Con đường bá chủ – Quyển 11 – Phần 42

Phần 42
Lạc Nam mơ mơ màng màng tỉnh lại, toàn thân vẫn còn kịch liệt đau nhứt, nữ nhân kia ra tay thật sự là quá ác, vô tình nhìn một chút mà thôi, hắn có thể cho nàng nhìn lại mình khỏa thân để đền bù mà? Sao lại lập tức hạ sát thủ như vậy?
“Bất quá nàng ta là ai?”
Hắn không cho rằng đó là Quân Tư Tình, bởi vì nữ nhân trần trụi tắm dưới suối có tu vi Thánh Hoàng, trong khi đó Thiên Cơ Lâu cung cấp thông tin Quân Tư Tình chỉ mới là Thánh Vương Hậu Kỳ mà thôi.
Hơn nữa mặc dù nữ nhân tắm rửa đó cực kỳ xinh đẹp làm rung động lòng người, nhưng hoàn toàn không có chút đặc điểm nào giống với con lai của Sắc Quỷ Tộc hay Quang Thần Tộc cả, ngược lại nàng ta là một nhân loại hàng thật giá thật.
“Chẳng lẽ là nữ nhi hay muội muội của Tửu Tiên Tán Nhân? Hoặc thê tử của Tửu Tiên Tán Nhân cũng không biết chừng…” Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ.
Vừa đến Tửu Sơn đã đắc tội với người nhà của Tửu Tiên Tán Nhân, e rằng ngày tháng sau này không có quả ngon để ăn…
“A, công tử ngươi tỉnh rồi?” Bên tai vang lên một thanh âm non nớt.
Lạc Nam cố gắng mở mắt ra nhận diện hoàn cảnh xung quanh.
Chỉ thấy hắn đang nằm trên cái giường trúc nhỏ trong một căn lều đơn sơ mộc mạc, đặt bên cạnh giường còn có một chén thuốc còn ấm nóng khói.
Người vừa lên tiếng là một tên tiểu hài đồng khoảng chừng mười tuổi, người mặc đồ lam nhạt, tuấn tú khôi ngô lại pha lẫn nét non nớt.
“Tiểu tử ngươi là ai? Ta đang ở đâu đây?” Lạc Nam hướng tiểu đồng cười yếu ớt.
“Đây đương nhiên là Tửu Sơn rồi, Sơn Chủ ra lệnh cho Tiểu Mục cứu ngươi, giúp ngươi liệu thương đấy…” Tiểu đồng nhu nhuận trả lời.
“Ngươi tên là Tiểu Mục sao?” Lạc Nam muốn ngẩng đầu ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, nào ngờ xương cốt không lành lặn khiến hắn đau đớn rên rỉ một tiếng.
“Đừng vội, Sơn Chủ nói ngươi từ trên cao không may té xuống bị thương rất nặng, chưa cử động mạnh được đâu.” Tiểu Mục nghiêm túc căn dặn, lấy chén thuốc lên đút cho hắn.
“Hừ.” Lạc Nam quay mặt sang nơi khác: “Bổn thiếu chủ từ trước đến giờ chỉ cần mỹ nhân hầu hạ.”
Có trời mới biết trong chén thuốc kia ẩn chứa thứ gì, tốt nhất là nên cẩn thận.
Mặc dù toàn thân của hắn hiện tại sắp vỡ tan, nhưng mẫu thân có trang bị cho hắn rất nhiều Thánh Đan trị thương, chưa kể còn Bất Tử Dịch Thủy dự phòng, cần gì mạo hiểm sử dụng thuốc không rõ nguồn gốc.
“Mỹ nhân sao?” Tiểu Mục ngây thơ chớp mắt, sắc mặt hiện lên vẻ si mê:
“Mấy ngày trước có một đôi nam nữ lên núi, vị nữ tử kia đẹp như nữ thần vậy, ta chưa từng thấy có người đẹp đến mức độ như thế đâu, chắc hẳn nàng là mỹ nhân rồi như lời công tử nói rồi…”
“Tiểu tử ngươi còn nhỏ, làm sao biết thưởng thức cái đẹp?” Lạc Nam giả vờ xem thường, trong lòng thầm nghĩ Quân Tư Tình này quả nhiên có mị lực chí mạng a, ngay cả già trẻ lớn bé đều không thoát khỏi si mê nàng, nhìn hai mắt nổi hình trái tim của Tiểu Mục là hiểu.
