Cô giáo Trinh – Phần 13

Phần 13
Chiều hôm đó, ngay sau khi vừa tan học thì Quân đã chạy đến ký túc xá để tìm Trinh. Cậu vẫn mong chờ một lời giải thích từ Trinh, đồng thời trong lòng vẫn nuôi một chút hy vọng.
Quân thở hồng hộc ngay khi đến nơi, mồ hôi thấm ướt cả áo sơ mi trắng. Thế nhưng, trước mặt cậu là một căn phòng trống không, cửa mở toang, bên trong không còn chút đồ đạc nào. Chỉ có một cỗ mùi hương thơm dịu vẫn còn đọng lại, như chứng minh rằng từng có người ở đó.
Quân đi vào, nhìn quanh một lát thì phát hiện một tờ giấy được đặt ngay ngắn trên bàn cạnh cửa sổ. Chút ánh sáng còn lại của buổi chiều tà hắt vào, khiến lòng cậu có chút run rẩy.
Cậu bước từng bước chân loạng choạng tiến về phía cái bàn gỗ cũ. Nhặt tờ giấy lên và chăm chú xem.
Nét chữ xinh đẹp, nắn nót đập vào mắt Quân, trên tờ giấy trắng vươn lại những vết nhòe, tựa như người viết đã rơi lệ trong khi đặt bút.

‘Gửi Quân.
Chị biết em sẽ đến đây, chị xin lỗi vì đã đánh em trước lớp… chị… chị… thật sự xin lỗi…
Xin em, đừng cố gắng tìm chị nữa… cũng đừng cố gắng nữa…
Tình cảm của em… chị hiểu, nhưng chị không thể… đáp lại…
Chồng chị đã tỉnh… chị sẽ quay về… với… anh ấy…
Xin lỗi… xin lỗi… chúng ta… chỉ làm cô trò… thôi…
Trinh.’


Từng con chữ như những nhát búa đánh vào trái tim Quân, bàn tay cậu bất giác bóp chặt tờ giấy khiến nó nhàu đi. Mấy giây sau Quân mới nhận ra hành động bộc phát của mình, cậu vội vàng sửa lại tờ giấy cho nó thẳng thớm hơn. Vuốt ve nó như muốn cảm thụ hết những suy nghĩ của Trinh khi đã viết những dòng chữ đau đớn nhường này.
Bất giác, Quân đã khóc. Cậu đứng tại chỗ, cố gắng lau đi những giọt lệ chảy ra không thể kiểm soát. Bóng dáng cô độc của cậu bên trong một căn phòng trống trải thật khiến người ta thấy đau lòng. Một cậu trai cao lớn, mạnh mẽ, đang khóc như một đứa trẻ con. Dù có cố gắng thế nào, thì cũng chẳng ngăn nổi trái tim đang tan vỡ.
Trinh đã để lại trong lòng Quân một hình bóng không thể xóa nhòa. Từng những buổi đầu gặp nhau ở hai vai trò trái ngược. Đến những kỷ niệm vui vẻ khi cả hai tay trong tay đi bên cạnh nhau, cười nói thật vui vẻ. Cả việc Trinh bày tỏ tình cảm với cậu trong đêm mưa lạnh buốt.
Mọi thứ đến quá nhanh và ra đi cũng quá vội vã. Quân thật sự không thể tin những gì đang diễn ra. Mới chỉ tối qua thôi, cậu còn cảm thấy bản thân là một người hạnh phúc nhất thế giới. Thế mà hôm nay, cậu thấy mình không khác gì một trò đùa.
“Trinh… Chị thật tàn nhẫn. Em hận chị.” – Quân lẩm nhẩm, vừa nói vừa nghiến răng. Từ thích cậu chuyển sang hận Trinh, dù biết rằng bản thân không nên như thế nhưng đả kích này thật sự quá lớn với một cậu bé chưa yêu ai bao giờ. Mối tình đầu, luôn là mối tình đáng nhớ nhất, nếu tốt thì đó sẽ là kỷ niệm đẹp. Còn nếu xấu, thì rất dễ trở thành sự hận thù sâu sắc.
Lát sau đó, Quân mới lấy lại bình tĩnh, cậu thở ra một hơi thật dài, dùng tay áo lau khô nước mắt. Quân cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, tính xé nó đi nhưng không hiểu sao lại gấp lại, cẩn thận nhét vào túi áo.
