Con đường bá chủ – Quyển 10 – Phần 191

Phần 191
Cảm giác đau đớn gần như chết đi sống lại của mỗi lần luyện thể thì Lạc Nam đã quá quen thuộc.
So với cơn đau nơi tâm hồn trong một số thời điểm mà hắn từng trải qua, sự thống khổ của cơn đau xác thịt mang đến lại chẳng là gì cả.
Lúc này hắn đang tập trung cao độ quan sát cơ thể của mình…
Hắn dùng uy lực oanh tạc của mười kiện Thánh Cấp Pháp Bảo để làm thứ lực lượng khủng bố tác động lên trên cơ thể.
Đương nhiên không dám nghênh tiếp toàn thân, mà là cẩn thận dùng Vạn Cổ Bất Hủ Thân bao trùm thân thể, sau đó thả lỏng từng chút một, từng bộ phận một để thích nghi từ từ…
Ví dụ như cánh tay, hắn giải trừ Bất Hủ Kinh Văn nơi cánh tay để dư ba của vụ nổ nghiền nát, sau đó cắn răng vận chuyển công pháp và tất cả các loại Dị Thuộc Tính trị thương phục hồi, kết hợp thêm cả Bất Tử Dịch Thủy.
Tuy nhiên vừa mới phục hồi thì cánh tay lại tiếp tục bị hủy diệt…
Lại tiếp tục cố gắng phục hồi, sau đó lại nhận lấy hủy diệt…
Lặp đi lặp lại thật nhiều lần…
Sau mỗi lần như thế, cường độ của cánh tay ngày một được tăng lên, cuối cùng vượt qua bất kỳ nơi nào khác trên thân thể.
Cảm thấy cánh tay đã đầy đủ và khó thể tiến bộ thêm, Lạc Nam lại tiếp tục sử dụng phương thức như vậy với từng ngóc ngách khác trên cơ thể mình.
Chân, thân mình, hạ bộ, cổ… đầu…
Khi toàn bộ da thịt trở nên hoàn toàn mới mẻ và sáng loáng, cường độ và sức mạnh vượt xa thể trạng ban đầu, Lạc Nam liền biết mình đã thành công.
Tu vi của hắn đã chính thức siêu việt Thiên Đế.
Chính thức đặt chân vào con đường Nhập Thánh Thể cấp cường giả.
“Không tệ lắm, công tử đã chính thức nhập môn để trở thành một Thể Tu chân chính!” Kim Nhi vỗ tay tán thưởng nói.
Lạc Nam nghe được lời khen của nàng lại cảm thấy quái dị, khó hiểu hỏi:
“Ta đường đường là Nhập Thánh Thể mà lại bị xưng là nhập môn thể tu?”
“Không sai, trước đây công tử ngay cả nhập môn cũng không tính, thậm chí toàn vũ trụ này đều không có ai được xem là Thể Tu thật thụ!” Kim Nhi nghiêm nghị gật đầu xác nhận.
“Tại sao lại như vậy?” Lạc Nam bĩu môi.
“Luyện thể không đơn giản như gia tăng cường độ và sức mạnh của cơ thể!” Kim Nhi điểm ngón tay giải thích:
“Từ Nhập Thánh Thể trở lên, những tầng cảnh giới sau đó sẽ đòi hỏi cực kỳ hà khắc và lượng tài nguyên khổng lồ để đáp ứng cho các điều kiện.”
“Ngoại trừ rèn luyện cơ bắp, da thịt, xương cốt công tử đã sớm biết… Thể Thánh muốn đột phá tu vi còn phải rèn luyện lục phủ ngũ tạng, rèn luyện và mở rộng kinh mạch… càng lên cao càng tỉ mỉ, thậm chí đến mức độ phải rèn mỗi một mạch máu, một tế bào ẩn trong cơ thể!”
Lạc Nam nghe mà xoắn cả não: “Trong chiến đấu tùy tiện trúng chiêu cũng phun ra một bụng máu, còn rèn luyện chi li đến từng giọt máu làm gì?”
