Phần 6
Bảy giờ tối, Trinh mới về đến phòng trọ sau khi đã cùng mọi người ăn hủ tiếu gõ tại một quán ven đường.
Đèn điện bật sáng trưng, trong căn phòng chật hẹp là những thùng giấy đã được sắp xếp gọn gàng, Trinh vốn tưởng ngày hôm nay sẽ chuyển đến ký túc xá nên đã đóng gói hết toàn bộ, cô có chút lười biếng khi nghĩ đến việc tìm những thứ cần thiết bên trong những cái thùng giấy này.
Cô cởi giày cao gót ném sang một bên, lê thân hình mệt mỏi đi đến giường rồi nằm vật xuống.
Khi nãy ở bên cạnh mọi người thì không cảm thấy gì, đến hiện tại khi về đến nhà thì cảm giác lại khác hẳn. Trinh bất giác cảm thấy tủi thân, cô đơn trong chính căn phòng của mình.
“Ôi! Chán thật, ước gì có ai rủ mình đi chơi.” – Trinh tự lẩm bẩm, trước khi lấy chồng cô cũng rất thích đi đến những nơi náo nhiệt ồn ả như các quán rượu hay sàn nhảy, đôi khi cũng sẽ tự thưởng cho bản thân vài ly nước uống yêu thích, tìm một vài người bạn thân thiết và bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất.
Những ngày tháng thanh xuân, sống hết mình ấy đối với Trinh hiện tại đã quá xa lạ. Cho dù có lục tung danh bạ điện thoại thì cô cũng chẳng biết phải rủ ai. Vì Phong, vì hôn nhân và vì làm một người dâu thảo, Trinh đã đánh mất rất nhiều mối quan hệ trong quá khứ.
Trinh vứt điện thoại qua một bên, nhìn lên trần nhà rồi đột nhiên nhớ đến hình bóng của Quân khi đứng ra bảo vệ cô, cả nụ cười của cậu học trò và cả cái chạm tay thật khẽ như có như không giữa hai người.
Tự nhiên Trinh đỏ mặt, thầm mắng bản thân, cô chẳng hiểu rằng mình đang nghĩ cái quái gì nữa. Mỗi khi nhìn Quân, cô đều có cảm giác hình bóng của Minh hiện hữu trên người cậu học trò, hai người cực kỳ giống nhau từ hình dáng, đến điệu bộ và cả cách nói chuyện, hoặc có thể là cả cái cách mà họ quan tâm cô.
“Chết thật! Mày là cô giáo của cậu ta, đừng có nghĩ linh tinh nữa Trinh ơi là Trinh… Chết mất thôi!”
Bỗng, tiếng gõ cửa “cộc, cộc” vang lên, kèm theo đó là giọng nói của người mà Trinh vừa nghĩ đến.
“Cô ơi cô! Cô có nhà không cô ơi?”
Trinh hết hồn, trong lòng có chút chột dạ nhưng vẫn bò dậy nói: “Cô đây, chờ cô một chút.”
Nói xong cô vội vàng đi đến trước gương coi lại đầu tóc, may mắn mà trông vẫn rất ổn. Sau đó cô ra mở cửa.
Nhìn thấy Quân đã ở bên ngoài, Trinh hỏi: “Em đến đây làm gì? Mà sao em biết chỗ cô ở?”
Quân nhún vai bảo: “Thì em hỏi thầy Tùng thôi. Em bảo là muốn qua giúp cô chuyển đồ đến ký túc xá thì thầy ấy cho địa chỉ.”
“Nhưng để mai cũng được mà?”
Quân giải thích: “Thì đó là lý do để em lấy địa chỉ của cô thôi. Còn thật ra thì…”
“Thì?” Trinh hỏi, không hiểu sao trong lòng cô có chút vui vẻ.
“Em muốn hỏi cô có muốn đi nhậu với tụi em không? Tại vì em cảm thấy hình như cô rất buồn.”
Quân nói xong thì cúi đầu, cậu vẫn hiểu rằng điều cậu vừa nói ra có hơi quái dị. Đúng là bởi thấy cô buồn nên cậu muốn rủ cô ra ngoài chơi cho khuây khỏa, ngoài ra cũng có chút áy náy khi khiến cô đi đứt nửa tháng lương.
Trinh rất vui, có vẻ lời nguyện cầu khi nãy của cô đã ứng nghiệm. Tuy nhiên điều đó lại chẳng hiện trên nét mặt mà Trinh nói một cách nghiêm túc: “Hay quá nhỉ? Gan em to đến mức dám rủ rê cô đi nhậu cơ đấy. Ai cho em cái gan đó vậy hả?”
