Cô giáo Trinh – Phần 8

Phần 8
Sáng hôm sau.
Trinh thức dậy từ rất sớm, hay nói đúng hơn là cả đêm qua cô không ngủ được.
Cô ra khỏi phòng trọ từ sáu giờ sáng rồi chạy xe đến trường, giữa đường dừng lại một lần tại tiệm bánh mì quen thuộc. Trinh rất thích bữa sáng là bánh mì, đối với cô chẳng có món nào ngon hơn nó cả, thường thì cô luôn ăn một ổ bánh mì ốp la hai trứng và thêm chút tương ớt. Món ăn này cũng gắn với rất nhiều kỷ niệm hồi đi học của Trinh, bởi không có tiền nên cô thường xuyên ăn nó và giờ thành luôn thói quen.
Trường Mặt Trời chốc lát đã hiện ra trước tầm mắt, sương sớm phủ xuống những ngọn cây trồng hai bên cổng trường, hướng chính diện là một tấm bảng kim loại có đề tên ngôi trường, lúc này trông nó đã khá cũ kỹ với những vết han gỉ khắp nơi. Kế đến là sân trường rộng lớn chẳng có một ai, ngay giữa sân là cây cột cờ vươn thẳng lên trời, bên trên lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới. Cây cối trong sân vốn cũng không nhiều, chỉ mấy cây phượng đỏ lác đác đang trong thời kỳ rụng lá và mấy cái cây thấp hơn đủ các giống được các học sinh khóa trước trồng xuống.
Trinh xuống xe, tắt máy rồi dắt vào cổng phụ ngay bên hông, mọi ngày cô vẫn chào hỏi bác bảo vệ nhưng hiện tại bốt gác lại trống không, bên trên vẫn còn đặt một ly cà phê còn bốc khói và điếu thuốc cháy dở. Tuy hơi thắc mắc nhưng cô chỉ nghĩ rằng bác đã vội vàng đi đâu đó mà thôi.
Đi được một đoạn, Trinh bỗng phát hiện những tờ giấy kỳ lạ vương vãi trên sân trường, chúng hình như là bản photocopy chỉ có hai màu đen trắng, rất nhiều tờ giấy đã thấm sương nên nhũn ra, bột giấy dán sát nền đá lạnh.
Mấy tiếng “xoèn xoẹt” vang lên, Trinh nhìn thì phát hiện bác bảo vệ đang trên tầng hai, vừa quét vừa lẩm bẩm gì đấy, trong tay bác cầm một cái bịch rác lớn, gom những tờ giấy cũng được rải khắp hành lang trường.
Cô dự cảm có điều gì chẳng lành, dựng xe rồi cúi xuống nhặt một tờ giấy vẫn còn khô ráo.
Bên trên là một tấm ảnh mờ căm, thấp thoáng thấy hai bóng lưng đang dựa sát vào nhau trong một quán rượu mờ ảo. Trinh lập tức nhận ra bản thân và cả Quân đã bị ai đó chụp lén, ánh mắt cô hướng xuống dưới, một dòng chữ nhỏ khiến Trinh run rẩy.
“Cô giáo đi đêm cùng học sinh. Đoán xem họ là ai?”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Toàn bộ học sinh trường Mặt Trời hôm đó được một phen đoán già đoán non khi lời đồn nháy mắt đã truyền khắp mọi nơi. Cho dù bác bảo vệ có cố gắng đến đâu cũng không thể dọn xuể, trên sân trường, hành lang, lớp học và thậm chí cả nhà vệ sinh đều xuất hiện những tờ giấy nọ.
Học sinh thì hơi khó đoán nhưng giáo viên thì lại dễ hơn bởi số lượng giáo viên nữ còn trẻ và để tóc dài cũng quá ít. Trinh đương nhiên lọt vào tầm ngắm, ngoài ra còn có cả cô Vân dạy môn Hóa và cô Hương dạy môn Sử. Ba người bọn họ vóc dáng đều tương tự nhau nếu chỉ nhìn từ đằng sau, độ tuổi cũng gần nhau và đồng thời nhan sắc cũng không hơn kém nhau là bao nhiêu.