“Vậy là công tử chưa hiểu.” Kim Nhi lắc lắc đầu, ngưng trọng nói ra:
“Có những tồn tại dùng Thể Tu để ngồi vào ngai vàng Cấm Kỵ, một giọt máu của bọn hắn đã nặng ngang một thế giới, công tử cảm thấy thế nào?”
“Hít…” Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh: “Nhất huyết nhất thế giới?”
“Không sai!” Kim Nhi khẳng định chắc nịch.
Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt, không biết những nhân vật như vậy sẽ kinh khủng như thế nào.
E rằng một đầu ngón tay điểm xuống cũng đủ khiến mình tan xương nát thịt.
Thoáng chốc tất cả cảm giác thành tựu khi vừa trở thành người đầu tiên đột phá Thể Thánh của vũ trụ quét sạch sành sanh.
Kim Nhi đã cảnh tỉnh, dội một gáo nước lạnh kịp lúc để hắn đừng đắc ý vong hình mà phải tiếp tục cố gắng.
Mà trong lúc Lạc Nam nghiền ngẫm, vô số tế bào li ti của đám Bất Tử Tộc cũng đang bắt đầu dung hợp trở lại.
Hiển nhiên chỉ có những tên Hồn Thánh là chết triệt để, đám Bất Tử Tộc vẫn còn có thể hồi sinh dù trực tiếp lĩnh trọn mười kiện Thánh Bảo phát nổ.
Không thể không nói, những sinh vật sống dai như tiểu cường, con đỉa đều phải gọi Bất Tử Tộc là cụ tổ.
Bất quá Lạc Nam đã sớm chuẩn bị cho điều này.
KENG!
Lạc Hồng Kiếm xuất hiện trên tay hắn, khí tức lúc này của nó đã là Nhị Tinh Thánh Khí.
Hiển nhiên trong thời gian qua được ăn uống thỏa thích một đống vũ khí cao cấp nên đã có tiến bộ.
Nhân lúc đám Bất Tử Tộc chưa dung hợp triệt để hoàn toàn, Lạc Nam liền xách Lạc Hồng Kiếm chém từng người bọn chúng ra thành từng khúc.
Đầu, tay trái, tay phải, chân trái, chân phải, thân mình…
Giống như tên Bất Tử Thiếu Chủ trước đây, Lạc Nam chặt từng tên thành sáu bộ phận, ngay cả Linh Hồn của chúng cũng chia làm sáu phần.
Bởi vì vết thương do Binh Nhân Tộc gây ra có thể khắc chế Bất Tử Tộc một cách tương đối, bọn chúng không thể làm lành vết thương, càng không thể dung hợp lại trong thời gian nhanh chóng.
Chưa dừng lại ở đó, Lạc Nam còn sử dụng Bá Lực để kết tạo Trận Pháp Phong Ấn khắc lên từng bộ phận, đem tu vi của bọn chúng phong tỏa triệt để.
Nếu là trạng thái hoàn chỉnh của mỗi một tên Nhập Thánh, Lạc Nam muốn phong ấn tu vi của chúng không hề dễ dàng, thậm chí chúng có thể sẽ phá giải thành công.
Nhưng khi mỗi tên bị chém thành vài mảnh, sức mạnh của từng mảnh chỉ sánh ngang Thiên Đế là cùng, Lạc Nam rất dễ dàng làm được điều đó.
“Tên khốn kiếp, ngươi muốn làm cái gì?” Bọn chúng cùng nhau gầm thét lên, âm thanh oán độc như lệ quỷ tới từ địa ngục.
Nếu lúc này Lạc Nam đem mỗi một bộ phận của bọn chúng trấn áp trong khắp ngõ ngách của vũ trụ như Cổ Việt Tộc từng làm, vậy không biết phải đến ngày tháng năm nào bọn chúng mới có thể trở về như cũ.
“Lạc Nam, ngươi thả chúng ta ra, Bất Khương ta xin thề sẽ không tiếp tục chống đối lại ngươi!” Bất Khương nghiêm nghị nói.
Lạc Nam lại chẳng quá để tâm.
Hắn đặt tay lên đầu Bất Tử Thiếu Chủ.