Quân tỏ vẻ túng quẫn, chốc sau mới nói: “Thì… em nghĩ cô ở trọ sẽ hơi chán thôi. Cô thích thì đi cà phê cũng được, khỏi nhậu.”
Nhìn vẻ mặt của Quân, Trinh bỗng thấy mềm lòng, cô dùng ngữ điệu nhẹ nhàng hơn: “Em còn là học sinh, không nên uống bia uống rượu đâu biết chưa? Đi cà phê thì còn được.”
Quân ngẩng đầu lên, tỏ ra mừng rỡ hỏi: “Thế tức là cô đồng ý đi với em?”
Trinh cười, bảo: “Không…” cô cố gắng kéo dài như để chứng kiến vẻ mặt thất vọng của Quân, sau đó nói: “Gọi cô thì cô sẽ không đi đâu, gọi chị… thì còn được.”
Ánh mắt Quân hiện lên vẻ khó tin, cậu nói lí nhí: “Chị… chị… đi chứ?”
Trinh suýt thì cười thành tiếng, vui vẻ bảo: “Đi thì đi, chờ… chị lát được chứ? Chị cần thay đồ nữa.”
“Vâng! Em chờ…”
Quân đứng đực mặt ra ngay khi Trinh đã khép cửa quay vào phòng. Trong tâm trí cậu hiện tại đều là dấu chấm hỏi. Quân không tin được cô giáo sẽ đồng ý và lại còn xưng là “chị” khiến khoảng cách giữa hai người lại được kéo gần. Hơn nữa Trinh còn cười rất tươi, nụ cười sao mà thật đẹp khiến trái tim Quân loạn nhịp, chưa khi nào cậu ta có cảm giác này với bất kỳ ai.
Quân quay đầu nhìn xung quanh, cậu đang tìm đám bạn vẫn lấp ló ngoài cửa từ nãy giờ với ý hỏi “giờ thì sao?”, Tuy nhiên khi quay lại thì đám Quang béo đã biến mất từ lúc nào khiến Quân ngây ngốc một lát.
Điện thoại cục gạch trong túi chợt rung lên, Quân lấy ra thì thấy tin nhắn của Quang với nội dung: “Mày đưa cô giáo đi chơi đi nhé. Chúng tao có việc gấp phải đi rồi. Chó nhà tao bị táo bón cần chữa gấp.”
“Cái đậu má rau xanh!” Quân nhắn lại, kèm cả dấu chấm than thể hiện sự bực bội. Ý rủ cô giáo đi nhậu là của Quang đầu têu và được ba đứa kia ủng hộ nhiệt tình, cả bọn giao cho Quân nhiệm vụ đến thông báo. Thật ra thì Quân nghĩ rằng có cả đám đi chung mới dám to gan rủ Trinh, ai mà ngờ đâu tất cả chỉ là một cú lừa, lũ huynh đệ chó má dám đem con bỏ chợ.
Sờ vào cái túi tiền rỗng tuếch, Quân càng thêm lo lắng. Trinh đã đồng ý đi thì Quân không dám sửa lời, ai biết rằng cô có thẹn quá thành giận nướng cậu luôn không cơ chứ.
Điện thoại lại rung lên.
“Ê mày! Gọi anh Quang cái đi, tao bắn cho năm trăm nghìn đi chơi.”
Vừa đọc xong Quân đã nhắn vội: “Anh Quang đẹp trai, anh Quang khoai to, ông nội Quang, xin hãy cứu vớt kẻ nghèo hèn này.”
Điện thoại thông báo một tiếng “Ting!” Nghe như âm thanh vọng xuống từ Thiên Đường, cả triệu đồng đi thẳng vào tài khoản.
“Cháu trai! Tiền học của ông đấy, lo mà trả sớm.”
“Vâng! Cháu xin!” Quân bán luôn mặt mũi nhắn tin xàm xí, thể nào thằng Quang cũng dùng những tin nhắn này đi khoe khắp lớp cho coi.
Tuy thế Quân mặc kệ, miễn cô… à chị Trinh vui thì được, đồng thời cậu cũng nghĩ đến việc có lẽ bản thân nên đi kiếm một công việc làm thêm nào đấy để có thể trả nợ nhanh hơn.
Mười mấy phút hồi hộp chờ đợi trôi qua, cánh cửa phòng trọ của Trinh lại mở ra lần nữa.