Quân sau đó thất thiểu quay trở về phòng, nằm vật lên giường với vẻ mặt buồn bã, không quan tâm đến việc tắm rửa hay thay đồ.
“Ê Quân! Cái bài đăng kia biến mất rồi kìa.” Quang nhìn bạn mình, không hiểu ra sao mà chỉ khẽ an ủi. Trong phòng chỉ có mỗi Quang, ba thằng kia đã đi chơi net sau khi thay đồ xong. Quang chờ Quân ở đây vì muốn đề cập đến chuyện của Hà, tuy nhiên nhìn vẻ mặt buồn như chó cắn của thằng bạn thì gã béo chẳng biết nên nói thế nào.
Quân chỉ ừm một tiếng có lệ rồi cứ thế gác tay lên trán, bần thần suy nghĩ. Cậu vẫn chưa thể hồi phục ngay sau từng ấy chuyện. Quân rất muốn tìm lý do để tự bản thân bào chữa cho Trinh, tuy nhiên những thứ đã diễn ra khiến cậu chẳng thể lại thích cô như lúc đầu. Hình ảnh một cô chị xinh đẹp quyến rũ đã dần chuyển hóa thành một người đàn bà ích kỷ, sẵn sàng làm kẻ khác tổn thương để đạt được mục đích.
“Đi chơi điện tử không?” Quang hỏi, tạm không nhắc đến chuyện cô Trinh. Gã béo dĩ nhiên tinh ý nhận ra rằng mối quan hệ giữa hai người đang có vấn đề.
“Cũng được. Mày bao à?” Quân ngồi dậy hỏi.
Quang lắc đầu, đáp: “Xin đi cha. Tiền mày mượn còn chưa trả cho tao, lại còn đòi bao với chả bọc. Mày là đại ca hay tao là đại ca?”
Quân cười trừ, gãi đầu với vẻ năn nỉ – “Thằng nào có tiền thì làm đại ca. Anh Quang, bao em đi chơi đi, chứ em đào đâu ra tiền.”
“Thế lát nữa mày đi support cho tao. Gánh cả trận thì anh sẽ cân nhắc trả tiền cho mày.”
“Vâng! Vâng! Lời anh là thiên ý, theo ý anh.” – Quân cười bồi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút – “Mà chờ chút, tắm sơ với thay đồ cái đã.”
“Ừm, nhanh đi!”
Quân đi đến tủ quần áo, đang tính tìm đồ để thay thì điện thoại cậu chợt rung lên. Quân nhìn cái đập đá của mình, thấy tên người gọi thì ra dấu cho Quang béo im lặng, rồi mới nghe máy.
“Alo! Chị Phương hả? Gọi em có gì không?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng một người phụ nữ, rất nhỏ nhẹ – “Em rảnh không? Đi ăn với chị nhé?”
“Ủa? Chị lên hồi nào thế? Sao không nói trước cho em biết?”
“Lên mấy ngày nay rồi, tại công việc nên giờ mới rảnh để gặp em nè. Thế có muốn đi ăn không? Chị mày mời.”
Quân hơi do dự, nhìn thoáng qua Quang béo rồi hỏi: “Em đang đi với thằng bạn…”
“Không sao, rủ cả nó nữa. Gớm, có một bữa ăn thôi, đến bao nhiêu cũng được. Em đang ở trường phải không? Để chị tạt qua đó luôn rồi đi nhé, mẹ em có nhờ chị gửi cho em ít đồ.”
“Vâng được ạ. Mà em mới tan học, cho em tắm chừng mười lăm phút rồi chị hãy qua được không?”
“Được thôi, lát gặp.”
Quân cúp điện thoại, nhìn qua Quang rồi bảo: “Bà chị họ nhà tao. Bả rủ đi ăn, mày muốn đi chung không?”
Gì chứ ăn thì Quang thích lắm, nhất là nghe đến từ “chị họ”, Quang dĩ nhiên chưa gặp chị của Quân bao giờ. Tuy nhiên nhìn bộ gen nhà thằng Quân thì chắc nhan sắc chị nó cũng chẳng lệch đi đâu được. Bởi thế, Quang đồng ý ngay.
