Châu chúng ta thờ kiếm qua nhiều thế hệ, tôn sùng Kiếm Đạo, xem kiếm như bằng hữu, như thân nhân… vậy nên đúc kiếm chính là căn bản, là căn nguyên, là cội nguồn của Kiếm Châu.” Bách Luyện Khí Tôn trịnh trọng nói, thanh âm như sấm oanh động cửu tiêu:

“Một khi Kiếm còn, Kiếm Châu còn… một khi Kiếm mất, Kiếm Châu mất.”

Toàn trường chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết dâng lên tận lòng ngực, từng đôi mắt đỏ lên hưng phấn tột độ, ngửa đầu gào thét:

“Kiếm còn Châu còn, kiếm mất Châu mất.”

Bách Luyện Khí Tôn lại nâng tay, toàn trường lại im lặng, hắn trầm thấp mở miệng:

“Mặc dù Luyện Khí Chi Đạo mênh mông bát ngát, ngoài Kiếm còn có Đao, Thương, Kích, Giáo, Cung… các loại pháp bảo đa dạng vô cùng… nhưng ở tại Kiếm Châu chúng ta, Kiếm vẫn là trọng yếu nhất.”

“Đó cũng là lý do Đúc Kiếm Đại Hội cần phải duy trì, cần phải truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác, chúng ta cần phải ghi nhận công lao của những người thợ đúc kiếm, những luyện khí sư cố gắng không ngừng để khai sinh những thanh bảo kiếm chất lượng.”

“Để khuyến khích cho điều đó, phần thưởng cho vị Luyện Khí Sư có biểu hiện ưu tú nhất tại Đúc Kiếm Đại Hội lần này sẽ là một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính cực kỳ cường đại, tin tưởng bất kỳ Kiếm Tu nào cũng sẽ yêu thích nó.”

“Loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính này là do đích thân ta phải trả một cái giá lớn trong lúc ngao du thiên hạ may mắn đạt được, chắc chắn sẽ không làm các vị thất vọng.”

“Nhưng nói trước rằng, muốn nhận được nó… ngoài việc trở thành quán quân, còn phải đáp ứng gia nhập Đúc Kiếm Sơn, tuổi dưới mười vạn trở thành chân truyền đệ tử, tuổi trên mười vạn trở thành trưởng lão.”

Điều này đã sớm được tuyên truyền từ trước, vì vậy toàn trường cũng không quá bất ngờ, chăm chú nghe Bách Luyện Khí Tôn phổ biến.

Mà lúc này, Bách Luyện Khí Tôn cũng nhìn sang Tổ Hỏa Khí Tôn.

Tổ Hỏa Khí Tôn hiểu ý mỉm cười, nhàn nhạt phất tay.

ẦM ẦM ẦM…

Đúc Kiếm Sơn lần nữa rung động, không gian giữa bầu trời nứt ra, từ trong đó xuất hiện một kiện đồ vật.

Đó là một con mắt có hình thù to lớn, tròng mắt trong suốt như gương, bên trong ẩn chứa hư ảnh của một số thanh kiếm đang lưu chuyển liên tục, cứ thanh kiếm này biến mất liền sẽ có thanh kiếm khác hiện ra.

“Như các vị đã biết, đây là Chí Bảo của Đúc Kiếm Sơn – Giám Kiếm Nhãn.” Tổ Hỏa Khí Tôn cao giọng nói rằng:

“Giám Kiếm Nhãn có tác dụng giám định phẩm cấp, sức mạnh, công năng và đặc biệt là tiềm lực của bất cứ thanh kiếm nào từ Chí Tôn trở xuống.”

Vô số kiếm tu hưng phấn nhìn vào Giám Kiếm Nhãn, vô thức siết chặt kiếm trong tay mình.

Giám Kiếm Nhãn là Chí Bảo có linh tính hàng đầu do Bách Luyện Khí Tôn đúc ra.

Bởi vì đã từng đi theo Bách Luyện Khí Tôn trong thời gian dài, tầm mắt của Giám Kiếm Nhãn là cực cao, hiếm có thanh kiếm nào đủ tư cách để nó ra sức giám định.

“Tất cả những thanh kiếm mà Giám Kiếm Nhãn từng giám định qua đều có tên trên Ngạo Kiếm Bảng.” Có người thì thào nói.

Lạc Nam nghe vậy hiểu ra, chẳng trách vừa rồi hắn nhìn thấy cả hư ảnh Đế Tôn Kiếm của mình lướt ngang trong Giám Kiếm Nhãn.

Tổ Hỏa Khí Tôn tiếp tục nói: “Giám Kiếm Nhãn chính là trọng tài đáng tin cậy nhất của Đúc Kiếm Đại Hội lần này, mấy lão già chúng ta chỉ đứng ra chủ trì mà thôi, định đoạt kết quả cuối cùng sẽ là Giám Kiếm Nhãn.”

“Ngoại trừ cấp bậc, Giám Kiếm Nhãn còn đánh giá tiềm lực, năng lực của từng thanh kiếm, vậy nên các thí sinh không cần lo lắng đẳng cấp Luyện Khí chênh lệch giữa mình và người khác, tuyệt đối công bằng.”

“Tất cả Luyện Khí Sư tiến hành đúc kiếm, thanh kiếm nào được Giám Kiếm Nhãn đánh giá cao nhất, người đúc ra nó sẽ trở thành Quán Quân.”

“Còn ai thắc mắc gì không?”

“KHÔNG!” Tất cả rít gào, đã sớm không chờ thêm được nữa.

“Tốt!” Tổ Hỏa Khí Tôn cất tiếng cười dài:

“Vậy mời toàn bộ Luyện Khí Sư tham gia dự thi tiến lên các bình đài trên những vách núi, đó sẽ là sân khấu của các ngươi.”

“Người không phận sự chỉ có thể vây xem, không được phép xen vào!”

“Đúc Kiếm Đại Hội chính thức bắt đầu!”

To top
Đóng QC