Vừa nhìn thấy cô giáo, Quân há hốc mồm một lát, nhận thức tạm thời biến mất.
Cô giáo nghiêm khắc trong mắt cậu hiện tại đã khác hẳn.
Váy dài ôm sát màu đen ngắn tới ngang đùi khiến đôi chân đầy đặn và thon dài của cô có dịp khoe sắc, một làn da thật sự mịn màng, Quân không thấy có bất cứ vết gì dù chỉ là một vết muỗi đốt. Dưới chân Trinh đi một đôi giày cao cổ đế dày, bên ngoài hờ hững khoác áo lông màu nâu dạng măng tô, trước ngực có mỗi chuỗi dây chuyền hình bông tuyết, có lẽ làm từ bạc.
Gương mặt Trinh vẫn là nét trang điểm nhẹ nhàng nhưng không còn đeo kính mà đã chuyển sang kính áp tròng, hai má ửng hồng và màu son sắc đỏ vô cùng tươi tắn, mái tóc dài đen tuyền được cô thả xuống hai vai, trên tai phải còn xuất hiện món trang sức tinh xảo, hình dạng tựa như đôi cánh thiên thần áp vào vành tai.
Quân không bao giờ ngờ được vẻ ngoài của một người phụ nữ lại có thể biến hóa đến mức độ này sau khi thay đổi quần áo và trang sức. Nếu lúc trước Trinh là cô giáo nghiêm khắc, trang nhã thì hiện tại cô chỉ như một bà chị hàng xóm, vô cùng xinh đẹp và cực kỳ quyến rũ, mặc dù Quân không dám quan sát quá trực tiếp nhưng cũng biết ẩn đằng sau bộ váy bó kia là một bờ mông cong mịn và cả khuôn ngực đồ sộ.
Thấy Quân ngẩn ra, khóe môi chảy cả nước miếng thì Trinh cười thầm, trong lòng có chút thành tựu.
“Quân! Sao em ngơ ngác thế? Trông chị xấu lắm hả?”
Lúc này Quân mới hồi thần, chùi vội khóe miệng, thành thật bảo: “Trông chị cứ như trẻ ra cả chục tuổi vậy…”
Trinh nghe thế tỏ vẻ hơi hờn dỗi, chu môi nói: “Thế tức là bình thường chị giống một bà cô già đúng không?”
Quân lóng ngóng, vội đính chính: “Không, không hề. Chị luôn xinh đẹp, ý em muốn nói là hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt khiến em hơi ngơ ngác.”
“Thôi được rồi ông tướng. Miệng cũng dẻo đấy, thế em muốn dẫn chị đi đâu?”
Nghe câu hỏi Quân lại lúng túng, sắc đẹp nhường này lẽ ra nên ngồi lên những con xế hộp sang xịn mịn. Còn cậu, cậu đi xe đạp đến đây. Quân không dám nói thật và cũng chẳng biết nên nói gì, nếu để cô Trinh đặt mông lên yên xe của cậu thì khác nào khinh nhờn nữ thần đâu cơ chứ.
Trinh dường như nhận ra sự lúng túng của Quân, cô nở một nụ cười thật tươi rồi hỏi: “Chúng ta đi phố đi bộ nhé? Chị nghe nói nhộn nhịp lắm nhưng vẫn chưa có dịp thử.”
Quân ngẩn ra, trong lòng cậu tràn ngập cảm xúc vui vẻ. Cô Trinh thật là quá tốt.
“Vâng, phố đi bộ thì cũng gần đây, em dẫn chị đi nhé.”
“Được mà, đừng lo lắng. Lúc nãy gan em to lắm cơ mà.”
“To thì to thật, nhưng mà… à thì chị đẹp quá khiến em hơi rén.”
“Ý là sao? Rén cái gì hả?”
“Chị cứ nhìn xung quanh đi. Bao nhiêu thằng nhìn chị, rồi lại nhìn sang em. Em cá nếu như ánh mắt có thể giết người thì em đã chết cả trăm lượt rồi đấy.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Hai cô trò đi cạnh nhau giống như hai chị em, vừa cười vừa nói trông thật hòa hợp.
Phố đi bộ ý chỉ tổ hợp những con đường chính nối liền với trung tâm thành phố, từ bảy giờ tối trở đi sẽ cấm xe máy, xe hơi ra vào để cho mọi người có thể rảo bước đi dạo. Hôm nay cũng là cuối tuần nên trông thật nhộn nhịp, người đến kẻ đi không dứt.
