Phần 114
Mặc kệ lời kêu gào gầm thét phẫn nộ của Triệu Lăng Hạo, Thanh Long Khu lúc này đã chìm vào bầu không khí tĩnh lặng.
Từng đôi mắt trợn tròn, từng biểu lộ khó tin, từng khuôn mặt rung động nhìn chăm chú vị nữ nhân đang cho kiếm vào vỏ, thản nhiên rời khỏi chiến trường bước đến bên cạnh Lạc Nam kia.
Bọn hắn hiểu rằng bắt đầu từ ngày hôm nay, bốn chữ Độc Cô Ngạo Tuyết sẽ danh chấn Kiếm Châu.
Loạn Kiếm Ma Tộc, áp đảo thiên kiêu kiệt xuất, diệt sát Triệu Lăng Tà, nữ nhân bên cạnh Thanh Long Hộ Pháp.
Bất kỳ một sự việc nào cũng đủ khắc sâu ấn tượng với người khác, huống hồ tất cả đều hội tụ vào một thân?
“Thấy thiếp biểu hiện thế nào?” Độc Cô Ngạo Tuyết khiêu khích nhìn Lạc Nam, ánh mắt mị mị xem lấy hắn.
Lạc Nam có chút bất đắc dĩ nhìn lấy phong cách của Độc Cô Ngạo Tuyết lúc này.
Rõ ràng khi vận dụng đến sức mạnh của Loạn Kiếm Ma Tộc để chiến đấu, một nhân cách hoàn toàn khác của Độc Cô Ngạo Tuyết lại xuất hiện rồi.
Hiện tại Độc Cô Ngạo Tuyết nói nhiều hơn, từng lời nói có thể khiến địch nhân tức chết, lại còn ra vẻ quyến rũ mê người như yêu nữ, trái ngược với Độc Cô Ngạo Tuyết như băng sơn tiên tử điềm tĩnh ít nói, lạnh lùng với tất cả xung quanh ngoại trừ hắn.
Đối với việc này dù là Lạc Nam cũng chẳng thể thay đổi được, trạng thái của Độc Cô Ngạo Tuyết khá giống với Thiên Diệp Dao, bất kể là nhân cách nào thì nàng vẫn là thê tử của hắn, vì vậy nên học cách tiếp nhận cả hai con người thuộc về nàng.
“Biểu hiện không tệ đâu, xứng đáng với thành quả tu luyện trong thời gian qua.” Hắn tán thưởng cười nói:
“Nàng xem như chính thức bước vào hàng ngũ thiên kiêu kiệt xuất bậc nhất Kiếm Châu.”
“Đương nhiên rồi, phải xem ta là nữ nhân của ai cơ chứ? Sao có thể làm mất mặt Đại Hộ Pháp của Nam Thiên Môn được?” Độc Cô Ngạo Tuyết yêu kiều hất cằm đắc ý.
Theo sau đó, màu váy đen của nàng lại khôi phục màu trắng tinh khôi, trạng thái Loạn Kiếm Ma Tộc biến mất, trở về loại khí chất yên tĩnh như mặt giếng cổ như cũ.
“Thú vị thật, không ngờ Ngạo Tuyết còn có một bộ mặt khác.” Tây Thi, Ninh Huyền Tâm chúng nữ lần đầu nhìn thấy nhân cách thứ hai của Độc Cô Ngạo Tuyết xuất hiện, cảm thấy hứng thú vô cùng.
“Lạc Nam, lần này xem như ngươi thắng.” Lão già đi cùng Triệu Lăng Tà rốt cuộc lấy lại tinh thần, sắc mặt trở nên cực độ khó coi quát lớn.
Cửu Sắc Lôi Kiếm là kiện Cửu Tinh Thánh Kiếm mà hắn giao cho Triệu Lăng Tà để đối phó với Thanh Long Khu của Lạc Nam, nào ngờ kết quả chẳng những Triệu Lăng Tà chết thảm, mà ngay cả Cửu Sắc Lôi Kiếm cũng trở thành chiến lợi phẩm của đối phương rồi.