Nếu nói Trinh là cô nàng có vóc dáng phồn thực nhất thì dáng người Vân lại khá mảnh mai, chiều cao một mét bảy khá vượt trội so với nữ giới, ngực nhỏ nhưng bù lại cặp mông khá tròn trịa. Còn Hương thì lại là một trường phái khác hẳn, mỗi bộ phận không có gì đặc sắc nhưng tổng thể thì cực kỳ cân đối, ngực vừa phải, mông vừa phải và eo cũng như thế, nghe nói cô có nghề tay trái là dạy Yoga nên thân thể trông rất khỏe khoắn, làn da ngăm cũng là một điểm cộng rất lớn.
Ngay giờ phút này, ba giáo viên nữ cùng ngồi trong phòng hiệu trưởng, đối diện với thầy Kim.
Trong ánh mắt của người đàn ông hói đầu hiện rõ vẻ mệt mỏi, ông sờ tay lên ria mép, gẩy gẩy rồi hỏi: “Cô Trinh, cô Vân, cô Hương. Các cô có thể cho tôi biết rằng hôm qua các cô đã ở đâu vào buổi tối hay không?”
“Thưa thầy! Tôi dạy yoga tại nhà.” – Cô Hương nói trước, vẻ mặt bình tĩnh không chút gì lạ thường. Nói xong, cô ta bưng ly trà lên nhấp một ngụm, lại đặt xuống rồi nghiêm chỉnh ngồi, ở người phụ nữ này toát lên vẻ mạnh mẽ, thanh lịch với bộ áo dài màu cam, vừa nữ tính lại vừa tôn lên màu da ngăm của cô ấy.
“Thưa thầy! Hôm qua tôi đi ăn với gia đình chồng.” – Cô Vân nói, vuốt nhẹ lên tóc, lời ít ý nhiều, không tỏ vẻ gì thêm.
Tới phiên Trinh, cô liền nói ra điều đã chuẩn bị sẵn – “Thưa thầy! Tôi ở bệnh viện chăm sóc chồng.”
Thầy Kim di di cái trán nhăn nheo, ánh mắt ông ta quét một lần qua khuôn mặt của cả ba người song chẳng nhận ra điều gì lạ thường. Trong số ba người thì lời nói của Trinh đáng tin nhất bởi vì ai cũng biết chồng cô bị tai nạn, còn hai người còn lại thì thật giả rất khó phân biệt.
Đoạn, ông đứng dậy, nói: “Thôi! Các cô về lớp đi! Thời gian tới nhớ cẩn thận.”
Thầy Kim nói vừa nhắc nhở lại kèm theo sự cảnh cáo. Ông đoán thủ phạm chưa đến mức tuyệt tình tung hết sạch mọi thứ ra hiển nhiên là có mưu đồ gì đấy, và sớm hay muộn thì người trong ảnh là ai cũng sẽ lộ mặt. Ông ta vốn đã quá nhiều việc, chẳng hơi sức đâu mà dây vào mớ bòng bong này.
Ba người cùng đứng lên, cúi chào hiệu trưởng rồi ra ngoài.
Vân và Hương đi trước, Trinh đi cuối cùng.
Được một đoạn, Vân đột nhiên quay đầu, nói thẳng: “Đó hẳn là cô Trinh nhỉ? Cô nên cẩn thận một chút!” – Lời nói không phải câu hỏi mà là khẳng định một cách chắc nịch.
Trinh không chút hoang mang, hỏi lại: “Sao cô nghĩ đó là tôi?”
Vân nhẹ giọng giải thích: “Bởi vì hôm qua tôi và cô Hương đi cùng nhau. Tôi không muốn vạch trần vì chuyện không liên quan đến tôi. Chỉ nhắc nhở cô rằng lần sau chúng tôi đều không muốn dính vào nữa.”
Nói xong, hai giáo viên dắt tay nhau đi thẳng, để lại một mình Trinh đứng giữa hành lang với rất nhiều câu hỏi trong đầu. Tuy nhiên cô đã lấy lại bình tĩnh sau một lúc, lặng lẽ ghi nhớ ân tình này của hai người họ.
