Con đường bá chủ – Quyển 11 – Phần 49

Phần 49
Càn Nguyên Thái Tử cùng Tửu Tiên Tán Nhân uống rượu cuồng say bảy ngày bảy đêm, lúc này mới chắp tay ra vẻ thán phục nói:
“Tửu Tiên không hổ danh Tửu Tiên, tửu lượng thật khiến tiểu bối như bổn Thái Tử bội phục vạn phần, cam nguyện nhận thua…”
“Ực…” Tửu Tiên Tán Nhân cười khà khà, hai mắt lim dim, sắc mặt ửng hồng:
“Hải Hồn Tửu danh bất hư truyền, không thua kém các đỉnh cấp rượu ngon do lão phu tự tay ngâm ủ, Thái Tử có hứng thú uống một chén?”
Càn Nguyên vội vàng lắc đầu chịu thua: “Tiểu tử xin đầu hàng, lần này đến Tửu Sơn còn phải chăm nom tam đệ, xin hẹn tiền bối lần khác…”
“Tốt lắm, không ép rượu nhau mới là bậc trượng phu, kế tiếp ngươi cứ tự nhiên, lão phu đánh một giấc vậy!” Tửu Tiên ngã lưng ra võng ngủ say như chết.
Càn Nguyên cũng lảo đảo thân thể bước ra khỏi nhà sàn, sắc mặt vừa mới say khướt thoáng cái liền tỉnh táo, ánh mắt sắt bén híp lại, môi nở nụ cười đắc ý:
“Tan Men Thánh Đan thật sự đáng là Bát Tinh Thánh Cấp, ngay cả Tửu Tiên Trưởng Lão nổi danh là cường giả đỉnh cao cũng bị bổn Thái Tử qua mặt!”
Tan Men Thánh Đan có tác dụng xua tan men rượu, ngăn ngừa cơn say, vì kế hoạch lần này diễn ra hoàn hảo, Càn Nguyên vận dụng đến nó.
“Nghe đồn thực lực của Tửu Tiên Trưởng Lão thâm bất khả trắc nhưng điểm yếu là quá mê rượu, xem rượu như tính mạng…” Càn Liệt ở bên cạnh cung kính nịnh bợ:
“Thái Tử tài trí hơn người đánh trúng điểm yếu của hắn, không trúng chiêu mới là lạ…”
“Không cần nịnh hót, ngươi giúp bổn Thái Tử kiểm tra xem thử hắn có giả vờ say hay không!” Càn Nguyên tâm tính cẩn thận vẫn chưa yên lòng nói.
“Tuân mệnh!” Càn Liệt gật đầu, tiến vào bên trong nhà sàn, dùng Thánh Hoàng Lực bao vây toàn thân Tửu Tiên Trưởng Lão, mắt động sát cơ, một tay nâng lên ra vẻ muốn động thủ.
Tửu Tiên vô thức nâng vò rượu lên đón đỡ.
Càn Liệt thu tay lại, Tửu Tiên cũng hạ bình rượu xuống.
“Thật sự say rồi…” Càn Liệt nở nụ cười.
Nếu vừa rồi Tửu Tiên Tán Nhân không làm ra bất cứ hành động nào đáp lại, Càn Liệt chắc chắn sẽ kết luận lão già này giả vờ say.
Nhưng bản năng cảm nhận nguy hiểm của cơ thể một cường giả vẫn phản ứng trong vô thức nhằm phòng vệ bằng cách nâng lên đồ vật đang cầm trong tay, Càn Liệt liền khẳng định Tửu Tiên thật sự say rồi.
Càn Nguyên cũng hài lòng nhếch môi: “Cũng khó thể trách Tửu Tiên Trưởng Lão, hắn đâu ngờ ta thân là Thái Tử của Càn Quân Đế Quốc lại đi chuốc say người một nhà như hắn!”
“Haha, chúc Thái Tử đại công cáo thành!” Càn Liệt nở nụ cười hiểu ý.
“Ngươi ở đây canh giữ đề phòng Tửu Tiên tỉnh lại, bổn Thái Tử đi làm đại sự…” Càn Nguyên ánh mắt lóe lên dục vọng điên cuồng.
“Tuân mệnh.” Càn Liệt liếm liếm mép môi, nghĩ đến vị mỹ nhân có thể khiến Thái Tử quyết tâm như vậy, hắn chỉ có thể ngưỡng mộ.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://gaigoi.city
Quân Tư Tình nhìn thấy Tam Thánh Tử mập mạp lăn đùng ngủ say như chết ở góc tường mà chán chả buồn nói.
Nàng lấy danh nghĩa đến nơi này chiếu cố hắn đương nhiên được Tửu Tiên sắp xếp ở cùng một chỗ.
Vậy nên cứ mỗi khi đêm đến, nàng lại sử dụng một chút Hồn Lực tác động lên đem tên mập này ngủ say, đợi đến khi trời sáng lại đánh thức hắn.
Bất quá đột ngột cảm giác được có khí tức đang tiếp cận nhà gỗ, quét thần thức ra ngoài, sắc mặt của nàng liền trở nên lạnh lẽo.
Vội vàng tiến đến đánh thức Tam Thánh Tử.
“Thánh Phi gọi làm gì nha, người ta đang ngủ ngon mà…” Tam Thánh Tử nước bọt đầy mồm nói.
“Đại ca ngươi đến, ta không muốn gặp hắn, dùng mọi cách đuổi hắn đi!” Quân Tư Tình đáp.
