Con đường bá chủ – Quyển 10 – Phần 228

Phần 228
Nghe lời nói lạnh nhạt không mang theo cảm tình của nàng, Lạc Nam buồn bực nói:
“Đại tẩu à, đệ nhớ khi trước ngươi rất sủng ái nuông chiều ta, vì sao hiện tại thái độ ngày càng xa cách như vậy?”
Đại tẩu dù là người trầm tính ít nói… nhưng khi hắn vừa ra đời rõ ràng nàng rất vui vẻ, sau đó đối xử với hắn cũng cực kỳ tốt, vậy mà càng ngày càng lạnh nhạt, điều này làm hắn cảm thấy khó hiểu.
“Ngươi còn dám nói?” Đại tẩu giọng điệu bất chợt hạ thấp, mắt đẹp liếc xéo hắn, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Trước đây ngươi là đứa trẻ ngoan nhưng ta không ngờ ngươi càng lớn càng hư hỏng, nghe nói tất cả nha hoàn có chút nhan sắc trong phủ đều bị ngươi đánh mông, Đại Kiều với Tiểu Kiều không ít lần bị ngươi trêu chọc đỏ mặt đến tận mang tai, ngươi còn ra ngoài đánh bạc, thuê kỹ nữ…”
“Cứ tiếp tục như vậy không chừng ngay cả ta cũng bị ngươi trêu chọc, vậy nên tốt nhất là giữ khoảng cách ngay từ đầu!”
Lạc Nam bị nàng liệt kê một tràng dài thói hư tật xấu mà chỉ biết vuốt vuốt mũi, xem ra hình tượng hắn xây dựng rất thành công, khiến ngay cả đại tẩu từng rất yêu thích hắn cũng phải cảm thấy đề phòng.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam nhếch môi cười tà mị:
“Mẫu thân đã nói trách nhiệm nối dõi tông đường của Lạc Gia hiện tại đã rơi hết lên vai ta, không phong lưu một chút sao có thể làm nên chuyện?”
“Phong lưu?” Đại tẩu ra vẻ khinh thường: “Tiểu hài tử mới chín tuổi biết cái gì mà phong lưu?”
“Ta biết ưa thích nữ nhân xinh đẹp, đặc biệt là đẹp như tẩu tẩu!” Lạc Nam cợt nhã cười hì hì.
“Cút!” Đại tẩu một chân đạp mông hắn.
Lạc Nam nhảy dựng lên né tránh, vừa chạy trốn vừa lớn tiếng nói vọng lại:
“Đại tẩu đừng suốt ngày mặt ủ mày chau nữa, nếu không vui có thể đến chơi với ta, bổn Thiếu Chủ mang ngươi đi đánh bạc!”
“Ranh con này…” Đại tẩu lắc lắc đầu, môi đỏ bất đắc dĩ lẩm bẩm:
“Mẫu thân và Lạc Gia thật sự đem hắn chiều hư rồi, bất quá như vậy cũng tốt… vô buồn vô lo sống hết đời dù sao cũng là kết quả tốt hơn so với đại ca của hắn!”
Nhắc đến trượng phu, đôi lông mày của nàng khó tránh khỏi một vệt u sầu, cuối cùng tất cả cảm xúc hóa thành một tiếng thở dài như gió.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 10 tại nguồn: https://gaigoi.city
Lạc Nam rời khỏi phòng của đại tẩu, rương đặc biệt đầu tiên dễ dàng đạt được như vậy khiến hắn tương đối hài lòng.
Bất quá rương đặc biệt thứ hai không đơn giản như vậy, vị trí của nó mà Hệ Thống cung cấp nằm ở trong Thánh Cung.
Thánh Cung chính là nơi ở của hoàng thất Càn Quân Đế Quốc, có Càn Quân Thánh Đế tọa trấn, chưa kể còn vô số tầng thủ vệ sâm nghiêm, mỗi một người đều có tu vi cao hơn Lạc Nam.
Một thân một mình, hắn không có cách nào xâm nhập vào trong Thánh Cung được.
Hơn nữa tự tiện xâm nhập Thánh Cung chính là tội chết, nếu bị phát hiện e rằng ngay cả mẫu thân cũng không có lý do chính đáng để cứu được hắn.
Chỉ còn cách đường đường chính chính đi vào.
Mẫu thân rất chán ghét hoàng thất Càn Quân Đế Quốc, muốn nàng dẫn mình tiến cung còn khó hơn lên trời, e rằng còn bị nàng đánh cho một trận.
Đầu não vận chuyển nghĩ kế, Lạc Nam liền chuồn khỏi Lạc Gia.
Mặc kệ ánh mắt kỳ quái của người đi đường, hắn ung dung đi đến một khu vực rộng lớn, nơi có những bức tường kiên cố xuyên thủng vân tiêu bao vây kín kẽ, sâm nghiêm vô cùng.
Vừa mới đến gần đã cảm giác được nhiệt độ không khí tăng mạnh, hơi nóng hừng hực xuyên thủng vân tiêu, âm thanh kim loại va chạm, âm thanh lửa cháy hừng hực và tiếng sấm chớp đầy trời, mây đen bao phủ, âm thanh đinh tai nhứt óc nối liền không dứt.
