Phần 167
“Chúng ta đi thôi, ẩn núp mãi ở nơi này cũng không phải là biện pháp!”
Đại Thủ nhìn Vu La nói.
Hắn tin tưởng nhất định ông trời sẽ không bạc đãi mình.
Nếu vận mệnh đã khiến hắn trở thành người duy nhất biết được việc Lạc Nam sở hữu Cấm Kỵ, vậy thì chắc chắn vận mệnh sẽ tạo ra thời khắc cho hắn thể hiện.
Cái hắn rất cần và mong đợi lúc này chính là một cơ hội.
Hắn hy vọng Lạc Nam sẽ cùng đám người Bất Tử Thiếu Chủ đánh đến lưỡng bại câu thương và trọng thương bỏ trốn.
Khi đó hắn sẽ ngư ong đắc lợi, xuất hiện trước mặt Lạc Nam như một vị thần, tiêu diệt và cướp đi Cấm Kỵ mà không người hay biết.
Từ đó về sau, Đại Thủ hắn sẽ có tất cả những thứ mà Lạc Nam đang có, thậm chí còn xuất sắc vượt qua cả Lạc Nam.
“Hừ, một tên tiểu tử hèn mọn nơi hạ giới may mắn có được Cấm Kỵ nay đã trở thành nhân vật quyền thế nhất vũ trụ!” Đại Thủ âm thầm suy nghĩ:
“Vậy nên nếu Cấm Kỵ rơi vào tay ta còn đạt đến độ cao như thế nào nữa? Chắc chắn đủ sức xưng hùng xưng bá nơi Nguyên Giới mênh mông!”
Thật ra từ trước đến nay Đại Thủ vẫn chưa từng cảm thấy thán phục trước những thành tựu mà Lạc Nam đạt được, thậm chí thay vào đó có thể nói là đố kỵ, ghen ghét.
Hắn vẫn luôn cho rằng sở dĩ Lạc Nam đạt được như hôm nay tất cả là dựa vào việc sở hữu Cấm Kỵ.
Trong khi đó xuất phát điểm và thân phận của hắn cao hơn Lạc Nam rất nhiều.
Lạc Nam chỉ là tên tiểu tử đê hèn ở hạ giới, còn hắn lại là một Đế Tử có tiếng tăm ở Tiên Giới.
Khi hắn trở thành Tiên Vương thì Lạc Nam vẫn còn chưa ra khỏi cái ao làng hạ giới.
Chỉ cần hắn cướp được Cấm Kỵ, thành tựu của hắn chắc chắn sẽ vượt qua Lạc Nam.
Đây chính là dã tâm mà Đại Thủ vẫn luôn ấp ủ bấy lâu nay, cũng là lý do mà hắn kiên quyết không tiết lộ chuyện Cấm Kỵ cho bất kỳ người nào khác.
Hắn không tin cả đời này Lạc Nam sẽ không bị sảy chân, chỉ cần hắn vẫn kiên trì như một con độc xà rình rập chờ thời cơ, tin chắc một ngày nào đó sẽ có cơ hội đạt được Cấm Kỵ.
Sức hấp dẫn của Cấm Kỵ thật sự quá lớn, quá dụ hoặc… hắn bằng lòng cả đời chờ đợi cơ hội để đoạt được từ tay Lạc Nam.
“Được rồi, đến đâu hay đến đó vậy…” Vu La bất đắc dĩ gật đầu.
Hiện tại cũng chỉ còn Đại Thủ đáng giá để hắn tin tưởng, hai người có cùng một kẻ thù.
Việc Lạc Nam bại lộ Bất Tử Thụ đồng nghĩa với Vu La đã biết được kẻ nào cướp mất Bất Tử Thụ năm xưa của mình.
Hắn thầm hận bản thân mình ngu dốt, nếu như biết sớm hơn thì đã không để Lạc Nam trưởng thành đến ngày hôm nay.
Trái với suy nghĩ của Đại Thủ, Vu La cho rằng Lạc Nam có được thành tựu chính là nhờ vào Bất Tử Thụ của hắn.
