Phần 3
Mười hai giờ trưa, Trinh ngồi trong căn tin trường, múc từng muỗng đồ ăn mà không có cảm giác gì. Từ khi gặp Quân thì cô chỉ nghĩ duy nhất một chuyện, trên đời này lẽ nào lại có sự trùng hợp kỳ lạ như vậy.
Quân rất giống người cô quen, phải nói là giống như hai giọt nước. Khuôn mặt đẹp trai, đôi lông mày kiếm có vẻ lãng tử, mũi cao, ánh mắt sáng trong và cả cái miệng luôn nở nụ cười vui vẻ, dáng đi ngả ngớn chẳng chút trói buộc, thần thái không quá nghiêm túc xen lẫn chút tấu hài chẳng lẫn đi đâu được.
Ánh mắt Trinh thoáng hiện nét đượm buồn, cô rõ ràng như vậy bởi bản thân đã từng si mê cái nhan sắc ấy, sự giống nhau giữa hai người khiến cô không thể tin nổi, và nhiều hơn là nhớ về những mảnh ký ức xưa cũ ngỡ đã được chôn giấu sâu trong con tim tan vỡ.
Nước mắt tràn xuống mi, Trinh không thể ngăn nổi cảm xúc hiện tại của bản thân, cô thật sự muốn khóc thật to để giải phóng sự khó chịu len lỏi trong lồng ngực.
Người ta nói, phải mất đi thứ gì đó mới biết được rằng thứ đó quý trọng.
Thế nhưng, điều tàn nhẫn nhất hẳn là thứ bản thân tưởng đã mất đi, đã chôn vùi lại lần nữa xuất hiện ngay trước mắt.
Rất gần nhưng cũng rất xa, ngỡ như có thể với tới nhưng vĩnh viễn cũng không dám chạm vào.
“Cậu ta… thật sự chẳng có liên quan gì với anh hay sao?” Trinh lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Ơ cô giáo? Có chuyện gì vậy?”
Người đến là thầy Tùng, kẻ vẫn luôn tỏ ra rất nhiệt tình với Trinh. Hiện tại hắn đang bưng mâm thức ăn, vẻ mặt hơi chút bàng hoàng cùng nghi ngại.
Trinh vội vàng lau nước mắt, cô không tin được rằng bản thân không phát hiện có người đến gần.
“Lũ nhóc học trò làm cô khóc? Lớp cô xảy ra chuyện gì hả?”
“Không… không có gì đâu… thầy đừng lo.” Trinh bối rối xua tay, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Tuy nhiên, những việc cô làm trong mắt Tùng làm gã thêm cam đoan rằng chắc chắn có chuyện đó. Tùng rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Trinh, vừa đặt khay thức ăn lên bàn đã nói: “Cô cứ nói thẳng ra, nếu như vấn đề lớn thì tôi sẽ giúp cô giải quyết. Còn không thì sẽ báo với thầy Kim. Tôi có nghe nói lớp 12A toàn lũ quỷ nhỏ, có đứa nào xúc phạm cô chăng?”
Trường hợp này, nếu như càng giải thích thì lại càng sai.
Trinh biết điều đó nên vội thêu dệt luôn một câu chuyện khác, cô bảo: “À không phải, do chồng tôi thông báo là sẽ đến đây thăm tôi cho nên tôi mới vui mừng như vậy. Xin lỗi thầy, đã khiến thầy chê cười rồi.”
Vẻ mặt của Tùng trở nên hơi kỳ lạ, gã nhất thời cũng chẳng biết nói gì thêm với lý do quá bá cháy nọ. Trinh hình như đang nhắn nhủ cho gã hai điều, thứ nhất rằng cô là hoa đã có chủ, còn thứ hai là chẳng xảy ra việc gì hết.
Không khí thoáng chốc trở nên xấu hổ.
Trinh áy náy nhìn thầy Tùng một lát rồi nói sang chuyện khác: “Thưa thầy, à chuyện là ban cán sự lớp, thông thường thì thầy sẽ lựa chọn thế nào? Tôi chỉ mới lần đầu làm chủ nhiệm nên là…”
Tùng nghe thế thì đáp: “Thường thì tôi sẽ chọn từ những em học sinh có học lực tốt và đạo đức tốt. Ngoài ra cũng có thể để cho các em học sinh tự bỏ phiếu bầu nếu như có quá nhiều sự lựa chọn.”
Trinh gật gù – “Hóa ra là như thế. Tôi hiểu rồi.”
