Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 5
“Mẹ hiểu cảm xúc của con, Hôm nay chúng ta hãy nói về chuyện đó nhé.”
Đôi mắt ngạc nhiên sững sờ nhìn mẹ, mẹ đổi tính cách từ khi nào vậy? Tôi vẫn còn nhớ khi nói về tình yêu sớm, bà giống như một cơn bão… Nhưng nói đến thế này rồi, nếu tôi vẫn còn ngụy biện và nói dối, thì không biết mẹ sẽ xử lý mình thế nào nữa.
Lấy hết dũng khí, nhìn mẹ với đôi mắt hối lỗi chậm rãi nói: “Mẹ, con làm mẹ thất vọng lắm phải không?”
“Đương nhiên không phải.”
“Thật sự” – Mẹ gật đầu, làm tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Đã đến lúc nói về con và có bé đó rồi.”…
Nói đến Tiêu Tĩnh, trong lòng tôi không khỏi cảm thấy có chút buồn bực. Khi học năm thứ hai thcs, lần đầu biết cảm giác rung động với một người. Tôi chú ý đến cô ấy tại lễ khai giảng, nhà trường đã trao giải thưởng cho học sinh có thành tích xuất sắc cuối học kỳ trước, đồng thời đề nghị học sinh đạt nhất lên phát biểu trước toàn trường.
Tôi về nhì trong học kỳ đó cũng nhận được giải thưởng, sau đó được xếp ngồi vào hàng ghế những học sinh giỏi rất gần khán đài. Trên đó, Tiêu Tĩnh đang phát biểu trên, tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh đó. Cô ấy đứng lên trên bục, với một nụ cười hiền dịu, giọng nói êm ái phát ra cảm giác như thu đĩa vậy, tôi ngẩn ngơ vì cô ấy thật đẹp, trên mặt nở nụ cười, tóc bồng bềnh trong gió, giống như một đóa hoa nhài đang nở rộ.
Kể từ đó, cái bóng của Tiêu Tĩnh luôn xuất hiện trong lòng tôi, và bắt đầu tìm hiểu và tìm cách tiếp cận cô. Cũng may tôi và cô ấy nằm trong tốp học sinh giỏi nên có nhiều dịp gặp mặt trong những buổi phụ đạo. Dần dần làm quen rồi cũng thân thiết, có lẽ cả hai đều có cảm tình nhưng không ai dám nói ra trước, cứ thế kéo dài đến khi chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp.
Tiêu Tĩnh hỏi tôi sẽ thi vào trường nào, và tôi thì tất nhiên là tư thục xx này vì mẹ đang dạy ở đây, còn Tiêu Tĩnh bảo sẽ lên trường thành phố học vì có điều kiện tốt và gia đình cô muốn thế. Tôi buồn, và ý định tỏ tình cô ấy vào ngày tốt nghiệp cũng bỏ cuộc. Sau đó tôi ít thấy Tiêu Tĩnh hơn, đến ngày tốt nghiệp mọi người chúc mừng liên hoan cuồng nhiệt, còn tôi lủi thủi đi về nhốt mình trong phòng úp mặt vào gối khóc cả đêm. Một tuần sau, bỗng tôi nhận được điện thoại cô ấy: “Lưu Thiên, cậu là một tên khốn kiếp! Tớ đã ghi danh vào trường giống cậu rồi!”
Khi tôi nghe thấy điều đó, đầu như nổ tung. Tiêu Tĩnh lặng lẽ khóc nức nở ở đầu bên kia điện thoại, tôi hưng phấn hét lên trong điện thoại: “Tiêu Tĩnh, tớ sắp phát điên rồi lên vì cậu rồi, tớ muốn gặp cậu ngay bây giờ.”…
Phần còn lại của câu chuyện giống như hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc mãi mãi, và sự phát triển của mối quan hệ của chúng tôi là như thế nào, cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu được. Chắc là ý trời…
Mải mê với hồi ức tôi cũng quên mất rằng bây giờ đang bị phán xét. Mẹ vuốt ve đầu tôi và nói: “Mẹ sẽ kể cho con nghe một câu chuyện.”