“AAAAA”
Trong tiếng hét thê thảm đến cùng cực của hắn, Lạc Nam cưỡng chế đem hai loại Văn Tự từ trong đầu của hắn rút ra.
Bí Tự Binh và Bí Tự Phục.
“Thu hoạch không tệ lắm…” Lạc Nam hài hước gật đầu.
Hắn lại chuyển sang Bất Khương, đè tay lên đầu Bất Khương sưu hồn, muốn xem phương pháp đúc lên Quy Kiếm Tổ Phù.
Chỉ là rất nhanh Lạc Nam lại nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện mình vô pháp rút lấy Linh Hồn của Bất Khương ra ngoài, thi triển Đoạt Hồn vô hiệu.
“Ngươi nằm mơ đi, điểm đặc biệt của Tộc chúng ta là từng tia linh hồn gắn liền từng tế bào, chỉ cần chúng ta không chết thì linh hồn vĩnh viễn thuộc về chúng ta, không ai cướp đoạt hay xóa bỏ được!” Bất Khương gầm giọng quát:
“Đó mới là Bất Tử chân chính hiểu chưa?”
Lạc Nam âm thầm mắng một tiếng biến thái, chẳng trách bọn chúng thật sự có thể bất tử, bằng không chỉ cần xóa bỏ Linh Hồn của bọn chúng là được rồi.
Nhưng nếu dễ dàng như vậy thì Bất Tử Tộc cũng không phải là Thiên Địa Sủng Nhi.
“Ngươi đem cách luyện Quy Kiếm Tổ Phù cho ta, ta liền thả ngươi trở về Nguyên Giới!” Lạc Nam híp mắt nói.
“Ngươi xem ta là trẻ con ba tuổi sao?” Bất Khương gầm giọng ra điều kiện:
“Trước tiên để ta dung hợp trở lại rồi nói chuyện!”
Tên khốn Lạc Nam này cứ cầm Lạc Hồng Kiếm, mỗi khi bọn hắn có dấu hiệu khôi phục là lại chặt ngang, vết thương rỉ máu liên tục không thể khép lại, tàn nhẫn đến cực điểm.
“Không phục à?” Lạc Nam cười nhạt.
Chợt hắn đặt cái đầu của Bất Khương xuống đất đá một cái như đá bóng.
Một chân đạp lấy miệng hắn, vạch tiểu huynh đệ ra tè xuống.
“Ngươi…”
Bất Khương xém chút bạo tẩu vì nhục nhã, tuy hắn biết Thiên Đế như Lạc Nam không thể còn nước tiểu bẩn thiểu trên cơ thể, thứ nước kia chẳng qua là Thủy Thuộc Tính được Lạc Nam ngụy tạo cho giống mà thôi.
Nhưng cảnh tượng bị tè vào miệng như vậy cũng khiến hắn cả đời ám ảnh và nhục nhã.
Đám người Bất Tử Thiếu Chủ rùng mình, không dám lại mở miệng đắc tội với Lạc Nam nữa.
Rất sợ phải nhục nhã như Bất Khương.
Lạc Nam hài lòng thu hồi tiểu huynh đệ vào trong quần, lạnh lẽo nói:
“Đừng thách thức giới hạn của ta, thích thì ta đem các ngươi ném vào hố cứt!”
Cả đám đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lúc này mới nhớ đến Lạc Nam từng hành hạ Long Ngạo Thiên thê thảm đến mức độ phải cầu xin được chết.
Bất Khương chịu thua, chỉ đành mở miệng đắng chát nói: “Quy Kiếm Tổ Phù là do phụ thân của ta luyện chế cho ta nhận chủ, ta thật sự không biết phương pháp đâu…”
“Thật vô dụng!” Lạc Nam bất mãn hừ một tiếng, bất quá cũng biết lời của tên này chắc hẳn là sự thật.
HỪNG HỰC…
Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt hừng hực, Lạc Nam đem nó chụp xuống tất cả bộ phận đang nằm rải rác.
“AAAAA, Lạc Nam ngươi muốn làm gì?” Cả đám gầm rú thảm thiết, ngay cả từng cái tay, từng cái chân cũng co giật run rẩy không ngừng.
