Cô giáo Trinh – Phần 11

Phần 11
Mười một giờ đêm, tại quảng trường thành phố.
Không khí khá lạnh lẽo, những mảng sương mờ ảo phủ xuống hòa với ánh đèn đường màu vàng. Trên cung đường quanh cái hồ lớn, xe cộ cũng không còn quá tấp nập, thậm chí là rất vắng vẻ, đôi khi mới có những chiếc xe khách chạy vội qua.
Trời có mưa phùn, từng giọt trút xuống khiến không gian càng thêm đìu hiu, quạnh quẽ.
Trong mắt Trinh hiện tại là cảnh tượng quảng trường vắng vẻ rất hiếm thấy, chỉ có một ít người bán hàng rong đội áo mưa đang dọn dẹp các vật dụng, sau đó chất chồng lên chiếc xe máy cũ kỹ và rồi rời đi. Trên những bậc thang kéo dài ở hướng chính diện, tính cả Trinh thì chỉ còn vài cặp đôi ngồi lại tâm sự dưới màn mưa bất chợt.
Quân ngồi cạnh cô giáo, tay phải cầm một cái ô trong suốt giơ cao, che mái đầu Trinh. Một tay thì cậu cầm lon bia mua ở siêu thị ngay cạnh, chốc chốc lại cụng cùng cô giáo.
Cậu biết tâm trạng cô hiện tại không tốt. Từ khi biết được Vân – tổ trưởng tổ bốn và mấy đứa bạn trong lớp chụp lén hai người thì vẻ mặt Trinh trầm hẳn, dường như đang suy tư điều gì đó.
“Quân này, em thấy Vân là người như thế nào?” Trinh đột nhiên hỏi.
Quân nhớ lại. Vân – Lê Thị Thùy Vân là một cô bạn lầm lì ít nói, nhan sắc cũng không có gì nổi trội – cái kiểu người mà vứt vào đám đông thì rất khó nhận ra. Tuy nhiên lực học của Vân lại nằm ở top đầu trong lớp, nghe nói mười một năm liền cô bé đều đạt danh hiệu học sinh giỏi – một thành tích kinh khủng mà chẳng mấy ai làm được. Nếu như không phải Trinh cho cả đám tự bầu lẫn nhau thì chắc chắn danh lớp trưởng không thể thoát khỏi tay Vân.
Nghĩ đến đây, Quân có cảm giác khá phi lý vì cậu không ngờ rằng Vân cũng sẽ đi uống rượu, điều đó thật sự không hợp với đứa mọt sách như nó.
Ngẫm một chốc, Quân nói: “Thưa cô! Em cũng không rõ lắm. Tuy em học với Vân đã hai năm nhưng chẳng mấy khi chơi với nó.”
Trinh gật đầu coi như biết, lại nốc một ngụm bia – “Em nói thử, Vân sẽ dám uy hiếp cô nếu con bé nắm giữ trong tay những tấm hình đó? Hay là mấy đứa Nhã, Hạ, An đi cùng con bé làm điều này?”
Quân lắc lắc đầu bảo: “Em nghĩ cái đứa rải mấy tờ giấy rất có thể là Vân. Nhưng có lẽ nó và đám bạn cũng không dám làm quá đâu cô ạ. Dù sao cô cũng là chủ nhiệm lớp, nếu có chuyện gì thì chúng nó cũng không khá hơn là bao nhiêu đâu.”
Trinh cũng nghĩ như Quân. Dựa theo kinh nghiệm và mắt nhìn người của Trinh thì cô cũng không tin rằng hai em học sinh nọ sẽ làm như vậy.
Nhưng nếu thế, thì người đã uy hiếp cô sẽ là ai?
Mọi chuyện càng trở nên khó giải thích, Trinh nghĩ mãi cũng không thấy sáng tỏ, cứ như lọt vào bên trong sương mù.
Bất giác, cô tự nhiên cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ Trinh không nên làm thế ngay từ đầu, để bây giờ người liên đới không chỉ là cô mà còn có cả Quân.
Lúc này, Trinh thật sự muốn tựa đầu lên vai Quân để nghỉ ngơi, nhưng dẫu sao cô cũng không dám thật sự làm vậy.
Chuyện tình khó nói giữa cô và cậu học trò, tốt nhất là nên đặt dấu chấm hết.
