Phần 20
Rồi bỗng như ở đâu thằng bạn cùng một đám người đi theo, đạp cửa xông vào có vẻ rất hùng hổ. Vừa đi nó vừa chửi rất to.
– ĐM thằng nào dám chơi bạn của tao.
Tụi lâu la của thằng trọc đang ngồi nhậu nhẹt, đánh bài bỗng như bừng tỉnh, ném hết đồ xuống, mỗi thằng một tay, chọn vũ khí rồi chạy ra để muốn áp đảo.
Thằng trọc đang đứng bên cạnh tôi lúc này cũng hướng mắt nhìn theo. Đối diện với nó giờ không phải mình tôi mà là cả bọn. Khí thế hừng hực. Nhưng ĐM.
Đéo phải xã hội đen rồi. Thằng thì trắng bóc như trứng gà luộc, thể loại công tử bột, thằng vẫn còn đóng nguyên bộ sơ mi văn phòng, thằng thì mặt búng ra sữa, nhìn cứ như chưa bước qua tuổi 20… quan trọng hơn, tay thằng nào cũng chẳng cầm gì cả.
Thầm nghĩ trong bụng. ĐM bạn với cả bè, đến cứu trợ như này thì xác định con mẹ rồi. Một bên toàn đầu trâu mặt ngựa, xăm trổ kín người, tay gậy tay đao còn một bên toàn trẻ trâu, trí thức.
Thằng chó đang liếm cổ con em tôi thấy tiếng đạp cửa, khí thể của bọn thằng bạn tôi thì bỗng dừng lại, nó đi cùng thằng Trọc đi ra, định khẩy đập chết mẹ bọn mới đến kia đi.
So về chất thua, số lượng thua, nhưng thằng bạn lại tự tin vô cùng. Nó dẫn cả lũ vào chỗ thằng trọc cao giọng.
– Thằng bạn tao nó nói nó quen với anh Ba Sắt không?
– Có, nhưng tôi với anh Ba Sắt địa bàn khác nhau, nước sông không phạm nước giếng.
– Thế đm chúng mày chơi bạn tao, chơi em anh Ba Sắt, chúng mày bảo không chạm nước sông, nướng giếng thì chạm cái mẹ gì.
Thằng trọc đuối lý, nhưng thằng chó thì không. Cảm giác của nó là không biết sợ, quân nó đông hơn mà, và hôm nay nó không trả thù được có vẻ nó không yên tâm. Nó quay mặt ra chỗ thằng trọc.
– Ông anh đập chết bọn này, tôi trả gấp đôi.
Thằng trọc vẫn băn khoăn, đứng hình một lúc như tính toán.
– Không phải tôi không cần tiền, nhưng đệ của anh Ba Sắt động vào thì sau tôi khó có đất sống.
– Ba lần tiền công, đập cho tôi.
– Tôi nói không phải chỉ là tiền.
– 5 Lần tiền, bao chơi gái, cho ông chơi con bé kia luôn.
Thằng trọc quay sang chốt, hất hàm cho bọn đàn em tiến lên. Hơn hai chục thằng lăm lăm tiến lên như định ăn tươi nuốt sống bọn thằng bạn tôi. Thằng bạn vẫn đứng cười khẩy.
– Lũ tôm tép chúng mày sau này rời khỏi giang hồ cho bố mày.
Thằng thư sinh mặt búng ra sữa vừa nãy đứng như thằng thiểu năng bỗng nhiên chạy vụt lên, nó rút trong thắt lưng ra một con dao nhỏ, chạy thật nhanh đến giữa thằng trọc và thằng chó kia, khua khua vài hồi, chém ngay vào cổ tay của thằng đứng bên cạnh thằng trọc làm nó rơi luôn con đao to tổ bố. Thằng thư sinh lại nhanh như cắt dí dao vào cổ thằng trọc, một vài giọt máu bắt đầu chảy ra từ cổ thằng trọc.