Không ai lường trước được Thanh Long Khu sẽ ẩn giấu một vị Loạn Kiếm Ma Tộc như Độc Cô Ngạo Tuyết.
Đây rõ ràng là loại huyết mạch biến dị chuyên dùng để khắc chế Kiếm Tu, dù rằng Triệu Lăng Tà sở hữu cả Độc Tôn Kiếm Thể cũng bị Loạn Kiếm Ma Tộc làm ảnh hưởng, không thể thoát khỏi bại vong.
Kết quả cuối cùng đã minh chứng cho tất cả, Triệu Lăng Tà chết cũng không oan chút nào, ngay cả khi hư ảnh Triệu Lăng Hạo xuất hiện vẫn vô pháp cứu hắn.
“Đồ đệ của lão già ngươi đã chết, lão già ngươi có hứng thú trả thù cho hắn hay không đây?” Lạc Nam chợt tiếng tiếng cười gằn:
“Chỉ cần cùng cấp đối chiến, ngươi đem tu vi áp chế xuống Thánh Tướng, bổn Hộ Pháp không ngại cùng ngươi “luận bàn” một trận.”
Lão già ánh mắt híp lại, hận không thể một chưởng vỗ chết Lạc Nam, nhưng thừa biết ở trong cùng cấp thì Lạc Nam chính là yêu nghiệt, ngay cả Chí Tôn như hắn cũng không có khả năng chiến thắng.
Cho nên thay vì giận quá mất khôn, lão già bình tĩnh lấy cớ, tự thếp vàng lên mặt mình, cao cao tại thượng nói rằng:
“Lão phu đường đường là Chí Tôn, làm sao sẽ ra tay với một hậu bối như ngươi, làm thế chẳng phải tự hạ thấp thân phận?”
“Vậy còn không mau cút?” Lạc Nam khinh bỉ phất tay trục khách:
“Đợi bổn Hộ Pháp đưa tiễn hay sao?”
“Ngươi…” Lão già hít sâu một hơi đè nén cơn giận, trịnh trọng tuyên bố:
“Nghe cho rõ đây, lão phu đại danh Liệt Lôi Chí Tôn, kẻ thù cũ của tên khốn Diệt Tâm Chí Tôn, tương lai lão phu sẽ lại đến gặp ngươi!”
“Vô danh tiểu tốt, chưa từng nghe qua.” Lạc Nam bĩu môi.
Liệt Lôi Chí Tôn không nói thêm lời nào, chỉ là đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm Lạc Nam, nếu ánh mắt thù địch có thể giết người, lão ta đã giết Lạc Nam hàng vạn lần rồi.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Diệt Tâm Chí Tôn cướp vợ của ngươi hay sao mà thù dai như vậy?” Lạc Nam vừa mắng chửi, vừa trêu tức hỏi:
“Thích thì chiến đi, đừng có dùng ánh mắt bất lực đó.”
“Ngươi cứ chờ đó.” Liệt Lôi Chí Tôn nghiến răng ken két, phất tay xé rách không gian, cơ thể đã hóa thành một luồng Lôi Kiếm xuyên phá mà đi, chỉ thoáng qua đã biến mất dạng.
“Haizz, lão quái vật quả nhiên không dễ mắc câu.” Lạc Nam thở dài một tiếng, cứ tưởng mình ra sức chọc giận Liệt Lôi Chí Tôn sẽ khiến ông ta phẫn nộ xuất thủ, khi đó Nam Thiên Môn liền có lý do để cường thế trấn áp.
Đáng tiếc, Liệt Lôi Chí Tôn đã không mắc phải thủ đoạn khích tướng của hắn, ngược lại còn bình tĩnh rời đi, cũng chẳng vì cái chết của Triệu Lăng Tà mà đòi lại công đạo.