“Đi chứ. Tắm lẹ đi rồi đi. Má, còn bắt người ta chờ với chả đợi.”
Nói xong, chưa chờ Quân đáp lại thì gã béo đã phi đến chỗ mấy vali để đồ, lôi ra cái áo khoác cùng quần jean xanh đã lâu ngày không mặc.
Quân nhìn thằng bạn, chẳng hiểu ra sao – “Mày làm gì đấy?”
“Thay đồ cha ơi. Mẹ kiếp, đi với gái thì phải diện sao cho đẹp, mày còn không mau đi tắm hộ bố mày cái.”
“Ờ, ờ, thì đi.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Nửa tiếng trôi qua, Quân cùng Quang xuống cổng trường để chờ Phương. Cậu ăn mặc rất bình thường, trên người toàn màu đen, áo khoác quần hay giày cao cổ đều như vậy. Còn thằng bạn béo, trang phục của nó y hệt con tắc kè bông, áo khoác màu xanh lá dạ quang, quần jean rách gối màu xanh dương nhạt, giày thể thao màu trắng. Tách ra từng món thì khá đẹp nhưng tổ hợp lại trông chẳng ra sao, nhất là khi người mặc nó là một thằng béo.
Quang thấp hơn Quân cả cái đầu – tầm một mét bảy, bụng phệ ra như có thai, tay chân ngấn mỡ, còn khuôn mặt thì cũng coi như sáng láng, bụ bẫm. Nhưng nhìn vào chỉ thấy nụ cười đểu cáng là nổi bật hơn cả. Sở dĩ trước kia cả đám bạn học ghép Quang với Hà cũng bởi vì hình thể hai người khá tương tự, không khác gì tướng phu thê trong truyền thuyết. Ấy thế mà lâu dần Quang thật sự có tình cảm với Hà, dù hai người hay cãi nhau như chó với mèo.
Tự nhiên nhớ đến Hà, Quân hỏi: “Ê béo, chuyện điều tra của mày đến đâu rồi?”
Quang móc từ túi ra một gói thuốc, nhặt một điếu đưa lên miệng, châm lửa rồi mới đáp: “Ờm, nó không cài mật khẩu. Tức là có thể bà Hương đã tình cờ nhận được mấy tấm hình chụp lén nếu Vân gửi cho nó. Hà thì mê mày, nên khả năng đó cao lắm.”
Quân cười trừ, cảm thấy cũng không còn quá quan trọng nữa, bèn bảo: “Yên tâm! Tao sẽ có bạn gái ngay thôi. Mày cứ từ từ tán nhỏ, anh em luôn ủng hộ.”
“Con nào đấy? Cô Trinh hả? À mà, hình như hôm nay là sinh nhật bả đấy, mày đã mua gì chưa?”
“Hả? Hôm nay? Sao mày biết?” – Quân tỏ ra hơi ngạc nhiên.
“Thì sáng nay trên facebook tao có thấy thông báo. E hèm… tao cứ nghĩ mày biết.”
Quân thở dài, cậu cũng chơi facebook nhưng không có điều kiện mua điện thoại nên chỉ khi nào ra tiệm net mới sử dụng. Đúng là Trinh chưa nói với cậu điều này bao giờ.
“Không biết! Mà chắc tao với chị ấy kết thúc rồi. Đừng nhắc nữa.”
Quang đang muốn hỏi thêm thì một chiếc xe taxi màu xanh trắng từ đâu chạy đến, tiếng bánh xe tiếp xúc với mặt đường cùng tiếng động cơ khiến cả hai chú ý.
Quân vội vàng dập thuốc lá, Quang cũng làm điều tương tự.
Nháy mắt sau đó, chiếc taxi đã đỗ xịch trước mặt hai người. Cửa sau mở ra, một cô gái cực kỳ xinh đẹp bước xuống. Cô ta mặc quần jean xanh, cạp cao đến ngang eo, gối bên phải có vết rách, đi một đôi cao gót vuông màu đen cao cổ – trùm lên cả ống quần. Phần trên là áo len cổ lọ màu trắng, đóng thùng gọn gàng, điểm xuyết thêm sợi dây chuyền mảnh mai quanh cổ và cả một túi xách nhỏ trên vai.
