Cô giáo Trinh – Phần 14

Phần 14
Năm đó, vào ngày sinh nhật năm Trinh vừa tròn mười chín tuổi.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Trời mưa tầm tã, màn trời bên ngoài trắng xóa, âm thanh lộp bộp của những giọt mưa đập lên mái nhà nghe vui tai như một bản nhạc không lời.
Bên trong một căn phòng trọ khá ọp ẹp, Trinh ngồi sát cửa sổ, bàn tay chống cằm nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt là một niềm hạnh phúc rất khó diễn tả. Cô ngó xuống sân để xe, nơi có một hàng những chậu cây cảnh tươi tốt và mấy chiếc xe máy đang đắm mình trong màn mưa, rồi lại nhìn về phía cánh cổng trắng gỉ sét, chờ Minh trở về.
Phòng Trinh cũng khá nhỏ, chỉ đủ diện tích để một chiếc giường, tủ quần áo bằng vải và một cái bàn học cũ, cũng không có nhà vệ sinh hay thậm chí là bếp ăn trong phòng. Trinh chỉ đặt tạm một cái bếp gas trên đất, bên cạnh để ít gia vị nấu nướng. Gia đình Trinh không giàu và Minh cũng chẳng có tiền, hai người đành thuê một căn phòng trọ giá rẻ để sinh hoạt và theo học đại học. Cái may mắn ở chỗ này thì chính là ông chủ cũng khá thoải mái khi cho phép nam nữ ở cùng nhau.
Trên người Trinh đang mặc áo dài – vì cô học trường sư phạm – và đó cũng là trang phục đẹp nhất của cô ở thời điểm hiện tại. Chiếc áo lụa màu thiên thanh cổ chữ V đặc biệt duyên dáng, trên hai tà không có họa tiết kèm theo, có cánh tay dài và khóa kéo ở sau lưng, được mặc kèm cùng với quần satin màu trắng.
Trinh rất quý bộ áo dài này vì nó chính là món quà cha đã tặng cho cô vào đúng hôm tốt nghiệp cấp ba, chỉ được cô bé mặc vào những dịp đặc biệt. Hôm nay là một ngày như vậy, Trinh muốn ăn mặc thật tử tế, chụp lại và gửi bưu điện cho cha xem để ông biết rằng con gái ông vẫn rất ổn ở nơi đất khách quê người.
Bên tay phải Trinh là một tách sữa nóng mà Minh đã pha cho cô trước khi cậu ra ngoài mua đồ. Hai người đã thống nhất với nhau rằng hôm nay sẽ chỉ có hai người để ăn mừng cùng nhau, còn bạn bè thân thiết thì sẽ mời họ vào dịp cuối tuần.
“Minh đi lâu thật.” Trinh lẩm nhẩm, cô bé đã chờ đến mức sốt ruột, bởi mưa quá lớn nên Trinh đã đề xuất rằng Minh đừng ra ngoài. Nhưng anh chàng vẫn cố chấp bởi đã đặt một chiếc bánh kem xinh đẹp để dành tặng Trinh.
Mấy phút sau đó, Trinh hơi nóng lòng và dần trở nên lo lắng, cô bé đang muốn gọi cho Minh để hỏi tình hình thì chợt nhìn thấy bóng dáng cậu ta đã xuất hiện ở cửa.
Minh khoác trên người chiếc áo mưa ni lông đã rách bươm, dưới chân đi dép lê lệch xệch, trên tay thì lại cầm một hộp bánh khá to lớn được bọc kỹ càng, cùng với mấy cái túi đen. Anh chàng mở cửa cổng rồi chui vào trong, chốc lát đã leo lên cầu thang đi đến phòng.
Trinh ra mở cửa, nhìn bộ dáng như con chuột lội nước của Minh thì vừa bực mà vừa hạnh phúc.
“Em đã nói anh đừng đi rồi mà. Bánh kem để mai cũng được.”
