Phần 116
“Ngươi vội vàng như vậy làm cái gì?”
Nhìn thấy Lạc Nam lôi kéo mình vào trong phòng tu luyện mà Hùm Xám chuẩn bị, ngay cả đánh giá không gian phòng cũng không thèm nhìn đã lập tức leo lên giường có Gia Tốc Trận khoanh chân ngồi tu luyện, Thủy Triều Tịch tròn xoe mắt hỏi.
Nàng dù đang mang hận thù trên người cũng không gấp gáp mạnh lên giống như hắn.
“Có thị nữ nào nói chuyện với thiếu gia của mình bằng thái độ đó không hả?” Lạc Nam bất mãn lườm Thủy Triều Tịch.
“Hừ!” Thủy Triều Tịch hừ lạnh một tiếng, ở trước mặt người ngoài cho vài phần mặt mũi, khi chỉ có hai người còn dám lên mặt với nàng.
Phải biết rằng nàng chỉ cần một đạo Hồn Kỹ liền có thể áp chế hắn.
“Nàng đường đường là Thánh Đế, ngồi tu luyện hàng vạn năm cũng chưa chắc có thể gia tăng một tiểu cảnh giới nên không cần gấp gáp, còn ta chỉ là một Tiểu Thánh mà thôi, phải tranh thủ tu luyện nha!” Lạc Nam nhếch miệng nói:
“Thị nữ thì nên hỗ trợ thiếu gia mình tu luyện để tiết kiệm thời gian mới phải!”
Thủy Triều Tịch bĩu môi, bất quá vẫn biết lời của hắn có vài phần đạo lý, hiện tại hai người ngồi chung một thuyền, đều đã đắc tội với Hải Long Cung, phải giúp đỡ lẫn nhau.
Thế là nàng đến bên cạnh ngồi xuống, lấy ra đàn tỳ bà nhẹ nhàng gãy lên, đồng thời nhẹ giọng hát.
Tiếng hát như thánh ca vừa được cất lên, Lạc Nam chỉ cảm thấy Linh Hồn của mình như được rột rửa trong làn nước êm dịu nhất, tất cả suy nghĩ lộn xộn biến mất, bước vào một loại cảnh giới thần thanh khí sảng, ngộ tính gia tăng chưa từng có.
Loại cảm giác này có lẽ còn thần kỳ hơn khi ngồi dưới gốc cây Bồ Đề Thụ.
Mặc dù hắn đã quen được Hải Linh Lung và Hải U Quỳnh thường dùng tiếng ca trợ giúp tu luyện, nhưng tu vi của các nàng kém hơn Thủy Triều Tịch rất nhiều, hiệu quả không thể nào sánh bằng được.
Tiếng ca của Nhân Ngư Nữ Hoàng tu vi Hồn Thánh Đế Trung Kỳ dùng để hỗ trợ một Tiểu Thánh Hậu Kỳ tu luyện, thấy thế nào cũng giống như dùng đao mổ trâu giết gà, ngay cả Hồn Nguyệt Ánh và mấy nữ Hỏa Nhi, Quang Nhi trong đan điền cũng đang vô cùng hưởng thụ.
Có thể nói trên thế gian này sợ rằng chỉ có Lạc Nam là nhân vật duy nhất có được đãi ngộ như vậy.
Tuy nhiên nếu xem xét thì tên Tiểu Thánh Hậu Kỳ này chỉ toàn tu luyện công pháp cấp Chí Tôn, xem như không uổng phí tiếng ca của Hồn Thánh Đế nha.
Không do dự nữa, hắn khoanh chân ngồi xếp bằng, lấy ra tất cả tài nguyên chuyên dụng của Phật Tu và Long Tộc vừa đạt được từ Trân Bảo Lâu, Bá Đỉnh điều động, bắt đầu vận chuyển Thiên Văn Quy Hoa Quyết tiến hành luyện hóa.
Gia Tốc Trận của Trân Bảo Lâu cao cấp hơn Gia Tốc Trận mà Lạc Nam đang sở hữu, thời gian gia tốc của nó lên đến 200 lần so với thời gian thực.
“Hy vọng với lượng tài nguyên cao cấp này, ta đạt đủ điều kiện luyện Thiên Văn Quy Hoa Quyết tầng thứ ba!”
Lạc Nam âm thầm hy vọng, bắt đầu tập trung.