ĐM ngọa hổ tàng long, nó dùng dao nhanh như chớp, thân pháp cứ như bọn kiếm hiệp ngày xưa vậy. Nếu không nhìn thấy thực tế, chắn tôi không thể nghĩ nó có thể diễn ra ở đời thực. Và cái cách nó giải quyết là con dao đang chọc tiết lợn thằng trọc, thằng đầu sỏ của bọn xã hội đen kia.
Cả bọn còn chưa định hình được gì thì thế cục coi như xong. Thằng trọc đứng sợ hãi như chỉ thiếu chút nữa là nước trong hai đũng quần sẽ chảy ra vậy. Con dao găm sắc lẹm, trọc đúng cổ nó. Cổ áo bị thằng thư sinh nắm, nó cứ ú ớ không ra câu.
– Em, Em xin các anh, tụi em có mắt không tròng.
Bọn đàn em lúc định hình xong có thằng nháo nhác muốn xông lên, nhưng thằng trọc lại giơ hai tay ra hiệu dừng lại, có lẽ trong cái cuộc đời làm xã hội của nó chưa bao giờ gặp cái khí thế đấy, thủ pháp quá nhanh, con dao chọc đúng yết hầu, nó cảm nhận được máu chảy nên có lẽ nó hiểu, chỉ cần manh động nó sẽ đi đời luôn.
Đúng là không chỉ liều như tôi mà được, dấn thân vào chỉ có đường chết, không phải chỉ có dũng, đánh thằng này đập thằng kia được mà còn phải có trí, thằng thư sinh chắc có đủ, ngoài vẻ ngáo ngơ ra nó làm gì cũng chuẩn, nhanh, mạnh, chọn đúng đối tượng là thằng trùm sỏ, thế là coi như xong trận chiến.
Thằng trọc quỳ hẳn xuống, vẻ mặt không còn xấc xược như nãy nữa, tụi đàn em cũng đứng lùi lại phía sau. Nhưng còn thằng chó, nó bơ vơ từ nãy giờ.
Sự sợ sệt chưa dứt, nhưng có lẽ cái máu chó muốn báo thù vẫn còn, nó lại rút con dao trong người nó, định chạy đến phía tôi và con bé.
Thằng thư sinh nhanh như cắt, nó quay người đạp thằng chó ngã dúi dụi, cũng vì thế thằng trọc được thoát, nó lăn sang một bên, bọn đàn em đứng phía ngoài chợt lao vào phía nó như muốn bảo vệ.
Thằng bạn tôi đứng hất hàm.
– Cả bọn mày mà manh động tao đảm bảo chân tay mỗi thằng sẽ để lại một cái làm kỷ niệm đấy.
Có một thằng cởi trần xăm mình phía sau bỗng lớn giọng.
– Bố sợ đéo gì chúng mày, quân bố đông hơn, bố mày đứt tay bọn mày đứt chân. Anh em đâu, chơi chúng nó.
Cả bọn đang định xông lên thì ở đâu tiếng chó sủa, tiếng còi xe cảnh sát ập vào, nhanh như chớp. Tụi bạn tôi như hiểu, đứng sang một bên, lũ lâu la kia thằng thì tìm cách chạy, thằng thì đứng dứ dứ.
Em chạy lại phía tôi cùng thằng bạn, nó tháo dây ra cho tôi. Còn tôi sau đó chạy nhanh lại chỗ con bé. Mặc dù trận đòn vừa nãy đau khó tả, nhưng tôi vẫn như gắng sức chạy đến bên nó, kéo cái áo nó vào, rồi cởi trói cho nó. Nó khóc như được mùa, ôm chặt tôi lại.
Tôi và con bé được đưa vào bệnh viện để kiểm tra, em và thằng bạn tôi túc trực bên ngoài, được đi chụp chiếu hết các bộ phận, may sao tôi chỉ chấn thương phần mềm, con bé cũng không bị đánh đập gì, nhưng dường như tâm lý của nó hoảng sợ quá.