Trinh tuy nói thế nhưng rất nhanh đã nhận lấy bánh kem và mấy cái túi từ tay Minh, giúp cậu cởi chiếc áo mưa rách rồi dùng một chiếc khăn lông để lau những giọt nước còn đọng trên gương mặt cậu ta. Cô bé lau rất cẩn thận, từ mặt xuống vai rồi đến cả tay, dịu dàng tựa như một người vợ hiền thục.
Minh mỉm cười, bảo: “Báo cáo công chúa, nhiệm vụ đã hoàn thành. Hạ thần đã thành công đem bánh kem về cho người.”
Trinh nhoẻn miệng, ngắt: “Anh cứ chọc em… em mà là công chúa gì chứ?”
Minh bước vào, khẽ hôn lên vành tai Trinh rồi thủ thỉ: “Em chính là công chúa của anh. Vả lại… em trông xinh đẹp như thế này cơ mà… thay đồ lúc nào thế?”
Hành động của Minh khiến Trinh hơi ngại. Hai người dù quen nhau đã lâu, cũng đã thân mật cá nước nhưng dẫu sao da mặt Trinh vẫn hơi mỏng, cô chỉ là con gái mới lớn, sự e ấp và ngượng ngùng vẫn còn đó.
“Cái anh này… cứ chọc người ta hoài thôi…”
“Hì hì, em xinh quá mà.” – Minh lại khen khiến hai má Trinh đỏ hồng. Vẻ e lệ thật sự rất kiều diễm. Cô bé hiện tại đang ở trong thời kỳ đỉnh cao của sắc đẹp, tựa như một đóa hoa hồng tuyệt mỹ đã hoàn toàn trổ mã. Làn da trắng phối cùng ngũ quan hài hòa trên khuôn mặt trái xoan. Ánh mắt biết cười, má lúm đồng tiền, hay cánh mũi cao tuyệt đều là sự phối hợp hoàn hảo. Cho dù Trinh chỉ tô thêm chút son môi đỏ tươi nhưng cũng đã quá đủ để phô diễn trọn vẹn nhan sắc khuynh đảo ấy.
Chẳng những vậy, tà áo dài trên người Trinh còn khiến cô thêm phần hiền thục, thùy mị. Người đẹp vì lụa là để ám chỉ kẻ khác, còn Trinh, cô bé chính là hiện thân cho câu nói “lụa đẹp do người mặc” – dáng người Trinh thật sự là tuyệt phẩm. Bộ ngực đồ sộ, ngạo nghễ dù đang bị bó chặt trong lớp áo ngực và ẩn mình đằng sau lớp lụa mềm mịn. Vòng eo thon gọn, phẳng lỳ khiến chỗ tà áo được may khít ở phần eo thêm phần thuận mắt. Bên dưới, dù đôi chân thẳng tắp đã bị chiếc quần lụa che khuất nhưng bù lại bờ mông vểnh cao của cô bé lại được dịp thể hiện. Tà áo phía sau cũng chẳng thể che lấp được sự hấp dẫn của đường cong chết người ấy.
Trinh hôm nay không đi giày, để chân trần, gót sen hồng hào, cổ chân còn đeo thêm một chiếc lắc bạc mà Minh đã tặng.
Ánh mắt ngắm nghía, tràn đầy tính xâm lược của Minh khiến Trinh thêm ngại, nhưng phần lớn thì cô lại có cảm giác hạnh phúc. Chẳng người phụ nữ nào không thích ánh mắt này cả, ánh mắt vừa khao khát, vừa thương yêu, lại tràn đầy sự cưng chiều và tình cảm.
“Nhìn em… miết vậy, anh vào phòng đi đã chứ…” – Trinh bảo, rồi kéo tay Minh.
Cậu trai gãi đầu, hơi lúng túng, cho dù đã bên cạnh nhau khá lâu nhưng đôi khi Minh cũng thất thần trước nhan sắc của bạn gái. Có đôi khi cậu rất lo lắng, sợ chẳng thể giữ được Trinh bên cạnh, hồi cấp ba cô đã xinh, lên đại học còn xinh đến kinh khủng.
“Anh nghĩ gì vậy? Bộ không thích em mặc đồ này hay sao?”
