Phần 147
“KENG, Ký Chủ có muốn tác động vào quỷ tích thời gian? Một năm tương ứng bảy vạn Điểm Danh Vọng!” Hệ Thống vang lên thanh âm nhắc nhở.
“Không cần!” Lạc Nam bình thản đáp.
Tính từ lúc hắn đi vào Bách Thú Vũ Trụ đến lúc này chỉ mới hơn bốn năm thời gian mà thôi, nhưng nếu tác động đến quỷ tích thời gian để trở lại ngay thời điểm xuất phát thì Hệ Thống sẽ tính làm tròn 5 năm, tiêu tốn tất cả 35 vạn Điểm Danh Vọng.
Mặc dù sau lần rèn luyện này, Điểm Danh Vọng của hắn đã nhảy vọt đến con số 50 vạn, nhưng hắn còn chưa đến mức tiêu sài hoang phí như vậy.
“KENG, khấu trừ Điểm Danh Vọng khi mang theo người tiến nhập Vạn Vũ Môn, tổng cộng khấu trừ ba vạn bảy nghìn bảy mươi Điểm Danh Vọng!”
“KENG, khấu trừ Điểm Danh Vọng khi mang theo người của Tiểu Vũ Trụ rời khỏi Vạn Vũ Môn, số lượng 3, khấu trừ mười lăm vạn Điểm Danh Vọng!”
Lạc Nam nghe xong nhảy dựng lên: “Làm gì trừ nhiều như vậy?”
Trừ Điểm Danh Vọng khi mang theo người tiến nhập Vạn Vũ Môn thì hắn có thể hiểu, bởi lẽ hắn để các thê tử cùng mình rong chơi suốt nhiều tháng, mỗi người là 70 Điểm Danh Vọng cho một ngày, sau từng ấy thời gian và từng ấy vị thê tử thì trừ gần 4 vạn Điểm Danh Vọng cũng đáng.
Nhưng còn việc mang theo người bản địa của Tiểu Vũ Trụ chờ về Nguyên Giới, Hệ Thống lại tính đến con số 15 vạn, đây là con số trên trời nha.
“Không đắt chút nào.” Kim Nhi trừng mắt nói:
“Phải biết rằng ngay cả Chí Tôn muốn từ Nguyên Giới đến Tiểu Vũ Trụ cũng khó khăn, công tử lại mang theo Tây Thi, Bạch Long và Hồ Điệp Hoàng theo mình trở về, mỗi người chỉ tính 5 vạn Điểm Danh Vọng đã là tiện nghi lắm rồi.”
Lạc Nam mặc dù lòng đao như cắt, nước mắt đầm đìa nhưng nghĩ lại sự ôn nhu của Tây Thi thì cũng xứng đáng, dù sao thì nàng cũng không thể bỏ lại Bạch Long và Hồ Điệp Hoàng được nha.
Chấp nhận thì chấp nhận, bất quá nhìn số Điểm Danh Vọng vừa từ 50 vạn rơi xuống còn khoảng 31 vạn cũng đau nhói con tim.
Hắn âm thầm vuốt mồ hôi, cũng may vừa rồi không lựa chọn tác động đến quy tắc thời gian, bằng không hắn thậm chí còn thiếu nợ ngược lại Hệ Thống.
“Vẫn là nghèo a…” Lạc Nam siết chặt nắm tay.
“Công tử đừng lo, danh tiếng của ngươi ở Bách Thú Vũ Trụ vẫn sẽ tiếp tục lan truyền, Điểm Danh Vọng sẽ từ từ gia tăng, đâu có dứt điểm?” Kim Nhi an ủi nói.
Lạc Nam vuốt cằm gật gật đầu, suy cho cùng thì thời gian ở Bách Thú Vũ Trụ của hắn quá ngắn, Điểm Danh Vọng vẫn còn có thể thu hoạch.
Trao đổi ý niệm kết thúc, một lần nữa hắn mất đi tri giác, chìm vào giấc ngủ, Vạn Vũ Môn tiến hành truyền tống.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 11 tại nguồn: https://truyensex.life
Tỉnh giấc một lần nữa, Lạc Nam phát hiện mình đã nằm trên giường trong phòng khách của Trân Bảo Lâu.
Mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, chẳng có gì thay đổi.
Cũng phải thôi, hơn bốn năm thời gian… khoảng thời gian quá ngắn so với cuộc đời của tu sĩ, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Nếu không phải cảm ứng được Tây Thi đã ở trong Linh Giới Châu của mình, số lượng hành tinh và Long Văn của mình tăng thêm, Lạc Nam thậm chí cho rằng chính mình chỉ vừa trải qua một giấc mộng.
“KENG, Rương Đặc Biệt xuất hiện… vị trí tại phòng ngủ của Tu La Dạ Thánh Nữ!”
