Cô giáo Trinh – Phần 15

Phần 15
“Sao mà… nó dựng nhanh vậy?” – Trinh tỏ ra ngạc nhiên, người yêu vừa mới xuất tinh mà không ngờ nhanh như thế đã cứng ngắc.
Minh gãi đầu, bảo: “Anh cũng không rõ… chắc là do em xinh quá đấy.”
“Oh… em xinh thật không?”
“Thật!”
Minh nói xong thì kéo người Trinh lại gần, để cô bé ngồi lên đùi cậu. Cô gái dang hai chân, chỗ hiểm đã tiếp xúc với thằng em của Minh. Dù là thông qua một lớp quần, Trinh vẫn cảm nhận được sự ấm áp và cương cứng đến từ thứ đó.
Lúc này, Minh trở nên chủ động, hôn lên môi Trinh, đầu lưỡi của hai người lại quấn vào nhau một cách ướt át. Cậu ta dần cũng không khống chế nổi bản năng, bởi vì bàn tay đã bắt đầu tìm đến ngã ba thần bí của cô gái.
Đầu ngón tay Minh vuốt ve háng Trinh, cảm giác trơn láng, mát lạnh của vải, hơi chút cợn của những sợi lông xoăn hằn lên lớp quần lót và cả đôi chút ẩm ướt bởi vì Trinh đã chảy rất nhiều nước.
“Em ướt ghê ha…” – Minh nói thế khi hai người tách lưỡi ra khỏi nhau.
Mặt Trinh lúc này càng đỏ hơn, trong ánh mắt biết cười là cả một khát khao cháy bỏng. Cô gái thổi một hơi bên tai Minh, khẽ nói: “Ừm… em nứng á…”
Chỉ một chữ “nứng” nhưng lại khiến Minh thêm phấn khích, đây là lần đầu tiên cô bé vốn hay ngại này nói lời gợi dục như thế. Chàng trai lần nữa chiếm đoạt đôi môi của cô bé, cũng trở nên mạnh mẽ hơn mà cọ xát những ngón tay vào cái mu cao đầy gợi cảm của Trinh.
Nước nhờn cứ thế ứa ra, những đường nét của thứ tạo vật xinh đẹp ấy hằn rõ lên lớp vải mỗi khi Minh ép chặt tay vào. Thế rồi, cậu cũng không thể chờ thêm được nữa. Minh vén tà áo trước của Trinh qua một bên, kéo lớp chun quần ra một khoảng rồi nhét luôn bàn tay vào trong.
Da thịt mềm mại, xúc cảm vô cùng tuyệt vời, chỉ một lúc đã lấp đầy đầu óc của chàng trai. Minh vẫn tiếp tục mút lưỡi Trinh với đôi mắt nhắm tịt, cậu để bản năng điều khiển những ngón tay đã len lỏi đến nụ hoa ngay chính giữa.
Thật sự rất nhiều nước, dâm thủy của cô gái chảy ra tràn trề, thấm ướt cả quần lót.
“Ahh” – Trinh rên nhẹ bên tai Minh, cô bé ghì chặt người yêu, muốn nhiều hơn nữa.
Minh dĩ nhiên hiểu ý, cậu bắt đầu hết sức nhẹ nhàng với việc mơn trớn hai bên cái mép bụ bẫm, chơi đùa với những cọng lông đen mọc bất quy tắc. Sau đó, mới đưa đầu ngón giữa chạm vào hột le của Trinh – thứ trồi ra ngoài mỗi khi cô bé hứng tình, rồi miết nhẹ chỗ ấy.
Trinh sướng đến mức chẳng thể hôn nổi nữa, cô bé tách lưỡi ra khỏi miệng Minh, thở dồn dập bên tai cậu ta rồi liếm lỗ tai Minh tựa như một con mèo nhỏ.
Minh lúc này mới đút hai ngón tay vào luôn bên trong, bởi quá nhiều chất bôi trơn nên điều này khá dễ dàng. Cùng lúc, cậu đưa lưỡi liếm nhẹ vành tai cô bé, sau dần chuyển xuống cái cổ xinh đẹp của Trinh.
“Ahhh… ahhh… em sướng… ahhh…” Trinh bất giác rên rỉ, cô bé cảm nhận rõ hai ngón tay của người yêu đang ngọ nguậy bên trong cơ thể mình, mân mê giữa mép thịt nóng hổi, thi thoảng lại chạm đến sâu bên trong khiến cô bé sướng đến tê người.