“Ngươi đừng hòng, dù là Vĩnh Hằng Thuộc Tính cũng không thể giết được chúng ta!” Bất Tử Thiếu Chủ thê lương thảm thiết rú lên.
“Ta đương nhiên biết không thể giết các ngươi, ta chỉ muốn tra tấn các ngươi vĩnh viễn!” Lạc Nam mỉm cười nhún nhún vai.
Sự đáng sợ của Tam Muội Chân Hỏa chính là thiêu đốt vĩnh viễn không bao giờ tắt khi trong lòng người bị thiêu đốt vẫn còn tạp niệm, vẫn còn hỉ nộ ái ố, tham sân si… các loại tâm tính tiêu cực.
Nếu ngươi tâm vô tạp niệm, dù ngươi chỉ là một phàm nhân bình thường thì Tam Muội Chân Hỏa cũng không thể gây nên thương tổn cho ngươi được.
Đáng tiếc tâm vô tạp niệm là thứ chắc chắn không có trong từ điển của đám nghiệt chủng Bất Tử Tộc này.
Thậm chí lúc này tâm tính của bọn hắn càng thêm phẫn nộ Lạc Nam thì sự đau đớn mà Tam Muội Chân Hỏa mang lại sẽ càng gia tăng đến đỉnh điểm.
Vĩnh viễn không bao giờ dập tắt…
Trong tiếng mắng chửi không ngừng nghĩ của đám địch nhân, Lạc Nam phất tay.
Tất cả bọn chúng đã biến mất.
Khi bọn chúng lấy lại nhận thức, bọn chúng phát hiện mình đang ở một hành tinh hoang vắng cực kỳ, xung quanh phẳng lặng chẳng có chút hơi thở nào của sự sống, y hệt một hành tinh chết.
Đáng nói ở chỗ, những cái đầu được đặt cùng một hành tinh, những cái tay được đặt ở hành tinh khác, những cái chân cũng ở hành tinh riêng biệt, những cái thân cũng được đặt ở một hành tinh độc lập…
Sáu cái hành tinh để đặt sáu loại bộ phận…
Tu vi bị phong ấn nên bọn hắn chỉ có thể lăn lóc tại chỗ, vừa bất lực vừa tuyệt vọng ngửa đầu chửi ầm lên:
“Lạc Nam là tên súc sinh…”
“Lạc Nam ta xxx cả nhà ngươi…”
“Lạc Nam mày là thằng chết tiệt…”
Đáng tiếc đáp lại chỉ có âm thanh của bọn hắn vọng ngược trở về, ngoài ra chỉ là sự tối tăm và tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng rên đau đớn vì Tam Muội Chân Hỏa hừng hực cuồn cuộn tra tấn không ngừng.
Lạc Nam nhếch miệng cười hài lòng, điều động 6 cái hành tinh chứa đựng đám Bất Tử Tộc đó xuống nơi tận cùng của đan điền mình, không để tạp âm làm ảnh hưởng đến bất kỳ ai khác.
Không sai, hắn đã chấp nhận dùng 6 trong số 17 cái hành tinh thuộc Hóa Vũ Bá Thần Thể để giam cầm đám kẻ thù bất tử này vĩnh viễn.
Hiện tại bọn chúng đang bị giam cầm trong đan điền của hắn, chịu sự chi phối và tra tấn của hắn.
Chỉ cần Lạc Nam muốn, hắn liền có thể đem những bộ phận này hành hạ đến chết đi sống lại.
Làm như vậy, cả đời này bọn chúng cũng đừng mong thoát thân.
Đợi khi Lạc Nam tìm ra biện pháp tiêu diệt Bất Tử Tộc sẽ giải quyết luôn một thể.
Dù không giết được cũng không sao, chỉ cần Lạc Nam còn sống… đám này vĩnh viễn là những tên tù binh vô hại.
Sự tuyệt vọng và bất lực sẽ dần nhấn chìm, tra tấn và ăn mòn hết tâm trí của bọn chúng…
Lạc Nam hít sâu một hơi, chẳng biết vì sao đã giải quyết kẻ thù rồi nhưng tâm trạng của hắn vẫn còn đôi chút bất an vô hình.