Thủy Triều Tịch ở một bên vừa hát vừa hiếu kỳ, nàng biết Lạc Nam có huyết mạch của rồng nên việc hắn thu thập tài nguyên Long Tộc là dễ hiểu, nhưng vì sao hắn thu thập thêm cả tài nguyên cho Phật Tu?
Chẳng lẽ nam nhân này còn chuyên tu Phật?
Nhưng nghe nói Phật Tu có phật tâm thanh tịnh, không cần nữ sắc, giới luật cực kỳ trang nghiêm mới có thể đạt những thành tựu đáng nể.
Còn cái tên này luôn tự hào về việc bản thân thê thiếp thành đàn, suốt ngày còn mang theo mỹ nhân, thấy thế nào cũng không giống Phật Tu chân chính nha.
Thời gian dần trôi, nàng chứng kiến trên thân Lạc Nam bắt đầu có những biến hóa kỳ lạ.
Đầu tiên là một cổ Long Uy bức người bạo phát mà ra, mang đến cảm giác uy nghiêm vô thượng.
Thủy Triều Tịch trong lòng ngưng trọng, một ý nghĩ hoang đường xuất hiện:
“Rõ ràng hắn là Tiểu Thánh, nhưng vì sao Long Uy của hắn khiến ta có cảm giác nguy hiểm, kinh sợ hơn cả khi đối mặt với Hải Long Chí Tôn?”
Điều này cực kỳ vô lý, làm sao uy áp của một Tiểu Thánh vượt qua Chí Tôn được?
Theo sau đó, trên da thịt của Lạc Nam nổi cộm lên các đường gân guốt nhìn y hệt long mạch sống động đang giương nanh múa vuốt, sẵn sàng lao ra vồ lấy địch nhân.
“Đây là Long Văn?” Thủy Triều Tịch hít sâu một hơi.
Theo như nàng biết thì bên trong Long Tộc không phải bất kỳ loài nào cũng có thể ngưng tụ được Long Văn, chỉ có số ít Long Tộc cao cấp nhất, tiệm cận tổ tiên nhất mới ngưng ra được Long Văn mà thôi.
Ngay cả Hải Long Chí Tôn cũng không thể sản sinh Long Văn được đâu.
“Huyết mạch Long Tộc của hắn cao cấp vô cùng, chẳng trách vừa rồi mang lại cho ta cảm giác đó…” Thủy Triều Tịch ngộ ra vấn đề.
Nhưng càng khiến nàng kinh ngạc hơn là số lượng Long Văn vốn có của Lạc Nam lúc này đã hiện lên tận con số 300 đường.
Mà khi hắn lần lượt luyện hóa lượng tài nguyên vừa đạt được từ Trân Bảo Lâu, số Long Văn bắt đầu tăng lên dữ dội.
350… 400… 450… 500… 550… 600… 700… vẫn chưa dừng lại.
Mặc dù Lạc Nam chỉ từ Trân Bảo Lâu đổi được 4 loại tài nguyên cho Long Tộc, nhưng hai loại là Bát Tinh Thánh Cấp, hai loại là Cửu Tinh Thánh Cấp, chất lượng vượt qua số lượng, bên trong chúng nó ẩn chứa nguồn năng lược cực kỳ khổng lồ, nhiều hơn cả Hải Long Quả… đồng thời cũng cần thời gian luyện hóa khá lâu.
Tuy có Thủy Triều Tịch hỗ trợ, hắn cũng tốn tận 120 năm trong Gia Tốc Trận chỉ để luyện hóa hết bốn loại tài nguyên Long Tộc.
Số lượng Long Văn dừng lại ở con số 800 đường.
Long Văn khai mở khó khăn hơn Nguyên Văn, đòi hỏi nhiều tài nguyên hơn, Lạc Nam vẫn còn 200 đường mới đáp ứng mục đích đề ra ban đầu.
Hắn chép miệng tiếc nuối, đưa mắt nhìn sang Thủy Triều Tịch, thấy nàng cũng đang khép hờ đôi mắt, đàn hát không ngừng.
Lạc Nam mỉm cười ôn hòa, tuy nói việc ca hát cũng là một hình thức tu luyện của Nhân Ngư Tộc, Thủy Triều Tịch sẽ không cảm thấy mệt mỏi, nhưng nàng bồi tiếp bên cạnh hắn 120 năm… hắn vẫn khá cảm động.