“Cách đây rất lâu, có một thiền sư trên núi Ngũ Đài đã nhận một cậu bé ba tuổi lên núi ở, từ đó chưa bao giờ xuống núi. Hơn mười năm sau, Thiền sư mới xuống núi cùng tiểu đồng đó. Cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy gà, ngựa, Chó, gia súc… rất ngạc nhiên hỏi chúng để làm gì. Thiền sư nói với cậu rằng trâu có thể cày ruộng, ngựa có thể cưỡi, gà có thể báo cáo bình minh, chó để canh cửa… tiểu đồng gật đầu đã hiểu. Một lúc sau, một cô gái xinh đẹp đi qua, câu hỏi đó là gì? Thiền sư sợ rằng cậu sẽ bị cám dỗ, vì vậy ông nói rằng tên của nó là hổ, và những người tiếp cận nó sẽ bị cắn chết ăn thịt. Tiểu đồng gật đầu đồng nhưng suy nghĩ. Trở lại núi vào buổi tối, thiền sư hỏi, “Hôm nay con thấy nhiều điều mới lạ ở dưới chân núi và trong lòng con có ý nghĩ đến họ không? Tiểu đồng nói rằng cậu ta không nghĩ bất cứ điều gì ngoài hổ, và chỉ muốn đến gần con hổ ăn thịt người kia…”
Tôi nghe đến đó lắc đầu bất đắc dĩ.
Mẹ nhìn với ánh mắt ân cần: “Tiểu Thiên, các con đến tuổi trưởng thành có xu hướng tình cảm là điều bình thường. Ta không phải thiền sư, con cũng không phải tiểu đồng kia…”
Tôi nhìn mẹ và suy ngẫm về ý nghĩa của những từ đó. Mẹ mỉm cười và nói: “Mẹ rất vui vì con đã không nói dối, con giờ không còn là trẻ con, ta cũng không thể mắng con như trước đây, hãy nghĩ những điều vừa nói trên, đừng để mẹ thất vọng!”
Tôi lau nước mắt trên khóe mắt và gật đầu.
“Được rồi, Con và Tần Thục hẳn là đói bụng rồi. Ta sẽ làm bữa tối cho.”
“Dì Hồng, cháu làm xong đề tài rồi.” Lúc này, Tần Thục ở bên cạnh nói.
“Ồ, tiểu Tần xong rồi à, con đi xem cho anh họ làm thế nào đi.”
“Được.”
Tôi đến bên cạnh Tần Thục, anh ta đứng dậy: “Cảm ơn, tôi đi vệ sinh chút.”
Thiết kế ký túc xá của giáo viên là bếp và nhà vệ sinh ở cạnh nhau, nhìn anh ta chạy vào bếp, tôi ngồi xuống chuẩn bị xem bài tập, nhưng chợt nhớ ra Tần Thục không phải là học sinh cuối cấp sao? Làm thế nào tôi có thể thay xem bài cho anh ta được? Tôi cầm cuốn sách của anh đang học lên xem, nó là nội dung của năm đầu tiên của trung học. Tôi lật qua xem bài tập, Tần Thục làm tổng cộng ba trang câu hỏi, rất nhiều. Mải mê tập trung quên mất thời gian. Đột nhiên, nghe thấy một âm thanh xào xạc trong bếp, tôi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì cho bữa ăn tối vậy?”
“Ah… Có? Mẹ… Mẹ, đang nấu.”
Nghe có vẻ lạ, nhưng tôi không thực sự quan tâm. Nâng cao tinh thần, cẩn thận xem từng bài tập. Nhìn vào những câu hỏi này, tất nhiên đã có sách tham khảo nên cũng biết đáp án. Nhìn vào kết quả cách trình bày của anh ta, rất lộn xộn và sai bét chưa đúng bài nào cả. Càng nhìn câu trả lời tôi càng bực mình, y làm cái quái gì vậy, đề một đường câu trả lời một nẻo loạn cả lên. Moá! Anh ta viết cái quái gì vậy…
Một lúc sau, tôi hét lên: “Tần Thục!”…
“Tần Thục!” Tôi lại hét lên.
Lúc này, anh ta túm lấy quần chạy ra khỏi bếp. Tôi liếc nhìn hắn, tức giận nói: “Anh làm kiểu gì mà không đúng một câu nào vậy!”
Sắc mặt anh ta có chút xấu xí, hắn khàn giọng nói: “Thật ư?”