Cảm giác này như đến từ cõi hư vô phiêu miểu, khó lòng nắm bắt, cũng chẳng biết nó đến từ đâu…
Ánh mắt và giọng nói của tên Hồn Thánh trước khi chết kia khiến hắn bận tâm.
“Bí mật lớn nhất của ta?” Lạc Nam nhíu nhíu mày.
Hắn lắc lắc đầu, tên Hồn Thánh đó chỉ là kẻ vừa mới xuống tiểu vũ trụ trong thời gian ngắn, ngay cả tiếp xúc với hắn cũng chưa vượt quá hai lần, làm sao sẽ biết được bí mật gì to tác chứ?
“Hừ, ắt hẳn là sợ chết nên ăn nói xằng bậy, tìm cách kéo dài sự sống…” Tạm gác lo lắng sang một bên, Lạc Nam xoay người trở về.
Vũ trụ này hiện đang rất cần hắn…
Ngày hắn hoàn thành lời hứa với Cổ Việt Tộc, hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống giao phó đã hết sức gần kề…
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 10 tại nguồn: https://gaigoi.city
Bắc Châu Nguyên Giới…
Nếu như không được tận mắt chứng kiến, có lẽ cả đời ngươi sẽ không thể tin được trên thế gian này lại có một tòa Thành Trì như thế tồn tại.
Nguy nga, sừng sững, hùng vĩ, cường hoành… đều không đủ để hình dung về nó.
Lơ lửng giữa thiên không cực kỳ bá đạo, che phủ một vùng đất mênh mông vô tận vào bóng tối khỏi ánh sáng mặt trời.
Tường thành đen kịch, cổ kính, trang nghiêm như xé tan vân tiêu.
Cổng thành đại khí bàng bạc, diện tích không để đông đếm, cường giả như cá diếc sang sông liên tục ra ra vào vào, mỗi một người đều sở hữu tu vi kinh thiên động địa.
Nhìn vào trong Thành, ngươi sẽ có cảm giác hoang đường rằng mình đang lạc vào một nền văn minh lâu đời với đủ loại tập quán, văn hóa, chủng tộc trải rộng khắp trên toàn lãnh thổ.
Từng kiến trúc được dựng lên theo phong cách khác nhau, từng trường phái tu luyện khác nhau, từng loại nền tảng phát triển cũng cực kỳ đa dạng và phong phú.
Thật khó tin khi tất cả những thứ đồ lại tồn tại trong cùng một Thành Trì.
Bốn chữ như tồn tại trường tồn cùng năm tháng được khắc trên bầu trời, sừng sững giữa trung tâm tòa Thành một cách đầy bá khí:
“Bất Tử Chí Tông!”
Không sai, tòa thành này chính là tổng bộ của Chí Tôn Cấp Thế Lực vang danh Bắc Châu, ngay cả tại Nguyên Giới cũng có tiếng tăm lừng lẫy.
Tên của nó là Bất Tử Cổ Thành.
Ai cũng biết rằng Bất Tử Chí Tông là một tôn quái vật khổng lồ với vô vàn tộc quần liên kết mà thành.
Những tộc này phân tán trên khắp Bắc Châu để mang về số tài nguyên khổng lồ, thậm chí có rất nhiều vũ trụ bị xâm chiếm cũng đã được Bất Tử Chí Tông biến thành hậu hoa viên trong bộ sưu tập.
Dù là như vậy, tộc quần đủ tư cách tiến vào Bất Tử Cổ Thành sinh sống cũng chẳng có được bao nhiêu, điều kiện thấp nhất chính là trong tộc phải có được cường giả cấp Thánh Hoàng trở lên.
Mà không thể nghi ngờ, tộc quần mạnh nhất đang tọa lạc trong Bất Tử Cổ Thành chính là Bất Tử Tộc.
Bất Tử Tộc ở vị trí sâu nhất bên trong Bất Tử Cổ Thành, cũng là nơi trú ngụ của hai vị Chí Tôn cấp cường giả.
