Phần 226
“Đừng quấn lấy ca, ca chỉ là truyền thuyết…”
Bên một dòng suối trong dưới chân núi, Lạc Nam sắc mặt ghét bỏ nhìn thanh kiếm đang lơ lửng trước mặt mình.
Hắn cảm thấy thanh Phu Quân Kiếm này hoàn toàn không có sự kiêu ngạo như lời của Kiếm Uyên Nhi từng nói, ngược lại giống một tên ưa thích nịnh nọt hơn.
“Linh trí của thanh kiếm này rất cao, nó nhận ra sự khủng bố của phu quân nên mới liên tục quấn quýt, quả thật lợi hại.” Băng Lam Tịch vuốt cằm đánh giá Phu Quân Kiếm nói.
Ở mỗi thế giới sẽ có một quy tắc khác nhau, quy tắc ở Nguyên Giới lại cực kỳ cao cấp, Yêu Thú chưa thành Yêu Thánh Tướng không thể hóa hình, tương tự thì các loại Thánh Bảo, Thánh Khí cũng rất khó khai mở linh trí.
Điển hình là Tịch Lạc Kiếm của nàng hay Tử Trúc Kiếm của Độc Cô Ngạo Tuyết, khi còn ở tiểu vũ trụ thì chúng nó đã có được khí linh, có thể cùng chủ nhân trò chuyện.
Nhưng khi đến Nguyên Giới, khí linh của hai thanh kiếm đã lâm vào trạng thái ngủ say, e rằng phải đạt đến Cửu Tinh Thánh Cấp mới có thể thức tỉnh.
Vậy nên việc Phu Quân Kiếm biết cách tuyển chọn chủ nhân, biết cách bay theo Lạc Nam nịnh nọt đã cho thấy sự bất phàm của nó.
Đáng tiếc Lạc Nam chẳng thèm ngó đến nó, hắn sợ Tiểu Hồng Nhu ủy khuất nên ra vẻ lạnh nhạt nhất có thể, nào ngờ càng như vậy Phu Quân Kiếm càng đeo bám tợn hơn.
Bất đắc dĩ không thể làm gì khác…
“Đã để công tử chờ lâu.”
Một làn gió thơm kéo đến cùng giọng nói du dương, thân ảnh phiêu nhiên xuất trần của Kiếm Uyên Nhi đã đến.
Lạc Nam khẽ gật đầu, nơi này là địa phương mà hắn sẽ cùng Kiếm Uyên Nhi luyện kiếm trong thời gian tới, dù chỉ là một góc trong địa bàn Kiếm Tây Thành nhưng cũng có thể xem là non xanh nước biếc, sơn thủy hữu tình, hoàn cảnh cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Nhưng đó không phải điều hắn mong muốn nha, phòng của Thành Chủ ở đâu mới là điều quan trọng.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam giả vờ thán phục: “Tại hạ lần đầu đến Kiếm Châu, nghe thế nhân truyền miệng Kiếm Tây Thành Chủ là một vị nữ cường nhân hiếm có, thuộc số ít các nữ kiếm tu hàng đầu Kiếm Châu…”
Hắn chỉ tay vào mấy nữ Băng Lam Tịch, chân thành nói: “Như tiểu thư thấy đó, các hồng nhan của ta cũng xem Kiếm Tây Thành Chủ là hình mẫu lý tưởng, không biết chúng ta có may mắn được vinh dự diện kiến hay không?”
“Cái này sợ rằng khó khăn…” Kiếm Uyên Nhi tiếc hận thở dài:
“Như công tử đã biết thì những nhân vật đạt đến cấp Chí Tôn thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, sư phụ của ta cũng không ngoại lệ, quanh năm người cũng rất ít ở tại Kiếm Tây Thành, thậm chí dù có mặt ở trong thành nhưng nếu người không muốn triển lộ chân thân thì chúng ta cũng không ai biết được.”
“Ngay cả Uyên Nhi là đồ đệ nhưng gần mười năm nay chưa từng thấy mặt sư phụ, các loại sự vụ vụn vặt trong thành ngày thường đã có mấy vị trưởng lão giải quyết, trừ khi Kiếm Tây Thành gặp đại nạn lâm đầu e rằng sư phụ mới lập tức xuất hiện.”
“Vậy thì có phần đáng tiếc thật…” Lạc Nam ngoài mặt ra vẻ tiếc nuối, trong lòng lại âm thầm vui vẻ.