“Đâu có, em đẹp lắm. Có phong cách cô giáo rồi đấy. Hì hì. À, anh có mua thêm cái lẩu bò, chờ mãi mới xong nên về hơi trễ.”
“Ừm, thế anh có muốn đi tắm sơ không? Để em hâm lại. Ôi, anh còn mua cả bia hả?”
“Hì, mua để chúc mừng công chúa đó. Hôm nay không say không về nhá.”
“Thôi đi ông tướng, nhà ở đây rồi anh còn muốn về đâu nữa? Mà anh phải đi tắm đi, dơ là tối em cho ngủ dưới đất đó.”
Minh gật đầu, đưa tay lên trán kiểu chào cờ rồi trêu: “Tuân lệnh! Thưa người đẹp.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Trinh và Minh ngồi đối diện nhau dưới đất, trước mặt họ là một nồi lẩu đuôi bò đang sôi sùng sục, ăn kèm với mì trứng và rất nhiều rau tươi. Mé tay phải là chiếc bánh kem màu trắng, trang trí hình một con hổ màu vàng khá đáng yêu theo phong cách hoạt hình, bên trên đã được cắm sẵn mấy cây nến nhỏ. Phía tay trái là mười lon bia, một tô đá đập vụn và hai cái ly thủy tinh.
Không gian bên trong căn phòng chật hẹp thật sự rất ấm áp, mặc kệ màn mưa trắng xóa lạnh lẽo vẫn còn rơi xối xả bên ngoài. Phối hợp với điều đó, là những bản nhạc tình cảm phát ra từ một chiếc Radio cũ mà Minh dành dụm mãi mới mua được.
Hai người vừa nói chuyện vừa dùng bữa. Chủ đề luôn xoay quanh cuộc sống hàng ngày của họ.
Minh rất giống người chồng mạnh mẽ, ngoài giờ học thì cậu vất vả làm thêm các công việc thời vụ bên ngoài. Từ phục vụ, rửa chén, rửa xe đến cả khuân vác – miễn là có tiền thì cậu không chê bao giờ. Minh xông xáo bên ngoài, đôi khi đến tận mười giờ đêm mới quay về, khoảng thời gian ngắn ngủi còn dư lại thì cậu đều dành cho Trinh.
Còn Trinh, cô bé không đi làm thêm mà ở nhà lo toan cơm nước, giặt giũ hoặc chăm sóc cho Minh, rất giống hình mẫu của người vợ tần tảo.
Hôm nay, cũng là một dịp hiếm thấy để hai người có thời gian tâm sự với nhau, tiếng cười nói vui vẻ xoay quanh bữa ăn, phảng phất như không muốn dừng lại.
Đến khi đã ăn xong thì đến màn thổi nến và chụp ảnh. Minh đội cho Trinh một chiếc mũ chóp bằng giấy màu vàng, có quai mảnh kéo xuống cằm. Sau đó, cậu giơ chiếc máy ảnh cất công mượn được rồi chỉ Trinh tạo dáng.
Cô bé ngồi xếp hai chân, lưng thẳng và để vạt áo dài che phía trước, bàn tay nâng cái bánh kem lên, mỉm cười rất vui vẻ.
“Đúng rồi! Em tạo dáng đẹp lắm. À, nâng cái bánh đến trước một tẹo. Được rồi, cứ như thế, như thế…”
Minh chụp liền tù tì cả chục tấm ảnh cho đến khi hết cuộn phim mới dừng lại. Cậu cảm thấy cô người yêu chụp góc nào cũng thấy đẹp, cứ muốn chụp mãi.
Trinh lúc này mới buông bánh kem xuống.
Minh nhoài người tới, dùng bật lửa thắp nến. Sau đó, cậu đứng dậy, với tay tắt đèn.
Trong phòng chỉ còn mấy ánh nến lung linh, và chút ánh sáng còn lại từ lò cồn.
“Em ước đi công chúa! Người ta bảo trong ngày sinh nhật nếu thành tâm ước thì điều ước đó sẽ trở thành sự thật.”