“Vì sao đuổi hắn nha?” Tam Thánh Tử mơ mơ hồ hồ hỏi, trong suy nghĩ của hắn thì đại ca là người rất tốt, thường hay cho hắn đồ ăn ngon.
“Nói đuổi là phải đuổi, bằng không hắn sẽ cướp ta khỏi ngươi!” Quân Tư Tình thẳng thừng đáp.
“Cái gì?” Mập mạp nghe xong liền phẫn nộ xù cả tóc, kiên quyết nói:
“Dù là ai cũng không thể cướp Thánh Phi của ta!”
Kẻ nào dám cướp nàng hắn sẽ liều mạng với kẻ đó.
Mà lúc này, Càn Nguyên khí định thần nhàn bước đến bên ngoài nhà gỗ, giọng điệu ôn hòa:
“Tam đệ, đại ca từ Đế Quốc đến thăm ngươi, rèn luyện thế nào rồi? Có tiến bộ hay không?”
Lời nói ẩn chứa sự quan tâm tha thiết như một người đại ca yêu thương đệ đệ, vô cùng chân thật.
Nào ngờ từ bên trong liền vọng ra tiếng quát giận dữ của tên mập:
“Đại ca trở về đi, đệ và Thánh Phi đang thân mật, không tiện đón tiếp ngươi.”
Tròng mắt Càn Nguyên liền co rút mãnh liệt, cảm giác phẫn nộ dâng trào lấn chìm toàn bộ lý trí, lời nói của Tam Thánh Tử như chất kích nổ cho tất cả dồn nén và thèm muốn một năm qua của hắn.
ĐÙNG!
Càn Nguyên một chưởng đánh xuống, nhà gỗ tan biến thành bụi phấn.
Lộ ra cảnh tượng bên trong tên mập mạp đang sợ hãi co rúm trên mặt đất, ở bên cạnh là Quân Tư Tình đang dùng ánh mắt không có chút biểu cảm nhìn lấy hắn.
Hô hấp Càn Nguyên liền trở nên dồn dập kịch liệt, hai mắt long lên sòng sọc liếc nhìn Tam Thánh Tử gằn từng chữ một:
“Vừa rồi ngươi nói gì hả?”
“Ta…” Tên mập chưa kịp nói hết câu.
ẦM!
Càn Nguyên một chưởng đẩy ra, Tam Thánh Tử thổ huyết bay ngược, bất tỉnh nhân sự.
Hắn không cho phép bất kỳ ai dám cạnh tranh Quân Tư Tình với bản thân mình dù là chỉ trong lời nói.
Vậy nên vừa rồi Tam Thánh Tử mở miệng đã chọc giận đến hắn.
“Ngươi làm cái gì? Hắn ta là đệ đệ của ngươi!” Quân Tư Tình giận dữ quát lên.
Mặc dù nàng chẳng xem Tam Thánh Tử ra gì nhưng hắn dù sao cũng ngây thơ như một đứa trẻ, từ đầu đến cuối bị lợi dụng, hoàn toàn không có lỗi để phải gánh chịu sát thương như vậy.
“Yên tâm đi! Bổn Thái Tử không giết hắn…” Càn Nguyên cười nhạt:
“Đợi hắn tỉnh lại, xóa đi trí nhớ chuyện vừa rồi là được.”
“Ngươi đến nơi này làm cái gì?” Quân Tư Tình hít sâu một hơi, trong lòng bàn tay đã siết chặt thủ đoạn bảo mệnh mà Càn Quân Thánh Đế cho nàng.
Càn Nguyên liếm liếm môi, cực độ mê luyến nhìn lấy Quân Tư Tình cảm thán:
“Nàng có biết bổn Thái Tử phát điên vì nàng không hả? Ta thậm chí không cần giang sơn của Càn Quân Đế Quốc, chỉ cần nàng mà thôi!”
“Ta là em dâu của ngươi!” Quân Tư Tình nhấn mạnh.
“Haha, mặc dù không biết phụ hoàng có mục đích gì, nhưng ta dám chắc nàng vẫn là xử nữ.” Càn Nguyên ánh mắt càng ngày càng mất kiểm soát:
“Nàng sinh ra để thuộc về ta!”
“Dám động đến ta, hậu quả ngươi gánh không nổi!” Quân Tử Tình uy hiếp, nâng lên công kích của Thánh Đế trong ngọc bội.
“Vô ích, đừng quên ta cũng có…” Càn Nguyên cười tủm tỉm, cũng nâng lên một khối ngọc bội y như đúc.
Hắn là người thừa kế của Càn Quân Thánh Đế, đương nhiên có những thủ đoạn mạnh mẽ vượt lên cả Quân Tư Tình.
Nếu nàng sử dụng để đối phó hắn, hắn cũng có thể dùng để đáp trả, không lo lắng gì.
Quân Tư Tình giận dữ đến phát run, cùng Càn Nguyên bắt đầu giằng co.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Đúng lúc này có vô số bóng dáng màu đen điên cuồng ngự gió mà lên, bằng vào tốc độ khủng khiếp vô thanh vô tức tiếp cận hiện trường.
Lạc Nam ngửa lưng nằm trên mái nhà cách đó không xa, đưa mắt nhìn lấy ánh trăng khuyết như thiếu nữ đang thẹn thùng trốn sau đám mây, bóng tối mịt mờ khắp sơn thủy, tiếng gió đêm rít qua như vũ bão, khóe miệng thì thào:
“Đêm tối, gió to… giết người phóng hỏa âu cũng là chuyện thú vị.”

To top
Đóng QC