Đến lúc này, Tùng mới bình tĩnh và nhớ ra lý do gã đến tìm Trinh, gã nói: “À cô Trinh, tôi nghe nói cô thuê phòng trọ bên ngoài. Cô có muốn dọn vào ký túc xá trường hay không? Điều này có lẽ sẽ giúp cô giảm bớt chút áp lực về mặt chi phí.”
Trinh nghe thế thì hỏi: “Tôi cũng có nghe thầy Kim đề cập. Thế nhưng không phải điều này là tự nguyện hay sao? Tôi vẫn ở trọ được chứ?”
“Thì đương nhiên là tự nguyện. Có điều…” Tùng nói đến đây thì hơi ngập ngừng – “… hiện tại không có giáo viên nào muốn ở ký túc xá, cho nên có khi mỗi thầy cô sẽ phải luân phiên ở mấy ngày để trông nom các em học sinh…”
Trinh lúc này mới vỡ lẽ, lại là câu chuyện thiếu nhân sự.
“Nếu như thế, hãy để tôi cân nhắc đã.”
“Vâng, có gì cứ báo tôi biết nhé.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Trinh không cân nhắc quá lâu, đến buổi chiều cô đã tìm đến thầy Tùng và bảo rằng cô đồng ý chuyển đến ký túc xá.
Thầy Tùng ngạc nhiên nhìn cô, hỏi: “Cô chắc chứ?”
“Chắc chắn!” Vẻ mặt Trinh hiện lên nét quyết tâm. Lý do cô đồng ý nhanh như vậy chỉ bởi vì một việc, cô phát hiện ra Quân cũng sẽ ở ký túc xá.
Trinh chẳng hiểu rõ vì sao bản thân lại trở nên như thế, nhưng từ khi gặp Quân cô chỉ muốn quan sát cậu ta nhiều thêm một chút.
“Thế thì tôi cũng sẽ chuyển đến ký túc xá. Có gì chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau nhé. Cô thấy ổn chứ?”
Thầy Tùng nói khiến vẻ mặt Trinh trở nên mất tự nhiên, cô cười trừ rồi đành gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Hôm nay là ngày đầu tiên Trinh phụ đạo văn cho Minh, cô bé thấp thỏm nguyên cả một đêm không ngủ được vì lo lắng.
Trời vừa tờ mờ sáng, ngay khi tiếng gà gáy còn chưa cất lên thì Trinh đã ra khỏi giường, cô bé bắt đầu tất bật dọn dẹp sau khi đã pha cho cha cô một bình chè đặc và chuẩn bị luôn bữa sáng cho ông.
Khoảng năm giờ ba mươi phút sáng, cha cô ngáp ngắn ngáp dài rời giường, dụi mắt trong chốc lát thì ông đã nhìn thấy con gái mình đeo tạp dề quét sân.
“Con gái! Sao hôm nay con dậy sớm thế?” Ông lên tiếng, đoạn châm một điếu thuốc rồi tiếp lời: “Chuyện lạ nha, hôm nay có ai đến chơi hả?”
Trinh nghe thế thì ngại đến đỏ mặt, cô bé đành nói sang chuyện khác: “Không đâu ạ. Hôm nay… à tại vì con được nghỉ học nên muốn quét tước lại căn nhà, lâu lắm rồi con không dọn dẹp.”
Để che giấu sự bối rối và ngăn ngừa cha hỏi thêm, Trinh bưng luôn ly trà nóng đưa cho ông.
Cha Trinh nhận lấy, vẻ cưng chiều hiện lên trong ánh mắt, ông xoa đầu Trinh rồi bảo: “Vất cả cho con rồi. Hôm nay cha hơi bận nên có thể đến tối mới về. Trưa con cứ ăn trước, không cần chờ cha đâu.”
Trinh nghe thế thì khấp khởi mừng thầm… chẳng biết vì sao khi nghe ông nói đến tối ông mới về cô bé lại có chút thở phào nhẹ nhõm.
“Vâng ạ! Con biết rồi ạ.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Một giờ chiều, Trinh đứng trước gương với vẻ nhăn nhó, cô bé đã đổi ba bộ đồ ở nhà nhưng mãi vẫn có cảm giác không hài lòng. Hiện tại trên người cô bé đang mặc áo phông màu trắng cùng với quần lửng màu đen. Bộ ngực của Trinh rất lớn, dù cô bé đổi cái áo nào thì cũng chẳng thể che lấp hết vẻ đẹp của vưu vật ấy. Hai trái bưởi lủng lẳng, rung động theo từng động tác và cả hơi thở của cô bé.
Đoạn Trinh quyết định chịu nóng đôi chút bằng cách trùm thêm một cái áo len dày trong thời tiết oi bức.
Bộ ngực thì vẫn lớn nhưng ít ra nó cũng không lồ lộ như lúc đầu.
