Phần 5
Tôi dần nguôi ngoai tình yêu dành cho Mai, về sau, chỉ còn là tình cảm của một người bạn thân, có thể là hơi quá một chút, nhưng tôi đã cho hết về quá khứ, thỉnh thoảng nghĩ đến những kỷ niệm đẹp để tự cười mà thôi. Sang lớp 11, tôi để ý một em học lớp bên, một cô gái có khuôn mặt gần giống Tâm Tít, nhưng không được xinh như thế, nói vậy cho anh em dễ hình dung. Em ấy không cao lắm, chắc chỉ tầm mét lăm mươi, nhưng được cái nhìn gọn gàng, chắc chắn, mông đùi trông nảy nở, eo thì nhỏ mà da cũng trắng trẻo, nói chung thì nhìn khá dễ thương. Hôm đó là khi tôi đang đứng ở lan can chém gió cùng mấy thằng bạn đểu, bất chợt nhìn qua lớp bên, mấy cái mông đang cong cong chổng ở lan can, tôi nhoài người, vẹo cổ mở rộng tầm nhìn xem mặt mũi mấy em đó thế nào.
Và ngay lần đầu tiên, nhìn em cười, tôi đã kết luôn rồi. Vậy là lân la hỏi tên em từ mấy thằng con trai bên đó, em thì đẹp mà tên thì xấu – Thê. Không hiểu bậc phụ lão của em ấy nghĩ thế nào nữa. Nhưng thôi mặc kệ, ngoại hình đẹp là được rồi, thích thì gọi tên khác cũng được, mà tên thì xấu hay đẹp cũng là cái tên.
Từ hôm đó, bắt đầu hay lượn sang bên lớp ấy chơi với mấy thằng bạn, sau lân la làm quen dần với em, nói chung thì cũng không khó lắm. Bí kíp tán gái chỉ cần hai từ “đẹp trai”, nói thì hơi phũ cho mấy bác xấu mã nhưng để làm quen với một em lạ hoắc thì ban đầu phải làm thỏa mãn đôi mắt của em ấy đã. Nói thật chứ nhiều tiền mà xấu trai ấy, lần đầu tiên gặp mà giờ tiền ra ấy, con gái nó lại chẳng cười cho vào mặt ấy chứ, vì dù nó có thích tiền lắm rồi cũng chẳng có mấy đứa gật đầu luôn đâu, thế hóa ra nó tự bảo nó thích tiền à, trừ khi đó là sự trao đổi tình dục. Nhưng với trai đẹp, chỉ cần vài câu làm quen, kể cả kiểu mượt mà hay ngượng ngùng đi chăng nữa, thì ít nhất con gái cũng có chút cảm tình, ban đầu kiểu như bạn bè, anh em gì đó nhưng rồi chẳng mấy chốc mà biến thành người yêu. Không biết có đúng lắm không, nhưng chắc số tôi nó cũng đào hoa nên tán gái thấy dễ lắm.
Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy mà đã gần một tháng kể từ ngày Thê nhận lời tỏ tình của tôi. Gia đình Thê cũng bình thường, học hành của Thê cũng bình thường, nói chung thì tất cả những gì thuộc về em đều có vẻ bình thường. Khác với Mai, Thê chịu chơi hơn, cũng có vẻ biết nhiều hơn về chuyện ấy, nhưng lại không hề dễ dàng làm chuyện ấy. Đường đi học từ nhà em đến trường phải qua nhà tôi, thành ra tôi đều chờ em đi qua rồi đèo em đi học. Thường thì em chỉ ôm nhẹ tôi, đôi khi tôi nghịch ngợm cố tình đi vào ổ gà, nhưng thực sự ngực em cũng không to lắm, lại qua lớp áo lót nên tôi cũng chẳng cảm nhận được mấy.
