Phần 16
Hiện tại đã là mười một giờ tối, quán rượu vẫn rất nhộn nhịp.
Loan ngồi cạnh Phương, hai chị em đã tâm sự với nhau rất nhiều chuyện từ khi Quân rời khỏi.
“Chị Phương này, làm sao để cho đàn ông mê mình nhỉ? Nhan sắc em cũng không nổi trội gì lắm.” – Loan hỏi, trong khi nâng ly rượu đế cao lên nhấp môi, cô đã có chút say bởi vì uống hơi nhiều.
Phương híp mắt, quan sát Loan một thoáng mới đáp: “Chị thấy em ổn lắm, rất quyến rũ… Còn để đàn ông mê mình thì…” – Phương ghé miệng sát vào tai Loan, nói khẽ – “… làm tình giỏi là được cưng ạ.”
Loan thốt nhiên cảm thấy hai má nóng lên, cô ta khẽ cắn răng, hỏi tiếp: “Chị… nói thật?”
“Dĩ nhiên thật, đàn ông đều là một lũ có mới nới cũ, khi tìm được mối ngon hơn thì rất có thể họ sẽ muốn thử.” – Phương nhéo lên mũi Loan, tiếp lời – “Chỉ cần cưng làm chuyện đó giỏi, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ thì họ sẽ không bao giờ quên được cưng hết á…”
“Mà nè… cưng mất trinh chưa đấy?”
“Cái chị này, câu như thế cũng dám hỏi em?”
“Có gì mà không dám? Cưng ngại hả?”
“Em… em còn…”
Phương cười hì hì, vỗ lên mái tóc ngắn của Loan: “Nghĩ không ra đấy, trông cưng… thế này… chị không nghĩ cưng còn đâu…”
Lúc này, Loan mới chu môi bảo: “Em cũng không ngờ, người đẹp như chị mà nói chuyện lại tà đạo như thế đấy.”
“Chỉ nói cưng nghe thôi.” – Phương nhoẻn miệng cười – “Cưng hỏi thế vì muốn thằng Quân mê cưng mà phải không?”
“Em…” – Loan cúi đầu, cảm thấy hơi túng quẫn chẳng biết đáp ra sao, nói chung thì cô thật sự có ý như vậy, dẫu Quân vẫn chưa cho cô một câu trả lời rõ ràng song Loan vẫn muốn có được trái tim của cậu ta.
“Chia sẻ cho cưng một bí mật nhé, hình như thằng Quân nó có chuyện gì mà hôm nay trông buồn lắm… Hay là cưng… dùng thân thể an ủi cậu bé đi nhé.”
“Cái chị này…” Loan bóp vào vai Phương một cái khá mạnh.
Bà chị chỉ cười xòa, nhìn lướt qua màn hình điện thoại, sau đó đứng dậy – “Chị phải về rồi, cho chị thanh toán đi. Nếu mà Quân nó quay lại thì cưng tiếp nó giúp chị, được chứ?”
“Chị không chờ Quân hả?”
“Ừ, lâu quá, chị phải đi có việc rồi.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Loan tiễn Phương đến tận cửa, bà chị bước lên chiếc xe hơi màu đen đã chờ sẵn, vẫy tay chào Loan thông qua cửa sổ.
Loan cũng vẫy tay chào lại, chờ cho chiếc xe lăn bánh và dần khuất bóng trong màn mưa thì cô mới quay vào trong quán.
“Quân đi đâu nhỉ?” – Loan lẩm bẩm khi dọn dẹp những cái ly đã cạn đáy, ngay cạnh đó là một ly thủy tinh thấp vẫn còn nguyên, bên trong chứa chất lỏng màu xanh lục nhưng đá đã tan hết cho nên trông khá lõng bõng.
Loan vừa dọn dẹp vừa nghĩ linh tinh, song vẫn quyết định sẽ để nguyên ly nước của Quân, tuy đã trễ nhưng cô vẫn muốn chờ cậu ta quay lại.
Đột nhiên, một bàn tay đập lên vai Loan, cô giật mình quay đầu lại.
“Chị Phương đâu rồi hả chị?”
Thấy Quân, Loan vui ra mặt, cô mỉm cười đáp: “Chị Phương có việc nên về trước rồi, chị ấy nhờ em tiếp anh nếu anh quay lại. Mà, sao anh ướt như khỉ nhúng nước vậy? Không mặc áo mưa hả?”