Có đôi khi Trinh nhớ đến Minh khi nhìn Quân, và cũng không biết rằng tình cảm của bản thân dành cho người nào. Quân rất giống Minh, đó là sự thật. Nhưng dù sao giữa hai người họ vẫn có những nét tính cách khác biệt. Hơn nữa, mối quan hệ giữa cô với hai người cũng rất khác.
Một người là bạn học và người yêu. Người còn lại vẫn là học sinh của cô.
Trong Trinh vẫn có những rào cản rất khó để vượt qua. Cô từng có suy nghĩ muốn ngó lơ chúng đi, song sự thật thì cô cũng không thể làm được.
Trinh cũng không rõ Quân đang nghĩ gì. Nhưng cho dù cậu bé có mặc kệ và đến bên cạnh Trinh thì xã hội và gia đình cậu rất khó chấp nhận. Xét cho cùng, học trò yêu cô giáo, có lẽ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết.
Bất chợt, Quân bạo gan nắm lấy tay cô giáo, chẳng biết gì sao trong lòng cậu xuất hiện cảm giác không nỡ khi nhìn vào mắt cô.
Hai người hiện tại cũng có chút khoảng cách, không dựa sát vào nhau mà ngồi cách nhau chừng gang tay. Dù thế, Quân vẫn ngửi được mùi hương thơm tho đến từ Trinh, có cả chút hơi ấm nhẹ nhàng.
Trinh cảm giác rất mâu thuẫn, cô nên rút tay, hay cứ để mặc như thế? Hơi ấm đến từ tay Quân sưởi ấm tâm hồn cô, khiến Trinh vơi bớt đi sự rệu rã.
“Đừng lo lắng! Còn có em ở đây.” – Quân nói rất chân thành, hai bàn tay đan vào nhau, cậu được Quang mách nước rằng là đàn ông thì cần phải chủ động. Nếu không có thể sẽ đánh mất người mình yêu quý.
“Em…” – Trinh nói không thành lời, ánh mắt nóng cháy của cậu bé làm cô không nỡ rút tay ra. Hơn cả thế, lòng cô lại trở nên mềm nhũn, có thể bia đã làm Trinh dần trở nên mất bình tĩnh, hoặc không.
Vốn dĩ cô cũng không rõ vì sao bản thân lại đồng ý cùng Quân ra quảng trường, để cậu ngồi cạnh và uống bia cùng nhau.
Rất có thể, trong lòng cô vẫn đang mong mỏi điều gì đó hoang đường.
Cơn mưa ngày càng trở nên nặng hạt, từng giọt nước trút xuống đập bôm bốp vào chiếc ô nhỏ. Một phần cơ thể Quân đã dính nước, chảy từ vai xuống cơ thể, thấm ướt cả chiếc áo khoác đen cậu đang mặc.
Hai người nhìn nhau, Quân ngắm gương mặt xinh đẹp kề bên của cô giáo. Làn da trắng mịn màng, ánh mắt đượm buồn đeo lens màu xanh dương khá lạ, khóe môi cô có lúm đồng tiền trông rất đáng yêu. Đặc biệt là đôi môi đỏ mọng của Trinh, nhìn nó khiến cậu nhớ đến cảnh tượng bản thân lén lút hôn cô.
Bất giác, mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt có chút né tránh không dám nhìn thẳng.
Trinh không quá chú ý, bởi tâm can cô đang dằn xé. Cô cũng nhớ đến nụ hôn chớp nhoáng mấy hôm trước, cũng nhớ lại những gì trải qua cùng Minh trước kia. Từng hình ảnh trong quá khứ hiện lên trong tâm trí.
Thế rồi, Trinh nở một nụ cười tự giễu, hình như cô đang sử dụng Quân như một kẻ thay thế. Cô thật sự thích Quân, hay vẫn còn vấn vương thứ tình cảm tuyệt vời mà cô từng may mắn có được.
Trinh không biết bản thân đang nghĩ gì hay muốn gì. Mỗi khi cạnh bên Quân đều khiến cô có cảm giác trí thông minh không thể sử dụng. Cô luôn phải sống giữa lằn ranh của việc chọn con tim hay nghe theo lý trí.
Mấy giây sau đó, Trinh đột nhiên rút tay khỏi Quân rồi hỏi thẳng: “Quân này! Em thích chị phải không?”