Sau khi khám xong, tôi sang bên phòng nó để an ủi, em cùng tôi vỗ về con bé. Một lúc sau có 2 tay công an vào lấy lời khai theo thủ tục. Nhưng có vẻ do con bé còn hoảng loạn, nên sau khi chìm vào giấc ngủ, tôi đã bảo 2 tay công an sáng mai hẵng lấy lời khai của nó. Em ở bên phòng nó để canh cho nó ngủ, còn tôi sang phòng khác để lấy lời khai.
Thằng bạn tôi cũng nhanh nhạy, nó đút luôn phong bì cho 2 tay kia, lúc đầu 2 tay không dám nhận, nhưng nó cứ đút vào túi quần, nên cũng chẳng chối được. Nó cũng chỉ coi như là tiền nước nôi cho các anh vất vả đêm hôm.
Có lẽ mấy trò này của nó đã thành thói quen, giao tiếp xã hội tốt, lo lót các kiểu kỹ càng. Đã thế nó còn gọi điện cho ai đó kể sự tình, rồi nhờ xử lý.
Hóa ra con bé đi học về, bị thằng dở theo suốt quãng đường, nhưng chỉ đến chỗ vắng không người con bé mới bị một đám nhấc lên xe. Cũng may nữa là thằng chó đấy chưa làm gì quá, chứ nó làm quá thì tôi chắc chắn phải xử nó đến cùng.
Nhưng mọi việc cũng phải cảm ơn thằng bạn, nó chậm tí thôi, nhưng có vẻ chất lượng thật, tôi rất ư tâm đắc với thằng thư sinh, cần gì phải hổ báo, nhưng làm việc gì cứ dứt khoát như nó thì xong phát 1 thôi.
Em ở bên tôi lo lắng, mặc dù các vết thương không quá nhiều, nhưng từ lúc chạy đến cùng công an đến giờ em bình tĩnh đến lạ thường. Nhưng chỉ riêng 2 đứa trong phòng, thì em khóc nức nở, khóc như chưa được khóc, có lẽ em giấu đi sự lo lắng, sợ hãi, em sợ rối lên thì không làm gì được. Cũng vì thế em gọi công an cũng vừa kịp để không phải có đổ máu thêm. Tôi lại thầm ngưỡng mộ em, người con gái bên tôi.
Rồi như chuyện chẳng thể dừng lại, không biết là cái duyên hay vô duyên mà cái thằng chó kia lại dẫn tôi đến đủ chuyện. Nhưng có lẽ do nó may, may mắn sinh ra trong gia đình giàu có.
Thằng bạn tôi kể lại, hôm nay đến đồn công an ký biên bản, nó tính thuê luật sư cho tôi để khởi tố vụ án. Thì bỗng đâu thay C lại chạy đến, cả hội đứng tròn mắt ngạc nhiên nhìn nhau.
Hóa ra thằng chó lại là con tay C. Thằng bạn còn đứng tiếp.
– Ông ấy thấy tao, rất ngạc nhiên, rồi đứng ra chào hỏi, xong lại hỏi bọn công an. Bọn công an chỉ ra chỗ tao bảo người bị hại.
– Rồi ông ấy ntn?
– Ông ấy lại chạy đến anh anh em em các kiểu, tao phất tay bảo không phải em, mà thằng bạn và em nó, giờ nó đang nằm viện, nhưng chắc luật sư tiếp nhận vụ án để đưa lên toà rồi.
Nó lại tiếp.
– Ông ấy sợ tái mặt, kéo tao ra hỏi kỹ hơn rồi xin xỏ. Tao nể mặt quá nên bảo từ từ.
– ĐM có duyên vl mày nhỉ, tao mới giúp ông ấy làm mấy mục nhỏ trong lô dự án tới, thì thằng con lại chơi tao, ông ấy nuôi con vãi chưởng thật.
– Nhà có tiền mà mày, thằng con nó phá do ông ấy bỏ vợ lấy con vợ mới, nên nó có coi ai ra gì đâu.
– Thế con vợ giờ là vợ hai à?
– Uh, gọi là vợ cũng được, hàng tiếp khách cũng được.
– Tiếp khách đéo gì mà già thế.