Nhưng dù rằng không làm thịt được kẻ đầu sỏ thì việc thành công giết chết Triệu Lăng Tà đối với Lạc Nam cũng là thu hoạch không tệ.
Triệu Lăng Tà này ba lần bốn lượt nhắm vào hắn, từ nay về sau sẽ không còn phải gặp con hàng này nhảy nhảy nhót nhót nữa rồi.
“Được rồi, náo nhiệt đã xem đủ, tất cả giải tán đi!”
Lạc Nam đảo mắt nhìn toàn trường tuyên bố, cùng chúng nữ đạp lên Bá Vũ Điện trở về Thanh Long Phủ.
Nhìn theo bóng lưng người nam nhân này dần dần khuất xa, tu sĩ Thanh Long Khu kiêu ngạo và tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực như muốn nói rằng chúng ta đều là thành viên dưới trướng của nhân vật như vậy.
Hắn là Hộ Pháp vĩ đại…
…
Bạn đang đọc truyện
Con đường bá chủ – Quyển 12
tại nguồn:
http://truyensex.life/con-duong-ba-chu-quyen-12/
“Khốn nạn, lần này chẳng biết phải ăn nói thế nào với Kiếm Trũng.”
Bên trong hư không, Liệt Lôi Chí Tôn nhíu chặt chân mày suy nghĩ.
Nếu không phải hắn tìm đến Kiếm Trũng thuyết phục, để Triệu Lăng Tà đến Thanh Long Khu cùng nhau gây sự với mình, thì Triệu Lăng Hạo cũng sẽ không đồng ý để Triệu Lăng Tà đi như vậy.
Hiện tại Triệu Lăng Tà chết, mà hắn ngay cả cái rắm cũng không dám đánh đã vội vàng rút lui, e rằng Kiếm Trũng sẽ bất mãn.
“Đến đâu hay đến đó, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, lão phu sẽ trợ giúp Kiếm Trũng trả thù.” Liệt Lôi Chí Tôn âm thầm quyết định.
Bất quá vô cùng đột ngột, ở giữa hư không đen kịch bất chợt hiện ra một thân ảnh chặn đứng trước mặt hắn.
Áo choàng rộng thùng thình bao phủ thân thể, một đôi mắt sắc sảo, thâm thúy như vô hạn tinh không lấp lóe khóa chặt cơ thể Liệt Lôi Chí Tôn.
“Đạo hữu là ai?” Liệt Lôi Chí Tôn đồng tử co lại.
Có thể thần không biết quỷ không hay hiện ra phía trước hư không ngăn cản đường đi của hắn, thực lực của nhân vật này chắc chắn kinh khủng.
“Nam Thiên!” Từ trong tà áo choàng, thanh âm trong trẻo hững hờ đáp lại.
“Làm sao…” Liệt Lôi Chí Tôn như đánh rơi mất một nhịp tim, sắc mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng:
“Nam Thiên Chí Tôn chặn đứng ta có mục đích gì? Hỏi tội sao?”
Hắn thật sự không hiểu nỗi, lần này tuy rằng đến Thanh Long Khu gây sự là âm mưu của hắn, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng ra tay, đâu phạm phải quy tắc do Nam Thiên Chí Tôn đặt ra? Vậy nàng dựa vào cái gì để hỏi tội hắn?
“Không phải hỏi tội.” Nam Thiên Chí Tôn điềm nhiên nói ra:
“Chỉ là muốn cùng các hạ luận bàn một chút mà thôi, giữa Chí Tôn và Chí Tôn với nhau, chẳng lẽ không thể luận bàn à?”
“Luận bàn?” Liệt Lôi Chí Tôn trong lòng hừ lạnh, đừng tưởng ta không nhận ra mục đích của ngươi, mượn cớ luận bàn để trả thù chứ gì?
“Ta hiện tại không hứng thú, luận bàn để sau vậy.” Hắn lập tức từ chối.