Minh cũng không làm mạnh, mà thật nhẹ nhàng bởi cậu vẫn biết chỗ ấy của phụ nữ tương đối nhạy cảm, cậu chỉ muốn giúp cô nàng dễ thương này sung sướng nhất có thể.
Lát sau đó, Minh bắt đầu dành sự chú ý của cậu cho cặp ngực đồ sộ ngay trước mặt, Trinh có một bộ ngực to không hợp với tuổi, tròn như trái banh, tuy có chút hơi xệ nhưng vẫn đàn hồi và hấp dẫn lắm. Cậu điều khiển miệng mình, di chuyển xuống, chạm đầu lưỡi lên ngực Trinh.
Cô bé hiểu ý bạn trai, bèn tự mình vòng tay ra sau để kéo khóa xuống, sau đó lại tự cởi áo ra. Cũng không cởi hẳn mà chỉ kéo xuống non nửa, để lộ làn da trắng và cả chiếc áo lót tinh khôi trông khá thuần khiết.
Trinh mỉm cười rồi cởi nốt áo nhỏ.
“Ngực em đẹp lắm!” Minh thành thật nói, cặp ngực lớn của người yêu thật sự rất tuyệt vời, vừa to vừa tròn lại chẳng quá lệch, đầu nhũ hoa nằm chính giữa, hồng hào lạ thường.
Trinh nói: “Em muốn anh… liếm ngực em…” – chẳng biết là do men bia hay do điều gì khác mà cô bé đã thốt ra những từ ngữ thật dâm dục, chẳng giống với Trinh ngày thường.
Minh nhìn biểu cảm trên mặt Trinh, rõ là cô bé đã say, cậu cười bảo: “Muốn anh… liếm chỗ nào khác nữa không?”
Trinh nâng đầu Minh lên, nhìn thẳng mặt cậu ta rồi nói khẽ: “Muốn! Ngốc ạ…”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Ngay sau đó, Minh để Trinh nằm xuống giường, còn bản thân cậu thì leo lên người cô bé. Cậu ngắm người yêu một lúc, cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn khi có thể sở hữu một vưu vật mê người đến nhường này.
Minh bắt đầu công việc với một nụ hôn nhẹ lên đầu nhũ hoa bên trái của người yêu, còn bên phải lại bị bàn tay của cậu chăm sóc. Ngực Trinh quả nhiên mềm, lại có cả hương thơm hấp dẫn, trong nhất thời đã khiến Minh thấy thích. Cậu cứ thế một bên liếm láp cho cô bé, bên còn lại xoa xoa nắn nắn, mơn trớn cặp vú mà một bàn tay cũng chẳng thể bao trọn.
Trinh thả lỏng cơ thể, để mặc người yêu chơi đùa, cô bé nhắm mắt tận hưởng từng chút cảm giác âu yếm nhẹ nhàng mà Minh đem lại. Chốc sau, những tiếng rên rỉ gợi cảm đã toát ra từ cổ họng cô bé.
“Ahhh… ahhh…” – Trinh cứ ậm ừ như vậy, khẽ biểu đạt khoái cảm sung sướng của bản thân. Ở hiện tại thì trên ngực cô thật sướng, hai đầu ti cương cứng được Minh chăm sóc hết sức nhiệt tình bằng đầu lưỡi, đôi khi có chút mát lạnh lẫn chút ít nhồn nhột. Còn phần dưới, hai ngón tay của Minh vẫn đang ở bên trong Trinh, nhịp điệu va chạm đã tăng dần đều theo thời gian, càng lúc càng nhanh và mạnh.
Trinh sướng phát điên, bàn tay búp măng của cô bé bất giác siết chặt ga trải giường.
Minh lúc này cảm thấy đã nghịch đủ, cậu ngừng lại không liếm ngực Trinh nữa mà hơi chồm dậy, rút tay ra khỏi chỗ hiểm rồi dùng tay cởi quần của người yêu.
Lớp quần lụa và cả quần lót rất nhanh đã rớt xuống đất.
Trinh hơi ngại, bởi vì ánh mắt rực lửa của Minh đang ngắm nghía bộ vị mẫn cảm của cô. Cái ánh mắt tựa như một con sói thèm khát đang chứng kiến con mồi ngay trước mặt.