“Tên chết tiệt nào dám chụp lén. Thật đáng ghét!” – Trinh lẩm bẩm, tâm trạng vui vẻ đầu ngày đã mất sạch. Cô rất lo lắng bởi không biết kẻ đứng sau là ai, đồng thời cũng không biết hắn đã nắm được những gì.
Tự vỗ lên má mình mấy cái cho tỉnh táo, Trinh bước đến lớp 12A, dù sao cô vẫn cần phải làm việc.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Chiều hôm đó, sau giờ tan trường.
Quân và bè lũ bốn anh em nọ đã về đến ký túc xá.
Vừa chui vào phòng, Quân đã ném cái cặp lên giường một cách tức tối, cậu dĩ nhiên nhận ra nhân vật chính trong tờ giấy đáng chết nọ là bản thân mình và cả cô Trinh.
“Ây, đại ca, mày trút giận lên cặp sách thì có tác dụng gì chứ hả? Thế có biết ai đã chụp lén tụi mày không?” Quang béo hỏi, trong lòng cậu cũng có chút ghen tị với Quân khi nhìn thấy cô Trinh dựa sát đầu vào thằng bạn, có Chúa mới biết cái gì đã diễn ra sau đó.
“Có vài người khả nghi, nhưng mà tao cũng không chắc lắm.”
“Nói thử nghe xem? Mấy chuyện điều tra này hãy để thám tử Chính đây ra tay, miễn mày trả tiền đủ thì cái gì tao cũng dám làm.” – Chính nói với vẻ đương nhiên rồi đẩy cặp kính dày cui lên, nó cũng chính là đứa mê truyện tranh nhất bọn, đặc biệt là bộ truyện “Thám tử lừng danh Conan”.
Quân đưa hai ngón tay lên rồi nói: “Cả ngày nay tao suy nghĩ thì chỉ có thể là hai người có khả năng hơn cả. Thứ nhất là thầy Tùng, thầy ấy biết được tao hỏi địa chỉ của cô Trinh. Thứ hai thì có thể là Loan, bà chị tao quen ở quán rượu thằng Long làm ấy.”
Chính gật gù, nói: “Có khả năng lắm. Nghe nói ông Tùng ổng mê cô Trinh như điếu đổ, còn bà Loan thì mê mày. Tóm lại ai cũng có động cơ gây án cả.”
Quang nghe không lọt, đập lên đầu Chính rồi nói: “Thôi đi cha nội, ảo truyện tranh nó cũng vừa vừa thôi.” – Sau đó quay sang hỏi Quân: “Thế mày tính sao? Đi tìm bà Loan hay đi theo dõi lão Tùng?”
Quân đáp: “Tao sẽ tự tìm chị Loan, còn lão Tùng nhờ tụi mày được chứ?”
“Trả cái gì?”
Quân nài nỉ, bảo: “Thôi anh, các anh cũng biết em hết tiền cả rồi. Vụ này ghi nợ, sau này giàu sẽ không quên lũ chúng mày.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Bảy giờ tối, Quân thay bộ đồ tử tế rồi rời khỏi phòng, tốn chừng mười lăm phút đi bộ thì cậu đã đến được quán rượu.
Thời điểm hiện tại khách vẫn chưa có mấy nên phục vụ vẫn khá rảnh, Quân nhìn thấy Loan đứng ngay cửa, dựa lưng vào và hút thuốc.
Thực tế Loan lớn hơn Quân ba tuổi, đang là sinh viên đại học còn việc làm phục vụ cũng chỉ là làm thêm, phần nhiều lý do thì bởi Loan nói nằm một mình ở phòng trọ cũng quá chán, và cô thích những nơi náo nhiệt.