Kiếm Tây Thành Chủ không có mặt trong thành thì càng tốt, như vậy hắn sẽ càng hành động dễ dàng hơn.
Bước tiếp theo chắc là cần phải cố gắng kéo dài thời gian để lưu lại trong thành, tìm cơ hội lẻn vào phòng của Thành Chủ.
Mà lúc này, Kiếm Uyên Nhi hơi chút ngượng ngùng và ái ngại nhìn mấy nữ Lạc Hà lí nhí nói:
“Các vị tỷ tỷ thông cảm, kế tiếp muội sẽ lấy ra Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp, bởi vì đây là Kiếm Pháp độc môn, không tiện để mọi người quan sát…”
“Chúng ta hiểu mà, Uyên Nhi tiểu thư không cần khách khí.” Mấy nữ nhân cũng hiểu chuyện gật đầu, cùng nhau truyền tống trở về Linh Giới Châu.
Lần này được xem không ít thiên tài Kiếm Châu tham gia kén rể, được nhìn thấy đa dạng các loại Kiếm Thuật, Kiếm Pháp… các nàng cũng cảm thấy hài lòng, biết Lạc Nam còn có đại sự cần làm ở Kiếm Tây Thành, liền cũng không quấy rầy hắn.
“Các vị tỷ tỷ thật dễ gần, công tử rất có phúc đấy.” Kiếm Uyên Nhi khen ngợi nói.
Lạc Nam tự hào cười cười: “Ta quả thật là người may mắn.”
“Công tử theo ta…” Kiếm Uyên Nhi đi trước dẫn đường, Lạc Nam lẽo đẽo theo sau.
Hai người đến đầu nguồn dòng suối, nơi thác nước từ trên đỉnh núi cao chót vót như mưa kiếm giáng xuống không ngừng.
KENG! KENG!
Nương Tử Kiếm cùng Phu Quân Kiếm cùng lúc ngân vang, từ trên chuôi kiếm, hư ảnh hai con uyên ương giang cánh bay lượn, quấn quýt lấy nhau lao thẳng vào dòng thác.
Trong nháy mắt, nước đang đổ ầm ầm bỗng nhiên dừng lại, dòng thác tách đôi, lộ ra một bia đá khổng lồ nằm ẩn phía sau con thác.
Ánh mắt Lạc Nam híp lại, chỉ thấy trên đỉnh bia đá là vô số hình ảnh điêu khắc một đôi nam nữ đang cùng nhau luyện kiếm, mà hai thanh kiếm trong tay bọn họ rõ ràng cũng chính là Nương Tử Kiếm và Phu Quân Kiếm.
“Đây chính là toàn bộ Uyên Ương Lưỡng Nghi Kiếm Pháp!” Kiếm Uyên Nhi tự hào vô hạn, nở nụ cười tuyệt mỹ:
“Ngoài hai vị tổ tiên của Kiếm Tây Thành đã phát minh ra môn Kiếm Pháp này và đúc ra Nương Tử Kiếm cùng Phu Quân Kiếm, các đời hậu bối tiếp theo chưa ai có thể thành công.”
Lạc Nam trịnh trọng gật đầu, chỉ mới nhìn thoáng qua vài hình ảnh điêu khắc mà hắn đã cảm thấy Kiếm Ý của mình đã có chút tăng lên, rõ ràng đây là một môn Kiếm Pháp cực kỳ xảo diệu.
“Chí Tôn cấp Kiếm Pháp?” Lạc Nam nghiêm túc hỏi, đây là kiếm pháp cao cấp nhất hắn từng tiếp xúc.
“Không sai.” Kiếm Uyên Nhi hít sâu một hơi: “Lịch sử Kiếm Tây Thành ghi chép, Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp là một môn song kiếm pháp cần có một nam và một nữ phải tâm đầu ý hợp cùng nhau tu luyện, khi chiến đấu bổ trợ cho nhau, như song kiếm hợp bích, luân phiên chuyển hóa giữa trạng thái phòng thủ và công kích một cách liên tục, biến ảo khó lường, trong cùng cảnh giới gần như vô pháp phá giải.”
Lạc Nam nghe vậy cười khổ hỏi: “Vậy tại sao Uyên Nhi tiểu thư không tìm cho mình một đạo lữ tình đầu ý hợp, như vậy chẳng phải tốt hơn tìm một kẻ tạm bợ như ta?”