Quân nhún vai, cười trừ – “Ly của em vẫn còn chứ? Chị dọn chưa?”
“Chưa đâu, anh uống đi, lạnh lắm không?” – Loan đưa cho Quân ly nước rồi dịu dàng hỏi như thật sự quan tâm. Trang phục của Quân hiện tại đã đẫm nước mưa, quần áo đều đen nên nhìn cũng chẳng rõ lắm song khuôn mặt đẹp trai của cậu ta đã tái nhợt, môi sắp chuyển sang cả màu tím.
“Cảm ơn chị! Em không lạnh đâu.” – Quân nhận lấy rồi leo lên cái ghế da, sau đó ngửa đầu dốc cạn ly cocktail đã tan hết đá xuống cổ họng. Chỉ sau một tiếng ực, cậu ta đã uống hết.
Loan trừng mắt nhìn Quân, cô nhạy cảm nhận ra cậu trai sau khi trở lại đã có tâm trạng rất không tốt. Như để chứng minh cho điều Loan đang nghĩ tới, Quân quay sang, lắc lư cái ly trống không rồi nói – “Cho em thêm ba ly nữa, hôm nay em muốn say.”
“… Eh, anh ổn không? Ba ly nữa là khỏi về luôn đấy.”
“Được mà, chị cứ lấy cho em đi…”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau đó, Loan chứng kiến Quân uống như điên như dại, cậu ta chẳng nói gì mà cứ dốc từng ly rồi lại từng ly vào bụng. Lại còn đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác như toa xe lửa nhả khói, điều này khiến không gian xung quanh Quân chưa khi nào vơi đi những màn khói mờ ảo. Ban đầu Loan còn chiều theo ý Quân nhưng cuối cùng cô cũng cảm thấy mọi việc đang đi theo chiều hướng tồi tệ.
Bởi vì vậy, Loan giật điếu thuốc khỏi miệng Quân, đồng thời đoạt luôn ly rượu mà cậu ta đang tính uống nốt.
Quân thẫn thờ nhìn Loan, giọng điệu hơi khó chịu – “Chị làm gì? Trả lại cho em.”
Loan trừng mắt nhìn Quân, nói rất nghiêm túc: “Anh đừng uống nữa, có chuyện gì từ từ nói. Anh say lắm rồi đấy.”
Quân vẫn cứng đầu, nói: “Chị mặc kệ em, em đang là khách, chị trả lại đây cho em.” – Nói xong Quân vươn tay ra muốn giật lấy ly nước, Loan rụt tay lại nhưng bởi động tác quá nhanh nên tuột tay khiến ly thủy tinh rơi xuống và rồi vỡ tan tành thành từng mảnh vụn.
Tiếng động khá lớn thu hút sự chú ý của những khách hàng và nhân viên quán, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Quân hơi ngẩn ra, sau lại thở dài, nhún vai thỏa hiệp: “Thôi được rồi, chị muốn đuổi khách thì em về đây. Tính tiền đi.”
Loan nhìn Quân, ánh mắt có chút giận vì giọng điệu lạnh lẽo của cậu ta, cô thở hắt ra một hơi, nói: “Anh đừng như thế nữa, nếu có chuyện gì thì cứ tâm sự với em, tự hành hạ bản thân mình như thế không phải là một phương pháp tốt đâu.” – Loan nói xong nhìn chòng chọc Quân, đưa điếu thuốc đã giật lấy lên môi, rít một hơi thật dài.
Khói trắng bốc lên từ đôi môi Loan, cô tiếp lời: “Còn nếu muốn uống, em với anh đi chỗ khác uống, rượu ở đây mắc lắm.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Loan xin ra ca sớm, sau đó cùng Quân tìm một chỗ khác để hai người có thể nói chuyện tự nhiên hơn. Bởi vì Quân vẫn chưa có bằng lái và đang trong tình trạng chếnh choáng cho nên cô ta đành phải đèo Quân trên chiếc xe tay ga cũ của mình.
Phía bên ngoài thì trời vẫn mưa không ngớt, từng giọt nặng trĩu trút xuống từ bầu trời đen ngòm. Màn mưa che lấp đi cả ánh đèn đường màu vàng, trên đường chẳng còn bao nhiêu người qua lại cho nên mọi thứ trông thật đìu hiu.