Nhờ có Bất Tử Thụ, Lạc Nam cứu vô số người và đạt được ân tình của bọn hắn, đồng thời dùng Bất Tử Thụ để chiêu mộ binh mã, nhờ vậy có được binh hùng tướng mạnh.
Nếu Đại Thủ ghen ghét đố kỵ Lạc Nam có được Cấm Kỵ thì Vu La chính là căm hận và phẫn nộ khi Lạc Nam dám cướp Bất Tử Thụ của mình.
Hai tên địch nhân liên thủ như độc xà trong bóng tối, quyết tâm tìm cách tiêu diệt Lạc Nam, cướp lại những thứ nên thuộc về mình.
Bọn hắn đứng lên cất bước rời khỏi hang động.
Chỉ là vừa mới bước đến cửa hang, sắc mặt Đại Thủ và Vu La cùng lúc kịch biến, tâm tình nháy mắt lạnh lẽo như đáy cốc hàn băng.
Trước mặt bọn hắn, một nhóm người cũng đang có ý định tiến vào trong hang động.
“Ưm… là hai người các ngươi?” Bất Tử Thiếu Chủ lạnh lùng lên tiếng quát.
Sau khi bị Lạc Nam quấy rối, nhóm người bọn hắn cũng đang tìm nơi lẫn trốn để khôi phục.
Vô tình phát hiện hang động âm u này ở nơi hoang vu vắng vẻ nên muốn đi vào, nào ngờ gặp ngay Đại Thủ và Vu La cũng đang lẫn trốn.
“Khốn kiếp, dám lâm trận chạy trốn, các ngươi không cần thiết sống nữa!” Bất Tử Thiếu Chủ kinh nộ nâng lên bàn tay, muốn một chưởng vỗ chết Đại Thủ và Vu La.
“Xin chủ nhân tha mạng a!” Hai người đồng loạt quỳ xuống điên cuồng dập đầu, trong lòng thầm mắng ông trời đen đuổi hàng trăm lần.
Vũ trụ bao la như vậy, vì sao lẫn trốn rồi vẫn tình cờ đụng phải tên sát tinh này?
“Chúng ta nhận thấy kẻ địch người đông thế mạnh nên mới lén lút bỏ trốn để ngày sau tìm cơ hội giết chết Lạc Nam, báo thù cho chủ nhân!” Vu La nịnh nọt ôm lấy cái chân của Bất Tử Thiếu Chủ.
“Phải a, chúng ta biết tiếp tục ở lại cũng chiến tử vô ích nên mới tìm cách trốn đi, hoàn toàn không có ý định phản bội!” Đại Thủ như con chó liếm liếm chân Bất Tử Thiếu Chủ cầu xin lòng thương hại.
Trong lòng hắn đang gào thét, hắn không thể chết, tuyệt đối không thể chết được.
Hắn vẫn còn dã tâm, vẫn còn Cấm Kỵ đang chờ hắn đến lấy, bằng mọi giá phải sống sót dù nhục nhã đến mức nào.
“Không tồi!” Bất Tử Thiếu Chủ gật đầu, cũng không có tâm trạng tính toán chi li với hai con chó này.
Vu La và Đại Thủ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Đại Thủ, hắn nở nụ cười trên mặt, tất cả phiền não quét sạch sành sanh.
Quả nhiên hắn được số phận lựa chọn làm nhân vật phản diện, mệnh dai như đỉa, cuối cùng chỉ có hắn mới là người sẽ gây ra khó khăn lớn nhất cho Lạc Nam, tiêu diệt Lạc Nam.
Bất quá rất nhanh, Đại Thủ liền nếm trải hiện thực tàn khốc, vận mệnh chưa từng thiên vị cho ai bao giờ.
Chỉ thấy Bất Khương Thánh Tử chậm rãi bước lên, nhìn Vu La và Đại Thủ cười khen ngợi:
“Không tệ lắm, hai ngươi chạy trốn rất tốt, có giá trị… cực kỳ có giá trị!”