Quán rượu không có đồng phục mà chỉ thống nhất lấy tông đen nên mỗi lần gặp Loan thì cô ấy đều diện một bộ khác nhau, chưa từng trùng lặp. Hiện cô ấy đang mặc quần đen từ vải dù dạng có túi hộp, mấy sợi dây trang trí thòng xuống một cách đầy ý đồ, phía trên là áo thun dài tay bó sát cũng màu đen nốt, tuy ngực Loan hơi nhỏ nhưng trông cũng rất hấp dẫn bởi lỗ rốn và vòng eo nhỏ nhắn đôi khi lại lộ ra ngoài nếu cô ấy đưa tay lên cao. Trước ngực Loan là một sợi dây chuyền bạc hình đầu sói, còn trên cổ cô ấy là choker mỏng màu đen. Để tăng thêm sự ngầu lòi, Loan đi một đôi boots cao cổ đế dày, kiểu giày tựa như giày quân đội.
Loan có dáng người cao gầy và làn da ngăm với tỷ lệ chân khá dài nên trông thật sự mạnh mẽ khi diện trang phục như vậy.
Tuy nhiên, những đường nét trên khuôn mặt cô cũng không được gọi là đẹp. Mũi hơi tẹt, gò má lại cao, đôi mắt hơi xếch lên trên và sở hữu đôi lông mày mỏng, điểm cộng có lẽ là hàm răng khểnh và nụ cười rất duyên của cô ấy. Cổ và gáy Loan cũng rất đẹp, cô ấy luôn biết tận dụng ưu thế của bản thân bằng mái tóc xù ngắn, nhuộm vàng bắt mắt ở đuôi tóc.
Thấy Quân xuất hiện, Loan vẫy tay chào hỏi.
“Đến trả nợ hả anh?” – Xưng hô vẫn kỳ lạ như thế, chẳng biết từ khi nào mà Loan đều gọi Quân bằng anh. Vừa nói cô vừa rít thuốc, điếu esse nhỏ nhắn gần tàn, đầu lọc dính vết son đỏ au.
“Không có, em nghèo rớt mồng tơi rau muống rồi. Em muốn hỏi chị chuyện khác.” Quân nghiêm túc nói, dù Loan gọi anh nhưng cậu cũng không dám láo.
“Hỏi đi.”
“Hôm qua chị có chụp lén em và người đi cùng em không?” Quân hỏi thẳng, chẳng úp mở gì.
Nét mặt Loan hiện lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt cô bất giác lảng tránh hơi nhìn xuống dưới. Loan nói: “Em có chụp anh, nhưng bà cô kia thì không.”
Nói xong, Loan lấy điện thoại ra để chứng minh lời mình nói, cô lướt mấy cái rồi đưa cho Quân xem.
Quân nhìn lướt qua, thấy đúng là chỉ có gương mặt mình, nếu chỉ nhìn hình thì chẳng thể biết người ngồi cạnh cậu là ai.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, Quân lựa chọn tin tưởng Loan bằng cách gật đầu, cậu cũng không khó chịu vì bà chị cứ thích lén lút chụp trộm cậu.
“Nếu thế, chị có thấy ai khả nghi chụp lén không? Hôm qua bữa đi chơi của bọn em bị ai đó chụp lại.”
Loan lắc đầu bảo: “Không biết nữa, hôm qua đông quá nên em cũng không để ý lắm. Anh biết đó, rất nhiều khách cũng hay chụp hình cúng facebook lắm.”
Quân cười trừ, giả vờ cảnh cáo: “Thôi chị hai, lần sau đừng có chụp em vậy nữa được không? Em cũng hơi bị ngại đấy.”
“Ngại cái gì mà ngại? Đẹp trai thế chụp mấy cái thì chết à?” Loan mỉm cười nói, ánh mắt nhìn thẳng mặt Quân, tựa như muốn quan sát từng lỗ chân lông trên mặt cậu vậy.
Hành động rất tự nhiên và tràn đầy tính xâm lược của Loan khiến Quân rùng mình, ánh mắt của cô ta mạnh mẽ như lửa, chất chứa biết bao tình cảm trong đáy mắt.
Loan mạnh dạn nắm lấy tay Quân, nói thẳng: “Cho em một cơ hội đi. Không lẽ anh thích cô kia thật hả?”
