Con đường bá chủ – Quyển 11 – Phần 43

Phần 43
Nửa tháng sau Lạc Nam vừa mới hồi phục, bên tai hắn liền có thanh âm trầm thấp đục ngầu truyền vào:
“Tiểu tử ngươi trốn trong phòng đủ chưa? Mau đến đỉnh núi bái kiến bổn Tửu Tiên!”
Lạc Nam nhếch miệng, hắn cũng muốn xem thử vị Tửu Tiên Tán Nhân này sẽ là thần thánh phương nào.
Uốn éo thân thể bước chân nhảy xuống giường, đẩy cửa đặt chân ra ngoài.
Ánh mặt trời ấm áp sát bên đỉnh đầu, mây trắng lượn lờ, cảnh tượng trên đỉnh núi cực kỳ tươi tốt, thiên nhiên tươi mát thật sự khiến người dễ chịu.
Mặc dù chỗ này đã được coi là đỉnh núi, nhưng vẫn còn khu vực nằm ở cao hơn, tại đó có một nhà sàn bằng gỗ.
Không chút do dự, Lạc Nam leo lên đặt chân đến trước nhà sàn, chắp tay lên tiếng:
“Tiểu tử Lạc Nam, tuân theo thánh chỉ đến diện kiến Tửu Tiên tiền bối.”
Trong không khí loáng thoáng có mùi rượu thơm bao phủ xung quanh, Lạc Nam cảm nhận được hơi men nồng nặc.
“Ức…” Có tiếng nấc cục từ trong nhà sàn vọng ra:
“Nghe nói tiểu tử ngươi tham hoa háo sắc, lục căn không tịnh, trong đầu cả ngày chỉ biết nghĩ đến nữ nhân, vung đao tự thiến trước đi rồi diện kiến lão phu.”
Lạc Nam khóe miệng giật giật, xém chút nhịn không được lấy ra Thánh Đế nhất kích mà mẫu thân cho mình oanh tạc.
Bất quá nghe ra giọng điệu của Tửu Tiên Tán Nhân cũng chẳng phải nghiêm túc, Lạc Nam ngượng ngùng cười nói:
“Tiền bối đừng đùa vãn bối, ta hiện tại nhận trọng trách nối dõi tông đường của Lạc Gia, sao có thể vung đao tự thiến?”
“Hừ, nghĩ đến Lạc Gia các đời đều là anh hùng hào kiệt, lão phu miễn cho ngươi lần này…” Tửu Tiên Tán Nhân lười biếng lên tiếng:
“Vào nhà đi!”
Lạc Nam không khách khí thản nhiên bước vào.
Hắn cứ tưởng là bên trong nhà kiểu gì cũng sẽ có một vùng không gian riêng biệt rộng lớn mênh mông, nào ngờ cảnh tượng bên trong vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn là một ngôi nhà đơn sơ giản dị.
Ngoài những vật dụng cần thiết ra, trong nhà chất đầy các loại rượu nhìn hoa cả mắt, tửu khí nồng đậm khiến Lạc Nam xém chút cũng phải say.
Rượu của Tửu Tiên Tán Nhân này đều là đồ tốt a.
Đánh giá hoàn cảnh xong, Lạc Nam mới chú ý đến hai nhân vật chính.
Chỉ thấy một lão già dung mạo bình phàm chẳng có gì nổi bật, râu tóc hoa râm đang nửa ngồi nửa nằm trên một chiếc võng treo giữa nhà, trong tay ôm hồ lô rượu, gò má nhăn nheo ửng đỏ vì men say.
Mà ở nơi góc nhà lại có một tên thanh niên thân hình mập mạp ước chừng chín mươi đến hàng trăm cân, mặc y phục cao quý, đầu đội vương miệng nhìn qua là biết người có quyền thế.
Chẳng qua lúc này tên thanh niên mập đang phải úp mặt vào vách nhà đứng trung bình tấn, hai chân của hắn đang run rẩy lẩy bẩy, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, thở dốc hổn hển như lợn, hai mắt muốn lồi ra, bất quá lại không dám động đậy chút nào.
“Ngươi cũng đến bên cạnh hắn đứng trung bình tấn đi, khi nào lão phu hài lòng sẽ được nghỉ.” Tửu Tiên Tán Nhân ngửa đầu nốc một ngụm rượu, mơ mơ màng màng nhìn Lạc Nam tùy ý nói.
“Có lợi ích gì?” Lạc Nam nghi ngờ hỏi.