Hắn cũng không thể uổng phí công sức của nàng, tiếp tục luyện hóa đống tài nguyên Phật Tu.
Phật Nhãn mở ra giữa trán, Phật Cốt ầm ầm rung động ra sức hấp thu thiên tài địa bảo.
9 loại tài nguyên Phật Tu, hai loại Cửu Tinh, một loại Bát Tinh, ba loại Thất Tinh, hai loại Lục Tinh, một loại Ngũ Tinh.
Bởi vì Lạc Nam còn chưa có công pháp Phật Tu nào nên việc khai mở Phật Văn còn vất vả hơn khai mở Long Văn, tất cả chỉ dựa vào một mình Thiên Văn Quy Hoa Quyết hoạt động.
Mất tận 200 năm sau đó, Lạc Nam chính thức tiêu thụ sạch sẽ tài nguyên Phật Tu.
Thành quả đạt được là Phật Văn đạt đến con số 900 đường, chỉ còn cách mục tiêu đề ra 100 đường mà thôi.
800 Đường Long Văn, 900 đường Phật Văn.
Lạc Nam thần thanh khí sảng đứng lên, cảm giác được cơ thể tràn trề sức mạnh, hưng phấn nhếch nhếch miệng.
Đưa mắt nhìn sang, phát hiện Thủy Triều Tịch đang dùng ánh mắt như xem quái vật đánh giá mình.
“Nàng sao thế?” Lạc Nam cười hỏi.
“Ngươi thật sự đã luyện hóa từng ấy nguyên liệu?” Thủy Triều Tịch âm thanh quái dị.
“Thì sao?” Lạc Nam nhíu nhíu mày.
Thủy Triều Tịch đứng lên, kéo dài khoảng cách với hắn quát: “Ngươi là lão quái vật phương nào?”
“Nàng bị bệnh sao?” Lạc Nam buồn bực, trong lòng có chút chột dạ, chẳng lẽ nàng nhìn ra sơ hở biết ta từng trải qua mấy kiếp?
“Một Tiểu Thánh không thể nào luyện hóa tài nguyên Cửu Tinh Thánh Cấp mà không bạo thể.” Thủy Triều Tịch nghiêm nghị nói:
“Dù ngươi có thể chất đặc biệt nên không bạo thể thì một Tiểu Thánh cũng không thể chỉ trong vòng ngắn ngũi vài trăm năm, luyện hóa sạch sẽ từng ấy tài nguyên được.”
Nàng xin thề, dù nàng là Thánh Đế nhưng muốn tiêu thụ hết số tài nguyên vừa rồi thì cũng mất nhiều thời gian hơn Lạc Nam.
Lạc Nam thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vấn đề này.
Đúng thật là tu sĩ bình thường luyện hóa tài nguyên đẳng cấp quá cao cũng có khả năng bạo thể, đồng thời cũng mất rất nhiều thời gian.
Một Tiểu Thánh muốn luyện hóa tài nguyên Cửu Tinh Thánh Cấp cũng phải cẩn thận từng li từng tí, hấp thụ suốt vạn năm không biết nổi không.
Trong khi hắn chỉ dùng hơn ba trăm năm để luyện hóa hơn mười loại tài nguyên cao cấp hơn tu vi của hắn rất nhiều.
“Tất cả là nhờ nàng nha, nhờ có tiếng ca và tiếng đàn của nàng phụ trợ.” Lạc Nam cười hì hì nói.
“Đừng có đánh trống lãng, ta tự biết khả năng của mình, tuyệt đối không thể giúp ngươi nhiều như vậy.” Thủy Triều Tịch híp mắt lại:
“Ngươi là lão quái vật trong hình hài thanh niên, chắc chắn vì một lý do nào đó mà tu vi thụt lùi nên phải tu lại từ đầu.”
Lạc Nam dở khóc dở cười, trêu nàng: “Dù ta thật sự là lão quái vật thì sao? Chẳng lẽ nàng khinh thị tuổi tác của ta?”
“Chẳng trách ngươi già dặn như vậy.” Thủy Triều Tịch vỗ tay thích thú:
“Không tệ, không tệ… ta nhiều lần thua thiệt trong tay một lão quái vật cũng không tính là mất mặt.”