“Nếu không luận bàn…” Nam Thiên Chí Tôn nhàn nhạt cười:
“Vậy thì sinh tử chiến đi!”
Lời nói vừa dứt, vô tận Hư Không bốn phương tám hướng xung quanh điên cuồng co rút lại, tạo thành một lồng giam khổng lồ cô lập với mọi thứ bên ngoài.
Liệt Lôi Chí Tôn hít sâu một hơi khí lạnh, cảm giác bất an lan tràn khắp toàn thân, vô thức triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng.
…
Bạn đang đọc truyện
Con đường bá chủ – Quyển 12
tại nguồn:
http://truyensex.life/con-duong-ba-chu-quyen-12/
Lạc Nam không biết có lão bà đại nhân đang ra sức giúp mình loại bỏ một vị cường địch.
Hắn lúc này trở về Thanh Long Phủ, cùng mấy vị mỹ nhân trò chuyện, thương nghị chính sự một hồi, liền bước vào một cái Truyền Tống Trận bí mật tiến đến Liên Tâm Kỹ Viện.
Trên tầng cao nhất của kỹ viện hình dạng liên hoa, thân ảnh Lạc Nam vừa hiện ra, đã thấy một vị mỹ phụ nhân cao quý thần bí, toàn thân tô điểm một màu tím nổi bật đã lặng lẽ chờ đợi mình.
“Toàn Cơ bảo bối.” Lạc Nam nhếch miệng cười đem nàng kéo vào trong lòng ôm lấy, cúi đầu hôn xuống đôi môi màu tím mềm mại thơm ngát như u lan.
“Ưm… đừng làm rộn.” Tử Toàn Cơ thẹn thùng đẩy ngực hắn, bất quá đầu lưỡi đinh hương ướt át vẫn ngoan ngoãn tiến ra cùng nam nhân quấn quýt dây dưa, hai mắt mê ly khép hờ.
Lạc Nam cúi xuống bế phốc lấy nàng ném lên giường, y phục cả hai nhanh chóng biến mất.
Một phen sóng to gió lớn cho đến lúc trời quang mây tạnh, Tử Toàn Cơ sắc mặt đầy thỏa mãn, nở nụ cười lười biếng áp cơ thể đầy đặn trần truồng vào sát người nam nhân.
Lạc Nam vuốt ve từng tấc da thịt trơn bóng như mỡ đông của nàng, bàn tay cưng nựng những địa phương nhạy cảm, có chút áy náy:
“Mấy năm qua bận rộn phát triển Thanh Long Khu, không có thời gian đến thăm nàng…”
Tử Toàn Cơ bật cười, tay vén tóc dài sang một bên, thầm thì nói:
“Thiếp thân cũng không phải thiếu nữ hoài xuân mà lúc nào cũng cần tình lang kè kè bên cạnh, chỉ cần trong lòng chàng có ta, bao nhiêu năm tháng xa cách có xá gì? Chính sự mới là quan trọng.”
“Không, dành thời gian cho nữ nhân của mình đối với ta cũng là chính sự.” Lạc Nam mỉm cười:
“Bằng không thì nhàm chán chết mất.”
Tử Toàn Cơ mỉm cười, chủ động hôn lên môi hắn, bàn tay thướt tha nắm lấy thanh hung khí dữ tợn giữa chân nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Lạc Nam một bên hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, một bên mở miệng hỏi: “Kẻ đến lần này là ai?”
Hắn được Tử Toàn Cơ truyền âm rằng lại có cường giả của Tu La Giáo đến tìm mình khiêu chiến, mục đích là giải cứu cho Huyết Hàn Lệ.
Đối với điều này hắn cũng chẳng biết nên nói cái gì cho phải, Huyết Hàn Lệ rõ ràng đang ăn sung mặc sướng ở chỗ hắn, đám nam nhân này lại kiên quyết muốn đưa nàng trở về quan tài, bị ngu à?