Cũng bởi vì nơi này quá mức ồn ào phiền toái ảnh hưởng đến việc tu luyện nên ở xung quanh gần như không có thế lực hay gia tộc nào dám ở gần, tạo thành một bãi đất trống rỗng mênh mông ở trung tâm Quân Đô hết sức kỳ quặc.
Có thể ở Quân Đô tạo tiếng ồn kinh khủng như vậy nhưng người khác không dám can thiệp, ngược lại còn lẫn xa để tránh phiền toái, đủ thấy nơi này bất phàm.
Lạc Nam ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đại môn nơi lối vào có treo một bảng vàng cực lớn với hai chữ “Lôi Gia”.
Lôi Gia cũng giống như Lạc Gia, là một trong những gia tộc thuộc nhóm Lập Quốc Công Thần, tổ tiên của Lôi Gia từng cùng Lạc Gia và hoàng thất Càn Quân Đế Quốc là huynh đệ kết nghĩa vào sinh ra tử.
Trái với Lạc Gia ngày càng có dấu hiệu suy tàn, Lôi Gia lại phát triển ngày càng thịnh vượng, mức độ giàu có vượt qua Lạc Gia nhiều lắm.
Mà nguyên nhân chủ yếu là vì sự phát triển của Lôi Gia không ảnh hưởng đến quyền thế của hoàng thất Càn Quân, ngược lại Lôi Gia càng phát triển thì Càn Quân Đế Quốc càng mạnh, có thể nói là cùng một nhịp thở cũng không sai.
Bởi vì Lôi Gia là gia tộc Luyện Khí Sư.
Từ khi lập quốc đến nay, Lôi Gia luôn đảm nhiệm trọng trách luyện chế Pháp Bảo, Vũ Khí cho quân đội và cường giả của Càn Quân Đế Quốc sử dụng.
Đây cũng là lý do mà tầm quan trọng của Lôi Gia là không thể thay thế, Lôi Gia càng phát đạt thì tỷ lệ luyện ra những Pháp Bảo, Vũ Khí cao cấp cho Càn Quân Đế Quốc càng lớn hơn.
Công lao của Lôi Gia để Càn Quân Đế Quốc thịnh vượng cũng rất lớn, nhưng là lớn ở hậu phương mà thôi, danh vọng không thể sánh bằng Lạc Gia chinh chiến, đổ máu ở tiền tuyến được.
Huống hồ một đám Luyện Khí Sư cũng rất khó tranh quyền đoạt vị.
Chính vì vậy Lôi Gia không bị Càn Quân Thánh Đế chèn ép, ngược lại còn sủng ái có thừa, tạo mọi điều kiện thuận lợi để phát triển.
Lạc Nam bước đến gần đại môn, hộ vệ gác cổng là một tên nam tử cao lớn toàn thân khoác chiến giáp nhìn không rõ dung mạo.
Vừa chứng kiến tiểu hài tử nhỏ xíu đi đến, nam tử cao lớn có chút sững sờ, giật mình hỏi:
“Lạc tiểu thiếu chủ, ngươi đi đâu đây?”
Theo trí nhớ của hắn thì hình như đây là lần đầu tiên Lạc Nam đến nơi này.
Bất quá hiện tại toàn bộ Quân Đô đều nhận thức được diện mạo của Lạc Nam, không phải là nhờ danh tiếng mà là vì tai tiếng.
“Đến thăm Lôi thúc thúc!” Lạc Nam mỉm cười tủm tỉm.
Nam tử cao lớn liền tránh sang một bên, đưa tay làm động tác mời: “Lạc tiểu thiếu chủ vào đi, nếu để gia chủ biết ngươi đến chắc chắn sẽ rất cao hứng!”
“Đa tạ…” Lạc Nam ung dung tiến vào bên trong.
Từ đầu đến cuối hắn không có từ trên người tên hộ vệ cảm nhận được một chút xem thường hay coi khinh nào, có thể thấy giáo dưỡng và gia uy của Lôi Gia là cực kỳ tốt.
Chuyện này làm kịch bản nhân vật chính bị thuộc hạ xem thường cấm vào, sau đó ra tay vả mặt một phen trong tưởng tượng của hắn triệt để hóa thành bọt nước.
Lạc Nam chỉ có thể chép miệng, vì sao những tình tiết quen thuộc thường thấy trong tiểu thuyết không xảy ra trên người mình?
Hắn đâu biết rằng tuy chỉ là một phế vật trong suy nghĩ của nhiều người, nhưng chỉ cần có mẫu thân là Thánh Đế… thử hỏi ai dám xem thường?
Ngươi không có bản lĩnh? Không sao cả, xuất thân tốt đã chính là một loại bản lĩnh.
Nếu ngươi xuất thân không tốt, vậy hãy cố gắng nỗ lực để sau này con của ngươi trở thành đứa trẻ có xuất thân tốt.

To top
Đóng QC