“Trinh ơi! Có nhà không?” Một giọng nói vang lên từ bên ngoài, Trinh biết Minh đã đến nên chạy vội ra ngoài đón bạn.
Căn nhà của Trinh cũng chỉ là một căn nhà cấp bốn bình thường, dựng từ những mảnh ván gỗ ghép lại với nhau. Nhà cô bé khá nhỏ, chỉ gồm bốn gian phòng, hai phòng ngủ, một phòng khách và một bếp. Riêng nhà vệ sinh được xây dựng ở ngoài sân sau, nơi có những cây sầu riêng và một ít cây mít nhưng không có trái. Điểm cộng duy nhất có lẽ là căn nhà được dựng ở một nơi vô cùng yên tĩnh, bốn bề chỉ toàn những bụi cỏ dại cao bằng đầu người, nhà hàng xóm gần nhất cách nơi đây cũng nửa cây số.
Minh đã chờ ở cửa từ lúc nào, cậu chàng vẫn mặc đồng phục với áo sơ mi trắng và quần tây đen, bên cạnh vẫn là con xe đạp cà tàng, thứ duy nhất có giá trị đối với cậu bé.
Thấy Trinh xuất hiện, Minh nở nụ cười tươi rói dù trên vầng trán cao đang lấm tấm những giọt mồ hôi.
“Nhà cậu khó tìm thật đấy, hỏi mãi mới đến được.”
“Vào đi, hèn gì chờ mãi cậu mới đến.” Trinh nói rồi mở cửa, dẫn Minh dắt xe vào bên trong.
“Thế học ở đâu đây cô giáo? À mà cậu có nóng đầu không vậy? Thời tiết thế này mặc áo len làm gì?”
Trinh lườm Minh, nguýt: “Kệ người ta, thế có học hay không đây?”
“Ấy học, học chứ, điểm văn tớ thấp lắm” Minh cười hì hì, dựng xe xuống rồi theo Trinh bước vào trong nhà.
Cô bé dẫn bạn đến thẳng phòng ngủ của chính mình, nơi mà Trinh đã chuẩn bị xong từ sáng sớm.
Căn phòng thoang thoảng mùi hương thiếu nữ, một cánh cửa sổ thật lớn đón ánh nắng vào phòng, bên trên bậu cửa có treo một cái chuông gió luôn kêu leng keng. Bốn phía vách tường dán những tấm áp phích của những nhóm nhạc nước ngoài nổi tiếng, tỷ như Backstreet Boys, Westlife, Blue… Mé trái là cái giường màu hồng nữ tính, cạnh cửa sổ có bàn học đóng từ gỗ, để sẵn hai cái ghế và một ít đồ ăn vặt bên trên. Ngoài ra còn có tủ sách bằng gỗ, trên đầu đặt những chú gấu bông và búp bê đã cũ.
“Phòng cậu đẹp thật đấy.” Minh khen, cậu bé hít hà với vẻ mặt say mê.
Trinh cảm thấy hơi ngại, lần đầu tiên cô bé dẫn một người con trai vào phòng. Mặc dù hai người thân với nhau từ lâu song điều này vẫn khiến khuôn mặt cô bé đỏ bừng.
“Minh ngồi đi, lấy sách vở ra tớ chỉ cho.”
Hai cô cậu học trò kéo ghế xuống ngồi cạnh nhau. Minh lấy từ trong cái cặp vải cũ mèm ra một quyển sách văn học lớp mười hai cũng cũ nốt và một quyển vở trắng chưa viết chữ nào.
“Được rồi, nghiêm túc vào. Tớ bây giờ sẽ chỉ cho cậu những bài văn có khả năng ra trong kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Đầu tiên sẽ là bài Vợ Nhặt của tác giả Kim Lân…”
“Vợ Nhặt được trích trong tập Con Chó Xấu Xí, là truyện ngắn đặc sắc viết về người nông dân, miêu tả tình trạng đói nghèo khốn cùng của bọn họ trong nạn đói năm 1945, nhưng đồng thời cũng ca ngợi những đức tính tốt đẹp và sức sống kỳ diệu của họ. Tớ sẽ bắt đầu phân tích từ mở bài đến kết bài và những thứ cậu cần phải chú ý, nếu có gì khó hiểu cứ hỏi tớ nhé…”
“… bắt đầu với nhân vật Tràng, anh ta là một…”
“… còn nhân vật người đàn bà thì chúng ta sẽ bắt đầu từ…”
“… riêng nhân vật bà cụ Tứ thì…”
Bên trong căn phòng nhỏ hẹp vang lên âm thanh nhẹ nhàng của Trinh, cô bé ngồi sát Minh và bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải.
