Phần 74
Trụ Việt Tông…
Trong đình viện như Liên Hoa nằm lơ lửng giữa hồ trên đỉnh tuyết sơn, một thân ảnh lẳng lặng ngồi, chỉ hiện bóng lưng cũng đẹp đến kinh tâm động phách, khiến thời gian cũng phải ngưng đọng…
Phía trước mắt nàng, một luồng quang ảnh hiện ra, bên trong rõ ràng là tình cảnh Lạc Nam cùng Thế Giới Thụ đang thập tử vô sinh chèo chống trước mặt lão già Đại Thánh.
Không chỉ mới xuất hiện gần đây, mà luồng quang ảnh này vẫn luôn hiện diện từ khi khe hở liên kết giữa Thái Sơ Chi Địa và Tiểu Vũ Trụ xuất hiện.
Có thể thấy, thân ảnh này vẫn luôn nắm giữ mọi động tĩnh tại nơi đó trong lòng bàn tay.
Cung kính đứng sau lưng nàng là hai người với trang phục đối lập, một kẻ toàn thân khoác áo choàng trắng, một kẻ toàn thân khoác áo choàng đen, không lộ một chút diện mạo dù chỉ là đôi mắt ra ngoài.
“Lão già Đại Thánh kia là một tên Trưởng Lão của Phá Sát Thánh Địa!” Người khoác áo choàng đen nhìn vào luồng quang ảnh, hừ lạnh lên tiếng:
“Chỉ là Trưởng Lão của một cái Thánh Vương cấp Thế Lực cũng tưởng có thể lén lút qua mặt chúng ta, lũ không biết trời cao đất rộng thật sự là ngày một nhiều!”
Chứng kiến Lạc Nam và mỹ nhân Thế Giới Thụ sắp rơi vào cửa tử, người áo choàng trắng nhịn không được hỏi:
“Công chúa, vì sao chúng ta chưa xuất thủ, hai người bọn hắn sắp gánh hết nổi rồi!”
Đáp lại câu hỏi, một giọng điệu điềm tĩnh như nước thản nhiên cất lên:
“Còn chưa phải lúc…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 10 tại nguồn: https://gaigoi.city
Lạc Nam không biết có người đang xem kịch mặc cho mình và mỹ nhân Thế Giới Thụ đang liều mạng.
Hắn lúc này thật sự đã thi triển gần hết các loại thủ đoạn mình có, nhưng chênh lệch giữa một vị Đại Thánh và một Địa Đế như hắn thật sự là quá mức to lớn, bất chấp tầng tầng lớp lớp Thần Thông, Trận Văn, Vĩnh Hằng Thuộc Tính đều không thể gây tổn thương mang tính thực chất cho đối phương.
Nhưng Lạc Nam không hề biết rằng, trong lòng lão già Đại Thánh cũng đang điên cuồng mắng chửi.
Hắn xin thề hắn chưa từng đối đầu với tên Địa Đế nào quỷ dị đến như vậy.
Đừng nói dù là Địa Đế, dù là Tiểu Thánh thông thường ở trước mặt hắn cũng không thể trụ nổi lâu như thế.
Vậy mà cái tên khốn kiếp này hết lấy Binh Nhân Tộc ra đón, sau lại kích hoạt vô số hình xăm kỳ dị trên cơ thể ngăn trở, rồi lại móc cái Đỉnh quái quỷ cứng rắn ra, cuối cùng còn triển khai Thần Thông hồi phục.
Đúng là không có thiên lý.
“Hừ, một con kiến được trang bị nhiều loại thủ đoạn cũng không làm nên trò trống gì, ngược lại nếu để lão phu tiếp nhận tất cả, thực lực chắc chắn đại tăng!” Lão già Đại Thánh cười gằn:
“Còn Binh Nhân Tộc tuy không thể tiếp tục nhận chủ, nhưng có thể bán cho đám Luyện Khí Sư cao cấp để làm nguyên liệu với giá trên trời!”
Càng nghĩ càng hưng phấn, Pháp Trượng trong tay cũng ngạo nghễ tru lên, có thể khiến một đám Binh Nhân Tộc khuất phục cũng là thành tựu của hắn.
Nhất trượng tiếp tục trấn xuống.
KENG!
Bá Đỉnh lại bị nện bay, Lạc Nam ôm mỹ nhân Thế Giới Thụ núp phía sau nó chấn động đến thổ huyết, lục phủ ngũ tạng muốn phá diệt.