“Khảo nghiệm ý chí của các ngươi!” Tửu Tiên Tán Nhân thản nhiên đáp:
“Ngoài ra còn rèn luyện thân thể và sự kiên nhẫn.”
“Không cần thiết.” Lạc Nam nhún nhún vai chỉ tay vào tên mập: “Trò này chỉ dành cho trẻ con như hắn, ngược lại lão già ngươi vốn đã đang rèn luyện và khảo nghiệm ý chí cùng sự kiên nhẫn của ta rồi.”
“Hả? Lão phu làm thế với ngươi từ bao giờ?” Tửu Tiên Tán Nhân sững sờ.
“Không để ta gần gũi với nữ sắc chính là rèn luyện và khảo nghiệm lớn nhất trong cuộc đời ta!” Lạc Nam thở dài buồn bã:
“So với điều đó, đứng trung bình tấn thật sự chẳng đáng là gì…”
“Rắm thối.” Tửu Tiên Tán Nhân dùng ánh mắt quái dị xem lấy hắn: “Xem ra những lời đồn của thiên hạ đối với ngươi là thật, Lạc Gia sao lại xuất hiện tên tiểu bối kỳ khôi như ngươi?”
“Như ta có gì không tốt?” Lạc Nam tự hào cười: “Ít nhất ta tự tin mình sẽ sống dai hơn phụ thân và đại ca của ta.”
“Thế thì chưa chắc…” Tửu Tiên Tán Nhân hừ lạnh, bá đạo nói:
“Lý lẽ của ngươi không tệ, nhưng quy tắc ở nơi này là do lão phu đặt ra, ngươi không có quyền kháng lại, hiện tại ngươi có hai lựa chọn.”
“Một là đứng trung bình tấn, hai là đi làm vườn cho lão phu, trồng ngũ cốc, nuôi gia súc gia cầm phía sau núi!”
“Ta chọn cái sau.” Lạc Nam lập tức quyết định.
“Để Tiểu Mục dẫn ngươi đi…” Tửu Tiên Tán Nhân phất phất óng tay:
“Lão phu nói thẳng luôn, nhiệm vụ của ta là uốn nắn lại đạo đức làm người của ngươi mà không phải dạy dỗ ngươi tu luyện, bởi vì truyền thừa của Lạc Gia vốn đã rất lợi hại, lão phu sẽ không múa riều qua mắt thợ…”
“Vậy thì hy vọng tiền bối sẽ thành công, ta cũng muốn lãng tử hồi đầu…” Lạc Nam ung dung đáp.
PHỐC!
Mà lúc này chỉ nghe thấy một ngụm nước phun ra ngoài, đưa mắt nhìn sang liền chứng kiến tên mập mạp ngã lăn ra đất, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật nhìn Tửu Tiên Tán Nhân khóc rống lên:
“Đáng ghét, đáng ghét, lão già ngươi khi dễ bổn Thánh Tử đến như vậy, bắt ta đứng tra tấn ta, bổn Thánh Tử muốn mách với phụ hoàng trảm đầu ngươi… huhuhuhu, ta muốn gặp thê tử…”
Khóc xong kiệt lự bất tỉnh nhân sự, nước mắt nước mũi vẫn chảy ròng ròng.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, con hàng này quả nhiên danh bất hư truyền a, to cả đầu còn khóc lóc như đứa trẻ.
Tiểu Mục như đã quá quen với cảnh tượng này, nhanh chân chạy vào lôi thân thể mập mạp của Tam Thánh Tử sang một góc, sau đó mới dẫn đường cho Lạc Nam.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://gaigoi.city
Phía sau đỉnh núi là một bãi đất rộng mênh mông, suối trong lượn quanh, không khí vô cùng dễ chịu.
Nơi này có cánh đồng lúa, cánh đồng ngô, các loại cây ngũ cốc, vườn thánh dược.
Bầy heo, đàn trâu bò, bầy gà được thả dọc theo dòng suối, đều là những động vật nuôi bình thường.
Nhìn qua cứ tưởng đỉnh Tửu Sơn là một xóm nghèo của phàm nhân, nào giống chỗ Tửu Tiên đại danh đỉnh đỉnh đang tọa trấn?
“Sau này công tử sẽ phụ trách tất cả mọi thứ nơi đây, đảm bảo sản lượng, không được bỏ bê nhiệm vụ, cách ba tháng ta sẽ đến kiểm tra một lần, hơn nữa đừng quên chỉ cần điều động thần thức là Sơn Chủ sẽ lập tức quan sát được mọi động tĩnh.” Tiểu Mục nghiêm túc căn dặn.