Quân theo quán tính rụt tay lại, không biết phải trả lời như thế nào. Trong não cậu tự nhiên hiện lên hình ảnh tối hôm qua bản thân lén lút hôn môi cô Trinh, cái cảm giác vừa hạnh phúc lại vừa bồi hồi đến nay vẫn chưa tan hẳn.
Tuy nhiên, Quân cũng không thừa nhận, cậu nói: “Không có, chỉ là… em cũng không có tình cảm gì với chị.”
Khuôn mặt Loan hơi xụ xuống, khóe môi run rẩy mấy cái mới nói: “Anh có chịu cho người ta cơ hội đâu mà nói. Lúc nào thấy em cũng trốn như tránh tà.” – Loan vuốt lên mặt Quân, nói tiếp: “Hẹn hò với em một thời gian ngắn không được sao? Nếu lúc đó anh còn bảo rằng anh không có cảm xúc gì với em thì em sẽ không phiền anh nữa.”
Người ta đã nói đến mức này mà Quân còn lạnh lùng nữa thì quả thật không biết điều, cậu đành lấy lui làm tiến.
“Thế… cho em thời gian cân nhắc được không? Em… không biết nữa.”
“Ba ngày thôi đó, dài hơn em coi như anh từ chối.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Điều tra chẳng có kết quả gì nên sau đó Quân đành trở về ký túc xá, cậu muốn chờ đợi tin từ đồng bọn.
Trên đường đi, Quân vẫn mãi nghĩ về lời đề nghị của Loan. Nói thật thì bản thân Quân cũng không quá bài xích chuyện đó, Loan tuy không quá xuất sắc nhưng cũng thật sự cuốn hút và cô chị thích cậu cũng là thật, sẵn đang cô đơn thì Quân cũng muốn thử cảm giác yêu đương một lần.
Ấy vậy mà, mỗi khi cậu muốn hạ quyết tâm đồng ý thì bất giác lại nghĩ đến cô Trinh. Quân có cảm giác bản thân đã thích cô giáo và nghĩ rằng cô giáo cũng bật đèn xanh cho cậu. Nhưng dù sao Quân cũng không rõ điều đó có thật không hay chỉ là tự cậu đa tình, và biết đâu cô Trinh đang buồn và chỉ mượn tạm bờ vai cậu. Hơn nữa tuổi tác của cô và Quân cách nhau quá xa, đó cũng là một rào cản khiến Quân không dám chắc.
Cậu không ngại bày tỏ tình cảm của mình cho cô biết nhưng lại rất sợ nếu bị cô từ chối.
Quân đột nhiên nhớ đến Trinh, từ vóc dáng quyến rũ trong tà áo dài cùng vẻ mặt nghiêm khắc nhưng nụ cười lại dịu dàng vui vẻ mỗi khi dạy học, hay bộ dạng yếu đuối bất lực, ánh mắt thì đượm buồn khi tâm sự, ngay cả nét trẻ con làm nũng trong khi đang say rượu. Tất cả những điều đó, chẳng biết từ bao giờ đã ghi lại dấu ấn sâu đậm trong trái tim cậu. Quân dám hôn cô, phần nhiều cũng bởi vì cậu thật sự thích Trinh.
“Mình nên làm gì bây giờ?” Quân tự hỏi – “Mình thấy thích cô Trinh hơn, nhưng mà cô ấy mới xảy ra chuyện với chồng. Mình nhảy vào có được không? Vả lại cô ấy… hơi lớn tuổi, mình có nên tỏ tình không? Hay là mình nên thử quen chị Loan, biết đâu người mình thích lại là chị ấy thì sao?”
Cứ như thế, chàng trai mới lớn dốt đặc về tình cảm tự hỏi và chẳng cũng có câu trả lời. Quân đâu biết rằng cậu đang dùng lý trí để chọn giữa người thích mình và người mình thích, nhưng trong chuyện tình cảm thì nên để trái tim lên tiếng.
Vừa đi đến trường, Quân đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Ngay trước cổng trường, Trinh đã đổi sang thường phục, quần jean xanh và áo phông ngắn tay cùng với giày thể thao. Lúc này cô đang khệ nệ bưng từng chiếc thùng giấy xuống từ con xe bán tải đỗ ngay bên cạnh.