Minh ngồi cạnh chăm chú ghi chép, thi thoảng lại đề ra những nghi vấn của bản thân.
Thoạt nhìn thì đây có vẻ là những học sinh gương mẫu nhưng sự thật thế nào chỉ trong lòng họ mới rõ.
Ban đầu, Minh khá nghiêm túc nhưng dần dà trong đầu cậu bé có những cảm giác khác lạ. Hơi thở thơm mát của Trinh cứ phả vào má cậu khiến chỗ đó khi nóng khi mát, mũi cậu vấn vít một cỗ hương thơm dịu nhẹ, có lẽ là mùi dầu gội bồ kết trên mái tóc dài của Trinh. Chẳng biết vô tình hay cố ý, có đôi lúc cánh tay trần của Minh cảm nhận được sự đàn hồi kỳ diệu đến từ bộ ngực đẫy đà của cô bạn. Minh cũng đã lớn, cũng có đôi chút hiểu biết về chuyện nam nữ, mặc dù không hề có ý gì song giữa háng Minh cái thứ đó đã độn lên, một cảm giác hết sức khó chịu bởi sự cương cứng muốn bùng nổ.
Còn Trinh, cô bé dần cảm thấy nóng, bên trong mồ hôi chảy ra mỗi lúc một nhiều, có thể là do áo len cô mặc hoặc là… mùi vị đàn ông mà khứu giác cô đang cảm nhận được. Trinh thích Minh, vẫn luôn thích từ khi cả hai bắt đầu chơi với nhau từ năm lớp tám, tuy nhiên cô bé chẳng bao giờ tỏ tình với Minh vì sợ tình bạn giữa hai người sẽ bị phá nát. Trinh đã quen với việc có Minh bên cạnh và cô bé cũng không dám tưởng tượng bản thân sẽ trở nên thế nào nếu như hai người không còn chơi cùng nhau.
Cứ như thế, vẫn giống như mọi lần học chung khác, cả hai cố gắng đóng vai nghiêm túc không ai đề cập đến việc cá nhân mà chỉ trao đổi về chuyện bài vở.
Thời gian thoáng chốc đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, Trinh cảm thấy mệt nên đề nghị rằng hôm nay sẽ chỉ đến đây thôi.
Minh đồng ý, tuy vậy cậu vẫn chưa muốn về mà nói: “Tớ ngồi ở đây đến năm giờ nhé, có tiện không?”
Trinh gật đầu, bảo: “Được chứ, hôm nay bố tớ đến tối mới về lận. Mà sao cậu không muốn về, có chuyện gì hả?”
Minh tặc lưỡi, giải thích: “Cô nhi viện chỗ tớ đang đón đoàn từ thiện ở thành phố xuống. Giờ mà chui về đó thế nào cũng phải đối diện với lời lải nhải của mấy ông bà, tớ bảo hôm nay có lớp nên trốn đi từ sớm đấy. Hehe.”
“Cậu thật là… sao có vẻ phản cảm với việc được nhận nuôi vậy?” Trinh bóp trán tỏ vẻ bó tay, Minh là trẻ mồ côi bị vứt bỏ từ khi lọt lòng, cậu ta sống ở cô nhi việc duy nhất tại chốn hẻo lánh này. Mặc dù thế Trinh vẫn luôn mong mỏi Minh sẽ có một gia đình đúng nghĩa, cho dù đó không phải cha mẹ ruột. Minh vốn được rất nhiều người muốn đón về nuôi bởi cậu ta có thành tích học tập cực tốt, thế mà Minh vẫn luôn không đồng ý.
Minh bĩu môi, xòe bàn tay giơ lên một ngón rồi bảo: “Năm sau tớ sẽ thi đậu vào đại học, tớ sẽ tìm một công việc trong lúc học và kiếm ra tiền. Đến khi có được tiền rồi, tớ sẽ tự đi tìm bố mẹ ruột của tớ.”
Trinh khinh khỉnh bảo: “Thế thì lo học văn cho tốt đi chàng trai. Mấy môn tự nhiên cậu rõ giỏi mà vì sao môn văn lại dốt đặc thế hả?”
Minh cười nói: “Thì ai cũng có sở trường thôi. Văn làm sao tớ giỏi bằng cậu được, nghe nói cậu đang ấp ủ việc viết tiểu thuyết hả? Thế khi nào tớ mới được đọc đây?”
Nhắc đến chuyện này, Trinh tự nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, cô bé cắn môi rồi hỏi: “Sao cậu biết? Đứa nào bán đứng tớ?”
Minh cười tà hỏi ngược lại: “Cậu đoán đi, ai sẽ vì một que kem mà khai tuốt tuồn tuột?”