“Đa tạ Thánh Tử, đa tạ Thánh Tử!” Vu La và Đại Thủ cười sung sướng, mạng nhỏ xem ra được giữ rồi.
“Ngày hôm nay giá trị của các ngươi sẽ được dùng đúng chỗ!” Bất Khương mỉm cười quỷ dị, chợt bàn tay chụp xuống.
Nụ cười trên mặt Vu La và Đại Thủ cứng ngắc lại.
Chỉ cảm thấy vô tận Thánh Uy hùng mạnh trấn áp toàn thân, bọn hắn như hai con gà bị xách lên, hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào.
Bất Khương đem hai người bọn hắn ném cho một vị thuộc hạ Hồn Thánh của mình nói:
“Cướp Linh Hồn bọn hắn trị thương đi, đỡ được chút nào hay chút đó!”
“Đa tạ Thánh Tử!” Vị Hồn Thánh cất tiếng cười tà, tiếp nhận Đại Thủ cùng Vu La.
Bất Tử Thiếu Chủ âm thầm gật đầu, có thể làm dinh dưỡng hỗ trợ Hồn Thánh trị liệu, giá trị của hai con chó này xem như tạm được, không uổng công bỏ trốn một trận.
Trong ánh mắt kinh biến của Đại Thủ, vị Hồn Thánh chụp lấy đỉnh đầu Vu La, điên cuồng cướp đoạt Linh Hồn.
Rất nhanh, Vu La đã hóa thành một cổ thi thể ngã lăn xuống đất.
Vị Hồn Thánh cướp được linh hồn của Vu La, đương nhiên cũng cướp được luôn trí nhớ của hắn.
Biết được Vu La là kẻ đầu tiên sở hữu Bất Tử Thụ, để cho nó rơi vào trong tay Lạc Nam mà không thể nào tìm được manh mối, vị Hồn Thánh phẫn nộ vỗ một chưởng tan xương nát thịt.
“Đúng là tên vô dụng, sống làm gì cho chật đất!”
Đến lượt Đại Thủ, hắn đưa mắt nhìn qua, một tay chụp lên đỉnh đầu.
“KHÔNG… KHÔNG THỂ GIẾT TA, KHÔNG THỂ… TA BIẾT ĐƯỢC BÍ MẬT CỰC LỚN CỦA LẠC NAM!”
Đại Thủ dùng ánh mắt điên cuồng nhìn sang Bất Tử Thiếu Chủ như muốn phát ra lời trăn trối.
Đáng tiếc hắn bị Thánh Lực của Bất Khương phong tỏa, hoàn toàn như cá nằm trên thớt, ngay cả việc truyền âm cũng không được huống hồ gì mở miệng nói chuyện.
Bất Tử Thiếu Chủ càng chẳng thèm để ý, tiểu nhân vật như Đại Thủ có chết hàng vạn lần cũng chẳng làm hắn phải nhíu mày.
“KHÔNG…” Đại Thủ cảm giác được linh hồn của mình bị điên cuồng rút đi.
Oán hận, không cam lòng, phẫn nộ, tuyệt vọng… mọi cảm xúc tiêu cực nhất trong đời một con người trào dâng ngay phút cuối cùng.
Thì ra ngay từ đầu hắn vẫn luôn ảo tưởng.
Hắn chẳng là gì so với số phận, hắn chẳng là gì để được vận mệnh ưu ái, cũng chẳng đủ tư cách để làm kẻ ngáng đường của Lạc Nam.
Hắn chỉ là một tên tiểu tốt vô tình biết được bí mật lớn nhưng từ đầu đến cuối không thể lật nên sóng gió gì.
Khi Linh Hồn dần bị nuốt sạch, Đại Thủ hai mắt trợn tròn, long lên sòng sọc, gắt gao nhìn chằm chằm tên Hồn Thánh đang đoạt hồn của mình.
Bởi hắn biết ký ức của mình sẽ thuộc về tên Hồn Thánh này, và tin tức Lạc Nam có được Cấm Kỵ vẫn không thể giữ bí mật.