“Nhìn… kỹ thế anh… anh thấy miết rồi mà…”
Minh hơi giật mình, thoáng hoàn hồn rồi nói: “Vì nó đẹp quá… anh nhìn bao nhiêu lần cũng không thấy đủ.”
Điều Minh nói là thật tâm. Cái lồn của Trinh thật sự rất đẹp, bởi vì nó trông bụ bẫm và cực kỳ hồng hào, hai mép vẫn còn khít rịt và cái hột le nho nhỏ trông rất dễ thương. Hơn cả thế, hiện tại cái âm đạo của cô gái đang chảy nước nhờn, chảy đến tận lỗ hoa phía dưới, và tô điểm cho cái chỗ ấy là một hàng lông dài xoăn ở hai bên và cả phần đỉnh.
Đó là còn chưa nói đến bộ dạng hiện tại của Trinh. Nửa thân trên của cô nàng vẫn còn lại tà áo dài dù bộ ngực trần trụi, còn phía dưới lại là cặp chân dài hút mắt, thẳng tắp, chẳng có lấy một vết sẹo hay vết muỗi đốt. Vả lại, cô bé đang siết hai chân vào nhau vì ngượng, điều đó khiến cho cái lồn lẫn nụ hoa khi ẩn khi hiện đầy hấp dẫn.
“Anh… liếm cho em nhé…” – Minh hỏi rồi nuốt khan nước miếng, chắc chẳng có thứ gì vi diệu hơn khi nhìn thấy Trinh như hiện tại, một phần vẫn là nét e ấp, trong sáng khi mặc lên người chiếc áo dài thiên thanh, phần còn lại thì lõa lồ như một người đàn bà khát cầu dục vọng.
“Ưm…” – Trinh hơi gật đầu rồi nhắm mắt, cô cũng nghe nhỏ Hồng nói rằng được đàn ông liếm chỗ ấy cũng rất tuyệt. Tuy là muốn thử song trong lòng cô gái nhỏ cũng hơi hồi hộp, lại có phần ngại ngùng vì cái chỗ tiểu ấy rất dơ bẩn, cô cũng sợ rằng Minh sẽ không chịu làm điều ấy dùm cô.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Trinh cũng rất mong chờ, thật là cực kỳ mâu thuẫn.
Minh đưa hai tay đến, tách đùi cô bé qua hai bên rồi cứ thế úp đầu vào.
Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thứ này cận cảnh như vậy, nó đã bóng nhẫy bởi nước nhờn, cái lỗ be bé xinh xinh chính giữa thoáng co lại như cô bé đang căng thẳng. Minh nhìn rõ cả từng giọt nước đang rỉ ra, và cả cái lỗ hơi sẫm màu phía dưới. Ngoài ra, cậu còn ngửi được một mùi hương thoang thoảng, có chút ngọt dịu lại xen lẫn ngai ngái hơi nồng.
Nghĩ đến điều biến thái mà bản thân sắp thực hiện, Minh bất giác nuốt nước bọt. Cậu đưa mặt đến sát hơn nữa, hơi thở nóng nảy phả lên hạt đậu nhỏ xinh, còn cái lưỡi khỏe khoắn thì chỉ cách “bữa tráng miệng” một chút xíu.
Lẽ đương nhiên, sau khi điều chỉnh xong thì ngay lập tức Minh liếm lên chỗ ấy, cảm nhận dư vị trên đầu lưỡi.
“Ôi, vị nó ngon hơn mình nghĩ.” – Minh nghĩ thầm rồi làm thêm lần nữa, liếm dọc từ dưới lỗ lên tận đỉnh mu.
“Ahhh…” – Trinh chợt kêu lên, khoái cảm trào dâng nháy mắt khiến cô bé mụ mị đầu óc, cô có cảm giác đầu lưỡi của người yêu đã chạm vào chỗ ấy, liếm láp chỗ dơ bẩn đó cho cô theo cách hết sức nhẹ nhàng, hơn cả là hơi thở ngày càng trở nên dồn dập của Minh cứ phả vào cái lỗ của cô.
Trinh siết chặt ga, hai chân bất giác đưa bổng lên trời, đầu ngón chân co quắp với cái háng dạng ra hết cỡ. Cô bé chưa bao giờ nhận được khoái cảm này trước đây, nó sướng hơn tất cả những gì Trinh có thể mường tượng, cái cảm giác như sự sung sướng đang tỏa ra từ chỗ hiểm, lan tỏa đến khắp các tế bào trên cơ thể và điểm cuối của nó là đầu óc đã trống rỗng của Trinh.