Có một tối, tôi có cố tình sờ ngực em, một phát tát tôi ăn ngay từ em, hai đứa cãi nhau, giận dỗi hẳn 1 tuần tôi mới làm lành được. Nhưng quả thật là vú em chỉ như quả quýt mà thôi. Kể ra thì nhiều khi gần nhau, cầm tay, hôn môi, ôm ấp nhưng Thê nhất quyết không đi quá giới hạn. Hẳn là tình yêu học trò trong sáng, mặc dù có đôi khi cũng muốn làm tình với Thê nhưng chẳng sao làm được. Dù sao tôi cũng yêu Thê thật lòng và cũng tôn trọng cô ấy, một người con gái như thế thì không yêu sao được, thực sự Thê như thế là cũng tốt và tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Trong khoảng thời gian tôi yêu Thê thì nhà tôi có hàng xóm mới, gia đình anh Chung. Thực ra thì tôi biết vợ chồng anh Chung từ trước khi ông bà ấy xây cái nhà mới ra đây. Nói là nhà mới nhưng cũng chỉ gọi là làm tạm thôi để ông làm cái cửa hàng sửa xe máy. Trước kia bố ông mua miếng đất này cùng bố tôi nhưng không xây nhà, cả gia đình lớn của ông ở mãi trong làng, còn chỗ tôi gọi là phố. Trước ông Chung đi học nghề sửa xe máy, bây giờ về mở quán tự kiếm ăn nên chuyển ra phố, cả vợ với thằng con 3 tuổi cũng ra theo.
Ông Chung người gầy như cái mo cau, còn bà vợ thì trông xôi thịt. Hai ông bà này lấy nhau từ hồi mười tám, đôi mươi nên tính đến cái năm đó, bà vợ ông mới có 22 tuổi, lại gái một con nên nhìn mặn mà, gợi dục lắm. Bà ấy tên Chi, quê đâu Tuyên Quang gì đó, kể ra thì các cụ bảo “Chè Thái, gái Tuyên” cũng chẳng sai, chị Chi trắng mà có điểm gì đó dễ thương, cuốn hút vô cùng. Tốt mái, hại trống, anh Chung chắc cũng vì cày nhiều nên người mới teo tóp như vậy, khổ thân ông anh. Nghe anh Chung kể thì chị Chi là em ruột của một anh cùng học nghề với anh ấy, một lần về nhà chị Chi chơi, hai người gặp nhau rồi quen nhau và yêu nhau từ đó, đúng là duyên số.
Chị Chi thì chỉ ở bán quần áo ngoài chợ, chị có cái kiot ở đó, bán toàn đồ nữ, sáng đi, trưa khóa cửa về nấu cơm, xong ra tiếp rồi tối thì về. Chợ cách nhà có một đoạn nên cũng chẳng có gì vất vả. Tôi ở nhà rảnh thì hay lượn qua xem anh Chung sửa xe, học hỏi cách tán gái của ông ấy, nói chuyện người lớn nữa, anh ấy hay nói với tôi phải chịu khó thể dục thể thao, rồi chính ông ấy nhồi nhét cái tư tưởng “yêu là phải thịt” vào đầu tôi. Lúc ấy tôi chỉ cười trừ, nhưng tôi đoán là vợ chồng ông này chắc dâm phải biết. Thời gian yêu Thê, tôi hay đưa em ấy qua kiot của chị Chi mua quần áo, thành ra chị ấy quý tôi lắm, không quý sao được với khách ruột này, lại là hàng xóm nữa.
Tôi yêu Thê được khoảng 6 tháng thì chia tay, lý do vì em đã yêu một thằng khác, Thê trở nên dửng dưng với tôi nhanh chóng. Tôi yêu Thê rất nhiều, cũng chẳng dám làm gì em ấy luôn, đưa em đi mua quần áo, đưa em đi chơi, đưa em đi học giờ lại để mất em vào tay thằng khác. Thời gian đầu tôi níu kéo rất nhiều, dù sao đây cũng là mối tình học trò đầu tiên tôi được yêu trọn vẹn. Nhưng Thê luôn tìm cách tránh mặt, điện thoại không nghe, đi học còn cố tình đi đường vòng để tránh đi qua cửa nhà tôi. Phải nói lúc ấy tôi phát điên vì em, phát điên vì thằng kia, nhìn thấy hai đứa ôm ấp nhau tôi nóng mắt.
Một hôm đi học về, tôi chặn xe thằng kia, đánh cho nó một trận, rồi hôm sau em qua lớp gặp tôi cho tôi ăn một cái tát. Thực sự lúc ấy tôi cảm thấy nhục nhã vô cùng, đánh em thì không nỡ mà đánh thằng kia nữa thì cũng chỉ có thế mà thôi. Vẫn nhớ lúc ấy, nhìn thấy mấy thằng nhe răng cười, đang điên cho tím mắt, vỡ mồm mấy thằng luôn, rồi thứ Hai lại đứng trước cờ.