Hai người chạy xe dưới mưa, tấm áo cánh dơi Loan mặc cũng không thể che chở hết cho cả hai nên chẳng mấy chốc thì cơ thể của bọn họ đều đã ướt nhẹp. Mặc dù là vậy, nhưng Loan vẫn chưa tìm được bãi đáp tiếp theo, bởi các quán nhậu mà cô hay qua lại đều đã thống nhất đóng cửa (có lẽ vì trời mưa), còn những chỗ khác thì Loan lại cảm thấy quá mắc so với ví tiền của cô.
Mấy phút sau đó, Loan đành dừng xe trước một tiệm tạp hóa, hỏi Quân: “Mua bia về chỗ em uống? Anh thấy được chứ?”
“Tùy chị, em rỗng túi mà, chị chở đi đâu thì em đi theo đấy.” – Quân đáp rồi leo xuống xe, lúc này cậu ta đã bình tĩnh trở lại, cảm thấy có chút áy náy vì đã làm phiền Loan. Khi trên xe cô chị có lẽ rất lạnh, vì bờ vai cứ run rẩy liên tục lẫn khuôn mặt đã hơi tái.
“Ừm, vậy chờ em một lát.”
“Khoan đã! Tiền nè chị, em còn một ít.” – Quân nói xong thì lục túi, móc nốt gần trăm ngàn ra và đều đưa cho Loan. Sở dĩ cậu còn tiền vì chị Phương đã thanh toán hết hóa đơn quán rượu lúc nãy (hoặc chí ít thì Loan bảo thế).
Loan quay lại, nở nụ cười nói: “Coi như anh có lương tâm đấy.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Hai người sau khi mua mười lon bia và một ít đồ ăn vặt thì chạy đến nơi Loan cư trú tạm thời. Chỗ này là một dãy phòng trọ khá mới nằm gần trường đại học sư phạm, bởi lẽ chuyên ngành của Loan chính là nó. Nếu Loan không nói thì Quân cũng chẳng biết, hóa ra cô chị có vẻ ngầu này lại học sư phạm Lý, và cô có mong ước sẽ trở thành giáo viên vào một ngày không xa.
Loan dắt xe vào bãi nằm ngay bên mé phải của dãy trọ rồi dẫn Quân lên lầu, trên đường đi lên cầu thang cô còn nói: “Em có ở chung với một đứa nữa… anh đừng ngại nhé.”
Quân chỉ nhún vai, cậu cũng chẳng hiểu vì sao mà bản thân lại đồng ý về chỗ Loan ở, không rõ là trong lòng cậu mọc lên những ý định kỳ quái, hay là vì cậu đã quá buồn và thật sự cần người an ủi.
Phòng Loan ở nằm tít trên tầng ba, góc trong cùng, tốn vài phút thì hai người đã đến trước cửa phòng. Loan cúi xuống cởi giày ra trước, sau đó mới đẩy cửa phòng.
“Ủa? Sao cửa lại khóa?” – Loan tự hỏi, thông thường thì nếu bạn cô ở nhà thì sẽ không khóa mới phải, nhất là khi cô còn thấy ánh đèn trắng hắt ra từ bên trong.
Loan cũng không nghĩ nhiều, lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cửa.
Cánh cửa kim loại bị đẩy vào trong, Loan bước vào trước, Quân cũng nối gót đi theo.
Chợt, một thứ âm thanh chẳng hài hòa chút nào dội ngay vào màng nhĩ của hai người, bên trong phòng là tiếng rên rỉ mỹ miền của một người phụ nữ đang sắp sửa chạm đến đỉnh núi khoái cảm, kèm theo đó là âm thanh phành phạch của da thịt liên tiếp va chạm thân mật, có cả tiếng kẽo kẹt của căn gác lửng làm từ gỗ.
Loan và Quân cùng một lúc nhận ra chuyện gì, hai người đỏ mặt nhìn thoáng qua nhau rồi chẳng biết nên làm gì.
“Ahhh…” – tiếng rên lúc này cao vút, hai người trên gác có vẻ đã hoàn thành công cuộc chinh chiến. Loan giật mình, kéo tay Quân ra bên ngoài, trong chốc lát đã khóa cửa trở lại.
Cô đứng dựa lưng vào cửa, ái ngại nhìn Quân cười trừ.
“Bạn chị dữ thật đấy…” – Quân nhún vai một cái rồi thì thầm vào tai Loan khiến cô càng thêm đỏ mặt, lâu lâu mới dẫn người khác về mà không ngờ lại quá đúng lúc.