“Công tử hỏi rất hay, đáng tiếc nhiều năm rồi Uyên Nhi chưa tìm thấy đối tượng.” Kiếm Uyên Nhi điềm nhiên cười:
“Hơn nữa Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp có một điểm đặc biệt, lúc đầu khi tu luyện thì cần nam nữ cùng luyện, nhưng đợi đến khi cả hai luyện đến tầng cao nhất rồi, chỉ cần sở hữu Uyên Ương Kiếm là có thể độc lập chiến đấu, một người phát huy toàn bộ sức mạnh của môn kiếm pháp này mà không cần đến người còn lại.”
“Thì ra là như vậy.” Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, tràn đầy hứng thú hỏi:
“Hiện tại có thể lập tức luyện?”
“Chưa vội…” Kiếm Uyên Nhi nở nụ cười: “Chúng ta vẫn còn chưa hiểu gì về nhau, e rằng chỉ chuốc lấy thất bại mà thôi, Uyên Nhi muốn hiểu rõ hơn về con người công tử.”
“Haha, có thể tâm sự cùng giai nhân cũng là tại hạ vinh hạnh.” Lạc Nam thoải mái hảo sảng cười.
Hai người tìm đến hai tảng đá nằm giữa con suối ngồi xuống đối diện với nhau.
Kiếm Uyên Nhi chủ động mở miệng: “Công tử thiên phú tuyệt luân, chiến lực kinh hồn vậy mà chưa từng nghe qua danh tiếng, Uyên Nhi có tự chủ trương điều tra biết ngươi thông qua Truyền Tống Trận ở Trân Bảo Lâu mà đến, chắc hẳn không phải xuất thân từ Kiếm Châu?”
“Tiểu thư nói đúng, tại hạ xuất thân Tây Châu.” Lạc Nam thoải mái thừa nhận.
“Công tử chắc hẳn cũng là thế hệ thiên tài bậc nhất của Chí Tôn Thế Lực nào đó ở Tây Châu rồi?” Kiếm Uyên Nhi hứng thú bừng bừng, đôi mắt đẹp lóe sáng.
“Lần này tiểu thư đã sai…” Lạc Nam nở nụ cười tự giễu:
“Ta chỉ là một tiểu thiếu chủ của gia tộc Đế cấp mà thôi, Gia tộc bị cường địch nhắm vào, mẫu thân bị bắt đi, chỉ có thể mang theo các thê tử, hồng nhan lưu vong đến Kiếm Châu, tìm kiếm cơ duyên gia tăng thực lực.”
“Làm sao có thể chứ?” Kiếm Uyên Nhi kinh ngạc vô cùng: “Thủ đoạn chiến đấu của công tử quá kinh khủng, không ít đều là cấp bậc Chí Tôn…”
“Đó là do ta may mắn có hai vị sư phụ lợi hại truyền thụ.” Lạc Nam sắc mặt thành thật nói:
“Nhưng giống như Kiếm Tây Thành Chủ, hai vị sư phụ này cũng cực ít khi lộ diện, vừa nuôi vừa thả, cũng không muốn ta dựa vào hay ỷ lại bọn họ.”
Kiếm Uyên Nhi hiểu ra, chẳng trách Lạc Nam muốn Kiếm Tây Thành bảo kê hắn.
“Nói về ta cũng nhiều rồi…” Lạc Nam nhìn nàng hứng thú:
“Uyên Nhi tiểu thư sao không kể một chút về mình?”
Kiếm Uyển Nhi vuốt nhẹ tóc mai, ánh mắt nhìn xa xăm, giọng điệu thủ thỉ:
“Cuộc sống của Uyển Nhi tương đối đơn giản, từ nhỏ là trẻ mồ côi, ngày ta có được nhận thức đã đi theo sư phụ rồi, được người chỉ dạy sử dụng kiếm, dạy dỗ tri thức lễ nghĩa, cho đến nay thì hỗ trợ sư phụ quản lý Kiếm Tây Thành nhưng nhận ra thực lực của mình còn kém quá…”
“Chỉ mong có thể ngày càng cường đại để có thể vì sư phụ phân ưu, ngoài ra không cầu gì khác.”