Lạc Nam ra vẻ đã hiểu gật đầu, trong lòng lại bắt đầu suy tính kế hoạch trốn đi.
Đây là cơ hội tốt để tạm thời rời khỏi Lạc Gia, rời khỏi tầm mắt Càn Quân Đế Quốc tự do tu luyện.
Từ khi đặt chân vào Nguyên Giới đến hiện tại, hắn vẫn luôn hiếm khi có cơ hội tận dụng khả năng của Bá Đỉnh, đó chính là hấp thụ Nguyên Khí trong mọi thời điểm.
Bởi vì 17 năm qua hắn không thể rời khỏi Lạc Gia quá lâu, mẫu thân vẫn luôn lo lắng sợ hắn xảy ra chuyện, lại thêm tai mắt của Càn Quân Thánh Đế khắp nơi theo dõi nhất cử nhất động.
Lạc Nam ước tính nếu mình được tự do tìm kiếm cơ duyên kết hợp với không ngừng hấp thụ Nguyên Khí, tốc độ phát triển chắc chắn sẽ càng nhanh hơn.
Hắn sẽ rời khỏi Tửu Sơn này, nhưng mấu chốt là phải làm sao qua mắt được Tửu Tiên Tán Nhân không để ông ta phát hiện, đồng thời bí mật ra tay với Quân Tư Tình cho hả giận, khiến Càn Quân Thánh Đế mất cả chì lẫn chài.
Biết chuyện này không thể nào gấp gáp được, phải chờ thời cơ và tình huống thuận lợi.
Tạm thời đành phải kiên nhẫn, Lạc Nam chấp nhận tiếp quản công việc làm nông.
Hắn thay một bộ thường phục của nông dân bình thường, xách nước từ con suối tưới tiêu thực vật, cắt cỏ cho trâu bò ăn, hái bắp cho lợn ăn, thu hoạch lúa thóc cho gà ăn.
Làm được một ngày đã cảm thấy nhàm chán, Lạc Nam hướng chân núi bỏ chạy.
Một cổ uy thế từ xung quanh phủ xuống đem hắn chụp lại, ném trở về vị trí cũ.
Lạc Nam ngoài mặt tỏ vẻ bất mãn, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên lão già Tửu Tiên vẫn luôn giám sát không rời chính mình.
Vừa rồi hắn cố tình chạy trốn như thế để xác nhận động thái của Tửu Tiên Tán Nhân, đồng thời cũng muốn chứng minh bản thân mình là kẻ phá gia chi tử, ăn chơi lêu lỏng đã quen nên không chịu nổi việc đồng án, kêu rên liên tục.
Mới qua nửa tháng, Lạc Nam đã bỏ trốn và bị bắt trở về hơn chục lần, Tửu Tiên Tán Nhân nổi trận lôi đình, trực tiếp thiết lập một kết giới phong tỏa hắn vào bên trong để an tâm uống rượu.
Mà một ngày này, bóng dáng tên thanh niên mập mạp cũng bị ném vào khu vực làm nông.
“Cẩu nô tài, thấy bổn Thánh Tử còn không mau hành lễ?” Tam Thánh Tử ngẩng đầu ưỡn ngực trừng mắt nhìn Lạc Nam.
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch xử hắn…” Lạc Nam miệng ngậm cọng cỏ nằm trên lưng bò chỉ tay ra lệnh.
Một con trâu và một con heo được Lạc Nam ngày ngày cho ăn lập tức nhận lệnh của chủ nhân, điên cuồng lao đến húc đầu vào Tam Thánh Tử.
“Cứu mạng a…” Tên mập sợ đến sắc mặt trắng bệch chạy loạn cầu xin tha thứ, tè cả ra quần.
Lạc Nam âm thầm cảm thấy chơi thật vui, đang muốn hành hạ Tam Thánh Tử một chút.
“Vị tiểu ca này, gia phu có điều thất lễ xin lượng thứ, hắn còn khờ khạo chưa hiểu chuyện…”
Một giọng nói như thánh ca hòa cùng làn hương theo gió thoang thoảng làm người mê ly, đáy lòng tất cả nam nhân đều phải nhộn nhạo trước âm điệu này.
Lạc Nam ngoài mặt thất thần, trong lòng thầm nghĩ:
“Đến rồi sao?”

To top
Đóng QC