“Không đúng một câu nào luôn.” Tôi chỉ vào từng bài một. Tần Thục lại lơ đãng quay lại nhìn lại phía bếp, thái độ này khiến tôi không thoải mái, cũng không biết nên nói thế nào. Lúc này, mẹ đi ra hai bát mì rồi đặt lên bàn, “Các con đến ăn mì đi.” “Có gì ăn xong rồi nói, đừng để tâm quá, anh họ con mới bắt đầu lại mà”.
Tôi cũng lười quản, việc của mẹ đó. Dù sao, nó chả liên quan với mình cho dù điểm số của anh ta là tốt hay xấu. Tôi để ý thấy búi tóc sau gáy mẹ đang rơi xuống, “Mẹ, tóc mẹ rối tung lên.”
Bà hơi hoảng hốt sờ sờ sau gáy: “Thật sao… àh. Con ăn mì đi.”
“Ồ.” Gắp mì lên ăn, “Mẹ, hơi mặn.”
“Thật sao? Để mẹ thử… vẫn ăn được mà con.”
“Mẹ, bình thường mẹ nấu ngon lắm mà.” Có chút ngượng ngùng bà nói: “Mẹ cũng có lúc tay lỡ tay mà…”
Tần Thục thì ăn ngấu nghiến, khen, “Ngon quá, rất ngon…”
Hắn không thấy mặn sao? Tôi liếc nhìn y một cách kỳ lạ. Khuôn mặt của mẹ lại đỏ ửng, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp khi nhìn Tần Thục. Sau khi ăn xong thì cũng muộn. Mẹ nói: “Tiểu Thiên, con về ký túc xá đi.”
“Dạ. À, anh họ ở ký túc xá nào?” Tôi hỏi.
“Anh sống ở tầng hầm dưới lầu.” Tần Thục nói.
“Tầng hầm? Sao anh không sống trong ký túc xá?” Tôi cảm thấy rất lạ.
Mẹ giải thích: “Điều duy nhất thất trách là vào kỳ tuyển sinh này số lượng học sinh đăng ký quá đông nên phòng ở ktx quá tải. Đừng nhìn những phòng trống trong ký túc xá, nó đã được phân bố xong hết, để đón học sinh mới đầu kỳ khai giảng rồi.”
Tần Thục chen vào: “Điều kiện tầng hầm không tệ, cũng gần dì nên học tập dễ dàng hơn,”
Mẹ nói: “Được rồi, tiểu Thiên mau con về nghỉ đi.”
“Tần Thục, anh không xuống cùng à?” Tôi hỏi.
Anh ta không có ý định nhúc nhích, nói: “Ah, anh còn nhờ dì giải thích thêm vài vấn đề. Anh sẽ xuống sau.”
“Được rồi, tạm biệt mẹ”. Tôi vẫy tay chào tạm biệt mẹ. Lúc tôi đã ra khỏi phòng và xuống cầu thang, mẹ tôi nghiêm nghị nhìn Tần Thục, trầm giọng nói: “Tần Thục, chuyện xảy ra vừa rồi trong phòng bếp, Con có gì để nói?” Anh ta ngồi trên ghế, hai tay đặt lên đùi, giọng điệu buồn bực nói: “Con nghĩ dì sẽ không tức giận chứ.”
“Ngươi… Ta làm sao có thể không tức giận với điều mà ngươi đã làm với ta chứ!” Mẹ rất tức giận.
“Nhưng, nhưng… mà, hôm nay dì hứa giúp con cho nó ra, mặc dù Thiên đệ ở đây, nhưng hắn không biết đâu mà?”
“Chỉ tại con rất khó chịu và căng cứng, đó là lý do tại sao con nó lên chân dì…”
“Ngươi…” Mẹ buồn bã: “Haizzz, Sao con dám nói như vậy!”
“Dì Hồng, con không nói dối mà.” Tần Thục khổ sở nói rồi đứng dậy cởi quần ra, con cu lớn cương cứng thoát khỏi sự ràng buộc của quần đùi và bật ra một cách uy nghiêm “Nó lúc nào cũng như vậy, rất khó chịu.”
Mẹ bị động tác của y làm cho sửng sốt đến mức không thể nói được, con cặc dày to đó lại như vết vào đâm vào mắt khiến bà không thể rời. Từ từ tỉnh lại và nói: “Con mặc quần vào đi!”