“Từ cách nói của Uyên Nhi tiểu thư, ta nhận ra nàng thật sự tôn kính Kiếm Tây Thành Chủ.” Lạc Nam nở nụ cười ca ngợi sự hiếu thuận của nàng.
“Không có sư phụ sẽ không có Uyên Nhi của ngày hôm nay.” Kiếm Uyên Nhi ôn nhu gật đầu:
“Sư phụ không chỉ là sư phụ, mà còn vừa là tỷ tỷ, vừa là mẫu thân…”
Ngoài nói chuyện về hoàn cảnh của nhau, hai người liền chuyển sang tâm sự nhiều hơn về những kinh lịch đã từng nhìn thấy và trải qua, Lạc Nam kể về những chuyện mình gặp phải trong Thi Địa, Kiếm Uyên Nhi cũng nói về lần mà nàng đi vào Kiếm Mộ tìm kiếm cơ duyên.
Sở thích của nhau, ước mơ, hoài bão…
Tại hoàn cảnh thiên nhiên gần gũi dễ chịu, có lẽ tâm tình của hai người cũng dần thả lỏng hơn, ban đầu còn có phần câu nệ, về sau liền trở nên thoái mái, không ngại nói đùa…
Thấm thoát đã đến đêm, Kiếm Uyên Nhi thân là nữ nhi đương nhiên cảm thấy thẹn thùng, không thể ở cùng một chỗ với nam tử qua đêm, liền đứng lên cáo từ.
“Phía chân núi nơi đó có một động phủ, công tử có thể nghỉ ngơi tại đó…”
Kiếm Uyên Nhi chỉ tay nói, đồng thời cũng đưa một khối Truyền Âm Ngọc cho Lạc Nam:
“Công tử cần gì cứ việc truyền âm cho Uyên Nhi là được.”
“Không thành vấn đề…” Lạc Nam mỉm cười.
Đợi bóng lưng Kiếm Uyên Nhi khuất dạng, hắn mới đứng lên đi về phía động phủ mà nàng vừa chỉ.
Bước vào trong động, không gian trống trải chẳng có thứ gì, chỉ có một chiếc giường đá sạch sẽ và một lượng Nguyên Thạch hỗ trợ tu luyện.
Đặt mông ngồi lên giường đá, Lạc Nam phát hiện ở động phủ này nhìn ra sẽ có thể thấy rõ toàn cảnh bia đá có điêu khắc Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp, mặt của bia đá đối diện thẳng với cửa động.
“Có lẽ nàng muốn ta từ từ quan sát môn Kiếm Pháp này trước để không bỡ ngỡ khi bắt tay vào tu luyện.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.
Tưởng chừng chỉ có từng ấy, nhưng khi mặt trăng bắt đầu lên cao, ánh trăng chiếu rọi trực diện vào bia đá, một cảnh tượng thần kỳ diễn ra.
Chỉ thấy hình dáng điêu khắc trên bia đá khi được ánh trăng chiếu vào liền trở nên sống động, hai người được điêu khắc trên bia đá như bước ra từ ảo mộng, cùng nhau song kiếm hợp bích, triển khai Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp.
Lạc Nam giật mình, không ngờ còn có cách truyền đạt công pháp như vậy.
Hắn tập trung ngưng thần, bắt đầu quan sát.
Không biết qua bao lâu sau, ánh bình minh chiếu rọi cửa động, Lạc Nam rùng mình phát hiện mình vậy mà bị Uyên Ương Lưỡng Nghi Kiếm Pháp mê đến nhập thần, xém chút quên mất khái niệm về thời gian.
Mà lúc này, bóng dáng xinh đẹp của Kiếm Uyên Nhi lại tìm đến, nàng nở nụ cười ý vị thâm trường hỏi:
“Đêm qua công tử có thu hoạch chứ?”
“Miễn cưỡng nắm bắt thức đầu tiên, cũng hơi khó khăn một chút.” Lạc Nam vuốt vuốt mũi, thật ra chỉ sau đêm qua hắn đã lĩnh ngộ đến thức thứ hai, nhưng muốn kéo dài thời gian nên không muốn nói thật với nàng.
“Nắm bắt thức đầu tiên?” Kiếm Uyên Nhi hoài nghi mình nghe lầm, chân mày nhíu lại:
“Công tử là nói thật?”
Đây là một môn Chí Tôn Cấp Kiếm Pháp nha, nàng mất đến gần một năm mới hiểu được thức đầu tiên, hắn lại mất một đêm?