Trinh gật đầu, nhắm mắt rồi nghiêm túc chắp hai tay. Lát sau, cô mới thổi tắt nến. Trinh cũng không cho Minh biết điều cô ước là gì, bởi vì đã nói ra thì điều đó sẽ không trở thành sự thật.
Minh cũng không hỏi, mở đèn trở lại, chuyển sang ngồi xuống cạnh Trinh. Bữa tiệc sinh nhật coi như kết thúc mỹ mãn… tiếp theo…
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
“Anh này… muốn em hả?” Trinh hỏi, trong lòng hơi chút hồi hộp, Minh đang ngồi tựa lưng vào cô, hơi thở dồn dập của cậu ta phả vào vành tai cô, mùi men bia và cả mùi vị đàn ông nồng nàn cũng khiến Trinh có chút thèm.
“Em biết mà…” – Minh đáp, cậu đặt mũi lên gáy người yêu, hít hà mùi hương thơm phức. Trên cơ thể Trinh luôn có một hương thơm rất đặc biệt, đơn thuần là mùi cơ thể chứ cô bé cũng không thường dùng nước hoa. Cái mùi ấy có lẽ là vị thơm nhất thế gian, như hoa lại như rượu, tràn ngập sức trẻ thời thanh xuân.
Minh say mê cảm nhận, ánh mắt nhìn khuôn mặt xinh xắn của Trinh gần trong gang tấc, cô bé đã uống chút bia nên má đã đỏ như ráng chiều, còn ánh mắt sau cặp kính cận có chút mê ly thảng thốt.
“Em thật đẹp!” Minh khen, dùng mấy ngón tay vuốt nhẹ lên má Trinh, những cái chạm thật khẽ như cậu đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật quý giá.
Trinh mỉm cười, đầu hơi cúi xuống che giấu chút tâm tư xao động. Cô bé đang nhớ đến những câu nói hôm qua của nhỏ Hồng – bạn thân cô – “Tao nói nghe nè… cái chỗ đó của đàn ông có thể dùng miệng nữa đấy… tuyệt vời lắm.”
Tự nhiên nghĩ đến chuyện đó, khiến Trinh càng thêm ngại, nhưng chẳng hiểu sao cô lại nuốt nước bọt một cách bất giác. Hai người cũng chưa có nhiều kinh nghiệm làm tình, và có đôi khi sẽ bỏ qua vài thứ.
Minh đột nhiên đưa đầu đến trước, hai cái mũi khẽ chạm vào nhau, và miệng thì đã ở trong gang tấc. Trinh bỗng giật mình, nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai của người yêu rồi liếm đôi môi đã có chút khô khốc.
Hơi thở họ đan xen vào nhau, ai cũng cảm nhận rõ khao khát trong mắt đối phương, mùi men nồng nàn khiến cho cảm giác càng thêm tăng tiến.
Thế rồi, Trinh ôm Minh, hôn lên môi cậu, bàn tay cô siết chặt cơ thể chàng trai, ép sát vào nhau đến mức có thể nghe được cả nhịp tim đập.
Minh để tay ra sau lưng Trinh, vuốt ve lên xuống rồi chạm vào gáy cô bé, nghịch những sợi tóc mai đằng sau cái cổ trắng ngần. Cùng với đó, cậu cũng cảm nhận được vị ngọt ngào trên đầu lưỡi, một cảm giác đầy hạnh phúc đã lấp đầy tâm trí.
Hai người hôn nhau cuồng nhiệt, một nụ hôn kiểu Pháp ướt át say lòng cứ thế diễn ra, môi kề môi, lưỡi kề lưỡi, quấn quýt lấy nhau, chạm vào nhau bằng tất cả những gì có thể. Mặc cho nước miếng ứa ra khỏi khóe miệng, cũng mặc kệ cảm giác đau nhè nhẹ nếu một trong hai có động tác hơi mạnh. Chỉ biết, họ đã thành tâm trao nhau tất cả, tất cả những gì trân quý nhất của bản thân.