– Vài năm trước còn ngon lắm, chơi đủ các thể loại, bao nhiêu ông thèm thuồng đấy, đúng như vợ tay D lúc này vậy.
– Thế hội còn nhiều trò không? Tao cứ chơi xong về lại cảm thấy bứt rứt.
– Bứt rứt gì? Chơi chưa tới bên à?
– Không. Thấy sa đọa và có lỗi quá.
– À? Có lỗi với con bé kia à?
– Uh, bọn tao mới, tao sợ làm em ý buồn lắm.
– Tao hiểu rồi, thì mày cứ làm ăn, chơi thì tém tém lại là được.
Đang nói chuyện hăng say với thằng bạn thì tay C và vợ C chạy vào phòng tao hồ hởi.
– T à? Cho anh chị xin lỗi thằng bé nhà anh nó gây tội lớn quá.
Tôi như không muốn trả lời, nhìn hắn mà lắc đầu.
– Anh chị dạy nó không đến nơi đến chốn, em lại chỗ người nhà mà không biết nhau để bảo vệ nhau.
– Em tí chết trong tay nó đấy anh ạ. Thằng bạn em không đến kịp chắc nó cắt mẹ cổ em rồi.
– Anh chị biết rồi, may mà không sao. Em cứ nghỉ ngơi đi, anh chị sẽ lo hết cho em.
Hắn nói xong lại hếch sang thằng bạn như bảo nhau gì. Thằng bạn lên tiếng.
– T này, anh C cũng chỗ người nhà, vụ này coi như người nhà chưa biết nhau, nên thằng cháu nó gây họa tí. Anh chị cũng nói chuyện với tao rồi, thằng cháu nó cũng hối hận lắm.
– Hối hận đéo gì, mày không đến kịp con em tao giờ ntn.
– Thì mày nghe tao nói đã. Vụ việc giờ nó cũng xảy ra rồi, chỗ người nhà giờ mày có làm căng quá thì làm gì, cháu nó lại vướng lao lý, em mày mang tiếng, anh em trong nhà lại bất hòa. Giờ anh chị cũng có ý để làm sao anh chị lo liệu ổn thỏa.
– Ổn là ntn, tao bị đập, em tao suýt bị nó hiếp. ĐM tội nó không bao giờ dưới 18 năm.
– Tao nghiên cứu rồi, cũng hỏi luật sư rồi.
– Thôi mày im đi, tao muốn nghỉ ngơi, giờ giải quyết con khỉ gì.
Như thấy được sự bực tức từ tôi, vợ chồng hắn lại lên tiếng.
– Coi như anh chị xin em, lỗi anh chị dạy cháu không tốt. Nói về hoàn cảnh nhà anh cũng khổ lắm.
… Bạn đang đọc truyện Cô nhân tình dâm đãng tại nguồn: https://gaigoi.city
Hắn ngồi kể lể 1 hồi, con vợ ngồi bên cạnh phụ họa khóc lóc liên hồi, nhưng đm con dở, nhìn nó chẳng thấy khóc có cảm tình chút nào, cứ giả dối như nào đó. Mà cũng đúng, con ruột của ả đâu mà ả khóc thật.
Sau khi nghe một hồi, tôi cũng bảo lại.
– Thôi anh chị cứ về trước đi. Em nghỉ ngơi chút, có gì em sẽ trả lời anh chị.
Thằng bạn hiểu ý, nó đưa vợ chồng lão C đi, rồi vào lại với tôi.
– Này, tao tính cho mày rồi, vụ này để thằng kia đi thì có mấy tội. Bắt cóc, bắt giữ người trái phép, hiếp dâm chưa thành… Tổng vào kịch khung tầm 30 năm chứ không đùa.
– Rồi sao? Mày vừa bảo vệ nhà nó thế mà.
– Tao làm ăn, nên cái gì có lợi tao tính cho mày. Giờ nhé, mày có cho nó đi tù thì được gì, mày với ông ý có ngồi với nhau đc không?
– Tao cần mẹ gì, ông ấy đang cần tao mà.