Quân nghe thế thì hơi cúi đầu, chẳng biết vì sao cô giáo lại muốn vạch trần như thế. Cậu nên thừa nhận hay là không nên. Cậu nên tiếp tục che giấu hay sẽ thẳng thắn bày tỏ.
Cậu trai mới lớn rất xoắn quýt, nhất thời tuột tay khiến cây dù bị gió thốc bay mất. Màn mưa phủ xuống cả hai cô trò.
Quân đứng lên, tỏ vẻ bối rối rồi tính chạy theo để lấy lại cây dù.
Trinh đột ngột đưa tay ngăn cản, cô nắm chặt lấy tay Quân rồi cũng đứng dậy theo.
Biểu hiện tiếp theo của cô giáo khiến cậu trai đứng sững lại, bởi vì hành động tiếp theo của cô giáo là chủ động ôm cậu.
Quân cao hơn Trinh một cái đầu, cho nên khi cúi xuống mũi cậu đã chạm lên mái tóc đen tuyền của Trinh. Quân có cảm giác trong lồng ngực là một cơ thể ấm nóng, niềm hạnh phúc đến quá đột ngột khiến cậu như vỡ òa.
Trinh dùng cả hai cánh tay ôm cậu học trò, vùi đầu vào trong ngực cậu ấy. Cô thật sự thích cảm giác tuyệt vời này. Tuy nhiên có vài thứ cần phải nói rõ.
Thế là, Trinh ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Đến lúc này, Quân mới thẳng thắn thừa nhận – “Chị Trinh, em thật sự thích chị.”
“Chị biết.” – Trinh nói, trái tim cô tự nhiên đập rất nhanh – “Nhưng mà chị cần phải nói rõ điều này với em…”
Mắt Quân hiện lên nét sợ hãi, cơ thể cậu trai có chút run rẩy, sau cậu mới dùng hết can đảm để lên tiếng: “Chị cứ nói đi. Em sẽ nghe.”
Trinh nhìn sâu vào mắt Quân, cô bộc bạch: “Em rất giống người yêu đầu tiên của chị, cực kỳ giống. Và anh ấy là người chị yêu thương nhất trừ gia đình. Thế cho nên tình cảm của chị… chị cũng không biết là bản thân cảm thấy thế nào nữa. Chị… nói ra… để em biết, nếu không, thì sẽ là không công bằng với em.”
Lời Trinh nói khiến Quân vỡ lẽ. Thì ra tất cả là như vậy. Cậu chợt hiểu ra biểu cảm kỳ lạ của Trinh khi mới gặp nhau. Xưng hô khác thường tại quán rượu, và cả cái cách mà cô giáo muốn cậu cõng.
Là vui hay là buồn, Quân cũng không rõ ràng. Cậu dùng một giọng run rẩy hỏi Trinh: “Nếu thế… hiện tại anh ta thế nào hả chị?”
Nghe thế, tự nhiên Trinh cảm thấy buồn – “Anh ấy… anh ấy… mất đã lâu rồi…”
“Em xin lỗi… em xin lỗi chị.” Quân nói, chẳng hiểu sao mỗi khi thấy đôi mắt Trinh ngấn nước, là cậu lại đau lòng.
Trinh tự mình lau đi những giọt nước đọng lại bên khóe mắt, lại ôm Quân và hỏi: “Em đã biết rồi đấy, thế vẫn còn muốn thích chị chứ?”. Cô vừa nói xong thì trong lòng lại trở nên hồi hộp. Lý trí Trinh muốn Quân hãy từ chối, còn trái tim cô lại mong mỏi câu trả lời hoàn toàn khác. Đây cũng chính là canh bạc cuối cùng của Trinh dành cho Quân. Nếu cậu bé hơi do dự hoặc ánh mắt thoáng thay đổi, thì có thể là hai người chẳng thể nào ở bên nhau được.
“Em…” Quân dùng hết sức để bày tỏ lòng mình, ánh mắt kiên định không chút trốn tránh – “Dĩ nhiên là em vẫn thích chị. Em mặc kệ quá khứ trước kia của chị như thế nào. Em cũng mặc kệ luôn những định kiến thông thường. Miễn chị muốn ở bên cạnh em, thì em sẽ cố gắng hết sức để làm chị vui vẻ.”