Bàn tay của Minh chợt chuyển lên phía trước, mò mẫm trên đôi gò bồng bảo của Trinh. Cậu xoa nhẹ bầu ngực, cả năm ngón tay xòe ra như muốn bao trọn cặp vú to lớn ấy. Xúc cảm quả nhiên rất tuyệt vời, dù là cách một lớp lụa mát lạnh cũng không che giấu được sự đàn hồi mơn mởn.
Trinh như bị kích thích, nuốt chửng cả lưỡi Minh vào miệng mình, mút nó càng thêm cuồng nhiệt. Bàn tay búp măng của cô bé cũng trở nên không thành thật, cô mơn trớn lồng ngực cường tráng của người yêu, cảm nhận những múi cơ khỏe khoắn.
Cơ thể của cả hai càng lúc càng trở nên nóng hơn, có lẽ họ đã cần nhiều hơn là những cái hôn.
Trinh tách lưỡi khỏi Minh, nhoẻn miệng khiến cái lúm đồng tiền di chuyển, nói khẽ: “Lên giường anh nhé.”
Minh gật đầu, kéo Trinh đứng dậy, hai người nắm tay bước về phía cái giường phủ ga hồng đặt sát góc, tạm mặc kệ bãi chiến trường trên sàn nhà.
Cô bé kéo Minh ngồi xuống giường, còn bản thân thì lại quỳ hai chân xuống đất.
Minh đang thắc mắc, thì Trinh nói: “Minh… em muốn… thổi… thổi nến…”
“Hửm?” – Minh nhìn gương mặt đỏ bừng của Trinh, cậu chợt hiểu ý cô bé, máu nóng trong người bất giác sôi lên sùng sục. Minh thật sự vẫn luôn muốn Trinh làm điều đó cho cậu nhưng cũng không dám nói vì Trinh vốn rất e thẹn, một phần cũng là vì chẳng nỡ. Tuy nhiên, nếu người yêu chủ động thì lại là chuyện khác.
Minh lại vuốt lên gương mặt Trinh, hỏi: “Em chắc không? Nếu em không muốn thì… cũng không sao. Đừng vì chiều anh mà…”
Trinh ngẩng đầu lên, cắt ngang lời Minh – “Em muốn như thế… em chắc.”
Minh nhìn Trinh, ánh mắt toát lên sự cưng chiều. Cậu khẽ vén mái tóc của người yêu qua một bên, ngắm gương mặt xinh xắn đang ở trước bộ phận nhạy cảm của cậu.
Cô bé bắt đầu thực hiện bằng cách cởi quần của Minh ra, hiện tại cậu ta chỉ mặc một chiếc quần thun lửng nên cũng khá dễ dàng.
Cái quần lót màu đen bó sát xuất hiện, thằng em đã cứng ngắc, những đường nét dữ tợn hằn hết lên lớp quần.
Trinh ngắm một lát, rồi quyết đoán kéo luôn quần lót của Minh xuống.
Thằng nhỏ cứng cáp dựng đứng như cột cờ, cái đầu khấc đỏ hồng đang rỉ ra những giọt nước trong suốt. Hàng lông đen tua tủa và những mạch máu căng phồng trên thân khiến nó tăng thêm phần dữ dội.
Ngón giữa của Trinh chạm nhẹ lên đỉnh, nhẹ nhàng chuyển động.
“Cái của anh… dễ thương thật.” – Gu của cô bé cũng có phần quái, đối với cô thì thằng em Minh thật đáng yêu, bởi vì nó luôn hồng một cách lạ lùng.
Minh mặc cho người yêu nghịch, chỉ cười trừ – “Anh không nghĩ dễ thương là cách để miêu tả nó đâu.”
“Kệ em… ngốc.” Trinh chu môi bảo rồi cũng di chuyển đầu mình đến trước.
Thằng em Minh chỉ cách môi cô một chút xíu, Trinh ngửi được mùi sữa tắm từ nó, có thể là Minh đã rửa rất kỹ càng.