Minh làm càng mạnh thì cô bé lại càng thấy sướng, thế rồi cô bé đổi sang nắm tóc người yêu, vò nhẹ trên mái đầu với mong muốn được nhiều hơn nữa.
Minh cứ thế, xì xụp dưới háng người yêu, đầu lưỡi vận động hết công suất. Ban đầu cậu còn nhẹ nhàng, giữ kẽ chỉ liếm láp xung quanh. Sau đó thì không thể nhịn nổi nữa mà mạnh bạo hơn. Cái lưỡi ướt lúc này đã chui vào bên trong lỗ lồn, mò mẫm rồi đảo liên hồi, tiếp đến lại đưa ra rồi thụt vào thật mạnh.
Nước ra ướt nhẹp, cả nước sướng của Trinh hòa cùng nước miếng của chính Minh. Cậu trai cứ bú mút cho người yêu bằng tất cả sức lực, bất chấp đám lông xoăn đang chọc vào mũi cậu, cũng có một vài sợi đã bị rụng ra ngoài. Cũng bất chấp nốt việc đôi khi sẽ không như ý mà liếm cả cái lỗ chúm chím kia hoặc khó thở bởi bị cô bé ấn đầu.
Âm thanh rên rỉ của Trinh ngày càng to hơn, âm điệu dâm đãng văng vẳng bên tai Minh như muốn át cả tiếng mưa bên ngoài. Cậu dĩ nhiên không thấy phiền mà ngược lại ra thêm sức, tựa như muốn chinh phục nơi sâu thẳm của cô bé dưới cái lưỡi mềm mại của cậu.
Có lẽ, Minh đã thành công với điều này, bằng chứng là Trinh đã lên đỉnh ngay khi cậu nhấp một cú thật mạnh vào trong. Cơ thể cô bé cong lên, bấu vào vai cậu thật chặt. Cùng lúc ấy, là một vị đạo mằn mặn lạ lùng tràn vào miệng cậu.
Tư thế được giữ nguyên như vậy một lúc, cô bé sau cùng mới buông Minh ra, bủn rủn nằm trên giường với vẻ mặt thỏa mãn, hơi thở dồn dập còn trên làn da trắng đã xuất hiện những giọt mồ hôi tinh mịn.
“Thích không cô bé.” – Minh vuốt lên mái tóc Trinh với vẻ cưng chiều, nhìn ánh mắt hài lòng của cô bé mà cũng cảm thấy hài lòng.
“Em thích… sướng lắm…” – Trinh đáp, sau cô lại nhìn tới củ khoai cứng ngắc của Minh.
Trinh đưa tay chạm vào nó, những đường gân thật khỏe mạnh, cô mỉm cười, lại mời gọi: “Anh này… em còn muốn!”
Minh gật đầu – “Tuân lệnh thưa công chúa! Hiệp sĩ của nàng đã sẵn sàng ra trận.”
“Vậy thì… đến đây anh yêu… đụ… em đi…”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Ngoài trời bỗng nhiên đổ cơn mưa tầm tã, Trinh ngồi bên bậu cửa sổ, một chân buông thõng xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn ra màn mưa trắng xóa bên ngoài.
“Mưa… Hình như, năm ấy cũng mưa to như thế này.” – Trinh tự thì thầm, bất giác đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi rồi chợt nhận ra điếu thuốc đã tàn từ lúc nào.
Cô cười trừ, rút từ gói ra một điếu khác rồi châm lửa.
Trinh ngẩng đầu lên nhả khói thuốc, cảm thấy thật trống rỗng.
Cô đã chuyển đến một phòng trọ khác nhưng chẳng có tâm trí dọn dẹp gì, mọi thứ vẫn rất ngổn ngang với rất nhiều hộp giấy đặt khắp nơi. Cô cũng chẳng mở đèn mà đã ngồi hút thuốc từ chiều, trên bậu cửa là một cái gạt tàn vương vãi đầu lọc, ly cacao nóng thì chỉ còn lại chút cặn.
Trinh cũng không hiểu bản thân muốn gì, sau khi từ chối và để lại lá thư cho Quân thì cô cảm thấy rất buồn, một nỗi buồn thấu tâm can cứ len lỏi trong tâm trí cô, biến trái tim đã nát nhừ càng thêm mệt mỏi. Trinh cũng đã khóc sau khi dọn đến nơi này, nhưng có lẽ hiện tại cô đã khóc cạn cả nước mắt, thậm chí còn chẳng thể rơi thêm một giọt lệ.