“Chờ một chút nhé, để cho bọn nó có thời gian mặc đồ…”
“Vâng, mà chị này… chị nắm tay em hơi chặt quá đấy.”
“Nắm một chút thì chết sao?” Loan hơi ngắt, lúc nãy vì hơi vội nên cô mới bạo gan, sau đó thì tự nhiên không muốn bỏ tay ra, bàn tay Quân khá ấm áp, mấy ngón tay lại mềm mại.
Quân cũng chẳng rút tay hay gì cả, cậu tự nhiên đưa mặt đến sát Loan, cô chị hiện tại đã cởi giày ra nên thấp hơn cậu một cái đầu.
Ánh mắt của hai người đối diện nhau, hơi thở hòa quyện gần trong gang tấc.
“Loan này… chị vẫn còn muốn quen em chứ?”
“Hmm… sao tự nhiên…” – Loan hơi bối rối, điều này có chút đột ngột.
“Em không biết nữa… chỉ là em cảm thấy chị đối xử với em tốt quá.”
Lúc này, Loan mới ngộ ra, có lẽ Quân đang buồn và đúng lúc cô ở cạnh cậu, hơn nữa là Quân đã say, đôi mắt cậu có chút mê ly, hơi thở thì nồng nặc mùi rượu.
Cô nghĩ một lát, rồi đưa một ngón tay lên môi Quân, khẽ bảo: “Em muốn, nhưng mà… chỉ hy vọng anh và em tìm hiểu lẫn nhau thôi. Nếu anh thật sự yêu thương em… thì hãy ở bên cạnh em… có được không? Em không muốn trở thành người thay thế cho ai cả, cũng không muốn làm đồ chơi của anh. Em thật sự thích anh nhưng mà cái em cần là một trái tim chân thành. Anh hiểu ý em chứ?”
Quân gật đầu, cũng cảm thấy Loan nói có lý, cậu hiện tại vẫn lưu luyến bóng hình cô giáo, thật sự chưa sẵn sàng để quen một ai cả.
“Được mà, vậy em sẽ tìm hiểu chị nhé. Em cũng không rõ nữa.”
Loan vuốt ve má Quân, cười bảo: “Mọi thứ cứ để tự nhiên nha. Nhưng xưng hô thì sửa lại đi, em không muốn làm chị của anh mãi đâu…”
Quân hơi ngẩn ra vì nụ cười vui vẻ của Loan, chẳng hiểu sao cậu thấy cô chị trông thật dễ thương. Quân cúi đầu có chút ngại, sau đó mới lẽn bẽn nói: “Hiểu rồi, anh sẽ đổi xưng hô.”
“Hì hì, thế thì vào nhậu thôi. Tụi nó chắc thay đồ xong rồi. Để em gọi cho nó.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Hơn một giờ sáng, Quân đột nhiên giật mình tỉnh giấc.
Hiện tại cậu đang nằm trên tấm đệm tại gác lửng, bên tay trái cậu chính là Loan. Cô chị đã say giấc với tư thế rất xấu, một chân gác lên bụng Quân và hai tay thì ôm lấy cánh tay cậu, đồng thời cũng tựa đầu lên vai. Hơi thở nồng mùi bia nhưng khá ấm của cô ấy phả vào má trái Quân trong gang tấc, mơ hồ cậu còn ngửi được cả chút hương thơm còn vấn vương trên mái tóc cô chị.
Về phần người bạn cùng phòng của Loan tên là Huệ và người yêu của cô ta (Danh) thì hai người họ nằm tít trong góc trên một tấm đệm khác.
Cả bốn người đều trải qua một bữa nhậu thật vui vẻ, từ không quen mà trở nên thân thiết sau những câu chuyện chém gió banh nóc về cuộc đời cũng như mấy trò đùa vô thưởng vô phạt. Quân nhớ mang máng hình như bản thân đã say mềm người rồi nghêu ngao hát như một thằng hâm dở, sau đó thì tìm đến chị “huệ” tại nhà vệ sinh, kế đến là bò lên cầu thang bằng cả bốn chân rồi nằm gục trên đệm với đầu óc mông lung mơ hồ.
Lý do Quân tỉnh dậy là bởi vì cảm thấy khát nước, hơn cả là quá nóng khi Loan cứ rúc vào người cậu. Tuy là vậy nhưng Quân không biết nên làm sao để rút tay ra và đã nằm như thế được chừng mười phút.