Ngay lúc này, tự nhiên cô bé thấy hơi ngại, lần đầu làm việc này không thật sự dễ dàng. Cô cũng không biết bản thân có làm tốt không, và dù sao việc ngậm cái thứ này cũng kiểu hơi kỳ cục.
Minh thấy vẻ dằn xé của Trinh, không hối thúc mà nói: “Công chúa… em có muốn anh làm điều này với em không? Liếm cái chỗ…”
“Hmm… anh không chê dơ sao?”
Minh lắc đầu, nói: “Không đâu, em cũng đang không chê anh đấy thôi. Mà… anh rửa kỹ lắm rồi đó.”
Lời Minh nói và vẻ mặt của Minh khiến Trinh phì cười, cô cảm thấy sự ngại ngùng đã vơi bớt.
Trinh mở miệng, chậm rãi thè lưỡi ra ngoài rồi từ từ chạm vào cái đầu đỏ hồng. Cảm giác trên đầu lưỡi thật thú vị, thứ đó thì ra lại khá mềm, cũng rất căng.
Minh hơi nghiến răng, tận hưởng cảm giác xa lạ trào dâng. Thứ khiến cậu khoái nhất là cái cảnh tượng được trực tiếp nhìn Trinh làm việc hư hỏng. Trang phục trên người cô bé là tà áo dài duyên dáng, nhưng cái miệng và bàn tay thì lại… Cả cái khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng của cô nữa, trông vừa ngại, vừa thèm lại thêm chút hứng thú mờ ảo.
Trinh nhạy cảm nhận ra Minh rất thích chuyện này, và vì sự tiếp xúc ban đầu khá tốt nên cô bé cũng mạnh dạn hơn hẳn. Cái lưỡi mềm mại không xương được cô bé điều khiển, đưa đẩy qua lại trên đầu khấc, nếm sạch những giọt nước rỉ ra. Sau đó, cô bé liếm dọc xuống thân dương vật, thoáng cảm nhận những đường gân hỏa bạo.
Vốn nghĩ điều này khá kỳ cục nhưng Trinh lại phát hiện bản thân dần trở nên thích thú, cô bé có cảm giác khá vui vẻ khi được chăm sóc người yêu và ngắm nhìn gương mặt đê mê trong khoái cảm của Minh. Hơn cả thế, Trinh cũng thấy việc này cũng làm cô hứng hơn, bằng chứng là chỗ kín của cô bé đã chảy nước, và hai đầu nhũ hoa thì dần có cảm giác ngứa.
Trinh càng liếm thì lại càng thích, động tác của cô bé trở nên nhanh hơn. Cái lưỡi lên xuống liên hồi khiến nước bọt chảy ra rất nhiều, chốc sau đã bao trùm hoàn toàn của quý của cậu trai.
Đột nhiên, Trinh dừng lưỡi ngay trên đầu khấc, ngay sau đó đã há miệng ra, muốn nuốt trọn cây xúc xích.
Hơi khó khăn một chút vì cái đó của Minh cũng tương đối to, nhưng dẫu sao cuối cùng cô bé cũng đã đưa được nó vào miệng, không phải lút cán mà chỉ đến non nửa thân.
Minh sướng đến tê dại, lần đầu cậu có cảm giác phê đến nhường này. Miệng Trinh rất tuyệt, đôi môi đỏ au bao trùm lên thằng em cậu, đưa nó vào trong một không gian ướt đẫm và lại rất khít. Cậu bất giác nắm tóc Trinh hơi chặt, ánh mắt nhìn cô tựa như cổ vũ.
Cô bé cũng không làm người yêu thất vọng, thật sự là đang thổi nến. Bờ môi đáng yêu của cô bé cọ xát với cây gậy thịt nóng hầm hập, lên lên xuống xuống theo nhịp điệu. Còn cái lưỡi, cô bé cũng cố gắng lạo xạo ngay bên trong để Minh thêm sung sướng. Đã vậy, Trinh còn tỳ hẳn ngực lên đùi Minh, hai cái bánh bao lắc lư theo động tác của cô bé.