“Chết tiệt! Mình điên mất thôi.”
Trinh nói rồi tự vò tóc mình, cô day day cái trán nhức nhối của bản thân. Quân và Minh quá giống nhau, cô luôn tự hỏi rằng bản thân thích là ai nhưng cũng không tìm ra đáp án. Hình bóng của Quân trong tâm trí cô dần dần đã thay thế Minh, hay cũng có thể nói rằng hình bóng ở hiện tại đã hợp với hình bóng trong quá khứ làm một.
Có đôi khi, Trinh ở bên cạnh Quân mà ngỡ như người đang đứng trước mặt cô chính là Minh, và cô bất giác cũng sẽ cho rằng bản thân vẫn là người con gái ngây thơ năm nào.
Chợt, bên tai Trinh vang lên tiếng cộp cộp khiến cô giật mình. Sau khi lắng tai nghe một lát thì Trinh nhận định rằng có ai đó đang gõ cửa phòng mình.
“Chắc là bác chủ nhà.”
Trinh nói thầm rồi đi qua một bên lấy áo khoác để mặc thêm, bởi vì hiện tại trên người cô đang là váy ngủ bằng lụa.
Dò dẫm trong bóng tối một lát, cuối cùng Trinh cũng bật điện thành công rồi đi ra ngoài mở cửa.
Tuy nhiên, người tìm cô không ngờ lại là người cô chẳng muốn gặp nhất.
Cánh cửa bật mở, Trinh thoáng sững sờ khi thấy Quân đang đứng ngay trước mặt. Cậu bé mặc áo mưa ni lông, trang phục đã ướt đẫm nước. Vẻ mặt hơi tái xanh có lẽ vì lạnh, nhưng ánh mắt thì hiện lên nét mừng rỡ.
“Em… em làm gì ở đây?”
“May quá, thật sự là cô.” – Quân vui vẻ reo lên, cậu cuối cùng cũng đoán đúng, sau khi mò mẫm hết trên những trang Facebook cho thuê phòng thì cũng tìm ra Trinh. Lẽ dĩ nhiên là gọi điện thẳng cho chủ nhà và dò hỏi xem dạo gần đây có cô gái nào từa tựa như Trinh hỏi thuê phòng không. Vẻ ngoài của Trinh thì rất nổi bật, cho nên Quân chỉ hỏi một lúc là đã tìm được địa chỉ chính xác.
Tuy nhiên thì cậu vẫn sợ thất vọng nếu như Trinh không có ở phòng, may mắn thay là ông trời ủng hộ cậu.
“Em làm gì ở đây?” – Trinh hỏi lại, cô cố tỏ ra thật khó chịu.
Quân gãi đầu, nhìn khuôn mặt Trinh thông qua ánh đèn le lói của hành lang, đành nói: “Em muốn tặng cô cái này.” – Nói đoạn, cậu đưa cho Trinh chiếc bánh kem mà bản thân đã chọn. Chiếc bánh được gói kỹ bên trong hai lớp túi bóng, cũng không bị ướt bởi mưa.
Trinh ngạc nhiên, gằn giọng đáp: “Cô không nhận đồ của học sinh. Em đem về đi.”
“Ơ… Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết…” – Trinh nói như không kiên nhẫn, quay lưng muốn bước vào phòng.
Quân thấy thế, kéo tay Trinh lại, nói luôn: “Nhưng hôm nay sinh nhật cô, em chỉ muốn tặng cho cô một chiếc bánh kem thôi ạ.”
Lúc này, Trinh quay đầu – “Cô ghét bánh kem, em tự đem về đi.”
Quân chẳng hiểu ra sao, cố nói: “Nhưng mà…” – nói rồi cậu vẫn cố gắng kéo tay Trinh.
Đột ngột, Trinh vùng vẫy hất tay Quân khiến cậu lỡ đà, đồng thời cũng tuột tay làm rơi chiếc bánh kem trên mặt đất.
“Em…” – Quân vẫn muốn nói thêm thì đó thì hành động tiếp theo của Trinh khiến cậu sửng sốt. Cô giáo giận dữ bước đến, ngay sau đó dẫm mạnh lên chiếc bánh trên đất.