Lần đầu tiên bị người yêu đá thấy sao nó nhục và đau đến thế. Từ sau hôm đó tôi cũng cạch mặt Thê luôn, còn lầm lì, ít nói, hễ mà bực gì đó thì có thằng ăn đòn với tôi. Nhớ lại suốt ngày tôi nghe bài Người thứ ba của Ưng Hoàng Phúc, đánh nhau với lượn lờ với mấy thằng bạn. Cũng từ lúc đó tôi biết đến quán Net. Chán nên chẳng thiết cái gì, mấy thằng bạn rủ đi hơn 10 cây số chơi game trên máy tính. Xã tôi lúc ấy chưa có internet nên phải qua xã bên, mà đạp xe hơn 10 cây mới tới, nhưng đang lúc buồn chán, lại có mấy trò game online thì không cưỡng lại được. Rồi từ đó hay bỏ học đi chơi game, và cũng bắt đầu biết truy cập web sex, bắt đầu biết đến gaigoi.city
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo, nữ sinh, chị hàng xóm và gái Thổ tại nguồn: https://gaigoi.city
Những tháng cuối năm lớp 11, bản kiểm điểm, rồi mẹ đánh, ông nội chửi nhiều như cơm bữa. Nhưng cũng không hiểu sao tôi vẫn không bỏ được game, thời đó đang thịnh MU, cứ hễ có thể đi được lúc nào là tôi tranh thủ đi lúc đó. Nghĩ lại vì mấy trò game vô bổ mà đạp xe đến 20 cây số mỗi ngày thì lại thấy mình khỏe thật. Rồi mẹ không có tiền tiêu vặt nữa, chơi quen nên tôi chơi chịu, đến khi nợ nhiều quá, thằng chủ nó lần đến tận nhà tôi đòi, mẹ điện bố về xem thằng con trai bố. Không hiểu tại sao nhưng mẹ tôi đánh mắng nhiều tôi vẫn không sợ nhưng bố tôi, hễ chỉ cần nói một tiếng thôi là tôi cảm thấy run rẩy rồi. Hôm đó, tôi ăn đủ, một trận đòn thừa sống thiếu chết. Rồi đến hè, ông cho tôi lên chỗ doanh trại của ông để cải tạo luôn.
Cái chỗ doanh trại này nằm mãi trong một vùng núi trên Thái Nguyên, ông già tôi quản lý cả khu này. Ông cho tôi lên để quen với nề nếp tác phong quân đôi, và chủ yếu là cách ly với cái game online kia. Nhưng ở trên này mới biết ông dễ tính với bọn lính, với lại ở cái vùng khỉ ho cò gáy này thì có cái quái gì mà chơi đâu, cùng với việc dân với quân như một, tôi thấy dân vào chơi hay lính ra ngoài có vẻ khá thoải mái. Ông già cho tôi ở chung phòng với 4 anh lính nghĩa vụ, cũng chỉ hơn tôi hai, ba tuổi nên mấy anh em được cái lại vui. Thời đó không có di động như bây giờ, nên mỗi ông có cả bao thư của các em gửi cho, các ông kể cứ mỗi lần đi hành quân qua đâu là các em thích lắm.
Dần dần tôi cũng quên mấy cái trò game online, cũng thân thiết với mấy ông anh trong này hơn, nhất là mấy anh cùng phòng thì như anh em trong nhà. Cũng toàn mấy ông chơi bời, nghịch ngợm nên cái gì cũng biết, chúng tôi hay nói chuyện về gái, về tình yêu, về mấy em dân tộc. Cũng bắt đầu từ đây, tôi thay đổi dần suy nghĩ về yêu đương, về con gái, cần đéo gì phải yêu thật lòng, cũng tội gì mà không yêu thật nhiều vào, chén được con nào thì chén, không chén thì thằng khác nó cũng chén thôi. Tôi cũng đã trải qua hai chuyện tình buồn, người yêu đầu bị thằng khác hiếp, người yêu thứ hai bị thằng khác cướp, yêu thật lòng để rồi được gì, cuối cùng rồi cũng chỉ nuôi lớn cho thằng khác thịt mà thôi. Tốt nhất là nên hát bài Tại em mà tôi như thế.
