Con đường bá chủ – Quyển 10 – Phần 96

Phần 96
Lạc Nam lúc này lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc, mỉm cười truyền âm:
“Ta muốn gặp nàng!”
Nói xong liền cắt đứt liên lạc, không để người đối diện kịp thời đáp lại.
Vài phút sau, một âm thanh trong trẻo theo gió truyền đến: “Ngươi lại có âm mưu quỷ kế gì?”
Lạc Nam quay mặt ra phía sau, chẳng biết từ bao giờ nơi đó đúng một vị nữ tử mặc cung trang màu trắng, tóc dài nhẹ bay, ánh mắt trong veo như nước, khăn lụa mỏng che mặt, thần bí và xuất trần.
Theo làn gió, hương thơm mê người của nàng lan tỏa khắp không gian khiến người khác thư thái và dễ chịu.
Chính là Tuế Nguyệt Nữ Đế.
Thấy hắn ngẩn người nhìn mình, Tuế Nguyệt trừng lại hắn, giọng điệu lạnh nhạt:
“Hiện tại thế cục hỗn loạn vô cùng, không có thời gian ở nơi này ngắm cảnh đâu!”
“Ta tìm nàng là có chính sự phải làm!” Lạc Nam đứng lên phủi phủi mông.
“Chính sự gì?” Tuế Nguyệt hỏi.
“Dị Thời Gian và Dị Không Gian bị thất lạc của nàng, chúng ta đi lấy!” Lạc Nam nghiêm túc nói.
Ánh mắt Tuế Nguyệt lập tức ngưng tụ.
Năm đó bị Săn Ma Điện tính kế mưu hại, nàng buộc phải giả vờ tự bạo Luân Hồi Kính và thân thể mình, để hàng vạn tia linh hồn rơi hòa vào hàng vạn mảnh vỡ lưu lạc khắp các móc thời không.
Còn Dị Thời Gian và Dị Không Gian mà nàng sở hữu cũng đã trốn vào luân hồi, đến nay biệt vô âm tính.
Dù rằng đã sở hữu Thời Không Thánh Thể và Luân Hồi Kính, nhưng nàng vẫn chưa tìm trở về được Dị Không Gian và Dị Thời Gian.
Bởi lẽ từ khi vũ trụ thành lập đến nay, có vô số cột móc thời không tồn tại, luân hồi càng là hư vô mờ mịt, ngay cả người sở hữu Thời Không Thánh Thể cũng vô pháp thăm dò toàn thể quá khứ và tương lai.
Tuế Nguyệt không xác định được là Dị Thời Gian và Dị Không Gian của nàng đã lưu lạc đến tương lai hay quá khứ, càng không biết cột móc thời gian cụ thể mà chúng đang tồn tại.
Rất nhiều lần cầu may sử dụng Luân Hồi Kính dò tìm đều không nhận được kết quả.
Nàng có thể dò xét Thiên Cơ, nhưng chắc chắn sẽ bị phản phệ cực độ nghiêm trọng, đang đối địch với những kẻ thù hùng mạnh, trọng thương suy yếu là việc không hề khôn ngoan.
Lại thêm hiện tại chiến lực đã đủ mạnh, Tuế Nguyệt cảm thấy không cần thiết vội vàng tìm về Dị Thời Gian và Dị Không Gian của mình.
Vậy mà hôm nay, Lạc Nam gọi nàng ra đây và tuyên bố sẽ đi tìm chúng, Tuế Nguyệt làm sao không cảm thấy bất ngờ?
“Ta biết Dị Thời Gian và Dị Không Gian đang ở đâu, tuy rằng có chút phiền toái… nhưng chúng vốn thuộc về nàng, phải mang trở về mới được!” Lạc Nam vươn vai cười nói.
“Chúng ở đâu?” Tuế Nguyệt nhịn không được hỏi.
“Bên trong Luân Hồi! Đã trở về quá khứ…” Lạc Nam đáp: “Ta nắm rõ nơi chúng đang tồn tại!”
“Trở về quá khứ trong thời điểm này rất nguy hiểm!” Tuế Nguyệt ngưng giọng nói:
“Nếu sơ suất có thể thay đổi cả tương lai, bị phản phệ là chuyện nhỏ nhưng khiến các sự kiện lịch sử đi lệch quỷ đạo vốn có lại là chuyện lớn!”
“Nàng yên tâm đi! Ta từng có kinh nghiệm một lần rồi, chỉ cần che giấu thân phận của chúng ta là được!” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực:
“Chưa kể Luân Hồi Tiền Bối dạo này đang bảo kê ta, nếu như gặp chuyện cứ nhờ đến hắn giải quyết!”
Lạc Kỳ Nam cực kỳ thông minh, trước khi tiếp nhận ngồi dưới gốc Bồ Đề Thụ và Luân Hồi Thụ, nàng đã bí mật truyền tin cho hắn.
Lạc Nam biết được Luân Hồi Thụ đang muốn trợ giúp vũ trụ chống lại cường địch, mà hắn lại được Lạc Nhất Vương giao trọng trách lớn trong chuyện này.
Nếu như không may xảy ra chuyện trong Luân Hồi, tin tưởng Luân Hồi Thụ sẽ ra tay cứu viện.
“Được rồi!”
Thấy hắn tự tin như vậy, Tuế Nguyệt cũng lựa chọn tin tưởng.
Dù sao nàng cũng là nữ cường nhân tài cao gan lớn, tìm về Dị Thời Gian và Dị Không Gian là tâm nguyện của nàng.
Cơ hội tốt như vậy, chắc chắn không thể bỏ qua.
Quỷ Đỏ và Lâm Tích vừa trở về tọa trấn ở Côn Lôn, nàng cũng có thể yên tâm đi cùng với hắn.
Nghĩ đến đây, Tuế Nguyệt Cung liền được triệu hoán.
Lạc Nam thản nhiên cùng Tuế Nguyệt bước vào.
Không gian vặn vẹo, Tuế Nguyệt ý niệm vừa động, Tuế Nguyệt Cung liền xuyên thấu thời không lao vọt đi.
Lạc Nam vội vàng truyền âm vị trí và cột móc thời gian cần đến.
Ánh mắt Tuế Nguyệt lấp lánh ánh sáng huyền ảo, giọng điệu nghiêm nghị:
“Xuyên Toa Luân Hồi – Quá Khứ!”

To top
Đóng QC