– Đúng, ông ấy đang cần mày, nên phải luỵ mày. Rồi thằng đấy đi tù, con em mày ra toà, thì nó mang tiếng chứ được gì.
Tôi im lặng, không buồn nói, thì nó lại tiếp.
– Vụ này tao sẽ đứng ra xử cho. Mày không phải lên tiếng. Tao sẽ cho mày với em mày quyền lợi đủ xứng đáng.
– Là như nào?
– Ngoài khoản lót tay lo lót cho công an, thì riêng mày với con em mày sẽ được đền bù xx tỉ.
– Mày thấy tao cần tiền không?
– Mày không cần nhưng em mày nó cần, giờ nó không cần nhưng sau này nó cần. Mà tiền không tốt hơn là để danh tiếng nó đi toi à?
Em đứng cửa nghe từ nãy giờ, tôi và thằng bạn không để ý đến dự có mặt của em.
– Em phản đối. Loại như thằng đấy để ngoài xã hội sẽ làm ảnh hưởng xấu đến xã hội.
Cả hai chúng tôi cùng ngoảnh ra nhìn em. Thằng bạn ngại ngùng chút nhưng vẫn tiếp.
– Anh biết là thế, nhưng giờ có cho nó đi tù thì cũng giải quyết được gì không? Nếu em cần anh sẽ làm việc với nhà tay C, sẽ cấm túc nó ở nhà 2 – 3 năm, để nó tự nhận ra lỗi lầm của mình.
– Trên phương diện của em là em không đồng ý, nhưng quyền quyết định ngoài anh T nhà em ra thì cũng phải hỏi con bé.
Uh đấy, chúng tôi quên mất con bé, không biết nó muốn ntn, nhưng giờ đề cập đến thì lại quá sốc với nó.
Sau khi thằng bạn về, em đến bên tôi. Nhìn em thức nguyên đêm trông tôi rồi con em, sự mệt mỏi hiển thị ngay trên khóe mắt.
– Em lên nằm với anh, nhìn em mệt quá.
– Em không sao đâu, tí em còn chạy qua phòng bên xem con bé. Đêm em cũng dựa ra ghế sofa nghỉ ngơi rồi.
Kéo em vào lòng, hôn lên trán em, rồi má em, em lại tiếp.
– Sao anh liều thế, sao không đợi bạn anh đến rồi vào cùng, anh vào trước để bị đau ntn, anh biết em lo lắm không?
– Lúc đấy anh vội quá, chỉ sợ đến muộn thằng chó làm hại đến con bé. Anh xin lỗi, sau này không để em phải lo lắng nữa.
Đang ôm ấp nhau thì cô y tá vào thay nước cho tôi. Làm em và tôi cùng bật ra ngại ngùng.
Tôi sang thăm con bé, nó đã tỉnh, đã ăn được một số đồ dễ ăn. Nhưng nhìn khuôn mặt nó vẫn còn mệt mỏi.
– Anh thế nào rồi? Có bị đau không?
– Anh chỉ bị tí phần mềm, không sao?
– Em bảo anh đừng đến rồi mà còn đến.
– Anh mà không đến là em xong đời rồi đấy.
– Vâng, em cảm ơn. Toàn em làm liên lụy tới anh.
– Không sao, tại anh đấm nó mạnh quá, chắc do nó gãy 2 cái răng nên nó cú anh thôi.
– Nhưng hôm qua nguy hiểm quá, em sợ thật đấy.
– Được rồi, giờ thì ổn rồi, có anh chị ở đây thì không phải lo gì cả.
– Anh có chị mà chẳng kể với em gì.
Nó nói như trách móc tôi, tôi nhìn nó rồi mỉm cười.
– Thì đã có cơ hội giới thiệu với em đâu.
– Để hôm nào khỏe, anh tổ chức tiệc giới thiệu nhé.
– Mà chị ơi, bị biết anh có nhiều tật xấu lắm không?
– Chị biết chút chút – Em lên tiếng.
– Sau chị cứ thiết quân luật vào cho em, thanh niên già này mà thả ra là lắm chuyện lắm.