Dáng người dong dỏng cao của cô gái phối cùng bộ quần áo đơn giản khiến cô gái thật xinh đẹp và cũng chẳng kém phần quyến rũ. Bởi vì từng đường cong xinh đẹp đều được hiển lộ, không quá lớn cũng chẳng nhỏ mà trông rất thon gọn. Hơn nữa, gương mặt cô gái quá đẹp, làn da trắng hồng, đôi môi màu đỏ tươi tắn và cả mái tóc đen được uốn bồng bềnh xõa xuống vai.
Phương vẫy vẫy với Quân, nhoẻn miệng nở một nụ cười tươi rói, khoe hàm răng đều tăm tắp và cả cái răng khểnh đáng yêu.
Quân đã quen nên cũng không cảm thấy gì, chỉ có Quang há hốc mồm như Trư Bát Giới, thiếu điều chảy cả nước miếng.
“Mẹ kiếp! Sao chị mày đẹp thế? Giới thiệu cho tao đi.”
Quân gõ cái bốp lên đầu thằng bạn, nói: “Thôi đi ông tướng, mày không thấy đó là chà đạp hay sao? Mày nghĩ gì khi một con heo ngậm củ cải trắng?”
“Đệch, con chó, mày chửi tao á?”
Quang còn muốn vặn hỏi thêm thì Quân đã mặc kệ mà đi tới, vì Phương cùng anh tài xế đang mở cốp xe phía sau, lấy ra bao nhiêu là đồ vật lỉnh kỉnh.
Cả bọn tốn chừng mười phút thì cũng thành công chuyển những “món quà quê” lên phòng ký túc. Trong đó có thịt, có rau, có mì gói, có trái cây và còn có cả mấy con gà đang ngắc ngoải. Theo quy định của trường thì học sinh không được phép nấu ăn trong ký túc, chỉ có thể đem đống nguyên liệu này đến căn tin để nhờ các đầu bếp chế biến.
Quân chỉ tặc lưỡi, trong lòng thoáng vui vẻ vì tình thương của gia đình, chắc hẳn mẹ cậu rất lo lắng cho cậu nên mới gửi nhiều như vậy. Còn tên Quang, đang nghĩ mấy con gà nên chế biến làm món gì thì thích hợp, nướng, bóp gỏi hay là làm lẩu cho tiện. Càng nghĩ thì lại càng chảy nước miếng, gà quê thịt dai và ngọt hơn gà công nghiệp, nhìn chúng béo múp thế cậu chỉ muốn xơi ngay và luôn.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Sau đó, Quân cùng Quang theo chân Phương lên xe taxi rồi đến một quán nướng theo phong cách Hàn Quốc – nơi mà cô đã đặt bàn sẵn. Trong bữa ăn, mấy người cũng không nói nhiều lắm, Phương và Quân chỉ nói sơ về chuyện gia đình. Riêng thằng Quang, tất cả sự tập trung của nó đều va vào đồ ăn, nhân tiện cũng kiêm luôn chức vụ đầu bếp nướng thịt cho hai vị khách quý.
Cả ba ăn đến no căng bụng, sau khi ra khỏi quán, Quân xoa xoa bụng mình rồi nói: “Chị Phương, chị muốn đi uống sữa hay gì không?”
Phương xoa tay vào nhau, đưa lên miệng hà hơi rồi mới bảo: “Uống thì đi uống rượu hay hơn, chứ giờ này chị cũng không muốn ngồi ngoài đường đâu. Chú em có biết quán nào không?”
Quân thấy Phương như thế bèn tỏ ra ga lăng bằng cách cởi áo khoác đen, phủ lên vai bà chị. Trên người cậu hiện tại chỉ còn lại áo sơ mi dài tay bên trong áo len xám – “Quán rượu thì nhiều lắm. Chị muốn đi quán nào?”
“Đâu cũng được, em là thổ địa thì em dẫn chị đi đi.”
“Vâng!”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Quân lại dẫn Phương đến đúng quán rượu yêu thích của cậu, cả hai bước xuống xe taxi rồi vào bên trong. Hiện tại đã chín giờ tối, thời điểm quán khá đông khách.
Quang béo thì đã xin phép về, có lẽ gã đã nhận ra Phương muốn nói chuyện riêng với thằng em nên thức thời rời khỏi.