“HAHAHA, Lạc Nam ơi Lạc Nam, ta trước khi chết cũng không thể giữ bí mật cho ngươi, xem ra vận số của ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì!”
Đại Thủ hận không thể ngửa đầu lên trời cười lớn một tiếng, có cảm giác không sớm thì muộn Lạc Nam cũng sẽ rơi vào kết cục giống như mình.
Sinh cơ đứt đoạn, Đại Thủ chết đến không thể chết hơn được nữa.
“Hít…”
Hồn Thánh ném Đại Thủ sang một bên, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, nhịp tim đập lên thình thịch vô cùng dữ dội.
“Làm sao thế?”
Cảm nhận được tâm tình đối phương biến hóa, Bất Khương đám người nghi hoặc nhìn qua.
“Không có gì!” Hồn Thánh hừ lạnh một tiếng, đem xác của Đại Thủ đánh thành tro tàn, ra vẻ phẫn nộ nói:
“Ta đọc được ký ức, biết tên khốn này thật sự có ý phản bội Thiếu Chủ chờ thời cơ ngư ong đắc lợi nên mới giận dữ mà thôi!”
“Hahaha, để một con kiến làm ảnh hưởng đến tâm tình, ngươi nên củng cố lại tâm cảnh của mình đó, ngày càng không nên thân!” Đám Hồn Thánh khác nghe vậy cười nhạo.
“Các ngươi nói đúng, có lẽ bởi vì đang trọng thương nên tâm tính của ta kém hơn bình thường!” Hồn Thánh đáp.
Bất Tử Thiếu Chủ cùng Bất Khương cũng không nghi ngờ gì, dẫn đến bước vào hang động.
Vị Hồn Thánh cúi mặt xuống đất đi ở cuối cùng, không ai chú ý đến nắm tay của hắn đang dần siết chặt, trong mắt lóe lên vô tận tham lam.
Bằng mọi giá, Cấm Kỵ phải thuộc về hắn!
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 10 tại nguồn: https://gaigoi.city
“Vì sao đột nhiên cảm giác có chút bất an?”
Bên trong hoàng cung Việt Long Đế Quốc, Lạc Nam nằm trên đùi Bạch Tố Mai, trong lòng ôm một tiểu hồ ly yêu mị chín đuôi vuốt ve chợt nhíu nhíu mày.
Mấy nữ Hậu Cung ngồi ở bên cạnh nghe vậy liền nghiêm sắc mặt.
Thông thường cường giả tu đến một mức độ nào đó sẽ có cảm ứng nhất định với vận số…
Một số người sẽ mơ hồ cảm ứng được có chuyện gì không tốt sẽ xảy đến với mình.
Lạc Nam thân là nhân vật có tu vi cao thâm, thực lực và tâm cảnh đều thuộc hàng đỉnh cấp, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ cảm thấy bất an như thế được.
“Phu quân, chẳng lẽ địch nhân bắt đầu hành động?” Tiểu hồ ly lười biếng nằm trên ngực hắn lo lắng hỏi.
Chỉ một cái liếc mắt đã là phong tình vạn chủng làm vô số người mê mệt.
Nàng chính là Hồ Khinh Vũ.
“Theo lý mà nói thì chưa đến thời điểm…” Lạc Nam cau mày.
Hắn vừa làm bọn chúng trọng thương, thời gian sắp tới lẫn trốn còn không kịp, làm sao có thể gây ra nguy hiểm và cảm giác bất an cho hắn?
Lạc Nam hạ lệnh mở ra Thiên Cơ Bảng muốn dò xét nguồn cơn đã tạo nên sự bất an này, đáng tiếc không có chút manh mối nào.
“Chẳng lẽ là ảo giác?” Hắn nghi hoặc nhíu nhíu mày.
“Không thể chủ quan được!” Tô Nhan ôn nhu nói: “Chúng ta phải chuẩn bị tâm thế sẵn sàng nghênh đón bất cứ nguy hiểm nào!”