Tần Thục ngồi xuống với vẻ mặt buồn bã, nhưng y không kéo quần lên, con cặc lớn vẫn run rẩy và giật lên xuống. Tần Thục úp đầu xuống bàn chán nản nói: “Chắc chắn rồi, dì không thể giúp con. Cuộc sống của con chắc chắn đã kết thúc”. Mẹ đang tức giận, nhưng nghe những gì anh ta nói, lòng lại mềm nhũn. Giọng nói u sầu của chị gái vẫn vang vọng bên tai bà, cứ lầm tưởng rằng giáo dục hắn sẽ dễ dàng. Nhưng nếu thực sự đơn giản như vậy, chị gái làm thế nào có thể gửi con mình đến đây, một nơi cách xa hàng ngàn dặm chứ?
Nhưng… Mẹ liếc nhìn con cặc cương cứng của Tần Thục, khóe mắt có gì sâu xa, nhớ tới cuộc gọi với chồng vào buổi sáng, bố cũng bảo mẹ cố gắng giúp đỡ y. Rồi nhớ đến hy vọng lớn lao như vậy của người chị khi gửi con, mẹ tôi cảm thấy rằng bà nên dẹp bỏ tư tưởng truyền thống. Thấy mẹ không hề động đậy, Tần Thục nói: “Dì Hồng, dì có thể trả lại điện thoại cho con, để con tự giải quyết được không?”
“Không. Con không thể cứ nhìn vào những thứ như vậy.” Bà rất kiên quyết.
“Nhưng con như thế này,” anh ta kêu lên, “con sợ con sẽ phụ tất cả lòng tin của mẹ, gì và mọi người.
Không đâu, mẹ thở dài: “Dì đã nói sẽ giúp từ bỏ, tự nhiên dì sẽ làm những điều có thể để giúp con.”
“Thật sự, có phải không?” Giọng điệu của Tần Thục không giấu được sự hưng phấn.
“Nhưng con không thể giống như lúc nãy ở trong bếp. Con biết không?”
“Con xin lỗi, chắc chắn không bao giờ như vậy nữa đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ gật đầu, nhưng nhìn xuống dương vật dày và to kia, bà không khỏi đỏ mặt mặt. Hơi thở dần dồn dập, mẹ xấu hổ đi đến bên cạnh hắn ta một lúc.
Tần Thục đứng dậy khỏi ghế, chủ động đi đến bên cạnh bà. Anh ta chỉ cao hơn mẹ một cái trán, cơ thể thì rất cường tráng. Y hất người dí con cặc lớn nhắm vào tay mẹ tôi, tay mẹ vô thức co rụt lại mà há mồm “ahaa…” lên một tiếng cảm thán khó nghe.
Tần Thục áp sát thổi vào tai mẹ, “Dì Hồng…” Hơi ấm khiến bà cảm thấy có chút ngứa ngáy, một cảm giác nóng và khô trong người bốc lên. Mẹ cúi đầu xuống và từ từ đặt tay phải lên dương vật. Cảm giác nóng ẩm đến từ lòng bàn tay, biến thành dòng điện kích thích đến vào sâu tâm trí. Nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn, tay bà không khỏi run rẩy, suy nghĩ làm thế nào để có thể cho nó ra nhanh nhất? Nhìn vào sự thay đổi dương vật trong tay, vô thức bắt đầu lên xuống và dần tăng tốc độ.
Tần Thục nhìn thấy mọi thứ trong mắt, chờ mẫu thân chơi đùa một lúc. Hắn dùng hai tay ôm người bà, mẹ không quan tâm đến hành động của y, tập trung chơi đùa với con cặc trong tay mình, dâm dịch chảy ra từ đầu rùa làm ướt tay và tiếng thở hổn hển của mẹ tôi ngày càng to hơn. Hắn di chuyển dần đến bên giường, dừng lại, ấn tay lên vai mẹ đẩy xuống. Cảm thấy áp lực đột ngột đè lên vai, mẹ tôi kháng cự theo bản năng, ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn hắn. Tần Thục vẻ mặt thật thà, ánh mắt nhìn xuống mẫu thân, hứa hẹn y hoàn toàn không phải là người như vậy… Làm cô ngẩn người.