Minh cuối cùng buông tay khỏi tóc Trinh, hai bàn tay cong lại như vuốt chim rồi chộp vào ngực cô bé từ dưới lên, xoa nắn thứ đó liên hồi. Minh cũng biết em người yêu thích cậu nghịch đầu ti, cho nên cậu cũng rất ra sức bằng cách đôi khi sẽ nhéo tại chỗ đó. Cho dù cặp vú vẫn còn đang ở trong áo dài, nhưng việc ma sát bên ngoài lớp vải mềm mịn vẫn là rất thích thú.
Tuy thế, cậu trai dần cũng chịu không thấu sự nhiệt tình của người yêu. Lần đầu làm chuyện này của Trinh, tuy cũng có những lúc răng cô bé chạm vào khiến cậu hơi nhói nhưng phần nhiều thì vẫn rất là sung sướng. Việc được một người đẹp quỳ xuống bú cái thứ chết tiệt kia cho bản thân, cái thỏa mãn trong tâm hồn còn vượt trội hơn nhiều sự sướng khoái đến từ cơ thể.
Chẳng những vậy, Trinh còn đang chổng mông khá cao, tư thế đã thay đổi từ quỳ sang đứng khụy chân. Nếu như muốn, Minh hoàn toàn có thể vươn tay đến bờ mông tròn của cô bé, phát động tấn công từ phía sau.
Minh vừa nghĩ đến đây thì đã có cảm giác bản thân thật sự muốn xuất tinh, cậu có lẽ sắp phải đầu hàng dưới khuôn miệng xinh xắn của cô công chúa nhỏ.
“Em… anh bắn mất…” Minh gượng nói, thật quá khó để chịu đựng.
Trinh hơi nhả ra, đáp khẽ: “Em… cho phép anh… bắn… trong miệng em…” – ánh mắt cô bé hiện nét cười, có chút dâm dục ẩn hiện bên trong.
Kích thích dồn với kích thích, câu chốt sau cùng của Trinh như cọng rơm sau cuối đè chết lạc đà. Minh làm thế quái nào mà nhịn được, còn chưa kịp chờ Trinh lần nữa ngậm thứ đó thì thằng em cậu đã giật giật, bao nhiêu tinh hoa cứ thế ồ ạt phóng ra.
Trinh bất ngờ, cũng không hành động gì mà để mặc Minh thoải mái bắn phá.
Từng chút chất lỏng đặc sệt bay ra khỏi nòng súng, lên mặt Trinh, lên tóc Trinh, và dĩ nhiên là lên cả bộ trang phục trân quý của cô.
Cơn sướng đến nhanh và đi cũng rất nhanh, Minh áy náy nhìn Trinh, nhìn vẻ nhớp nháp trên tà áo của cô bé thì nói: “Anh xin lỗi… anh nhịn không được…”
Trinh nở nụ cười tươi, khẽ gạt một ít tinh hoa dính trên má lên đầu ngón tay, rồi đưa thẳng vào miệng – “Không sao… cũng ngon…” – cô bé mút tay mình với vẻ say mê, lần đầu tiên cô bé ăn thứ này của Minh, chẳng ngờ là cũng khá được.
Mình nhìn Trinh, ánh mắt ngây dại như không thể tin được. Có lẽ cậu nên định nghĩa lần nữa về bạn gái của mình. Cô bé này… phóng khoáng hơn cậu đã nghĩ.
“Nhìn gì chứ… em đã thổi nến xong rồi đấy… Vậy, anh có muốn ăn bánh kem không? Màu xanh dương… thì thế nào?” – Trinh nói, khuôn mặt chẳng còn chút gì gọi là ngại, ánh mắt gợi tình nhìn Minh khẽ đung đưa, và bờ môi quyến rũ thì đã thốt nên những câu mời gọi.
Minh nuốt khan nước bọt, nhìn bạn gái xinh đẹp trong tà áo dài với chút tinh trùng của chính cậu còn đọng lại trên trang phục.
Thế rồi, thằng em Minh lại dựng lên, cậu đã sẵn sàng cho cuộc chiến kế tiếp.

To top
Đóng QC