Lạc Nam phẫn nộ gầm lên: “Lão cẩu khốn kiếp, ngươi là người phương nào?”
Trong mắt Lạc Nam ánh lên vẻ điên cuồng, hắn muốn biết nơi lão già này sinh ra, trực tiếp liều mạng vận dụng Nghịch Thế Thần Thông – Loạn Nghịch Luân Hồi, triển khai công kích về quá khứ đem trạng thái nhi đồng của lão già này khi vừa lọt khỏi bụng mẹ tiêu diệt.
Mặc dù triển khai Nghịch Thế Thần Thông đối với một vị Đại Thánh hậu quả chắc chắn nghiêm trọng, nhưng Lạc Nam đã không còn đường lui.
Đáng tiếc, lão già Đại Thánh không tiếp tục nhiều lời, ngược lại quyết tâm tru diệt Lạc Nam càng nhanh càng tốt.
Pháp Trượng trấn xuống…
RĂNG RẮC…
Vạn Cổ Bất Hủ Thân sụp đổ, Lạc Nam cảm thấy như bị ngũ mã phanh thây, cơ thể nổ tung chỉ còn lại khung xương cốt và vài mảnh thịt vụn, đau đớn không cách nào hình dung nổi.
Thậm chí cả Linh Hồn của hắn cũng đã xuất hiện vô số vết rách như mạn nhện.
Hồn Nguyệt Ánh đã cố gắng bảo hộ linh hồn của phu quân đến cực điểm, kết quả nàng cũng kiệt lực lâm vào hôn mê.
“Ngươi có thể đi chết!” Lão già Đại Thánh hài lòng với chiến tích của mình, Pháp Trượng huy động toàn lực.
“Cút ngay!”
Mỹ nhân Thế Giới Thụ lần đầu biểu đạt sự phẫn nộ.
Toàn bộ thân cây khổng lồ ngưng tụ lực lượng, vô số nhánh cây điên cuồng bao phủ.
Nàng dồn nén tất cả lực lượng mà bản thân mình có, tiến hành tự bạo.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Ánh mắt lão già Đại Thánh co rút lại mãnh liệt, vội vàng thi triển Thân Pháp rút khỏi phạm vi.
Thế Giới Thụ tự bạo chẳng khác nào vô số thế giới cùng lúc nổ tung, mặc dù những cái thế giới này không quá mạnh, nhưng chúng nó cùng phát nổ cũng có thể làm trọng thương hắn.
Quả nhiên trước sự bạo tạc của Thế Giới Thụ, toàn bộ Tứ Tinh Thánh Trận tạo thành Đại Thánh Thành cũng phải sụp đổ.
Vụ nổ khủng khiếp như nhấn chìm cả thông đạo không gian.
Trong thời khắc mấu chốt, Bá Đỉnh hút lấy Lạc Nam và mỹ nhân hư nhược vào bên trong, tiến hành hộ chủ.
Đưa mắt nhìn vô số thế giới nổ tung trước mặt mình, Đại Thánh kiên nhẫn chắp tay mà đứng, cẩn thận dùng Sát Thế bao trùm xung quanh, muốn ngăn cản đám Vĩnh Hằng Thuộc Tính và Dị Thuộc Tính chạy trốn.
Chỉ cần vụ nổ tiêu tán, tất cả những thứ quý giá sẽ thuộc về hắn.
Bất quá tưởng như sắp đổi đời, vị giai nhân ngồi trước quang ảnh bên trong đình viện bất chợt duỗi tay ra.
Bàn tay của nàng trực tiếp xuyên vào bên trong quang ảnh, đột ngột xuất hiện bên trên đỉnh đầu của tên Đại Thánh mà hắn không hề hay biết.
Ngón tay nhẹ nhàng điểm xuống…
Cơ thể của lão già hóa thành hư ảo, sau cùng chậm rãi tan biến thành cát bụi.
Trước khi chết, khuôn mặt của hắn vẫn còn hưng phấn, bờ môi còn treo lấy nụ cười.
Hiển nhiên ngay cả việc bản thân chết thế nào cũng không biết…
Chậm rãi thu tay, giai nhân lẩm bẩm thanh âm mà chỉ có duy nhất nàng nghe được:
“Giúp ngươi đến đây thôi…”