Sở dĩ có điều này vì chả hiểu như thế nào mà cả cánh tay trái của Quân đã bị Loan kẹp chặt, cả bàn tay có vẻ như đã ở chỗ mà nó không nên chạm vào.
Không gian tối om chẳng có chút ánh sáng, ngay trên đầu nằm của Quân mặc dù cũng có một cái cửa sổ song bởi vì trời vẫn mưa nên mặt trăng đã bị che lấp.
Khẽ cựa quậy một chút, Quân bó tay đành chịu, cậu không thể ngờ rằng Loan tựa như con mèo nhỏ, dùng móng vuốt cố sống cố chết bấu chặt cậu mà chẳng muốn thả ra. Quân cũng không dám động đậy mấy ngón tay bởi vì cái cảm giác có chút quái dị, nếu như cậu không nhầm thì tay cậu đang chạm vào đũng quần của Loan, có chút cảm giác không rõ ràng lắm về vết hằn của cái thứ “hấp dẫn” nằm đằng sau lớp lụa mát lạnh ấy.
Quân vẫn nhớ sau khi Loan thay đồ thì diện một bộ pijama màu xanh lá may bằng vải trơn, đại khái thì thay vì nét quyến rũ thường thấy thì cô chị trông đáng yêu và nhí nhảnh hơn đôi phần.
Đang không biết phải làm thế nào, thì lúc này Quân lại nghe thấy tiếng động lạ.
“Em này, làm chút…”
“Ơ… em buồn ngủ… cái Loan nó nằm kế bên…”
“Buồn ngủ gì… dưới này chảy nước cả rồi thây… yên tâm, Loan với thằng kia ngủ rồi…”
“Không mà… em ngại lắm… đừng nghịch nữa…”
“Làm chút nha… anh thèm…”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Tiếng nói chuyện nghe rõ mồn một, có lẽ vì bóng tối đã bao trùm đôi mắt cho nên thính giác được tăng cường, hoặc có thể vì không gian quá kín kẽ, mấy người nằm cách nhau cũng không xa.
Quân dĩ nhiên nhận ra rằng cái cặp đôi kia vẫn chưa ngủ mà đang tìm cách chim chuột nhau. Bà Huệ chống cự đúng kiểu lả lơi cho có, ngược lại còn kích thích thêm con sói đói trong người tên Danh với cái kiểu phản kháng yếu ớt đấy.
Rất nhanh sau đó, trong bóng tối mờ ảo là những tiếng động khe khẽ như có như không, tiếng ma sát giữa hai cái lưỡi ướt át với nhau, âm thanh vang lên từ sự đụng chạm da thịt, có thể là chút âm điệu toát ra từ cổ họng khi hai người nọ đang ngấu nghiến kích thích đối phương.
Dù không hề cố ý song Quân vẫn đoán được hành động mà hai người kia đang thực hiện. Có lẽ những ngón của Danh đã chạm vào vùng kín của Huệ, mạnh mẽ móc ngược lên trên khiến cô ta bất giác cắn môi rên rỉ. Còn Huệ cũng không vừa, dùng ngón tay thọc vào quần người yêu rồi mân mê cái thứ cứng ngắc ấy.
Quân dĩ nhiên đã xem phim heo, trải nghiệm cũng kha khá nhưng chưa khi nào cậu cảm thấy kích thích như lúc này. Bởi vì bên tai cậu là hai “người quen” đang xơi tái nhau, ngoài cái cảm giác chân thực đến khó tả thì cũng không thiếu cảm giác hoang đường và có đôi chút khó tin.
Huệ là một cô gái khá dễ thương có gương mặt ưa nhìn. Và bởi vì là người đồng bào nên cô ta sở hữu làn da đen rất đặc biệt cùng hàm răng trắng ởn và mái tóc rễ tre xoăn tít, mỗi khi cô ta nhoẻn miệng trông cũng khá xinh, lại còn có ánh mắt đen láy biết cười tựa như vầng trăng khuyết. Về phần Danh thì Quân chẳng chú ý mấy song tên đó khá xấu, chỉ được mỗi cách nói chuyện duyên dáng là gây ấn tượng mạnh.
Vừa nghĩ đến hai người họ thì Quân lại liên tưởng đến vụ việc đang diễn ra ngay tại chỗ. Cô chị Huệ đáng yêu đang bị chà đạp dưới bàn tay điêu luyện của Danh, tiếng lép nhép mỗi lúc một mạnh bạo cùng tiếng rên có phần mỹ miền như để chứng minh thêm cho điều ấy.