Một cái “bộp” rất khẽ nhưng chẳng khác nào tiếng búa tạ đánh vào trái tim Quân. Cậu sững sờ không dám tin vào hai mắt, lời nói ra đến miệng cũng nghẹn lại.
“Cô cảnh cáo em. Đừng đến đây tìm cô nữa! Đừng thêm một lần nào nữa!”
Giọng nói lạnh lùng của Trinh kéo Quân về lại thực tại. Sau đó, cô giáo chẳng thèm liếc mắt nhìn Quân một cái nào, đi vào phòng và đóng của một cái rầm mạnh bạo.
Quân nhìn về phía cánh cửa, rồi lại cúi đầu nhìn xuống cái bánh kem đã nát bấy trên mặt đất, hình con hổ làm bằng đường đã gãy làm đôi. Chẳng hiểu vì lý do gì, Quân bất giác rơi nước mắt.
Vì sao? Vì sao? Cô Trinh lại đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Trinh ở đằng sau cánh cửa, cổ họng nghèn nghẹn, dùng tay che đi khuôn mặt để ngăn cho nước mắt trào ra. Tuy nhiên, cô không thể làm được.
Những tiếng nấc nghẹn ngào cứ như vậy vang lên, Trinh cảm thấy lồng ngực đau nhói khi những giọt nước trào ra khóe mắt. Cô tàn nhẫn với Quân, nhưng cũng là tàn nhẫn với chính bản thân cô.
Quân khiến cô rất vui khi cậu ấy xuất hiện với một chiếc bánh kem để chúc mừng sinh nhật cô. Nhưng điều đó cũng khiến cô càng thêm đau lòng khi phải phũ phàng từ chối cậu bé với một cách tuyệt tình nhất.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Mưa vẫn rơi, từng giọt xối xả mát lạnh cũng chẳng thể nào xoa dịu đi hai tâm hồn vụn vỡ. Chỉ có điều, tiếng mưa rơi trên mái nhà cũng thành công che đậy đi tiếng nức nở, chẳng ai biết được đối phương đã rơi lệ vì mình.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Chờ đến khi tiếng bước chân mạnh mẽ nện lên cái cầu thang kim loại xa dần thì Trinh mới lén lút mở cửa, ngó ra bên ngoài dò xét.
Quân đã rời đi.
Trinh chờ thêm chút nữa rồi mới khom người đi tới, thò đầu ra ngoài ban công để quan sát. Cô thấy Quân xách theo chiếc bánh tặng cô xuống dưới đường, tiện tay vứt tạm vào xe đẩy rác bên cạnh rồi mới leo lên chiếc Grab đã chờ sẵn.
Bóng lưng thất thiểu đầy buồn bã của cậu học trò tội nghiệp cứ vậy khuất dần ở phía xa, trong màn mưa trắng xóa lẫn ánh đèn vàng nhập nhòe.
Đến lúc này, Trinh mới chạy vội xuống cầu thang, cô cũng chẳng mặc áo mưa gì mà cứ vậy lao ra đường, chạy đến bên cạnh chiếc xe rác.
Trinh bịt mũi bởi mùi vị quá kinh dị, song vẫn cố bám vào thành xe, chúi đầu để tìm lại chiếc bánh kem.
Mất một lát thì Trinh cũng tìm thấy, cô cầm nó qua một bên né xa mùi vị kinh tởm của rác, sau đó mới mở ra xem.
Nó vẫn được gói ghém kỹ càng trong mấy cái túi xốp, song đến khi Trinh tìm thấy thì nó đã nát vụn, bánh kem vốn mềm mại đã tan tành, các họa tiết trang trí cũng đều đã xô lệch, gãy vỡ. Trinh biết bản thân đạp không mạnh như thế, mà bởi vì Quân đã trút giận lên nó, bên ngoài vẫn còn lại dấu giày của cậu bé.
Trinh thẫn thờ nhìn con hổ vàng bằng đường chỉ còn lại một nửa đầu. Sau đó, cô dùng ngón tay, quết một ít kem đưa lên miệng.
Mùi vị thật sự ngọt ngào, tan chảy ngay trong miệng.
Trinh lại òa khóc, mút ngón tay như một đứa trẻ giữa màn mưa lạnh giá.
“Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em thật sự xin lỗi… Em đã ăn rồi… nó ngon lắm… ngon lắm…”

To top
Đóng QC