Trinh tự nhiên nhớ đến con bạn thân, cô bé rít qua kẽ răng: “Con Hồng đúng không? Mai tớ phải thủ tiêu nó mới được. Cái quái gì nó cũng nói cho cậu hết.”
Minh cười rộ lên, nói: “Thủ tiêu thì tùy, mà tớ rất tò mò muốn biết nữ nhà văn tương lai đã viết gì đấy.”
“Đừng có mơ, không cho cậu đọc.”
“Đi mà người đẹp. Xem một cái…”
“Không được! Dẹp ý nghĩ đó đi…” Trinh nói, mặt càng lúc càng đỏ. Truyện mà cô bé đã viết lấy hình mẫu nhân vật từ chính cô và Minh, bên trong đang miêu tả về cuộc tình mà cô chẳng dám nói. Truyện này bất cứ ai có thể đọc, trừ Minh ra.
“Đi mà!” Minh càng thêm tò mò và dùng tuyệt chiêu, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ năn nỉ, bàn tay cậu chộp lấy tay Trinh, lắc lư lắc lư.
Trinh hiểu bạn mình, cô bé đành nói lảng: “Không được vì nó chưa hoàn thành. Khi nào xong tớ sẽ cho cậu xem đầu tiên. Được không?” Mặt Trinh càng lúc càng đỏ, cô bé cúi gằm mặt như muốn chôn vùi đầu mình vào ngực, lý do thì cũng rất nhiều nhưng cái chính là nhiệt độ ấm áp đến từ những ngón tay mảnh của Minh khiến cô bé rất ngại.
Minh không buông tha, nói: “Cho tớ xem đi, biết đâu tớ sẽ góp ý được cho cậu?”
Trinh nghe thế thì lắc đầu, bảo: “Không được đâu. Tại vì nội dung truyện của tớ là tình yêu học đường, cậu có yêu ai bao giờ đâu mà góp ý. Sở dĩ tớ bí cũng vì như thế, tớ thật sự không hiểu tình yêu tuổi học trò sẽ như thế nào.”
“Sao cậu biết tớ không yêu ai?” Minh cau mày lại, hỏi.
Lời Minh nói khiến Trinh giật thót một cái, tự nhiên trái tim cô bé bị ai đó bóp nghẹt.
Minh yêu ai? Nhỏ Hồng bạn thân cô? Hay là bạn Quỳnh lớp trưởng? Hay là Linh hoa khôi của khối?
Trinh cảm thấy khó thở, khó khăn lắm thì cô bé mới có thể ngẩng đầu lên, giọng Trinh hơi run: “Thế… cậu… thích ai?”
Minh nhìn thẳng vào mắt Trinh, gương mặt hai đứa gần trong gang tấc. Trinh có thể thấy được môi Minh run rẩy, mồ hôi chảy trên vầng trán nhăn lại của cậu bé như cậu ta đang rất hồi hộp.
Tay Minh bất giác siết chặt khiến Trinh hơi nhói, tuy nhiên cô bé không quan tâm, ánh mắt trực diện chờ đợi một câu trả lời rõ ràng.
Không gian thoáng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tim đập dữ dội bên trong cả hai lồng ngực, cùng với đó là hai hơi thở dần trở nên dồn dập.
“Tớ… tớ…” Minh cà lăm, gương mặt xinh đẹp ngày nhớ đêm mong ngay đằng trước. Làn da Trinh rất trắng, hai má phúng phính và cái lúm đồng tiền bên trái trông vừa đáng yêu mà chẳng thiếu vẻ xinh đẹp. Minh rất thích tóc Trinh, đen tuyền, thẳng tắp và luôn có hương thơm khiến cậu ta say lòng.
Minh chợt cảm thấy hối hận vì bản thân nhỡ miệng, tình cảm cậu dành cho Trinh bấy lâu nay đã đến lúc phải bộc bạch. Minh không muốn nói nhưng cũng không nguyện ý lừa dối người mà cậu luôn thích thầm.
Hít một hơi thật sâu, Minh hạ quyết tâm, nói thẳng: “Người tớ thích… không, yêu… chính là cậu… Trinh… Trinh… có muốn… làm… làm… bạn gái tớ… không?”
“Hả?” Trinh ngỡ bản thân nghe nhầm, Minh đang tỏ tình với cô?
“Tớ nói… là tớ yêu cậu… có muốn làm bạn gái tớ không?” Minh nói lại, trái tim chực chờ vỡ toang nếu phải nghe câu từ chối.
Điều đáng tiếc đã không xảy ra, Trinh chẳng mong chờ điều gì hơn ngoài câu nói này.