“Từ… từ thôi… em… chịu không được… đái ra mất…” – Cái câu này không khác gì quả bom vọng bên tai Quân, cái sự biến thái này thật quá sức tưởng tượng, cậu chưa khi nào nghĩ rằng làm tình lại kèm cả cái việc tiểu tiện dơ bẩn ấy. Mà cũng không đúng, Quân nhớ bản thân cũng đã từng xem phim heo có cảnh diễn viên nữ xì ra nước trắng, hình như lúc ấy cậu cảm nhận được bản thân thấy phấn khích chứ không phải là kỳ thị.
Danh chẳng nói chẳng rằng mà có vẻ động tác còn nhanh hơn cả, Quân căng tai nghe và dần mường tượng ra hình ảnh vi diệu khi thằng cha đút mấy ngón tay vào chỗ hiểm của Huệ, móc cua một cách cục xúc lẫn nhiệt tình. Có lẽ là hận không thể chơi tan nát cái chỗ hiểm ẩm ướt, nóng hầm hập ấy.
“Thôi… thôi mà… ahhh… hahhh… đừng… đừng…”
“Em đái mất… ahh… ahh… ahh… đừng… đừng…”
“Thôi… thôi mà… ahh… ahh…”
Giọng nói như van lơi như khẩn cầu của Huệ chỉ để đổi lại bằng những động tác mạnh mẽ hơn, Danh có lẽ vờ như chẳng nghe thấy, đầu ngón tay càng thêm mạnh mẽ.
Như một lẽ tất yếu, dung nham đã dâng trào lên đến đỉnh núi thì đương nhiên là phải tràn ra bên ngoài. Huệ “ahh” một tiếng ầm ĩ đến mức mất kiểm soát. Ngay sau đó thì tiếng “xè, xè” lẫn “tóc, tách” đã vang lên.
Quân có cảm giác thằng em của mình như muốn nổ tung, trải nghiệm đầy kích thích đang diễn ra trong đầu cậu bằng trí tưởng tượng. Huệ có lẽ đã cong cả cơ thể, phần mu nâng lên thật cao và phóng những tia nước ra bên ngoài. Còn Danh, chắc sẽ hớn hở vì đã làm người yêu sướng đến mức nước bắn tung tóe.
Không gian thoáng im lặng một chút, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ, cùng với đó là âm thanh nước chảy tí tách ra đệm, có thể là đã tràn xuống dưới cả sàn gỗ.
Quân cũng chẳng rõ lắm, dù sao thì mưa vẫn còn rơi ở bên ngoài, thi thoảng âm thanh lộp bộp trên mái nhà cũng làm loãng đi đôi chút thứ mà cậu muốn nghe.
Mà điều đó cũng không hề quan trọng, vì lúc này thằng em của Quân đã sừng sững nhổm dậy bên trong chiếc quần jean. Thứ đó đã cứng ngắc như đá, đến mức như Quân cảm thấy có chút đau đớn, cậu vẫn là trai tân và chưa bao giờ cảm thấy kích thích như lúc này.
“Chả lẽ mình phải quay tay?” – Quân tự hỏi rồi cũng có chút thèm, bản năng bên trong cậu đã bị hai con người kia đánh thức, hơn cả thế là hiện tại Loan đang nằm kế bên cậu. Bộ ngực không áo lót của cô chị thi thoảng cọ xát vào cánh tay Quân, còn hơi ấm và hương thơm đến từ thân thể mềm mại ấy thì chắc chẳng cần phải bàn thêm nữa.
Nghĩ đến đây, cánh tay phải còn tự do của Quân chuyển động, nhẹ nhàng đưa xuống háng, len lỏi qua cặp giò của Loan vẫn gác trên bụng cậu.
Ngay lúc này, bất chợt bên tai Quân vang lên một âm thanh khe khẽ: “Muốn em giúp không?”
Quân giật mình, song rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Cậu tròn mắt nhìn gương mặt Loan đã ngẩng lên từ lúc nào. Cô chị bỗng mở mắt ra, đôi môi xinh thoáng nhúc nhích.
“Em giúp anh nhé… Ôi… cứng thế này rồi cơ à?”
Trong bóng tối mờ ảo ấy, lại có thêm hai hơi thở dần trở nên nặng nề.