Bên kia đường là những người bán hàng rong rải ghế nhựa ra đường, mời mọc du khách thưởng thức món ăn của bọn họ, nào là đậu hũ cốt dừa, bánh tráng nướng, khoai lang nướng hoặc chim cút chiên bơ các thể loại.
Ngay đằng xa có một nhạc sĩ nghiệp dư thổi kèn saxophone, âm điệu tuy nhiên không hay lắm nhưng cũng khá dễ nghe với mấy bản nhạc nước ngoài bất hủ.
Giữa đường, có một nhóm thiếu niên choai choai ăn mặc kiểu hip hop phương Tây đang biểu diễn nghệ thuật trượt ván. Khi thì nhảy lên điệu nghệ, khi thì lại té sấp mặt ra đường bởi làm sai động tác khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đều cười vang.
Ngay cạnh đó là những bạn trẻ đang nhảy nhót theo điệu nhạc sôi động vang lên từ cái loa kẹo kéo, động tác không đều cũng chẳng đẹp nhưng họ nhảy rất nhập tâm đến mức mồ hôi nhễ nhại.
Trên cái dốc cao cao nối dài xuống “Chợ Âm Phủ” là những khách du lịch tạo hình bên cạnh những bông hoa đẹp. Còn có những nghệ nhân vẽ tranh ký họa, bói toán hay xăm hình ngồi dọc hai bên, thi thoảng hút thuốc chờ đợi, có khi là mồm mép liến thoắng nếu như có khách hàng xuất hiện.
Phố đi bộ thật sự là một nơi nhộn nhịp, ồn ả, tiếng cười nói rôm rả hòa chung với bầu không khí vui vẻ khiến Trinh cười liên tục, cô rất hứng thú hỏi Quân hết cái này đến cái khác tựa như một du khách hiếu kỳ lần đầu tiên đến tham quan thành phố hoa.
Quân đi bên cạnh Trinh, bờ vai hai người thi thoảng sẽ chạm vào nhau nhưng vẫn tương đối giữ kẽ, cậu thật muốn nắm lấy bàn tay búp măng của cô giáo nhưng lại không dám.
Lát sau đó, khi gần như đã dạo quanh một vòng thì hai cô trò quay lại những bậc tam cấp, nơi có một thanh niên dựng xe máy bán cà phê.
Chọn cho mình một ly cà phê sữa đá và của Trinh thì là sữa tươi nóng, hai cô trò lót tạm một miếng gì đó trông giống mấy miếng giả gỗ lót sàn của anh bán cà phê đưa cho thì cũng ngồi xuống cạnh nhau.
Tầm nhìn khá thoáng, từ vị trí này Trinh có thể nhìn rõ được khu chợ náo nhiệt ngay bên dưới, nơi có những ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh trông thật vui mắt. Bên cạnh cô cũng có rất nhiều người ngồi cùng, tiếng nói vui vẻ vang lên khắp nơi.
Trinh cảm thấy, trải nghiệm này tương đối thú vị, việc ngồi trầm ngâm nhìn dòng người qua lại và quan sát bọn họ cũng khá thích.
“Quân này! Em hút thuốc đúng không?”
Trinh đột nhiên hỏi, âm thanh khá dễ nghe vọt vào tai Quân cùng với hương nước hoa thoang thoảng khiến Quân thấy ruột gan cồn cào. Cậu chưa phải chưa từng tiếp xúc với nữ giới ở khoảng cách gần, song cô Trinh chắc chắn là người thơm nhất.
Quân không biết hương thơm tỏa ra từ cô là mùi gì nhưng cậu rất thích. Quân đoán đó có thể là tổ hợp giữa mùi cơ thể, mùi nước hoa và cả mùi dầu gội.
Nghe Trinh hỏi, Quân lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Em có hút, nhưng chị đừng có bảo là em chưa đủ tuổi nhé. Em đã mười chín rồi đấy.”
“Không đâu, giờ chị chỉ là chị thôi. Cho chị một điếu đi.”
“Hả? Chị cũng hút?” Quân tỏ ra ngạc nhiên.
Trinh mỉm cười, hỏi ngược lại: “Lạ lắm sao? Ai nói là phụ nữ thì không được hút thế?”
Quân lắc lắc đầu nói: “Không có, em chỉ ngạc nhiên thôi. Không nghĩ…” – vừa nói cậu vừa lục túi áo đưa cả gói thuốc cho Trinh.
Trinh rút ra một điếu, đặt lên đôi môi xinh đẹp, thành thạo châm lửa, rít một hơi thật dài rồi nhả khói.