Bởi vì mất đi chút ý thức ngắn ngủi này, bà đã bị ấn ngồi xuống quỳ cả gối xuống đất. Quy đầu khổng lồ đập ngay trước mắt, và bà thật sự ngạc nhiên về vật thể khổng lồ trước mặt. Con cặc lớn của hắn chỉ cách mũi vài cm, và mùi tanh hơi khai bốc lên mũi. Ngay cả con cu của chồng cô cũng chưa bao giờ gần gũi với mình như vậy. Mẹ hét lên trong lòng… Tần Thục kiêu ngạo ngồi trên giường, nhìn người đẹp quỳ giữa hai chân. Lúc này, tóc mẹ hơi lộn xộn rũ xuống trên chân hắn, hai má đỏ thẫm, đôi mắt to mờ mịt rỗng tuếch, nhìn chằm chằm vào con cặc lớn trước mặt, cơ thể vừa rồi bị đè xuống, nhưng lòng bàn tay vẫn không rời khỏi vòi nước nóng này.
Chỉ cần nhìn người dì thường ngày trầm lặng xinh đẹp, cô giáo mỹ nhân trí thức đang quỳ dâm đãng giữa hai bên mình, Tần Thục gần như rất cao hứng muốn bắn ra.
“Nó càng ngày càng to và dài hơn.” Cảm thấy sự thay đổi trong cây thịt trong tay mình, bà bị sốc. Chỉ muốn Tần Thục xuất tinh thật nhanh chóng.
Sự kích thích thị giác và sự kích thích trên dương vật, Tần Thục không khỏi rên rỉ: “Ồ… ưm…”
Đột ngột, mẹ dừng lại nhìn lên hắn. Cảm giác đang phê, gần lên đỉnh mà bị cắt đoạn khiến hắn khó chịu có chút không bình tĩnh, hắn không nhịn được, vội vàng nói: “Con quá thoải mái, Dì ơi, tiếp tục đi.”
Mẹ im lặng suy nghĩ, lại cúi đầu xuống và tiếp tục chơi với nó. Tần Thục không nhịn được vươn tay vuốt tóc mẹ, thấy bà không phản ứng, trong lòng hắn ngây ngất, “Cô ấy thực sự đã giảm chỉ số IQ của mình xuống con số âm ngay khi cô ấy chạm vào con cặc của mình.” Hắn chậm rãi vuốt tóc ra sau tai, bắt đầu nhẹ nhàng chạm vào mặt bà.
“Con đang làm gì vậy?” Mẹ nghiêng đầu cảnh giác.
Tần Thục vội vàng rụt tay lại, “Không có gì, không có gì, con thấy có sợi tóc dính trên mặt dì ạ.” Lần này y không dám cử động nữa, chống hai tay lên giường, hơi ngả người ra sau và tập trung tận hưởng sự phục vụ của đôi tay mẹ.
“Ồ… Ồ… Ồ… Dì ơi, dì thật sự rất giỏi…” Hắn không khỏi rên rỉ thoải mái.
Thân dương vật ngày càng nóng hơn, cứng hơn, và bà không thể không di chuyển nó nhanh hơn.
Hừ… hừ… ah… Hừm…
Mẹ không kịp né tránh và tinh dịch phun khắp mặt và quần áo của bà. Bà nhắm mắt lại giơ hai tay lên trước mặt định lau chúng, nhưng nhớ rằng đó là tinh dịch lại dừng lại, và bàn tay treo lơ lửng trên không. Tinh dịch từ từ chảy xuống mũi, mùi tanh nồng nặc khiến cô gần như nghẹt thở. “Sắp đến trong miệng rồi!” Cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến mẹ tỉnh táo lại mở mắt ra, nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Tần Thục cầm một hộp khăn giấy, đứng ở cửa phòng tắm, lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm, đầu óc tràn đầy cảnh dâm dục của khuôn mặt đầy tinh dịch mẹ tôi…
Nằm trên giường, tôi cứ nghĩ về những lời của mẹ. Mẹ rất tinh tế, nhưng tôi biết bà muốn nói gì, mặc dù đã nói tôi trưởng thành rồi. Nhưng bà vẫn yêu cầu tôi chia tay với Tiêu Tĩnh. Không thể chia tay! Tôi quyết định trong lòng.
Trưa hôm sau, tôi gọi điện thoại cho Tiêu Tĩnh, không ai trả lời điện thoại thật kỳ lạ. Tôi cố gắng gọi thêm 2 lần nữa, nhưng vẫn không ai trả lời. Vì vậy, đành từ bỏ. Tại sao tiểu Tĩnh lại xin nghỉ phép về nhà.