Trái tim nhảy tưng bừng trong lồng ngực, niềm hạnh phúc đến quá đột nhiên rồi bỗng vỡ òa trong tâm trí. Trinh không thể kìm nén được cảm xúc nữa, cô bé nhảy ra khỏi ghế rồi lao đến ôm chầm lấy Minh, vừa khóc vừa cười nói: “Tớ đồng ý! Tớ… đồng ý… huhuhu…”
Minh bất ngờ trong thoáng chốc rồi cũng ôm cô bạn thật chặt, chỉ có điều cậu ta thắc mắc rằng bản thân nên làm gì. Hơi do dự một lát, Minh vỗ lên lưng cô bạn, xoa đều như khẽ an ủi.
“Tớ… tớ cũng thích Minh lắm” giọng Trinh vang lên, cô bé vùi đầu trong lồng ngực ấm áp và vững chắc này, bao nhiêu cảm xúc che giấu bấy lâu được phát tiết ra hết thông qua những giọt nước mắt hạnh phúc. Trên đời này, chẳng có điều gì tuyệt vời hơn việc khi bạn thích người khác và người khác cũng đồng thời thích bạn cả.
“Ngoan… đừng có khóc… tớ cũng thích cậu mà” Minh nói bên tai Trinh, mũi cậu đang đặt trên mái tóc thơm lừng, thứ mà đã chẳng biết bao nhiêu lần cậu thật sự muốn chạm vào.
“Huhu… tớ không biết… cậu không nói gì cả… người ta… người ta… chờ biết bao lâu… huhu… dễ ghét…”
“Ngoan nào… tớ nói rồi… từ nay trở về sau, tớ sẽ chăm sóc cậu, hứa sẽ không làm cậu buồn đâu.”
“Thật nhé? Minh đừng lừa tớ đấy…”
“Dĩ nhiên rồi, cậu xinh đẹp đáng yêu thế cơ mà, ai nỡ làm cậu buồn chứ.”
Lúc này, Trinh ngẩng đầu lên, quẹt nước mắt rồi hỏi: “Tớ tin… mà sao, cứ có cái gì cứ chọc vào mông tớ ấy…”
Lời nói hơi ám muội khiến không khí vốn dĩ ngập tràn hạnh phúc bỗng trở nên nhuốm thêm chút sắc tố đen đặc.
Minh cứng họng, không biết phải nói thế nào với Trinh. Bởi hiện tại cơ thể của hai người sát rạt nhau, Minh đã có thể cảm nhận được thân thể nóng hổi của cô bạn học, kèm với đó là hai trái banh chết chóc đàn hồi phía sau lớp áo len. Chẳng những vậy, bờ mông tròn của Trinh đang ở trên đùi Minh, cái cảm xúc thật sự rất khó tả.
Nhìn ánh mắt tò mò, vẫn còn ngấn nước của cô bạn, Minh bỗng nuốt khan nước bọt, một thứ bản năng nào đấy đang ra lệnh cho cậu hãy hôn Trinh.
Thế mà, Minh không dám làm, việc tỏ tình thành công ngày hôm nay đã quá đủ, Minh sợ nếu bản thân quá nhanh thì sẽ khiến Trinh sợ hãi và có cái nhìn khác về cậu.
“Cái gì đấy? Cậu nhét gì ở trong hả?” Trinh lại hỏi.
Minh quẫn bách lắc đầu.
“Không, không có, tớ chẳng nhét gì ở trỏng cả… hay là… cậu ra… khỏi người tớ đi…”
“Không muốn, tớ thích cảm giác này… hay cậu không muốn ôm tớ?”
Trinh nói rồi vòng tay siết chặt Minh, cô bé dường như muốn ôm trọn cậu trai bằng tất cả tình cảm.
“Tớ thích ôm cậu… cậu thơm thế này cơ mà…” Minh vội đính chính, cũng khẽ siết cơ thể của Trinh.
Cô bé ngại ngùng cảm nhận sự ấm áp trào dâng trong cơ thể, Trinh không khen Minh nhưng cô bé cũng rất thích mùi hương đàn ông của cậu ta, chẳng biết bao nhiêu lần khi Minh chở cô đi học về, Trinh đã lén lút hít hà ngay phía sau cổ cậu ấy.
“Tớ… khen tớ làm tớ hơi ngại…”
Minh nhìn thấy gương mặt Trinh đã đỏ bừng từ cổ trở lên, có chút tâm tư quái dị đã bắt đầu nảy mầm trong não của chàng thanh niên mới lớn. Minh và lũ bạn học đôi khi cũng đã từng nói về chuyện quan hệ nam nữ, và từng có rất nhiều thằng nói với Minh rằng hôn được người con gái mình thích sẽ rất kỳ diệu.