Quân nhìn đến mức lác cả mắt, cá nhân cậu luôn cảm thấy khi phụ nữ hút thuốc trông rất ngầu, đặc biệt là khi gương mặt xinh đẹp của cô giáo nhả khói thì lại càng ngầu dữ tợn. Tuy nhiên, Quân nhìn phong thái và ánh mắt đượm buồn của Trinh thì thốt nhiên có cảm giác đau lòng. Cậu biết Trinh đang rất buồn dù cô luôn mỉm cười và cố gắng che giấu như thế nào đi chăng nữa.
Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, và ánh mắt thì không bao giờ nói dối.
“Chị này… giữa chị và chồng… xảy ra chuyện gì sao?” Quân hỏi, cậu đã ngờ ngợ từ khi gặp Trinh ở bệnh viện. Cậu vẫn nhớ bộ dạng thẫn thờ khi ấy của Trinh, nó như một đóa hoa xinh đẹp lung lay trước gió bão, một bộ dạng khiến người ta cảm thấy chua xót.
Trinh không đáp, lặng lẽ hướng ánh mắt về phía xa xăm. Nơi có một cái hồ thật lớn đen ngòm với những dòng xe cộ đông đúc. Xung quanh hồ là những kiến trúc rực rỡ đủ màu sắc, đâu đó còn có những ngọn thông già cao lớn vươn lên bầu trời.
Quân thức thời không hỏi tiếp, cũng châm một điếu thuốc rồi nhả khói cùng Trinh. Cậu vẫn hiểu rằng cô giáo đang nặng lòng, thứ cô cần ở hiện tại chỉ là một người bên cạnh.
Hai người im lặng, theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu.
Trinh hút hết điếu đầu tiên rồi tiếp tục đốt điếu thứ hai, làn khói trắng liên tục phả ra từ đôi môi xinh đẹp ấy.
Quân vẫn im lặng, cậu nhìn bờ vai có chút run nhẹ của cô giáo thì trong lòng nổi lên sự thương xót. Thế rồi, chẳng hiểu vì sao, Quân đặt tay trái lên mu bàn tay của Trinh.
Một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện khi vừa chạm vào nhau, Quân không ngờ rằng bàn tay thoạt nhìn xinh đẹp của Trinh lại băng giá đến như vậy. Trên ngón áp út của cô giáo vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới.
Trinh giật mình, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sự khó tin chạm vào ánh nhìn của Quân.
Quân nhẹ giọng bảo: “Đừng buồn! Có em ở đây.” – Cậu nói nhưng vừa hồi hộp lại vừa sợ hãi.
Trinh không đáp cũng chẳng giãy giụa như chấp nhận sự an ủi đến từ Quân. Cô khẽ xòe bàn tay ra, lật nó lại rồi cứ thế những ngón tay đan vào nhau.
Chỉ là một cái nắm tay đơn giản nhưng chẳng hiểu sao cả hai con người lúc này lại có cảm giác mang tên hạnh phúc. Tựa như một sợi dây liên kết vô hình đến từ hai trái tim rộn ràng đang dần được hình thành.
Sau đó, hai người vẫn im lặng nhả khói, mặc dù không ai nói với ai câu nào nhưng có lẽ họ đều cảm thấy nên trân trọng khoảnh khắc mỹ diệu này.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
“Quân này! Đi uống không? Chị bao.”
“Được chứ. Em biết một quán hay lắm.”
Hai cô trò đứng dậy, Quân mạnh dạn nắm tay Trinh dẫn cô đi. Cô gái cũng không tỏ vẻ gì khác như đó vốn là một việc đương nhiên.
Quán rượu mà Quân nói nằm trên một con dốc khác, tốn chừng năm phút đi bộ thì cũng đã đến nơi. Quân rất quen thuộc chỗ này bởi vì cậu có thằng bạn làm pha chế, tuy nhiên bởi giá quá đắt nên cậu cũng không tới thường xuyên.
Quán khá lớn nằm trong hẻm, bên dưới hầm của một quán cà phê khác ngay mặt đường. Từ cánh cổng bước xuống là một con đường rải đá, ánh đèn vàng không quá chói mà tạo ra không khí mờ ảo.
“Chỗ này trông hay nhỉ?” – Vừa đến nơi thì Trinh đã cảm thấy hứng thú, cô rất thích những quán có phong cách kiểu này. Tiếng nhạc không quá ồn mà luôn giữ ở mức vừa phải, những cái bàn cao cách xa nhau vừa đủ để tạo không gian riêng tư, trên bàn đã có sẵn những ngọn nến nhỏ trông thật lãng mạn.