Sau khi hết giờ học buổi tối, tôi và Lưu An trốn trong nhà vệ sinh của tầng học, đợi đến khoảng 10 giờ, lúc này mọi người về cơ bản đã về, đèn trong các lớp học hầu hết tắt. Lưu An và tôi đến trước văn phòng, thấy bên trong không có ánh sáng. Có ai trong đó không? Lưu An và tôi có cả hai nghi ngờ này. Cậu ấy đưa tai áp vào cửa, lắng nghe một lúc rồi quay lại bên tôi nói: “Hình như không có ai.”
Bọn họ còn chưa tới? Tôi đoán.
Có thể. Sao chúng ta không đợi một lát?
Chờ ở đâu? Hành lang là một con đường thẳng không có chỗ trốn, sẽ bị phát hiện mất. Lưu An nhìn xung quanh, cũng lo lắng.
“Đi vào nhà vệ sinh tiếp.” Chỉ còn mỗi nơi đó. Sau hơn 20 phút chờ đợi, tôi không thể chịu đựng được nữa, “hắn ta không đến sao?”
– Không biết, hôm trước hắn cũng không nói giờ giấc.
– Lưu An, cậu dùng điện thoại xem trang tin của cậu ta.
– Yeah, tớ gần như quên mất có điện thoại.
Chúng tôi vào web, nhìn nội dung trên điện thoại, Lưu An vẻ mặt thất vọng, “Chuyện tốt hôm nay không có đâu” cậu đưa điện thoại cho tôi.
Màn hình là blog của “Cậu bé bán hoa”. Anh ta viết trong không gian: “Tôi xin lỗi tất cả mọi người, hôm nay kế hoạch tốt đẹp đã bị hủy bỏ vì tôi đang theo đuổi một bạn học nữ mới. Nhưng đừng nghi ngờ khả năng của tôi. Tôi chỉ là tìm kiếm tình dục tạm thời nhưng không từ bỏ lợi ích của hạnh phúc tình dục lớn hơn trong tương lai đâu. Sẽ không lâu nữa đâu, mọi người chờ đợi để nhìn thấy cuộc chiến của tôi, cô giáo và nữ học sinh… haha…”
Ba chữ “nữ học sinh” đâm sâu vào trái tim tôi, tôi mắng:
“!” “!” Lưu An cũng mắng dữ dội. ” Chúng ta mau trở về đi.” Tôi thất vọng, bỗng dưng liên tưởng nữ học sinh là Tiêu Tĩnh, cơ thể run nhè nhẹ với cơn thịnh nộ.
Lưu An mỉm cười vỗ vỗ vai tôi: “Chuyện gì vậy? Có cần phải tức giận như vậy không?” Tôi âm thầm bước đi vẻ mặt tức giận khiến Lưu An cảm thấy có gì đó không ổn, anh ta lấy điện thoại từ tay tôi, nhìn mấy lần rồi lẩm bẩm.
Hắn nói: “Không lẽ cậu biết nữ giáo viên là ai?”
Tất nhiên, cậu ta không biết tại sao tôi lại tức giận, nhưng khi tôi nghe thấy những lời của Lưu An, tôi giật mình lúng túng.
– Làm gì có, tôi chỉ phỏng đoán thôi…
Lưu An bị biểu cảm của tôi làm cho sửng sốt: “Hay là…”
Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên: “Có học sinh nào chưa rời đi không? Ta sẽ đóng cửa lại đây!” Lưu An và tôi sửng sốt, y là người đầu tiên phản ứng đẩy tôi chạy nhanh, không ai muốn ở lại đây qua đêm đâu.
Nhân viên bảo vệ nhìn chúng tôi chạy, mỉm cười và nói, “Đừng lo, ta sẽ đợi mà.” Ra khỏi tòa nhà, tôi và Lưu An đi về ktx. Lúc này, khuôn viên trường đã là đêm khuya, có rất ít người. Đèn đường mờ ảo hầu như không sáng rõ. Những dòng tin trên trang đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Làm gì bây giờ? Phải gọi cho Tiêu Tĩnh bằng được.
Khi đang đi, bỗng Lưu An túm lấy tôi và làm một cử chỉ im lặng. Tôi nghi ngờ nhìn hắn, cậu kéo tôi ra sau gốc cây rồi chỉ về phía trước.