Quân chạy đến bên cạnh Trinh, đón lấy chiếc thùng trong tay cô rồi cười bảo: “Cô chuyển đến ký túc xá hả? Để em giúp cô nhé?”
Ánh mắt Trinh nhìn Quân hiện lên nét kỳ lạ, cô gật đầu, sử dụng tông giọng vô cùng lịch sự bảo: “Ừm, cô cảm ơn em nhé.”
Không có nụ cười, không có gì cả.
Nói xong, Trinh đi qua bên cạnh Quân rồi lại đón chiếc thùng khác nhẹ hơn từ tay bác tài xế.
Quân nghi hoặc, thái độ của Trinh quá khác mọi khi song cậu cũng không nghĩ nhiều mà bắt đầu giúp cô bê đồ lên lầu.
Tòa nhà ký túc xá có tổng cộng bốn tầng lầu nhưng chỉ có thang bộ. Mấy căn phòng dành cho giáo viên ở toàn bộ đều ở tầng cao nhất nên hai cô trò cũng khá vất vả mới chuyển hết toàn bộ đồ đạc vào đúng vị trí. May là bác lái xe và mấy học sinh tình cờ nhìn thấy cũng đến giúp một tay.
Đến tám giờ, Quân mới hoàn thành công việc, cậu đứng dựa vào lan can ngay trước phòng Trinh và thư giãn bằng một điếu thuốc lá.
Đột ngột, một bàn tay thon dài giật lấy điếu thuốc trên môi Quân.
“Không được hút thuốc trong trường học. Lần đầu nên cô chỉ cảnh cáo thôi đấy.”
Quân vừa quay đầu thì đã nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của cô giáo, cậu cúi đầu đáp “vâng” nhưng chẳng hiểu ra sao. Mới hôm qua thôi hai cô trò vẫn còn rất thân mật gọi chị xưng em, thế mà hôm nay thái độ của cô trở nên khác hẳn.
Dù Trinh không nói gì nhiều nhưng cái ánh mắt cô nhìn cậu tựa như hai người xa lạ, lạnh lùng đến đáng sợ.
Trong lòng không khỏi thất vọng, Quân lại nghe thấy Trinh nói.
“Nhớ lấy, cô không muốn thấy em phì phèo thuốc lá nữa, rõ chưa? Tối rồi còn không mau về ôn bài đi, còn đứng đây làm gì? Ngày mai có tiết kiểm tra Toán đấy, cô hy vọng em đừng đứng ở vị trí đội sổ nữa.”
Quân ngỡ ngàng nhìn Trinh, bờ môi giật giật rồi cúi đầu đáp: “Vâng! Em xin phép cô em về.”
Nói xong cậu đi thẳng, bóng lưng có đôi chút cô đơn cùng sự thất vọng khó tả. Quân hiểu có lẽ đây là câu trả lời của cô, nhắc nhở rằng hai người vẫn chỉ là cô trò, đừng nên đụng đến ranh giới.
Quân như kẻ mất hồn trở về phòng mà đâu hay rằng sau lưng cậu ánh mắt Trinh cũng đã thay đổi, bên trong có lẽ là cảm giác không nỡ, áy náy và đâu đó là cả sự hối hận sâu sắc.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
“Mày ngu lắm Quân! Có thế thôi cũng không hiểu. Cô Trinh là đang nhắc nhở mày phải giữ kẽ trong khuôn viên trường đấy.” Quang lắc đầu nguầy nguậy nhìn thằng ngu trước mặt, như chỉ hận đã tôn nó làm đại ca.
Quân sờ lên đầu, lúng túng hỏi: “Thế tức là cái việc cô ấy có mến tao hay không còn chưa có câu trả lời chính xác?” – Cậu sau khi quay về phòng cũng chia sẻ cho lũ anh em cái tâm trạng chó má của cậu, không ngờ thứ nhận được đều là mấy câu chửi ngu học.