– Uh, chị sẽ lưu tâm, sau này có gì không biết chị nhờ em nhé.
Rõ là con bé, đến lúc này nó cũng còn làm bọn tôi cười được. Mặc dù thế, câu chuyện chúng tôi cũng dần vui hơn, nó cũng đỡ hơn nên cứ đòi về nhà. Nhưng về nhà thì ai chăm nó, ở đây có bác sĩ, y tá hỗ trợ, ăn uống cũng chẳng lo.
– Em cứ ở viện vài hôm đi, khỏe mới về, giờ về nhà lại 1 mình. Anh chị sẽ về trước để xử lý việc.
– Thế thằng kia bị bắt ntn rồi.
Tôi định không nói nhưng nó lại hỏi, tôi cũng có kể bố mẹ nó đến thăm, cũng có đề xuất.
– Họ đề xuất như thế, theo em thì ntn?
– Em muốn cho nó vào tù, ai bảo nó dám đánh anh.
– Rõ con nít, nghĩ kỹ lại đi, anh tính toán cho để sau mọi việc êm đẹp.
– Thế anh cứ tính đi, em nghe theo anh vậy. Nhưng anh đừng kể cho ai ở quê nhé, em sợ mọi người lo lắng.
Vụ này ông thư ký cũng gọi điện cho tôi, bảo hòa giải được thì hòa giải, anh em sau còn chỗ qua lại làm ăn cùng nhau, tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng quyết cho hòa giải. Sau mấy ngày chúng tôi cũng chấp nhận đền bù, số tiền đủ để mua cho con bé 1 căn nhà, cùng 1 cái tk tiết kiệm. Nó ngạc nhiên không lên lời, vì sao họ lại đền bù nhiều thế. Nằm ngoài tất cả dự đoán của nó.
– Sao được đền bù nhiều thế anh?
– Đàm phán mà ra em ạ.
– Nhưng con số này là không tưởng, họ sẵn sàng chi một số tiền khủng thế này sao anh?
– Có, nhà giàu, em không cần lo cho họ đâu. Ngoài ra họ đang cần anh, nên con số này là họ tự đưa ra thôi.
– Thế của anh là bao nhiêu.
– Anh không lấy, phần này để cho em lo liệu tương lai.
– Không được, em không nhận được đâu, nó quá nhiều, với lại anh đã vì em mà bị như này.
– Em phải giữ lấy, tương lai sau này còn dùng đến, anh thì không thiếu tiền. Nghe anh đi.
Nói là thế, nhưng nó chẳng nhận, nó giao phó cho tôi hết. Thực ra tôi cũng không cần thật, với công ty và tài sản có sẵn của tôi, tôi không cần gì hết. Thế nên cuối cùng tôi với nó quyết định mua 1 căn nhà mặt phố, cho nó đứng tên, tiền cho thuê sẽ dùng vào việc học của nó. Sau này nó ra trường sẽ toàn quyền sử dụng. Còn nó sau khi thống nhất thì lại nói. Thôi được rồi em nhận, nhưng với một điều kiện là sau này em lớn lên, lúc nào anh cần anh vẫn có một nửa thậm chí toàn quyền chỗ này. Tôi vẫn ậm ừ cho qua, coi như giải quyết xong cho nó.
Đấy là sự việc sau này, còn sau vụ đó, vì được thoát tội, bố mẹ thằng chó kia đã dẫn đến gặp tôi, bắt nó quỳ xuống xin lỗi. Nhưng cái đại lễ này tôi không dám nhận, trước mặt nó chỉ bảo.
– Cuộc sống còn dài, mình là đàn ông, làm gì cũng tính đến tương lai.
Nó không một lời cãi, có lẽ nó bị bố mẹ nó xử lý rồi. Nhà nó hứa sẽ để nó ở nhà 1 năm để nó tự học ở nhà, tránh xa thị phi. Còn tôi thì lại nghĩ nó ở nhà với con mẹ kế mơn mởn kia, không rõ còn chuyện gì xảy ra không.