Vừa vào trong, Quân đã thấy Loan. Cô chị hiện tại vẫn ăn mặc rất ngầu, chân váy màu đen ngang đùi, bên trong có quần bảo hộ. Thân trên chỉ đơn độc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, chân vẫn đi đôi giày boots quân đội. Mấy phụ kiện trên người cũng đã thay đổi, vòng đeo cổ là một sợi dây mảnh màu đen, một bên tai đeo thêm hoa tai hình chữ thập.
Loan thấy Quân thì mỉm cười, tuy nhiên khi thấy Phương đi bên cạnh cậu thì ánh mắt cô hơi thay đổi, giống như có chút ghen ghét. Phần nhiều có lẽ vì nhan sắc Phương quá nổi trội, đi cạnh Quân trông rất xứng đôi.
Quân không muốn Loan hiểu nhầm nên vẫy vẫy tay, rồi chủ động giới thiệu: “Đây là chị họ em, tên Phương…”, sau lại quay qua Phương nói: “Đây là Loan, bạn em.”
Phương nhìn Loan, chăm chú đánh giá từ trên xuống dưới, gật gật đầu như chào hỏi rồi trêu Quân: “Bạn? Bạn gì? Bạn gái hả?”
Quân muốn lắc đầu nhưng ngẫm lại cũng không nên như thế, Loan vẫn đang chờ cậu đưa ra câu trả lời và cậu cũng đã có ý định sẽ thử quen Loan.
Bởi vậy, Quân nói: “Tụi em chỉ đang tìm hiểu thôi…”
Câu trả lời như ngầm thừa nhận.
Phương gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, cười bảo: “Cô bé này, chị giao em trai mình cho em đó. Quân nó đẹp trai lắm, giữ cẩn thận.”
Loan nhìn Quân, rồi nhìn Phương, cô cúi đầu bởi vì ngại, trong ánh mắt lóe lên sự hạnh phúc thầm kín – “Em… em biết rồi ạ. À, mời chị vào trong.”
Loan dẫn hai người đến thẳng quầy pha chế, vì dù sao cũng đã không còn chỗ ngồi. Cô tỏ ra hơi áy náy rồi bảo: “Chị ngồi đây tạm nhé, tại quán cũng hết chỗ cả rồi ạ.”
“Không sao, em cứ order cho chị ly nào vị ngọt và nhẹ một chút nhé. Chị cũng hơi lười chọn.” – Phương nói, rồi cởi áo khoác Quân ra treo trên thành ghế.
Quân nhìn Loan, nói: “Của em thì như cũ.”
Loan gật đầu, sau đó nghe tiếng gọi của đồng nghiệp thì chạy vội đi. Lát sau mới quay lại đưa cho hai người một đĩa khoai sấy và hai ly nước lọc.
Quán khá đông, âm nhạc vẫn dễ nghe như mọi khi. Mọi chỗ trong quán đều có người, đại đa số đều đi theo cặp hoặc nhóm. Quân nhìn xung quanh một chập, cảm nhận không khí quen thuộc và chẳng hiểu sao cậu lại có chút nhớ tới Trinh. Cũng không rõ, cô hiện tại đang làm gì.
Phương ngồi im một lát, tò mò ngắm nhìn xung quanh. Lát sau đó, cô đột nhiên hỏi Quân: “Ê nhóc, ở trường chú mày có một cô giáo tên Trinh đúng không?”
Quân nhìn Phương, hỏi: “Vì sao chị lại hỏi thế? Cô Trinh là giáo viên chủ nhiệm của em đấy.”
Phương không giải thích lý do, cô hỏi: “Cô Trinh, là người như thế nào?”
Quân đáp: “Cô Trinh tốt lắm, vừa xinh đẹp lại vừa dịu dàng, đại khái thì em thấy cô rất tốt.” – Nói đến đây, giọng Quân hơi nghẹn, cậu nhớ đến gương mặt Trinh, cũng nhớ đến cái ôm ấm áp mà cô trao cho cậu.
Phương chỉ trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.
“Mà tại sao chị lại hỏi thế?”
“À… cũng không có gì. Chồng cô ta là đồng nghiệp với chị, chị chỉ hỏi như thế thôi.”