Mà lúc này ở một quần thể kiến trúc khác nằm tận cùng bên trái Bất Tử Cổ Thành, nơi mà có những ngọn núi trong suốt chứa được Hồn Lực tinh khiết chuyên dụng cho Hồn Thánh tu luyện.
Nơi này là địa bàn của Hồn Minh Tộc.
Hồn Minh Tộc cũng là chủng tộc trực thuộc Bất Tử Chí Tông, Tộc Trưởng là một vị Hồn Thánh Hoàng Viên Mãn, sắp cạnh tranh chức vị Trưởng Lão khi chính thức đột phá Hồn Thánh Đế.
Đột nhiên, toàn bộ Hồn Sơn rung lên kịch liệt.
ẦM ẦM ẦM ẦM.
Theo sau đó, một tiếng gầm rống kinh nộ vang vọng bát phương:
“Nhi tử của ta!!!”
Rất nhiều thành viên của Hồn Minh Tộc cả kinh ngẩng đầu, bởi vì âm thanh kinh nộ này là của Tộc Trưởng, vị Hồn Thánh Hoàng tâm cảnh phẳng lặng từ trước đến nay.
Hồn Minh Tộc Trưởng từ trong Hồn Sơn lao vọt lên thiên không, ngửa đầu rống giận mặc kệ người khác đang nghĩ gì, uy áp Hồn Thánh Hoàng quét ngang thiên địa.
Bởi vì ở khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm nhận được nhi tử của mình, đứa con trai được hắn cử đi đánh cướp Tiểu Vũ Trụ để lập công đã tử trận.
Căm hận ngút trời, Hồn Minh Tộc Trưởng siết chặt nắm đấm:
“Ta và nhi tử có tu luyện Bí Pháp – Tử Nạn Truyền Lưu, khi một người chết đi, trí nhớ của hắn sẽ toàn bộ truyền về cho người còn lại!”
“Để bổn Hoàng xem, kẻ nào đã giết chết ngươi…”
Hồn Minh Tộc Trưởng hai mắt long lên đỏ thẳm như máu.
Mục đích ban đầu khi hắn và nhi tử tu luyện Tử Nạn Truyền Lưu là để phòng khi hắn có chết trận lúc đại chiến với Trụ Việt Tông, trí nhớ và truyền thừa của hắn sẽ lập tức chuyển sang cho nhi tử, tiếp nối con đường cường giả của hắn.
Nào ngờ hiện tại hắn còn chưa chết trận, nhi tử đã chết trước.
Rất nhanh, cuồn cuộn ký ức từ tên Hồn Thánh kia lập tức tiến vào trong đầu Hồn Minh Tộc Trưởng.
Đột ngột, vẻ mặt phẫn nộ của hắn thay đổi một trăm tám mươi độ.
Kinh ngạc, khó tin, phức tạp… đủ mọi loại cảm xúc khó tả hiện lên.
Hồn Minh Tộc Trưởng hít sâu một hơi, nặng nề lẩm bẩm bằng âm thanh cho chính mình nghe được:
“Chết trong tay kẻ sở hữu Cấm Kỵ cũng không oan uổng…”
“Chỉ là nhi tử ơi nhi tử, ngươi thật là thiếu kiến thức trầm trọng, Cấm Kỵ là thứ có thể để ngươi chờ thời cướp đoạt sao hả?”
“Từ cổ chí kim, chỉ có Cấm Kỵ chủ động nhận người khác làm chủ, nào có đạo lý tranh cướp như vật phẩm thông thường?”
“Ngay cả phụ thân ngươi sắp thành Hồn Thánh Đế cũng không đủ tư cách đây…”
Mọi phẫn nộ tạm thời lắng xuống, Hồn Minh Tộc Trưởng đưa mắt nhìn về sâu xa Bất Tử Cổ Thành, nơi tồn tại hai vị nhân vật cao cao tại thượng, áp đảo chúng sinh.
“Đây là chuyện động trời, phải trình báo Chí Tôn!”
Nói xong, cơ thể hắn biến mất tại chỗ…
Như một ngôi sao băng, hướng về địa bàn Bất Tử Tộc điên cuồng lao vọt đi.

To top
Đóng QC