Lạc Nam lắc đầu, nữ nhân này tu luyện đến Thánh Hồn Đế vì sao còn ngây thơ như vậy? Tùy tiện vài câu liền có thể lừa nàng, hắn không biết rằng nữ nhân thường chỉ tin tưởng điều mà các nàng cho đó là đúng.
Ở trong Gia Tốc Trận hơn 300 năm, đồng nghĩa bên ngoài đã trôi qua một năm rưỡi.
Lạc Nam liên hệ với mẫu thân Ninh Vô Song hỏi thăm tình hình Lạc Gia và chúng nữ.
Sau đó hắn lại câu thông với Vũ Lăng Phi, liền nghe được giọng điệu gấp gáp của nàng:
“Lâu Chủ, có người sẵn sàng bỏ ra một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính chỉ để có được tin tức và nơi tọa lạc của Lạc Gia Thiếu Chủ!”
Lạc Nam sừng sỡ, ngoáy ngoáy lỗ tai hoài nghi mình nghe lầm: “Nàng vừa nói gì?”
“Có kẻ sẵn sàng bỏ ra một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính để điều tra về ngươi, thái độ không mấy tốt đẹp.” Vũ Lăng Phi nhấn mạnh.
“Kẻ nào điên như vậy?” Lạc Nam âm thầm chửi thề, vạn phần không nghĩ đến lại có tồn tại kẻ như vậy.
“Mục đích của hắn là gì?” Hắn hỏi.
“Thiếp thân không biết, thời gian qua thiếp thân đâu có liên hệ được cho lâu chủ…” Vũ Lăng Phi u oán nói.
“Thật xin lỗi…” Lạc Nam vuốt vuốt mũi: “Ta bế quan gần 2 năm qua.”
“Thiếp thân đã đưa ra cái giá cao hơn là 3 loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính để làm khó dễ, kết quả kẻ đó đã hậm hực rời đi!” Vũ Lăng Phi nói tiếp:
“Từ đầu đến cuối hắn đều che giấu dung mạo, không thấy rõ hình dạng.”
“Ta biết rồi, ta sẽ tự suy tính…” Lạc Nam vuốt cằm nói.
Trò chuyện với Vũ Lăng Phi thêm một chút, cung cấp cho nàng những tin tức mà khách nhân yêu cầu, lúc này mới cắt đứt Truyền Âm Ngọc.
“Thiên Cơ Lâu dò xét kẻ muốn điều tra ta là ai? Có mục đích gì?” Lạc Nam không nhịn được lập tức dùng Thiên Cơ Lâu dò thám.
“KENG, dò xét thành công, tiêu hao hai vạn Điểm Danh Vọng!” Thanh âm thông báo của Hệ Thống vang lên.
Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng, tiêu tốn hai vạn Điểm Danh Vọng chỉ để điều tra lai lịch một người, chứng tỏ thân phận của kẻ kia rất bất phàm.
Nhưng hắn không tiếc, hắn không thích có kẻ ở sau lưng âm thầm tính toán mình.
Có lẽ kẻ kia không biết Lạc Nam trên danh nghĩa là đệ tử của Thiên Cơ Lâu Chủ nên mới đến Thiên Cơ Lâu để mua sắm tin tức về hắn.
Rất nhanh, thân phận của kẻ đó đã được Thiên Cơ Lâu truyền tải vào trong đầu Lạc Nam.
“Thiếu Chủ của Vạn Linh Tộc – Vạn Ứng Khang, bởi vì mong muốn thông gia cùng Thập Thất Tông, cưới Lôi Giai Nghi làm thê tử, sau khi biết được Lạc Gia Thiếu Chủ từng có hôn ước với nàng, Vạn Ứng Khang quyết tâm truy lùng và tiêu diệt tình địch cho bằng được để loại bỏ nguy cơ, vì thế mới tìm đến Thiên Cơ Lâu dò xét tin tức!”
“Con mẹ nó!” Lạc Nam nhịn không được bạo một câu thô tục.
Cái này gọi là nằm không cũng trúng đạn.
Hắn và tiểu béo ú Lôi Giai Nghi đã rất lâu rồi chưa gặp, trong ký ức của Lạc Nam chỉ còn hình tượng của nàng khi còn rất nhỏ.