Trong đầu Quân tự nhiên xuất hiện một tiếng sấm, cậu nhớ đến lời Trinh nói rằng “chồng chị ngoại tình”. Sau đó lại nhìn gương mặt vươn vấn nét buồn nhưng vẫn rất xinh đẹp của bà chị. Một khả năng đáng sợ tự nhiên xuất hiện trong lòng cậu.
Quân giả vờ như không biết gì, nhấp một ngụm nước để che giấu đi sự bối rối rồi nói tiếp: “Ra thế, hôm nay là sinh nhật của cô. Cũng không biết chồng của cô tỉnh chưa nữa, mấy hôm trước em nghe tin chú ấy bị tai nạn”.
“Tỉnh rồi!” – Phương bất giác thốt lên, sau đó lại nhận ra có gì đó sai sai, cô liếc Quân, đánh trống lảng sang chuyện khác – “Sinh nhật cô giáo hả? Mấy em có tặng gì cho cô không?”
Quân lắc đầu – “Không chị ạ, em cũng muốn nhưng mà hết sạch tiền rồi.”
Phương dường như dằn xé một lúc, ánh mắt xoay chuyển liên hồi, mấy ngón tay mất tự chủ siết chặt ly nước. Vài giây trôi qua, cô nói: “Quân này… bây giờ chị đưa tiền cho em. Em có thể đi mua bánh kem rồi tặng cô Trinh dùm chị được không?”
Quân tự nhiên cảm thấy khó hiểu. Nếu đúng như cậu suy đoán thì người đã ngoại tình với chồng Trinh chính là Phương. Nhưng nếu thế thì bà chị muốn mua bánh kem cho “chính thất” làm gì? Một cái bánh sinh nhật có thể khiến Phương cảm thấy bớt tội lỗi hơn chăng?
Thấy Quân cứ nhìn mình, Phương đành viện một cái cớ sứt sẹo – “Em tặng với danh nghĩa của em thôi. Năm nay dù sao là năm cuối rồi, nếu biết o bế cô giáo chủ nhiệm thì có gì cũng có ích hơn là không.”
Quân nói thẳng: “Cô Trinh ờm… không có phân biệt đối xử đâu chị. Nhưng mà muốn em tặng thì cũng được.” – Quân không biết vì sao mình đồng ý, có chăng là cậu muốn tìm cái cớ để đường hoàng gặp Trinh.
Mặc dù cô giáo đã phũ cậu, nhưng Quân có sợ gì mà không thử cố gắng thêm một chút. Cho dù sau đó Trinh vẫn phũ, thì ít nhất tiệc sinh nhật cũng nên có một cái bánh kem. Hơn nữa, Quân chú ý đến vẻ tội lỗi sâu trong mắt Phương, chứng tỏ bà chị và người đàn ông kia vẫn còn qua lại và cái lý do “quay lại với chồng” của Trinh trở thành một lời nói dối không hơn không kém.
“Oke, thế giờ em đi ngay đi. Mua bánh rồi tặng cô giáo nhé. Nhớ là đừng ghi tuổi, phụ nữ đến độ này ghét mấy con số đó lắm.” – Phương nói rồi dúi cho Quân hẳn tờ năm trăm đồng, nói thêm – “chị sẽ chờ em ở đây.”
“Được rồi, em đi đây.” – Quân ra khỏi ghế, cầm tiền rồi chạy ra bên ngoài. Trước khi đi cậu cũng không quên mặc lại áo khoác.
Chờ đến khi Loan bưng nước quay lại, đã không thấy Quân đâu. Tuy cô bé có chút thắc mắc nhưng cũng chỉ lễ phép đặt ly xuống bàn chứ không hỏi gì thêm.
Lúc này, Phương kéo tay Loan, hỏi nhỏ: “Em gái, bảo quản lý cho chị mượn em chút được không? Chị muốn hỏi chút chuyện.”
Loan nhìn Phương, do dự một lát cũng đáp: “Vâng! Chắc một lát thì được thôi chị ạ.” – Cô bé cũng muốn tìm hiểu thêm chút về Quân.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Quân ra đến đường, bắt đại một chiếc grab rồi bảo anh tài xế chở đến tiệm bánh kem nổi tiếng nhất thành phố. Trên đường di chuyển, cậu mới chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
“Bỏ mẹ rồi, thế bây giờ cô Trinh đang sống ở đâu???”

To top
Đóng QC