Lời nói rất thật lòng, không sáo rỗng cũng chẳng hề hoa mỹ. Ấy thế mà từng chữ Quân nói ra lại khiến Trinh rất cảm động. Dẫu vẫn biết mấy ai có thể hoàn thành lời hứa của bản thân, nhưng chí ít, vào cái khoảnh khắc họ bày tỏ tình cảm, thì đó luôn là những lời nói chân thành nhất.
“Vậy, trả lời em đi. Em thích chị! Chị muốn ở cạnh em không?”
Trinh như trở về thời thanh xuân, mắt cô nhòa đi vì hạnh phúc, rồi cô ngại ngùng gật đầu, nói gọn mấy chữ: “Chị đồng ý!”
Lần này, đến phiên Quân chủ động ôm lấy Trinh, siết cô thật chặt trong vòng tay cường tráng, bao bọc cơ thể mệt mỏi của cô giáo bằng tất cả tình cảm đầy chân thành.
“Em thích chị! Rất rất thích!”
Trinh mỉm cười bất chấp nước mắt đang rơi, cô sau đó vùi đầu lên ngực Quân, im lặng không nói mà để bản thân tận hưởng trọn vẹn cái cảm giác ấm áp và khoan khoái này.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Mưa ngày càng to, từng giọt nước nặng nề trút xuống.
Bên dưới ánh đèn vàng hiu hắt, những ngọn gió lạnh lẽo chợt đến rồi lại chợt đi.
Hai bóng người ôm nhau trong màn mưa buốt lạnh, dù trang phục đã ướt đẫm cũng chẳng muốn rời xa. Họ tình nguyện sưởi ấm cõi lòng nhau bằng trái tim nóng cháy trong lồng ngực.
Ngày mưa, vốn là ngày buồn, vốn là thời điểm để bản thân nhớ về những thứ tình cảm xưa cũ đã đánh rơi trong quá khứ.
Nhưng ngày mưa, cũng có thể là nơi bắt đầu cho một câu chuyện tình yêu đầy hạnh phúc.
Trong cơn mưa nặng hạt hôm ấy, Quân và Trinh lần đầu tiên bộc bạch tình cảm với nhau. Hai người chỉ trao cho nhau một cái ôm cuồng nhiệt, nhưng chừng đó cũng đã quá đủ để kết nối hai con tim, và cả hai tâm hồn lại với nhau.
Tình cảm, vẫn luôn cần nhất sự chân thành.
… khi những ngọn núi đã mòn đi…
Khi những dòng sông không còn chảy…
Khi thời gian ngừng trôi, chẳng thể phân biệt nổi ngày đêm…
Ngay cả khi đất trời trở thành hư vô…
Thì ta vẫn chẳng thể chia tay em, chẳng thể rời xa em…
Vì sự dịu dàng ấy của em, là điều tuyệt vời nhất ta từng có…
Dù khi ánh dương không còn nữa…
Cho dù trái đất không còn quay…
Khi mà xuân, hạ, thu, đông không còn luân chuyển…
Khi cây cỏ, hoa lá, tất cả đều đã lụi tàn…
Thì ta vẫn sẽ không rời xa em…
Bởi vì, nụ cười của em là tất cả những gì ta lưu luyến…
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Tối hôm đó, Quân không thể ngủ được, cậu lăn qua lăn lại trên giường, trong lòng vẫn nghĩ đây có thể là một giấc mơ hoang đường nhất.
Tại một căn phòng khác.
Trinh cũng không thể ngủ, tuy nhiên lý do chính là bởi vì cô muốn tìm xem kẻ đang uy hiếp bản thân mình là ai. Tình cảm của cô với Quân đã xác định, vì vậy cô sẽ dành tất cả sức lực và trí óc để bảo vệ thứ tình cảm mới nảy nở này – điều mà từ đó đến giờ chưa khi nào cô làm được.
Minh rời xa cô còn Phong phản bội cô. Trinh nhất định sẽ không để những điều đó tiếp diễn thêm lần nào nữa.
Hiện tại Trinh đã thay váy ngủ xuyên thấu, cô ngồi co chân lên ghế, đắp mền mỏng lên người và dán mắt vào màn hình máy tính. Trong lòng Trinh vẫn còn chút dư vị ngọt ngào, dù cho cô có cảm giác bản thân mình đang bắt đầu sốt.
Tạm gác lại chuyện đó, Trinh bắt đầu nghĩ về chuyện chính.
“Vân thì có thể sẽ không làm như thế. Nhưng nếu không phải con bé thì là ai?”