Không ngờ cũng chính vì nàng mà hết Thất Thập Tông buộc nhạc phụ Lôi Kiêu đến Lạc Gia từ hôn, hiện tại ngay cả tình địch chưa từng biết mặt cũng muốn giết hắn, thậm chí không tiếc bỏ ra một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính để tìm hiểu tin tức về hắn.
Có lẽ tên Vạn Ứng Khang này đã điều tra tại Càn Quân Đế Quốc, biết Lạc Gia Thiếu Chủ Lạc Nam tạm thời mất tích chưa rõ tung tích, nên mới tìm đến Thiên Cơ Lâu.
Có thể là hắn cuồng nhiệt Lôi Giai Nghi, cũng có thể là hắn ngấp nghé Vĩnh Hằng Cổ Thể của nàng.
Lôi Giai Nghi chính là tiểu thê tử do chính phụ mẫu ở kiếp này hỏi cưới cho hắn, chưa tính đến yếu tố tình cảm thì hôn sự do phụ mẫu ban cho, Lạc Nam bằng mọi giá phải thực hiện được.
Vì vậy Lạc Nam và Lôi Ứng Khang chính là kẻ thù không đội trời chung.
“Khoan đã, Vạn Ứng Khang này là Thiếu Chủ của Vạn Linh Tộc, vậy Vạn Linh Tộc là chủng tộc gì?” Lạc Nam lại muốn dùng Thiên Cơ Lâu dò xét.
“Keng, không đủ Điểm Danh Vọng để tìm hiểu Vạn Linh Tộc!” Hệ Thống thẳng thừng dội nước lạnh.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, rõ ràng Vạn Linh Tộc là chủng tộc Chí Tôn trở lên.
Thân phận Vạn Ứng Khang bất phàm, chẳng trách đủ tư cách bỏ ra một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính chỉ để tìm kiếm hành tung của tình địch.
“Nàng từng nghe qua về Vạn Linh Tộc chưa?” Lạc Nam hỏi thăm Thủy Triều Tịch.
Thủy Triều Tịch hơi nhíu mày suy nghĩ, rồi lại chậm rãi lắc đầu: “Nguyên Giới quá rộng lớn, ta chưa từng nghe qua về chủng tộc này.”
Lạc Nam chau mày, Vạn Linh Tộc này xem ra vừa mạnh vừa thần bí, không ai biết tai mắt của bọn hắn đang ở đâu.
Xem ra sắp tới phải cẩn thận không để bại lộ hành tung, chẳng may bị chó săn của Vạn Ứng Khang tìm đến thì phiền toái.
Hắn biết người biết ta, hiện tại hắn còn chưa đủ bản lĩnh để đối kháng thế lực như Vạn Linh Tộc, chưa kể Thập Thất Tông cũng không ủng hộ quan hệ giữa hắn và Lôi Giai Nghi.
Máu huyết Lạc Nam sôi sùng sục, trong lòng giận dữ chưa từng có, Càn Quân Thánh Đế còn chưa tính toán nợ nần xong đã lòi ra thêm Vạn Ứng Khang.
Rõ ràng hắn và Vạn Ứng Khang không thù không oán, đối phương vừa muốn cướp vị hôn thê của hắn, vừa muốn bằng mọi giá dồn hắn vào chỗ chết.
Nếu không phải hắn có Thiên Cơ Lâu, e rằng bị tiêu diệt lúc nào cũng không biết.
Mà tất cả cũng chỉ vì thân phận của hắn, thực lực của hắn còn quá nhỏ yếu, để đối phương muốn bóp chết lúc nào thì bóp.
Trong khoảnh khắc này, Lạc Nam càng khao khát thực lực hơn bao giờ hết.
Hắn phải cố gắng dốc tài nguyên vào Lạc Gia để Lạc Gia trở thành Chí Tôn cấp gia tộc.
Hắn phải tiếp nhận Đông Hoa Cung.
Hắn phải trợ giúp các thê tử nhanh chóng cường đại.
Hắn phải tìm kiếm thêm những đồng minh mạnh mẽ và đáng tin cậy, chẳng hạn như Trụ Việt Tông.
Đến thời điểm đó, hắn mới xem như có chỗ đặt chân ở Nguyên Giới.
Tương lai còn quá nhiều thứ phải làm, Lạc Nam biết mình không thể lơ là nhàn rỗi.
“Hệ Thống, mở ra Vạn Vũ Môn đi!”