Ý nghĩ đã trào dâng thì bắt đầu lan tràn như cỏ dại và không thể đuổi đi được. Minh cố dằn lòng xuống nhưng có lẽ con quỷ trong tưởng tượng đã chiến thắng vị thiên sứ tốt bụng.
Giọng nói trầm của Minh nhẹ nhàng thủ thỉ vào vành tai của Trinh: “Cậu… muốn… hôn… tớ không…”
“Ưm… hôn?” Trinh ngước lên, cô bé bất giác liếm môi mình, nước bọt khiến bờ môi vốn đã đỏ hồng tăng thêm đôi chút hấp dẫn.
Trinh tự cảm thấy bối rối trước câu hỏi của Minh, chẳng rõ điều này có quá nhanh hay không.
Gương mặt Minh rất dễ nhìn, cái nhan sắc xuất thần như diễn viên điện ảnh ấy luôn khiến Trinh cảm thấy mê đắm và trước kia, cô cũng thường xuyên nhìn lén cậu ấy trong giờ học. Cũng không thiếu những lần tâm tư thiếu nữ của cô gái mới lớn tưởng tượng ra những nụ hôn ướt át trong những giấc mơ mờ ảo.
Mọi thứ đã gần trong gang tấc, chỉ cần khẽ chuyển động thì đôi môi của cả hai sẽ chạm vào nhau.
Hơi thở nóng bỏng của cả hai hòa quyện lẫn nhau, đầu mũi cùng va chạm, cái chạm nhẹ bẫng chợt khiến cả hai cảm thấy giờ phút này những câu nói đã trở nên vô nghĩa. Chỉ có một nụ hôn mới có thể biểu đạt tất cả.
Và rồi, theo lẽ tự nhiên, cô gái nhắm mắt lại, đưa đôi môi đỏ mọng đến. Chàng trai siết chặt người yêu, đáp lại bằng tất cả nhiệt thành.
Hai đôi môi xa lạ tìm đến nhau, ban đầu thật trúc trắc, thật dại khờ và cả thật e thẹn. Nhưng chỉ lát sau đó, bọn họ đã tìm ra một điểm chung duy nhất, nụ hôn bỗng chốc trở nên ngọt dịu, gieo vào trong tâm hồn của hai đứa trẻ mới lớn một hạt giống mang tên hạnh phúc.
Đầu óc Trinh trống rỗng, hương vị từ đôi môi của Minh và mùi bạc hà khiến cô bé say mê, trải nghiệm lần đầu tiên quá tuyệt vời chỉ làm cô bé được đà phát tiết tất cả cảm xúc. Hai cánh tay vồn vã thít cơ thể cường tráng thật chặt, đến mức Trinh có thể nghe được rung động từ nhịp tim của Minh dù qua mấy lớp áo.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, chỉ hôn thôi đã bắt đầu trở nên không thể đủ.
Trinh vươn lưỡi ra ngoài, nhẹ nhàng chạm vào môi Minh. Chàng trai bất ngờ song rất nhanh cũng hé miệng, đón thứ xa lạ thâm nhập vào bên trong.
Khoái cảm khác lạ len lỏi trong cơ thể của cả hai khi chạm lưỡi vào đối phương, sự ướt át thấm đẫm tình cảm đọng lại trên đầu lưỡi của bọn họ. Trinh thêm say mê còn Minh xuất hiện sự tham lam, chàng trai chỉ muốn chiếm hữu đôi môi xinh đẹp của bạn gái, khiến thứ hấp dẫn ấy chìm sâu vào khuôn miệng của chính mình.
Nụ hôn đơn thuần bỗng trở nên thật hoang dại, mãnh liệt và tràn đầy cảm xúc. Bản năng trong cơ thể của cả hai người khiến đầu óc họ dần trở nên mụ mị, chỉ hận không thể trao cho đối phương tất cả.
Hơi thở lại càng dồn dập, thân thể nóng bừng lên, phía dưới Minh cứng càng thêm cứng, dựng thành một cái lều chạm vào bờ mông Trinh.
Trinh dĩ nhiên biết thứ trong quần Minh là cái gì, cô bé ngực bự cũng không hề ngây thơ chút nào. Cái khe hẹp giữa hai chân cô bé đang rỉ nước, từng giọt ướt át trào ra bên trong quần lót, len lỏi xuống bẹn khiến Trinh có chút ngứa ngáy khó chịu. Hơn nữa, cái áo len đen Trinh mặc đang phản chủ, nó như một cái lò hơi nước trùm lên khiến cô bé đổ mồ hôi liên tục.