“Vâng! Chị muốn ngồi ở đâu?”
Trinh nhìn quanh một lúc rồi chỉ tay về phía quầy pha chế bảo: “Chúng ta ngồi ở đó nhé?”
Quân gật đầu rồi dẫn Trinh đến đó, đỡ cô ngồi lên cái ghế cao bọc da. Quầy pha chế cũng rất lớn, hướng chính diện và bên tay phải có mặt bàn đá gắn vào quầy, phía trong là hàng loạt chai rượu đủ các loại được sắp xếp ngẫu nhiên trên những cái kệ cao, ngoài ra còn có những anh chàng pha chế điển trai tất bật làm nước. Ánh đèn nơi này thì sáng hơn phía ngoài đôi chút nhưng đều hướng lên các bàn làm nước đâm ra cũng chẳng ảnh hưởng.
Bình thường Quân cũng hay ngồi ở đây, phần là vì để nói chuyện với thằng bạn, phần còn lại là bởi hai cặp loa công suất lớn ngay trên đầu. Cái đáng tiếc là hôm nay không thấy bạn Quân, có thể nó nghỉ hoặc đã tan ca.
Một bạn nữ phục vụ chạy đến, đưa Menu bé bằng bàn tay cho hai người kèm theo cả hai ly nước lọc và một đĩa đồ ăn vặt. Bình thường thì pha chế sẽ order cho khách ngay tại quầy luôn nhưng có lẽ bởi hôm nay hơi đông nên phục vụ sẽ làm việc đó.
Cô nàng này tên Loan, cũng quen với Quân.
Vừa nhận ra người quen thì cô bé đã nở nụ cười tươi rói khoe hàm răng khểnh hỏi: “Anh Quân hả? Hôm nay muốn uống gì đây?”
Quân cười, bảo: “Như mọi khi đi nhé.”
Loan gật đầu rồi hỏi: “Còn chị đẹp đây muốn dùng gì?”
Trinh không nhìn Menu mà chăm chú lên những chai rượu trên kệ, cô nói: “Ở đây hình như bọn em chuyên về Whisky nhỉ? Chị muốn một ly hơi cay, nồng một chút nhé. Em có đề xuất nào không?”
“Dạ nếu thế thì chị có thể lựa Bespoke Cocktail nhé. Em sẽ dặn pha chế làm đúng theo lời chị.”
Trinh gật đầu, mỉm cười hài lòng.
Loan order xong thì rời đi, nhường lại không gian cho hai người. Trước khi khuất bóng, cô bé còn liếc nhìn Quân một cái.
“Quân này, nhỏ thích em đấy.” Trinh nói.
Quân lắc đầu từ chối cho ý kiến. Tình ý của Loan thoạt nhìn Quân đã hiểu, tuy nhiên cậu lựa chọn ngó lơ mà chẳng có hành động nào đáp lại. Khuôn mặt Quân luôn là đại sát khí đối với bất cứ cô gái nào mà Loan cũng không ngoại lệ.
Thứ Quân quan tâm hiện tại chỉ có duy nhất hình bóng bên cạnh. Kể từ khi Trinh xưng “chị”, trong lòng Quân cũng chẳng còn coi cô là giáo viên của mình nữa.
Lúc này, Trinh đã cởi áo khoác, cánh tay trần trắng muốt mảnh khảnh của cô khiến người khác phải chăm chú, hơn nữa còn có cả bộ ngực đồ sộ lấp ló đằng sau lớp vải mỏng manh. Quân không kiềm được mà nhìn nhiều hơn một chút.
“Nhóc con! Mới lớn mà đã biết địa hàng phụ nữ rồi ha.” – Trinh nói khiến Quân giật mình rồi lúng túng gãi đầu, từ cổ trở lên đỏ ửng.
“Em xin lỗi! Chị… đẹp quá.” – Quân cúi đầu nói.
Trinh mỉm cười, sau đó than thở: “Chị già rồi em à. Nhan sắc này của chị chẳng còn được bao nhiêu năm nữa đâu.”
“Không đâu. Nhan sắc của người phụ nữ luôn nằm trong đôi mắt của kẻ si tình, trong mắt em… chị vĩnh viễn là người đẹp nhất.”
Lời Quân nói khiến Trinh cười tít cả mắt, bất cứ người phụ nữ nào cũng thích được khen cả.