“Hừ.” Tiểu Mục không phục hừ một tiếng: “Chỉ cần không phải người mù sẽ biết vị nữ nhân kia rất đẹp.”
“Thế từ nhỏ đến giờ ngươi thấy bao nhiêu nữ nhân rồi?” Lạc Nam trêu tức hỏi.
“Cái này… một… một người là nàng nha…” Tiểu Mục giận dữ đạp chân xuống đất:
“Nhưng ta cam đoan nàng đó đẹp nhất!”
“Được rồi…” Lạc Nam lười chấp nhặt với trẻ nhỏ, tìm cách thăm dò tin tức hữu dụng hỏi:
“Vừa rồi ngươi nói Sơn Chủ kêu ngươi cứu ta, vậy Sơn Chủ là ai?”
“Sơn Chủ đương nhiên là Sơn Chủ rồi, ngươi có ngốc không?” Tiểu Mục dùng ánh mắt đáng thương xem lấy hắn.
Lạc Nam âm thầm im lặng, không biết ai mới là kẻ ngốc đây, hắn kiên nhẫn nói:
“Tên của Sơn Chủ là gì?”
“Ta không biết tên của ông ấy, chỉ biết các vị khách hay lên núi gọi ông là Tửu Tiên Tán Nhân, có người thì gọi Tửu Tiên Trưởng Lão!” Tiểu Mục ngây thơ có gì nói đó.
Lạc Nam gật gù, quả nhiên Sơn Chủ là Tửu Tiên Tán Nhân, hắn hỏi tiếp:
“Thế ngoài Tửu Tiên Tán Nhân và ngươi, trên núi còn ai nữa không?”
“Còn nha, chính là đôi nam nữ vừa lên núi mấy ngày trước.” Tiểu Mục thành thật.
“Không, ý ta là những người vốn sống tại đây, là nữ nhân…” Lạc Nam muốn tin tức nữ nhân tắm suối kia.
Đáng tiếc Tiểu Mục ngọe đầu suy nghĩ một phen thật lâu rồi lại lắc đầu: “Không có a, núi này chỉ có Sơn Chủ và Tiểu Mục ta mà thôi, bất quá hiện tại có thêm mấy người các ngươi, thật là náo nhiệt…”
Lạc Nam nhíu nhíu mày, chẳng lẽ Tiểu Mục không biết nàng?
“Công tử ngươi uống thuốc đi, nếu thương thế của ngươi không sớm lành lại Sơn Chủ sẽ trách tội ta đó.” Tiểu Mục tay bưng chén thuốc cầu khẩn nhìn hắn.
“Yên tâm đi, ta có Đan Dược trị thương rồi.” Lạc Nam lắc đầu.
“Nhưng mà thuốc thừa Sơn Chủ sẽ mắng ta.” Tiểu Mục nước mắt lưng tròng.
“Ngươi uống hết làm sao còn thuốc thừa đúng không?” Lạc Nam dạy hắn biện pháp.
“Không thể, ngươi như vậy là qua mặt trưởng bối!” Tiểu Mục lắc đầu liên tục, nghiêm túc nói:
“Ngươi là đứa trẻ hư hỏng.”
“Tóm lại bổn thiếu chủ không uống, ta muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.” Lạc Nam đuổi hắn.
“Được rồi, ta để chén thuốc ở đây, khi nào ngươi đổi ý nhớ uống!” Tiểu Mục đặt chén xuống bên giường rồi mới an tâm rời đi.
Lạc Nam cười cười, Tửu Tiên Tán Nhân này vậy mà thu nuôi một tên tiểu tử ngây ngốc như vậy, khá thú vị.
Hắn lấy ra một viên Thánh Đan nuốt vào trong miệng, bắt đầu quá trình liệu thương.
Công kích của Thánh Hoàng thật sự quá mạnh, nếu không có lớp màn chắn từ Pháp Bảo hộ thân e rằng Lạc Nam đã sớm tứ phân ngũ liệt.

To top
Đóng QC