Ở trên này, không có gì nhưng may mắn là còn có gái, mà còn là gái thổ. Cách cái doanh trại này tầm một cây số là khu dân ở, nhưng trong chỗ này có cái trường bắn cỏ mọc xanh rờn nên bọn thổ hay lùa trâu, lùa bò vào đây để chăn. Còn mấy anh bộ đội trong này thì chăn gái ngoài đó. Không giống như trên phim là chúng nó mặc đồ dân tộc, ở đây, chúng nó mặc quần áo như người Kinh, mà cũng xinh đừng hỏi. Gái thì cũng nhiều, nhưng tôi kết nhất hai em, một em tên Thủy và một em tên Bông, hai em vừa mới học hết lớp 9 nhưng hàng họ đâu ra đấy, mặt xinh, ngực nở, mông cong, eo thon, da trắng, đôi chân thì dài, môi thì đỏ mà mắt thì dâm. Lúc ấy tôi cũng chẳng để ý mắt dâm mắt dê ra sao cả, thấy mấy ông anh bảo vậy, nhưng sau thì biết là hai em dâm thật.
Tôi hay lượn lờ ra bãi bắn cùng mấy anh cùng phòng, ngoài việc leo núi, tắm suối và khám phá vùng sơn cước thì mục đích chủ yếu là để tán gái. Các em thổ ở đây thật thà mà e thẹn lắm, cứ như những bông lan rừng nhẹ nhàng mà quyến rũ. Chẳng biết em nào còn trinh, em nào mất trinh nữa, mấy anh bộ đội thay nhau thịt các em rồi. Em Bông và em Thủy cũng vậy, cái kiểu mấy anh lính xa người yêu, xa chốn đông người, thèm lắm chứ, hoa thơm mỗi người ngửi một tý, chỉ mong các anh đừng có làm các em ấy có thai rồi chẳng biết của anh nào lại khổ các em ấy. Em Thủy là người yêu của anh Hiếu cùng phòng tôi, nói là yêu đương chứ ông ấy chỉ dùng để giải quyết sinh lý, mấy tháng nữa ông ra quân, mất hút ở đâu biết đằng nào mà lần. Em Bông lại là bạn thân của em Thủy, nên hai em thường hay đi cùng nhau, cứ mỗi khi em Thủy vào chơi với anh Hiếu là em Bông cũng đi theo.
Xét về ngoại hình thì hàng họ của em Thủy to hơn của em Bông, to hơn thôi chứ không mập, mông đùi múp míp chút thôi, gọi là lốp căng thì chuẩn. Em Bông có nhiều anh tán nhưng hiện tại thì chưa nhận lời anh nào, nên tôi tính tán em Bông. Mấy anh em ngồi trên tảng đá lớn nhìn xuống bãi cỏ xanh tươi, trâu bò thì nhiều nhưng chỉ có nhìn thấy mấy em gái đang ngồi nói chuyện cười rúc rich.
– Anh tán em Thủy lâu chưa? – Tôi hỏi anh Hiếu.
– Cũng mấy tháng rồi, trước là em khác nhưng đi lấy chồng rồi.
– Thế chắc cũng phải tầm tuổi anh đấy nhỉ?
– Bọn này chúng nó học xong lớp 9 là cưới hết rồi, có mấy đứa học cấp 3 như dưới xuôi đâu, mà em Bông của chú có khi cuối năm cũng cưới, hay chú ở luôn trên này làm rể thổ để, thao hồ ăn thịt trâu… hahah… – Ông Hòa cùng phòng xen vào.
– Thế anh giờ không có em nào sao? Hay anh chán rồi? – Tôi hỏi anh Hòa
– Địt mẹ, thằng ấy nó ăn tạp lắm, thịt bao nhiêu em rồi, nói yêu yêu đương đương hai ba hôm rồi lại chán ngay ấy mà… – anh Chung bây giờ lên tiếng.
– Ơ mà các anh không sợ các em ấy yểm bùa yêu à? Khéo mà chẳng về được.
– Bùa ngãi gì đâu, mấy em này tính vẫn như trẻ con ấy mà, thích các anh bộ đội lắm, bọn anh bỏ thì lại có anh khác tán, chiều chuộng tý là các em ấy quên ngay, mà chẳng mấy các em ấy cũng lấy chồng, bọn trai làng nó phá trinh hết rồi, nó biết bọn bộ đội trong này cũng thịt các em nên chẳng em nào còn trinh cho chú đâu, thích thì cứ xơi thôi – Anh Hiếu nói.