Kiếm Uyên Nhi không tin tưởng, vốn nàng chỉ muốn Lạc Nam nhận ra sự huyền diệu của Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp, biết cách hoạt động của bia đá dưới ánh trăng ở đêm đầu tiên mà thôi, chưa từng hy vọng hắn sẽ ngộ được kiếm thức bên trong đó nhanh đến khó tin như thế.
“Tiểu thư không tin tại hạ cũng chẳng có cách nào.” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Công tử thử thi triển xem sao.” Kiếm Uyên Nhi đề nghị, Phu Quân Kiếm đã bay đến trước mặt hắn.
Lạc Nam gật đầu, tiếp nhận Phu Quân Kiếm nắm vào trong tay.
Hắn tập trung ngưng thần, dùng tâm cảm kiếm, hai mắt trở nên uy nghi, chậm rãi mở miệng:
“Thức thứ nhất – Kiếm Vực Nội Liễm!”
ONG!
Một tầng Kiếm Vực triệt để từ cơ thể Lạc Nam bay ra, sau đó dung hợp toàn diện vào thân Phu Quân Kiếm, ngay cả một tia Kiếm Ý cũng không thất thoát ra ngoài.
“Thật sự làm được…” Kiếm Uyên Nhi khó có thể tin bật thốt lên.
Tuy rằng thức thứ nhất chỉ là nhập môn cơ bản của Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp, nhưng cũng không dễ dàng thi triển chút nào.
Kiếm Tu thông thường khi thi triển Kiếm Vực, sẽ hình thành một tầng lĩnh vực xung quanh cơ thể mình, nghiền ép đối thủ dám tiến vào bên trong.
Nếu đem Kiếm Vực gia trì vào kiếm trong tay, thì luồng lĩnh vực đó vẫn lấy thanh kiếm làm trung tâm mà hoạt động rộng rãi, trấn áp đối thủ khi đánh ra Kiếm Kỹ, lực phá hoại cực kỳ to lớn.
Vì sao sát thủ như Mộc Tử Âm không lĩnh ngộ và sử dụng Kiếm Vực? Bởi vì phạm vi hoạt động của Kiếm Vực quá rộng, kẻ thù sẽ cảm ứng được Kiếm Vực trước khi nàng hiện thân, làm sao nàng có thể bí mật ám sát hắn?
Nhưng thức đầu tiên của Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp lại hoàn toàn khác biệt với nguyên lý hoạt động của Kiếm Vực thông thường.
Kiếm Vực Nội Liễm là loại thủ đoạn đem Kiếm Vực triệt để dung nhập vào trong lưỡi kiếm, để tất cả lĩnh vực cô động đến cực hạn, không hoạt động trên diện rộng nữa, dồn nén tất cả vào lưỡi kiếm để đối thủ không thể phát hiện mình đang dùng Vực, sức mạnh chỉ được thể hiện khi kiếm chém vào một mục tiêu duy nhất, không còn bị phân tán ra các hướng xung quanh, tận dụng tối đa uy lực của Kiếm Vực.
Lấy ví dụ dễ hiểu, nếu Kiếm Vực bình thường chỉ có thể nghiền nát một bức tường bằng đất, thì Kiếm Vực sau khi nội liễm có thể chém đôi một thanh sắt thép, tuy phạm vi ảnh hưởng không sánh bằng, nhưng uy lực tuyệt đối vượt trội gấp nhiều lần.
Khi một nam và một nữ thi triển Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp, hai người buộc phải kề sát bên nhau, Kiếm Vực của người này sẽ đụng vào Kiếm Vực của người còn lại, khiến Vực của cả hai va chạm ầm ầm và sinh ra xung đột, không thể cùng nhau ở cùng một chỗ múa kiếm.
Vậy nên Kiếm Vực Nội Liễm là thức cơ bản nhất để có thể nhập môn Uyên Ương Lưỡng Cực Kiếm Pháp, để Vực của hai người thu liễm vào thân kiếm, không còn tồn tại ngoài không gian sinh ra va chạm ma sát với nhau.
Kiếm Uyên Nhi cho rằng dù thiên phú của Lạc Nam cao siêu cũng phải mất vài tháng, nào ngờ chỉ trong một đêm hắn đã làm được Kiếm Vực Nội Liễm rồi?
Nam nhân này… sao lại nghịch thiên đến thế?