Chính nói: “Chứ còn sao nữa? Mày kể mày với cô đi uống rượu chung, thái độ khác hẳn với bây giờ. Mặc dù người ta nói suy nghĩ của phụ nữ luôn thiên biến vạn hóa nhưng không thể có chuyện một lần mà biên độ lại lớn như vậy được.”
Tuấn đế thêm: “Đúng rồi! Với cả sao mày không nghĩ mới sáng nay đã có vụ bóc phốt, có cho tiền cô Trinh chắc cũng không dám tự nhiên như vậy đâu.”
Chính lại nói: “Ờ, theo suy đoán của tao mọi thứ có thể bắt nguồn từ sáng nay. Hung thủ có thể đã nắm giữ được rất nhiều hình ảnh nhưng chỉ chọn ra một tấm rải ở sân trường, tao nghĩ hành động đó mang tính uy hiếp nhiều hơn.”
Nói xong, Chính quay qua hỏi Quang: “Lấy ví dụ nhé, nếu mà mày thấy một cô gái mà mày rất thích đi cùng một thằng ất ơ nào đấy với vẻ thân mật và mày biết được thân phận thật sự của hai đứa đó thì mày sẽ làm gì?”
Quang: “Ờm thì có thể là chụp hình rồi uy hiếp để cái đứa tao thích đi vào khuôn khổ chẳng hạn?”
Chính: “Thì đấy, nhất là khi thân phận của cô Trinh lại quá nhạy cảm nữa. Nói toẹt ra thì nếu cô ấy đi với thằng Quân thì là không có đạo đức nghề nghiệp.”
Quân gật gù, tuy hơi khó nghe nhưng Chính nói rất có lý. Có thể cô giáo đang bị ai đó uy hiếp và cái cậu nên làm là giúp cô giải quyết vấn đề chứ không phải là nghĩ đến chuyện tình cảm. Quân hỏi: “Thế tụi mày theo dõi lão Tùng sao rồi? Có kết quả gì không?”
Nghe đến đây, tông giọng của Quang bỗng thay đổi trở nên hơi quái dị, nó bảo: “Cái này… ờm, tao nghĩ lão Tùng không liên quan đến vụ cô Trinh đâu. Bởi vì… tụi tao phát hiện ra hình như lão đang ngoại tình với bà Hương dạy Sử. Tụi tao thấy hai người họ vào khách sạn với nhau.”
Quân nghe thế thì giật mình, giọng thất thanh: “Thật không đó ba? Cô Hương không phải là vợ thầy Ninh sao?”
Quang vội vàng đưa bàn tay mập mỡ che miệng thằng bạn: “Đờ mờ, be bé cái mồm thôi, mày điên à?”
“Ờ, ờ…”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Trong phòng ký túc xá, Trinh ngồi trước bàn máy tính, thất thần nhìn màn hình.
Bên trên là một tấm ảnh được gửi đến thông qua email của cô vào ba phút trước, chỉ kèm theo một dòng chữ in hoa sặc mùi đe dọa.
“CÔ GIÁO, NẾU CÔ KHÔNG MUỐN BỨC HÌNH NÀY LỘ RA NGOÀI THÌ HÃY LÀM THEO YÊU CẦU CỦA TÔI. CÒN NẾU KHÔNG… THÌ HAHA…”
Tuy không hết câu nhưng Trinh cũng hiểu hậu quả có thể xảy ra. Bởi vì tấm ảnh mà cô nhận được cũng chính là thời điểm cô nhắm mắt nằm trên giường, và Quân đang cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Ảnh chụp rất rõ ràng, chi tiết như đối phương đích thân ở hiện trường, khuôn mặt của cả hai người hiện lên rất rõ dưới ánh đèn trắng. Dựa vào góc độ, Trinh đoán có thể kẻ theo dõi đang đứng bên ngoài và đưa máy ảnh vào trong thông qua cửa sổ.
Bàn tay siết thật chặt với cảm giác bất lực, Trinh run rẩy gõ ba chữ “Yêu cầu gì?” Rồi gửi cho đối phương.
“ĐƠN GIẢN LẮM. TÔI MUỐN THẤY CÔ KHỎA THÂN!!!”

To top
Đóng QC