“Kẻ này thân phận có chút đặc biệt.” Tử Toàn Cơ trườn xuống hạ thể nam nhân, dùng bờ môi chín mọng của mình ngậm lấy tiểu huynh đệ nhầy nhụa, vừa liếm láp vừa nói:
“Hắn tên gọi Sát Hải, là một vị Kim Tu La Sứ Giả!”
“Sát Hải?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày, cảm thấy cái tên này có chút ấn tượng, liền bắt đầu động não.
Rất nhanh liền nhớ ra Sát Hải là ai.
Thì ra là gã nam tử trung niên có râu quai nón, lưng mang Yêu Binh Tộc mà Lạc Nam từng chứng kiến ở buổi đấu giá của Hải Long Cung.
Khi đó Sát Hải cũng ra mặt chống lại âm mưu thôn tính Hằng La Đại Hải của Hải Long Cung, tu vi Thánh Đế cường đại, lại thêm chấp chưởng Yêu Binh Tộc nên vô cùng mạnh mẽ.
Sau đó Bích Tiêu Nương Nương ra mặt, Lạc Nam cũng được đà bỏ chạy, từ đó đến nay lại chưa từng gặp lại Sát Hải thêm bất cứ lần nào.
Không ngờ con hàng này lại là Tu La Sứ Giả giống như mình, còn là người hâm mộ của Huyết Hàn Lệ.
Lạc Nam chép miệng: “Ta nghe nói Sát Hải có quá khứ đáng buồn, phụ mẫu bị hải yêu giết chết nên hắn trở thành cô nhi, từ đó rất căm hận hải yêu, sau một thời gian dài mất tích, Sát Hải trở thành cường giả và quay về Hằng La Đại Hải săn giết hải yêu trả thù.”
“Không sai.” Tử Toàn Cơ hồi đáp:
“Cơ duyên mà Sát Hải nhận được chính là được Tu La Giáo thu nhận từ rất nhiều năm về trước, khi đó hắn được phân công trở thành thuộc hạ, làm việc dưới trướng của Huyết Hàn Lệ, giống như thiếp thân đang làm việc cho Tu La Huyết Thánh Nữ vậy.”
“Cái gì? Sát Hải từng là thuộc hạ của Huyết Hàn Lệ?” Lạc Nam kinh ngạc, chuyện này quả thật ngoài ý muốn.
“Không sai.” Tử Toàn Cơ gật đầu: “Hắn là thuộc hạ trung thành nhất của Huyết Hàn Lệ vào thời điểm đó, sau khi nàng thất bại trước Tu La Giáo Chủ, Sát Hải cũng cực kỳ nản lòng… quay về Hằng La Đại Hải tàn sát bừa bãi vừa trả thù vừa phát tiết, khi nào trong giáo đưa ra nhiệm vụ thì hắn mới chấp hành.”
“Hắn hiện đang ở đâu?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.
“Đang nghỉ trong một gian phòng ở tầng dưới.” Tử Toàn Cơ nói:
“Hắn có thực lực không đơn giản đâu.”
“Ta mới không rảnh đi gặp hắn, ở đây ôm mỹ nhân thơm hơn.” Lạc Nam bĩu môi.
Chỉ thấy hắn phất tay, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ hiện ra, hư ảnh linh hồn của Huyết Hàn Lệ từ trong đó xuất hiện.
Nhìn thấy Lạc Nam và Tử Toàn Cơ trần truồng quấn quýt, trong mắt Huyết Hàn Lệ hiện ra vẻ xem thường.
“Nàng đi giải quyết phiền toái đi!” Lạc Nam lười biếng nói:
“Nếu đã đồng ý làm việc cho ta, vậy phiền toái do nàng mang đến thì nàng tự giải quyết, ta không rảnh ứng chiến với đám nam nhân mê muội của nàng mãi đâu.”