“Minh này…” Trinh tách môi ra khỏi Minh, một sợi dây bạc vươn lại trong không khí, rồi cô bé khẽ nói: “Tớ… cảm thấy hơi nóng…”
Minh cười bảo: “Tớ nói rồi mà, trời hầm thế này mà cậu còn mặc áo len làm gì.”
“Ưm… tớ cởi nhé…” Trinh hỏi rồi đứng dậy, cô bé cố ý làm như thế, Trinh biết rằng bản thân sắp sửa không thể quay đầu nếu thực hiện điều này.
Minh nhìn Trinh trân trối, phần nào đó bên trong cậu không thể tin nổi, còn phần khác là cảm giác hưng phấn đến phát cuồng.
Dáng người Trinh cũng tương đối cao so với con gái cùng trang lứa, tầm một mét sáu trở lên, vòng một đẫy đà còn hơn cả những phụ nữ cho con bú song vòng eo thì lại thon gọn chỉ có đôi chút mỡ thừa, bờ mông thì càng khỏi phải chê, tròn lẳn cực kỳ hấp dẫn. Minh không thừa nhận bản thân rất thích ngắm trộm Trinh, tuy nhiên mọi số đo của cô bạn cậu đều rõ như lòng bàn tay.
Trinh đứng đó, hai tay bắt chéo kéo chiếc áo len lên, động tác thật sự chậm rãi. Minh nuốt nước miếng dõi theo như sợ lỡ mất điều gì.
Vùng bụng lộ ra, cái lỗ rốn xinh đẹp thoáng hiện, kế đến là làn da trắng mịn hút mắt chầm chậm hiển thị từng chút một mỗi khi chiếc áo dời lên trên. Minh thấy bên trong Trinh bóng loáng, mồ hôi đổ ra rất nhiều khiến nửa trên cơ thể Trinh là những dòng chảy nho nhỏ, lấp lánh trông thật mê người. Tiếp đó, đôi gò bồng đảo của nàng thơ cũng lộ diện, tuy nó vẫn e ấp nấp phía sau cái áo phông trắng nhưng những điểm nước đã hằn lên khuôn ngực và cả cái khe chính giữa. Minh không thể nhìn rõ mọi thứ nhưng chỉ chừng đó thôi đã khiến cậu sướng điên người, chỉ thiếu… đầu nhũ hoa… là sẽ đủ bộ.
Trinh ném áo len xuống đất, dù vẫn xấu hổ nhưng cũng cười thầm khi thấy Minh há hốc mồm. Cô bé lần nữa ngồi lên đùi Minh, nhoẻn miệng trêu: “Tớ đẹp không?”
“Đẹp! Cậu… đẹp lắm.” Minh nói, thiếu điều muốn chảy nước miếng. Mũi cậu đang bị một hương thơm nguyên thủy chiếm hữu, mùi thơm đến từ tóc Trinh xen lẫn chút vị mồ hôi đến từ cơ thể cô ấy – hương vị của một thiếu nữ mới lớn, gần giống như hoa lại cũng giống như rượu – tức là khiến người khác không tự chủ mà chìm sâu vào, mong mỏi khám phá hết chủ thể của mùi hương ấy.
Trinh ghé đầu vào tay Minh trong khi vòng tay ôm cậu ấy, bộ ngực phập phồng chạm lên lớp áo sơ mi trắng chẳng chút ngại ngùng. Dường như cả hai đã có thể cảm nhận rõ nhịp tim của nhau.
“Minh… cậu sẽ chịu trách nhiệm với tớ chứ?”
Minh gật đầu như gà mổ thóc, tên đã giương cung, không bắn thì chờ tới lúc nào, cậu ta bảo: “Tớ hứa, cả đời này sẽ chỉ yêu mỗi cậu thôi, tớ sẽ chịu trách nhiệm với cậu, tớ sẽ cưng cậu đến hết cuộc đời này…”
Trinh mỉm cười hạnh phúc, dùng bàn tay vẽ lên ngực Minh một chữ “ngốc” rồi dịu dàng mời gọi: “Vậy… làm người đàn ông của tớ nhé…”
Minh đáp lại bằng một nụ hôn, hai cơ thể lần nữa hòa vào nhau, vụng dại khám phá nhau… và mở ra trong tâm hồn nhau những chân trời mới lạ.
Điều Minh đã hứa, cậu ta làm được.
Chỉ có điều, cuộc đời tươi trẻ của Minh thật sự quá ngắn ngủi.
Trinh đã ba mươi sáu tuổi, còn người đàn ông của đời cô, vĩnh viễn ở tuổi hai mươi…