Phần 73
Chỉ khoảng tầm hơn 10 phút, cô bé đó đã xuất hiện… hoàn toàn khác hẳn, không còn khoác trên mình bộ đồng phục của quán nữa… Váy ngắn đen sọc caro đỏ, áo pull trắng, tóc xõa ngang lưng… nhìn rất trẻ trung… thất ự cũng có chút lôi cuốn… nhưng như vậy đối với tôi cũng chỉ thế thôi… bão hòa lâu lắm rồi… ẻm sải từng bước năng động đến bàn tôi… ẻm chìa bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy đặn thon gọn từng ngón… là ngón búp măng.
– Xong… lương em đâu!!!
– Quyết đoán lắm, nếu muốn em có thể ngồi cùng… vừa dứt lời ẻm cũng tự nhiên ngồi xuống không chút ngại ngùng… đoạn tôi lôi bóp ra rút tờ 500k đặt lên bàn, lấy cái cái zippo đè lên…
– Đủ để anh không phải thanh toán bàn này luôn chứ??? Vừa nói vừa nhìn ẻm… ẻm nhìn rồi nhoẻn miệng cười…
– Phần dư em có thể xem như đền bù thiệt hại vì em phải nghỉ việc ở đây…
– Thế tốt… còn giờ, chắc em chưa quên là phải trả lời câu hỏi của anh chứ???
– Tất nhiên rồi anh…
– Thế anh không phải hỏi lại nhé…
– Chỉ là em cần tiền mua điện thoại mới thôi, hihi…
– Em có tính tự lập cao đấy…
– Dựa vào đâu? Anh biết gì về em chứ… đừng nói bừa…
– Nhìn cách ăn mang phối đồ của em đủ để anh nhìn ra được xuất thân gia cảnh của em…
– Điều đó nói lên được điều gì???
– Anh xem như vừa rồi em không hỏi gì!!!
– Anh cũng khá nhỉ, có chút giống lời đồn rồi đó…
– Anh lại chưa bao giờ quan tâm đến điều đó…
– Vậy anh có quan tâm xem em là ai không?
– Em nhìn xem có giống không???
– Thôi tao về đây, đi với mày mệt bome… đột nhiên thằng Tùng lên tiếng…
– Tao không đuổi nhé…
– Ờ… nói rồi nó ra ngoài đường đứng… chắc vẫy taxi… tính nó thế, bọn tôi cũng quá hiểu nhau nên kệ ai muốn làm gì thì làm… chỉ có đôi lúc thấy không vừa lòng thì góp ý cho nhau vậy thôi…
– Nhóm tụi anh tính khí thất thường nhỉ???
– Không phải thú vị lắm sao?
– Thật không hiểu nổi tại sao lại có nhiều người dây dưa với bọn anh…
– Đến bản thân mình mà em cũng không hiểu à??? Kèm theo 1 cái nháy mắt với ẻm…
– Cách đối đáp của anh nghe có vẻ xa xăm nhưng thật ra khiến người nghe phải dùng đầu óc rất nhiều…
– Hình như em có khôn lên hơn hồi nãy thì phải…
– Có lẽ em nên cẩn thận hơn nữa…
– Bao nhiêu cho vừa hả em???
– Anh hoạt ngôn lắm…
– Mồm miệng đỡ chân tay thôi em, anh vụng về lắm…
– Sao em lại không có cảm giác đó nhỉ???
– Anh có cần phải biết không?
– Em bắt đầu cảm thấy bất ổn rồi thì phải…
– Anh nói từ đầu rồi mà, nếu em chịu được đau…
– Mục đích của em là gì em cũng quên mất rồi… haizz…
– Anh đành tìm người khác mời anh trà lipton vậy… hì…
– Không…
-??? Tôi hơi nhíu mày…
– Vẫn là em, chỉ là em nhớ mục đích ban đầu của em chắc chắn không chỉ là mời anh đi uống trà…
– À…
– Anh bắt đầu ít nói lại rồi…
– Uh…
– Lần đầu em nói nhiều đến như vậy…
– Uh…
– Hình như em đã sai khi nghĩ mình hiểu về anh…
– Nhiều hơn anh biết về em là được rồi…
– Để được gì hả anh, có lẽ em phải bắt đầu lại rồi… hihi…
– Từ li trà sữa hả???
– Có lẽ vậy…
– Vậy giờ tạm dừng nhé…
– Em muốn có số anh…
– 091Xxx…
– Chỉ để đảm bảo anh không trốn em thôi hihi…
– Nhưng kết quả cũng định sẳn rồi…
– Em vẫn muốn thử… cám ơn anh… người đầu tiên khiến em bế tắc khi nói chuyện…
– Em thuộc típ người cầu toàn đấy…
– Em biết mà… anh sắc sảo lắm…
– Không còn đánh giá thấp anh nữa à?
– Em biết em sai rồi còn… hì…
– Anh về trước…
– Anh sợ gần em à????