Một thanh âm thông báo vang lên, Lạc Nam sững sờ nhưng sau đó cũng hiểu.
Cứ ba năm Rương Đặc Biệt sẽ xuất hiện một lần, chẳng qua hắn ở trong Vạn Vũ Môn nên Hệ Thống chưa thông báo.
Hiện tại vừa trở về, vị trí của Rương Đặc Biệt liền xuất hiện.
“Bất quá phòng ngủ của Tu La Dạ Thánh Nữ là cái quỷ gì?” Lạc Nam âm thầm mắng chửi.
Nhắc đến Thánh Nữ của Tu La Giáo, hắn lại vô thức liên tưởng đến vị Tu La Huyết Thánh Nữ lãnh khốc vô tình, trêu đùa toàn bộ Trảm Thiên Môn từ trên xuống dưới trong lòng bàn tay kia.
Hiện tại lại lòi ra Tu La Dạ Thánh Nữ, chứng tỏ Tu La Giáo không chỉ có một vị Thánh Nữ nha.
Cũng không biết vị Dạ Thánh Nữ này so với Huyết Thánh Nữ lần trước thì như thế nào, làm sao để vào phòng ngủ của nàng?
Mà nhắc đến Rương Đặc Biệt, Lạc Nam mới sực nhớ lại đồ vật lấy từ Rương Đặc Biệt lần trước lấy được dưới lòng đất của Trảm Thiên Môn hắn còn chưa mang ra nghiên cứu.
Bởi vì đồ vật này quá mức tà môn, Lạc Nam cũng ái ngại nghiên cứu nó trước mặt nữ nhân của mình.
Nhân lúc này xung quanh không có ai, Lạc Nam động ý niệm.
XOẸT.
Một kiện đồ vật hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Mà lần nữa khi nhìn lấy thứ đồ này, Lạc Nam cũng không nhịn được sự quái dị trên khuôn mặt.
Chỉ thấy đó là một bức họa, không rõ được họa trên chất liệu gì, nhưng có thể khiến bất kỳ nam nhân nào tim đập chân run, khiến vô số nữ nhân xấu hổ đỏ mặt.
Chỉ thấy bên trên bức họa có vẽ lấy 69 vị mỹ nhân, dung nhan khác biệt nhau hoàn toàn nhưng mỗi người đều là nhân vật cấp bậc hồng nhan họa thủy.
Mặc dù Lạc Nam sẽ thiên vị cho các thê tử của mình, nhưng hắn khó lòng phủ nhận 69 vị mỹ nhân này đa số đều có dung nhan không thua thê tử của hắn.
Chỉ có số ít người như Quân Tư Tình, Tuế Nguyệt, Hi Vũ, Âu Dương Thương Lan là nổi trội hơn.
Điều đáng nói là toàn thân của các nàng đều trần truồng như nhộng, mỗi người lại đang bày ra một tư thế dâm mỹ khác nhau trong cuộc ân ái.
69 vị mỹ nhân trần trụi tương ứng với 69 tư thế…
Lạc Nam nhìn vào bức tranh, cảm giác 69 vị mỹ nhân trong bức tranh cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, phơi bày từng tư thế, khoe trọn những đường cong, những địa phương tư mật đẹp đẽ đến mức hoàn mỹ.
Lạc Nam rùng mình, cảm giác như Linh Hồn của mình đang bị hút vào trong tranh.
“Quá tà môn…” Lạc Nam vội vàng đóng lại bức tranh, tìm hiểu thông tin của nó từ Hệ Thống.
“Chí Bảo – Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ!”
“Nam chủ nhân điều động Linh Hồn tiến vào bên trong bức tranh, cùng 69 vị mỹ sắc Hồn Cơ hoan lạc thăng hoa, tu luyện Linh Hồn làm ít công to, gia tăng hiệu quả lên gấp nhiều lần, tiết kiệm tài nguyên, tiết kiệm công sức, dục tiên dục tử.”
“Rèn luyện tâm cảnh trước mị thuật tuyệt đỉnh của mỹ nhân, gia tăng ngộ tính tu luyện các loại Hồn Công, Hồn Kỹ, Hồn Thuật…”
“Hơn nữa Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ còn có thể xuất ra Dâm Mị Hồn Trận, khiêu khích, dụ dỗ, quấy nhiễu và phá hư linh trí cũng như tâm cảnh của địch nhân.”
“Cuối cùng, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ luôn âm thầm hộ chủ, giúp chủ nhân cản phá công kích Linh Hồn của cường giả Hồn Tu cấp Chí Tôn trở xuống, nhưng mỗi lần bảo vệ sẽ tổn thất một vị mỹ sắc Hồn Cơ, tối đa chỉ ngăn trở được 69 lần!”
Lạc Nam hai mắt tỏa sáng liên tục, nhịn không được vỗ đùi cái chát:
“Móa nó, đồ tốt!”