– Thật đấy hả? – Tôi thấy lạ.
– Bọn anh đùa chú làm gì? Chỗ này nghèo, học hành có được mấy đâu, mấy thằng thầy giáo còn thịt học sinh chứ đừng nói đến bọn anh. Chúng nó đi học gần chục cây số đấy, toàn đi bộ, rồi lại làm nương nữa, bọn này khỏe lắm, đứa nào cũng chắc nịch, ôm sướng tay cực ấy, mà em Bông của chú cũng ăn đi chứ còn đợi gì nữa. Anh bảo chú cứ hỏi em ấy thích gì rồi mượn xe máy ông già chú ra phố mua cho em ấy là em ấy nghe lời chú răm rắp ngay, muốn làm gì thì làm.
Mấy anh em ngồi chém gió một lúc rồi về, ông Hiếu thì ra chỗ em Thủy ngồi thêm lúc nữa. Tôi thì tiếp tục vụ tán tỉnh em Bông, thỉnh thoảng hẹn hò em vào buổi tối. Nói tán gái thổ dễ thì cũng dễ nhưng không phải là cứ sấn đến là ăn được luôn. Tại trước đây các em bị thịt nhiều rồi, nên đàn chị nhắc nhở đàn em là đừng để mấy thằng bộ đội nó lợi dụng, không được gì thì đừng có nghe lời.
Nhưng các anh bộ đội thì cũng truyền kinh nghiệm cho nhau là cứ mua cho em ấy cái gì đấy, càng đẹp càng tốt thì các em ấy sẽ là của mình. Vậy nên anh nào mà nghèo, không có cái gì cho các em ấy thì đừng hòng mà lột quần em ấy ra, léng phéng bố em ấy còn đến hỏi, ơ nhưng mà nếu mua được cho em ấy cái quần, cái áo thì dù có thịt con người ta bố em ấy vẫn cảm ơn rối rít, mà nếu mua thêm cho ông bà già của em ấy cái gì nữa thì quá tuyệt vời luôn, có khi bác ấy còn muốn có thằng con rể.
Nói vậy thôi chứ các em ấy cũng không có nói mấy chuyện đó cho bố mẹ, chủ yếu là các em ấy cũng biết cách cả rồi, không có quà thì đừng có hòng sờ bướm em, đơn giản thế thôi. Mà ở chỗ này, muốn ra đến phố để mua đồ thì cũng xa tới 40 cây, mấy anh lính là chịu chết luôn, thành ra các anh ấy hay gửi thư về cho bạn bè bảo lên thăm rồi mua hộ cho mấy đồ của nữ, ai không hiểu tưởng các anh ấy bị làm sao luôn. Cũng chính vì thế nên may mắn cho các em là vẫn còn ngon lành cành đào lắm, chứ nếu không thì khác nào các em là bia tập bắn cho các anh.
Tôi vẫn cùng anh Hiếu ra bãi bắn, anh Hiếu thì ngồi với em Thủy, tôi ngồi với em Bông, thỉnh thoảng cũng ngồi cùng cả mấy em nữa. Bình thường mà chúng nó nói tiếng Kinh thì không sao, nhưng nói đến tiếng Thổ thì hai anh em chỉ biết nhìn nhau cười, mặc dù là có học lỏm của em Bông được chút tiếng nhưng nói thật là cũng chịu, chẳng biết có phải các em đang nói đểu mình không. Nhưng không sao, miễn là tôi đang thấy em Bông mến tôi là được rồi. Hôm đó, hai đứa ngồi cạnh nhau, cứ chuyện trò linh tinh cả, rồi tôi mới nói:
– Cái áo này của em anh thấy mặc nhiều rồi đấy, có thích áo mới không?
– Em thích lắm, thế áo mới ở đâu anh?
– Mai anh đưa em đi mua quần áo mới nhé!
– Đi ở đâu ạ, xa lắm, không đi bộ được đâu.
– Mai anh mượn xe máy của bố đưa em đi mà, đi chơi cả buổi cho thích, em thích gì anh mua cho.
– Vâng!
Nhìn Bông cười mỉm, lại cúi mặt e thẹn trông đáng yêu quá. Tôi thơm lên má của em một cái, hít hà mùi thơm trên cơ thể của em, rồi ôm chặt em vào lòng.