– Uh, anh sợ cho em, hì…
– Cám ơn anh, em cũng đang lo hihi…
– Vậy nhé… thanh toán dùm anh… rồi đứng dậy quay lưng xong giơ tay chào ẻm mà không nhìn lại… kế hoạch 2 thằng đi cf nằm máy lạnh đổ bể, lủi thủi 1m về phòng đánh giấc… mọi sinh hoạt vẫn quay đều bình thường… hôm sau đang ngủ có điện thoại… ẻm Hạnh gọi…
– Gọi gì sớm thế nhóc, anh đang ngủ…
– Gớm, ngủ gì lắm thế anh, dậy đi ăn sáng chở em đi học với…
– Thôi anh mệt, nay lười đi học, em đi đi… để anh ngủ…
– Đi mà…
– Anh tắt máy đây, đừng gọi quấy anh, anh buồn ngủ… rồi tôi tắt máy ngủ tiếp, không thấy ẻm gọi lại… lại ngủ thiếp đi, 1 lúc có điện thoại, số lạ…
– Nghe… uể oải bốc máy…
– Anh, sao nay không đi học?
– Ai đấy???
– Nguyên Hương nè hihi…
– Chịu, không biết, nhầm máy rồi nhé… định tắt máy thì con bé nói tiếp…
– Em trà Lipton nè…
– À… thì ra là ẻm nó, tôi à lên cái…
– Anh không đi học à?
– Sao em biết??
– Góc hành lang quen thuộc, ngày nào anh chả ra đó hút thuốc, nay không thấy…
– Sặc… theo dõi anh lâu quá rồi nhỉ…
– Đâu phải mỗi em đâu…
– Thì biết thế…
– Nay em mời anh đi uống trà nhá…
– Không biết đâu, anh lười lên lớp lắm…
– Không lên em tìm về tận nơi á…
– Anh đi có việc giờ…
– Thế mà bảo không trốn em… anh sợ gặp em à?
– Con nhóc này… anh sợ gì em… đó chút anh lên… lắm chuyện…
– Dạ hihi…
Dậy vệ sinh thay đồ để lên trường… hóa ra con bé này cũng có để ý quan sát mình… chạy trời không khỏi nắng, không hiểu ông bà già nuôi thế nào mà đi đâu cũng mắc phải gái… hồi mới đầu thì còn hào hứng chứ giờ thì nghe oải quá… không thiết tha bao nhiêu… túc tắc lên trường, làm cái ổ mì vừa đi vào vừa gặm… nổi nhây lên không ngại ngùng gì hết… cũng vùa lúc ra chơi nên cũng đông người… đi sắp đến dãy lớp chuẩn bị lên cầu thang thì ẻm ở đâu xuất hiện đứng chắn ngang đường tôi… trông ẻm ăn mang khá trẻ trung… hìn cũng bắt mắt… ngẫm lại hóa ra trường mình cũng nhiều gái xinh… chỉ là do tôi không chú ý quan tâm thôi…
– Xem anh kìa… nổi quá ha…
– Em gắn định vị lên người anh à???nhai vội miếng mì rồi nuốt…
– Thì thấy anh lửng thửng đi vào đó thôi…
– Ừa… thôi anh lên lớp…
– Đâu phải em tìm anh chỉ nhìn cái rồi thôi…
– Vậy chớ em đòi gì nữa????
– Cái này nè… vừa nói ẻm khoác chặt lấy tay tôi rồi lôi tôi đi ra giữa sân trường…
– Gì đấy, bỏ anh ra…
– Em không bỏ… hihi…
– Anh không cần làm gì em em cũng mệt đó biết không???
– Em không quan tâm… ẻm không để ý lời tôi nói, cứ thế lôi tôi rồi dừng lại ngay giữa sân…
– Haizz… không phải anh không báo trước với em đâu nhé…
– Anh cứ đám đứng đây với em đến khi vào học không???
– Anh được phép ăn tiếp chứ???? Vừa nói vừa đưa nốt miếng mì lên nhai…
– Anh cứ tự nhiên, mục đích em chỉ là đánh dấu lãnh thổ thôi, để xem tên đào hoa như anh có ai dám lại gần nữa không hihi…
– Em nhìn xem ai kia… vừa nhai mì ngồm ngoàm, vừa cười rồi hất đầu về phía dãy bên kia, bóng dáng 1 người rất quen đang đủng đỉnh đi tới… ẻm nhìn theo hướng tôi chỉ…
– Đừng nói là tới bắt anh đấy chứ???
– Chưa hết đâu, kia nữa kìa… tôi lại hất mặt về phía trên hành lang lớp tôi… mấy thằng trong lớp nháo nhào lên hô hét… 1 người cũng quen thuộc… Nhỏ Hà… lạnh lùng đi về hướng cầu thang… thoáng bắt gặp ánh mắt “Nhỏ” nhìn về phía tôi… thấy tôi nhìn lên Nhỏ quay lưng đi vào lớp… dáo dác nhìn ung quanh cũng không ít người hiếu kì nhìn xuống… ẻm này chơi cũng mạnh bạo dữ…
– Anh ghê nhỉ, đến cả hoa khôi cũng không thoát được anh… ẻm nói khi bóng dáng nhỏ Hạnh đang đến gần…
– Bọn họ cũng như em thôi…
– Anh… Tiếng nhỏ Hạnh…!