Hắn đã suy nghĩ kỹ, sắp tới bận rộn đủ thứ việc trên trời dưới đất, làm sao rảnh rỗi và phân tâm ứng chiến đám nam nhân của Tu La Giáo mãi được?
Vậy nên lần này mới mang theo Huyết Hàn Lệ, để nàng ra mặt cảnh cáo, tuyên bố rằng là nàng cam tâm tình nguyện đi theo hắn, từ đó loại bỏ càng nhiều phiền toái càng tốt.
“Được rồi!” Huyết Hàn Lệ cũng không do dự, thân ảnh lập tức biến mất.
Lạc Nam hài lòng gật đầu, lại mê đắm áp Tử Toàn Cơ xuống dưới thân, côn thịt nhập động.
“Làm sao chàng khiến Huyết Hàn Lệ phải ngoan ngoãn như vậy?” Tử Toàn Cơ ưỡn người đón nhận, lại tò mò xem hắn.
Nàng vốn cho rằng Huyết Hàn Lệ phải rất khó phục tùng mới đúng, nhưng nhìn dáng vẻ vừa rồi không giống nha.
“Haha, ta hứa sẽ giúp nàng ấy đúc lại thân thể Chí Tôn.” Lạc Nam cười đắc ý.
“Chẳng trách…” Tử Toàn Cơ mỉm cười, vong tình ôm lấy nam nhân, nhẹ giọng rên rỉ đê mê.
Mà trong lúc hai người còn chưa làm dứt hiệp, Huyết Hàn Lệ đã nhanh chóng hiện diện trở về, trong tay còn mang theo một kiện đồ vật, sắc mặt cực độ hưng phấn.
“Đây là…” Lạc Nam sững sờ nhìn cái thứ trong tay Huyết Hàn Lệ.
Đó là một thanh Chùy to lớn, bên trên thân Chùy có vô số cái miệng màu đỏ dữ tợn đang điên cuồng cắn nuốt, sẵn sàng nghiền nát tất cả địch nhân bị nó đập trúng.
“Đây chẳng phải là Yêu Binh Tộc của Sát Hải sao?” Lạc Nam ngây ngẩn cả người, không hiểu Huyết Hàn Lệ cướp vũ khí của thuộc hạ cũ làm cái gì.
“Ai nói với ngươi nó là Yêu Binh Tộc của Sát Hải?” Huyết Hàn Lệ hừ một tiếng:
“Nó là Thực Không Huyết Chùy, Yêu Binh Tộc của ta!”
Lạc Nam giật mình nhìn lấy nàng.
“Năm đó ta thảm bại trong tay muội muội, Thực Không Huyết Chùy đành phải tạm thời giao cho thuộc hạ cất giữ nên mới được Sát Hải mang theo bên mình, chờ có cơ hội sẽ trả lại cho ta.” Nàng kiên nhẫn giải thích.
“Ồ, vậy Sát Hải đâu rồi?” Lạc Nam kinh ngạc, bất quá nghĩ lại cũng đúng.
Mấy nữ nhân cao tầng của Tu La Giáo hình như đều sở hữu Binh Nhân Tộc hoặc Yêu Binh Tộc, Huyết Hàn Lệ có được một kiện cũng là điều dễ hiểu.
“Đuổi đi rồi, hắn có lời thề thiên đạo trung thành với Tu La Giáo, ngươi không dùng được!” Huyết Hàn Lệ sau khi lấy về Yêu Binh Tộc tâm trạng đang rất tốt, liền hứng thú đứng một bên xem đôi nam nữ giao hoan.
Tử Toàn Cơ xấu hổ đỏ mặt, nhục động bên dưới càng co thắt dữ dội.
Lạc Nam sung sướng vô cùng, bị Huyết Hàn Lệ đứng nhìn bên cạnh cũng cảm thấy kích thích, liền sung mãn hơn xách thương lên ngựa.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng hương diễm miêu tả không hết…