Trinh đang đặt bản thân vào chính vị trí của Vân, nếu như là cô, cho dù phát hiện giáo viên mình lén lút với một học sinh nào đó thì đa số khả năng là sẽ nhắm mắt mặc kệ.
“Trừ phi, Quân có liên quan gì đến Vân… Hay là con bé thích cậu ấy?” Trinh tự hỏi rồi lại tự bản thân phủ nhận. Bởi vì có lời đồn rằng Vân không thích con trai, khả năng vì tình này có thể bài trừ.
“Vậy thì… tại sao?” Trinh vẫn không có lời giải, tự châm cho mình một điếu thuốc, rít từng hơi rồi nhả khói lên trần nhà với vẻ trầm tư. Trước kia, khi Minh mất thì Trinh nghiện thuốc lá một thời gian dài. Sau này, bởi vì lý do nghề nghiệp và lấy chồng nên cô buộc phải cai. Tuy nhiên, trong trường hợp cần suy nghĩ điều gì đó thì Trinh lại không nhịn được mà hút một vài điếu.
Chợt, suy nghĩ trong đầu Trinh bỗng chốc khai thông. Cô nảy ra một ý tưởng.
“Nếu như là mình, rất có thể mình sẽ kể cho bạn thân nghe chuyện này. Vân cũng có thể thế… mà bạn thân cô bé hình như là con bé Hà. Mà Hà thì nhỏ lại thích Quân.”
Mọi chuyện đến đây tựa như được kết nối thành một sợi dây, nghe cực kỳ hợp lý.
Trinh có chút tự hào vì sự thông minh của bản thân. Cô quyết định rằng ngày mai sẽ tìm Vân và cả Hà để nói chuyện. Riêng mấy đứa Nhã, Hạ, An đã ngồi cùng Vân trong quán rượu, Trinh cũng không rõ bọn chúng đã nắm được đến đâu song tất nhiên cô cũng sẽ gặp chúng.
Nghĩ như thế, tinh thần Trinh thoải mái hơn hẳn. Cô liếc nhìn đồng hồ đã điểm một giờ sáng rồi tặc lưỡi quay lại giường.
“Mà khoan đã. Cho dù là Hà? Thì nhỏ đó có dám uy hiếp mình không?” – Trinh lại chợt nghĩ, trong ấn tượng của cô thì dù rằng miệng Hà rất điêu ngoa song cũng là một cô bé rất tốt bụng. Cũng không phải do Trinh nói mà điều đó được toàn bộ học sinh công nhận, dù sao cô bé được bầu làm tổ trưởng cũng bởi vì như thế.
Nghĩ một lát nhưng cũng chẳng tìm được đầu mối nào khác. Trinh quyết định sẽ gặp Hà và Vân trước, để điều tra thêm rồi mới tính toán tiếp.
Mắt cô bỗng nặng trĩu khi cơ thể đã buông lỏng. Trinh ngủ một giấc thật ngon lành, dư vị ngọt ngào và cảm giác ấm áp vẫn đọng lại trong tâm trí.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Một tiếng đồng hồ trước, Hải nhận được một bài viết vô cùng sốc, được gửi ẩn danh qua trang confession của trường. Trong bài viết là một chùm chữ phân tích về chuyện những tờ giấy in được rải khắp sân trường vào sáng nay.
Từ giọng văn đanh thép, lập luận sắc bén và cả những hình ảnh được đưa ra làm bằng chứng cũng cho thấy người gửi bài vô cùng giỏi, không giống học sinh mà có vẻ tương tự giáo viên hơn.
Hải vừa đọc vừa rùng mình, vì cái cảnh tượng hiện tại quá giống năm ngoái. Thời điểm mà nguyên một bộ sậu từ hiệu trưởng đến giáo viên đều đi đứt bằng những bài viết giấu đầu giấu đuôi như thế này.
Hải vẫn nhớ đó là vào thời điểm tháng ba năm ngoái – đã vào giữa học kỳ hai. Mặc dù thời điểm đó cậu vẫn chỉ học lớp mười một nhưng đã tự mình lập ra một trang confession cho trường, chủ yếu là để các học sinh có nơi trút hết bức xúc, đồng thời hóng nốt những chuyện linh tinh bên lề.