Lạc Nam và chúng nữ gật đầu tán thành, phu thê bọn họ đã trải qua vô vàn gian nan thử thách để có được ngày hôm nay, cũng đâu thể vì một chút cảm giác bất an mơ hồ mà nghi thần nghi quỷ rồi lo lắng không yên.
Chỉ cần không phải nhân vật cấp Tiểu Thánh trở lên hàng lâm, Lạc Nam cho rằng mình vẫn có thể ứng phó.
Hắn đương nhiên không biết được bí mật gần như lớn nhất của mình vừa truyền từ kẻ thù này sang kẻ thù khác, hơn nữa mức độ gây ra nguy hiểm còn cao hơn.
Không có tâm trạng lo lắng lung tung một cách vô ích, Lạc Nam tận hưởng thời gian yên bình hiếm có bên cạnh các thê tử.
Băng Lam Tịch và Liễu Ngọc Thanh đánh đàn, Tô Nhan và Liễu Thi Cầm thổi tiêu tạo thành bản hòa tấu du dương truyền cảm.
Lạc Huyên và Lạc Ky thay nhau lột trái cây đút vào miệng hắn, Lạc Nam gối đầu trên cái đuôi rắn trắng nõn mềm mại như bông của Bạch Tố Mai, trong lòng đùa nghịch vuốt ve bộ lông trắng muốt của Hồ Khinh Vũ, ánh mắt ngắm nhìn phía trước nơi có Tiểu Sư, U Cơ, Diễm Hồng Liên, Hồ Ngọc Nghiên và Tô Mị khiêu vũ.
Các nàng đều có thân thể uyển chuyển dẻo dai, động tác quyến rũ tràn đầy mị ý, mỗi một lần nâng tay nhấc chân cũng đủ khiến bậc đế vương phải trầm mê.
Nữ nhân của hắn mỗi người mỗi vẻ, như bách hoa đua sắc, quả thật là đẹp đến khó thể miêu tả bằng lời.
Lạc Nam thầm ước gì không tồn tại Nguyên Giới khốn kiếp để hắn có thể đắm chìm vào cuộc sống yên bình như lúc này.
Bạch Liên Hoa tựa đầu vào lòng nam nhân, đặt môi đỏ hôn lên mặt hắn ôn nhu hỏi:
“Phu quân, mẫu thân của thiếp và các tỷ muội bao giờ mới xuất quan nhỉ?”
“Ta cũng không biết…” Lạc Nam kiểm tra tình huống của chúng nữ bên trong Phản Tỉnh Huyết Hồ, vẫn là một đám trứng trôi nổi.
Lần đầu tiên để các thê tử sử dụng tài nguyên cao cấp đạt đến cấp Chí Tôn, có trời mới biết bao giờ các nàng sẽ thức tỉnh.
Hắn cũng muốn để tất cả nữ nhân mang huyết mạch của mình đi vào hết, nhưng mấy phương thế giới vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết, các nàng ở bên cạnh hắn nghỉ ngơi vài ngày thì không sao, nhưng nếu đi vào Phản Tỉnh Huyết Hồ thời gian dài thì thật sự bất ổn.
Đám huynh đệ và thuộc hạ của hắn đa phần đều hiếu chiến thành tính, rất ít người có năng lực quản lý như Sơn Dương Đế, kêu bọn hắn đi giết người thì được, chứ để bọn hắn tiếp quản sự vụ có mà rối loạn thành một bầy.
Lạc Nam cũng là thấy Liễu Ngọc Thanh các nàng dạo này bận rộn đến mức tinh thần mỏi mệt nên mới cố ý kéo tất cả lại đây tận hưởng một thoáng.
RĂNG RẮC…
Chợt…
Có tiếng trứng vỡ vang vọng trong tiềm thức.
Lạc Nam giật mình bật ngửa.
Hắn quay sang hôn chụt một phát lên miệng Bạch Liên Hoa, cất tiếng cười lớn:
“Tiểu bảo bối, nàng vừa nhắc đã đến rồi!”
Vài cái trứng treo lơ lửng trên Phản Tỉnh Huyết Hồ đã nứt ra.