Lúc ấy Hải vẫn còn rất non nên không cân nhắc đến hậu quả. Chỉ đơn thuần đăng hết tất cả những gì mà cậu nhận được lên trang chủ, cốt yếu để các học sinh có cái xem cho vui, đặng kiếm like sống ảo. Dĩ nhiên sau đó mọi chuyện đã trở nên mất kiểm soát, từ mấy bài mà cậu ngỡ như vô thưởng vô phạt đã được chia sẻ đi khắp nơi, vươn khỏi biên giới của trường mà đến với phạm vi toàn quốc. Ngay sau đó, cơ quan các cấp buộc phải vào cuộc điều tra bởi sự phẫn nộ vô bờ đến từ các phụ huynh.
Không điều tra thì không rõ, điều tra ra một phát thì tất thảy bung bét. Ai cách chức thì cách chức, ai hầu tòa thì phải đi hầu tòa, còn ai không liên quan thì cũng phải đi uống trà tại những nơi không mong muốn mấy lượt một ngày, cốt yếu là để hỗ trợ điều tra.
Thời điểm ấy Hải đã phải khóa trang vì sợ bản thân liên đới, mãi đến khi sóng gió trôi qua mới ngóc đầu trở lại.
Cảnh tượng đã diễn ra vào năm ngoái quá đỗi kinh hoàng, đến mức nhiều khi nhớ lại cũng còn khiến Hải rùng mình không thôi. Ban đầu chỉ là một bài viết nói về chuyện đưa tiền nâng điểm và bệnh thành tích của nhà trường. Đến sau cùng thì hậu quả không thể chịu nổi, các học sinh đã phải ở không trong vòng một tuần vì không có giáo viên để dạy.
Tuy cái bài viết vừa nhận được không hề liên quan đến chủ đề như năm ngoái, nhưng đây cũng là một chuyện rất nhạy cảm.
Trong bài phân tích về chuyện hai người trong tấm ảnh đen trắng mờ căm là ai. Và được chủ nhân của bài nhận định là cô Trinh dạy môn Văn và cậu học trò tên Quân của chính lớp mà cô ta chủ nhiệm. Sau đó tên viết bài chứng minh luận điểm của bản thân bằng những tấm ảnh hai cô trò thân thiết với nhau. Có tấm là hai người dùng bữa tại nhà ăn, có tấm là cậu học trò đứng cạnh cô giáo khi vừa giúp cô ta chuyển đồ, cũng có tấm mà hai người đứng giữa hành lang thủ thỉ gì đấy.
Tựu chung lại, nếu Hải đăng cái bài này lên và kèm theo hình ảnh chi tiết, chắc chắn hậu quả sẽ rất lớn. Cô Trinh sẽ phải nghỉ việc, còn thằng Quân sẽ bị đuổi học vì vốn thành tích của nó cũng đã quá bất hảo.
Hải cứ ngồi nhìn máy tính, không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, tiếng “Ting” vang lên, có ai đó đã nhắn tin đến.
“Cậu là admin của trang Confession Mặt Trời đúng không? Tôi cho cậu ba phút để đăng bài viết mà tôi đã gửi. Nếu không, mọi thông tin của cậu đều sẽ được công khai. Nguyễn Văn Hải – học sinh lớp 12B. Tích tắc! Tích tắc!”
“Đậu má! Con chó nào?” Hải nhảy dựng lên đập mạnh vào bàn máy tính khiến nước trong ly cà phê bên cạnh văng tung tóe, bắn mạnh lên cả bàn phím.
Người nhắn tên “Hoang Dao” – Hải khá chắc đó chỉ là một cái tài khoản ảo. Tuy nhiên hắn ta nhắn tin vào trang cá nhân của Hải, chứ không phải là bất cứ trang nào cậu quản lý.
Hải thật sự cảm thấy rét run, bởi vì có thể Hoang Dao thật sự biết rõ cậu là ai. Nếu như… thông tin của cậu mà lộ ra…
Chỉ vừa nghĩ đến đó, Hải càng thêm sợ. Cậu biết rõ trong trường vẫn có rất nhiều người còn hận kẻ đăng bài năm ngoái. Cậu sẽ chết chắc nếu như mọi người biết cậu là kẻ đó.
Hải dùng mấy ngón tay run rẩy gõ chữ “được”, sau đó chẳng thèm cân nhắc gì thêm mà tức tốc đăng bài.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: https://gaigoi.city
Khuya hôm đó, học sinh trường Mặt Trời lại thêm một phen rúng động.

To top
Đóng QC