Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu – Phần 1

Vừa tắm xong sau chuyến đi hơn 1000km không ngủ, trên tay chiếc khăn tắm đang lau khô người thì điện thoại có cuộc gọi đến. Là thằng L gọi…

– Nói nhanh kẻo trễ…

– Đm mày không nói đàng hoàng hơn được hả thằng con giời. Về chưa?

– Mày được phép đoán. Haha…

– Đoán đoán con cặc. Trả lời nhanh tao còn tính.

– Tự tính tự giải quyết luôn nhé. Tao mệt. Hơn ngày chưa chợp mắt. Đang nghĩ xem nên ăn chút rồi ngủ hay ngủ luôn đây…

– Về rồi hả. Chạy sang xxx luôn nhé. Vừa gọi cái lẩu. Sang ăn luôn. Có cái này hay lắm…

– Thôi mày liếm đi một mình. Tao giờ chỉ thèm ngủ. Đéo còn sức nữa.

– Chết cũng phải sang. Xong rồi chết tao đéo quan tâm. Đéo sang tao ném đá suốt đêm khỏi ngủ. Haha… tút tút tút…

– Ơ… đm…!

Thế đấy. 2 Thằng chả bao giờ nói chuyện được với nhau cho tử tế. Bốp chát như kẻ thù 2 đầu chiến tuyến. Vậy chứ 1 trong 2 có vấn đề là thằng còn lại bật nhanh như tôm xem như là chuyện của chính mình. Haiz. Nhếch mép cười dù đang rã rời chỉ muốn ngủ 1 giấc thật đã để hồi sức. Mở tủ chọn vội trang phục đắp vào người rồi tót sang với con chó đó, nếu không ngủ sẽ là vấn đề xa xỉ… haiz.

Xuống nhà nhìn con xe mà thảm thương. Cả tuần không ai đụng vào. Bụi bám dày đặc. Không biết còn xăng không nữa. Chắc là còn. Vì có đi bao nhiêu đâu. Đi làm thì đi taxi đến công ty rồi lên xe đi mù mịt mới về. Về thì bắt taxi về nhà. Nếu đi xe máy đến công ty thì chả biết để đâu, với lại mấy ngày không về ai trông cho. Mất cho rồi lại trắng mắt ra. À quên, xin giới thiệu tôi là “ tài xế”. Lái xe tải đường dài!!!

Đến quán quen, vì quán này bọn tôi thường xuyên ghé tụ tập mỗi khi tôi về nên cả nhân viên và chủ quán đều không lạ gì bọn tôi nữa. Biết bao nhiêu trận nằm luôn tại chỗ dần dà thành quen, chủ quán cũng quý bọn tôi xem như anh em. Ăn uống xong quên trả tiền phủi đít về cũng chả ai nói gì, có gì bữa sau thanh toán. Không biết những lần đó ổng có chấm thêm cho vài chai bia vài dĩa mồi không chứ thấy cũng gian gian. Đùa thôi ổng tốt lắm, giang hồ 1 thời mà, ai làm ba cái trò trẻ trâu đó đâu à, ổng tên H!

– A, thằng em lâu ngày ghé anh vậy?

Chỉ mới nghĩ thôi mà đã thấy, nhắc nữa chắc ổng xuất hiện trên đầu mình mất. Ổng sau này mà chết thề lấy tuổi ổng ra đánh lô suốt 1 tháng. Không trúng thề không lấy tiền.

– Anh H. Chỗ của ông anh ở đây à?

– Ơ… à, trong kia chán quá ra đây cho thoáng với tranh thủ lé gái cho mở mang tầm mắt chứ quanh năm con vợ sề đêm nằm chung mà muốn đạp xuống giường quá. Haizzz… vừa nói ổng vừa lắc đầu chép miệng ra vẻ tội nghiệp lắm

– Vâng. Chị N ơi em bảo cái. Bà N là vợ ổng.

Người nhỏ nhắn trắng trẻo, nhanh nhẹn lắm. Cũng dễ thương. Hiền lành chả hiểu sao vớ phải ông này. Nghe đâu hồi trước ổng kéo cái máy hàn đến trước cổng dọa không yêu thì ổng hàn kín cổng lại nội bất xuất ngoại bất nhập đừng mơ ra khỏi nhà. Vậy là yêu. Tình yêu cũng đơn giản nhỉ. Mọi người ai muốn áp dụng thì mua bảo hiểm trước khi làm nhé. Tỷ lệ thành công cũng cao, bác sĩ cũng dễ có thêm việc lắm.

– Thôi anh xin. Chú nguy hiểm quá. 1 Thùng trừ vào hóa đơn được chưa. Xúi quẩy. Gây sự phải thằng chim lợn. Số tôi khổ quá. Cái mồm hại cái bóp. Hic hic.

– Haha. Lát lại làm với em vài li cho lại vốn nhé ông anh.

– Rồi rồi. Chú vào đi

– À con chó nó ngồi đâu vậy anh?

Bọn tôi chơi với nhau gọi nhau không nể nang gì cả. Vậy đấy. Cứ gọi nhau là chó mà chưa thấy sống chó với nhau

– Bàn sát quầy kìa. Gái đâu mà lắm.

– Anh cho em dĩa xương nhé. Hihi

– Làm gì vậy mày. Ơ… à. Thằng này. Bạn bè mà quá quắt.

– Haha thôi chào ông anh. Em vào với tụi nó đã. Lát ghé bàn em nhé

– Cút. Sao quả tạ.

Nhìn vào quầy, tụi nó đang ngồi, thằng L tay múa may mồm thì quay như chong chóng. Không biết nói chuyện gì mà say sưa. Mà sao có 3 con bé lạ vậy. Chưa gặp bao giờ. Tôi bước đến xoa đầu thằng bạn…

– Hu chút chút… xương này cún ngoan…

– Ơ… đm con chó. Sao không ở nhà luôn tao ăn hết phần mày.

Vừa nói nó vừa gạt tay tôi ra rồi đấm cái vào bụng.

– Úi… đau phọt cứt tao rồi. Đậu má. À. Chào mọi người.

Tôi gập người nhăn mặt vì ăn cú đấm của thằng L vào bụng.

– Dạ em chào anh. Nghe kể lâu giờ mới được gặp, khác với em tưởng tượng quá… 2 con bé ngồi cạnh nhau tít mắt cười duyên trả lời. Còn con bé kia thì khoanh 2 tay trước ngực, mắt nhíu lại không biết nó đang nghĩ gì, nhìn vẻ mặt nó hơi khó chịu. Không biết có phải vậy không hay là do tôi nhạy cảm quá.

– Đẹp trai hơn tưởng tượng hả em.

Tôi mỉm cười đểu đểu kéo ghế ngồi cạnh thằng bạn. Nó ngồi 1 mình 1 bên. 3 Con bé kia ngồi 1 bên.

– Anh ơi. Anh xuống đi. Đu trên kia không mệt à.

– Chỗ anh là trên đó mà em. Anh xin xuống mấy lần mà 12 bà mụ không cho bảo là “ mày xuống đó để mà vơ hết gái nhà người ta đi hả”. Cấm, cấm, cấm…

– Hihi. Anh vui tính quá. Cái này thì đúng như tưởng tượng nè. Con bé ngồi ngoài cùng lại tít mắt. Haiz. Mắt to rồi còn hay cười…

Tính tôi rất ít khi nhìn lâu 1 người con gái nào nên bảo tả thì tôi chịu. Nhưng đánh giá chung tổng quan thì tôi nói thẳng luôn: Đẹp! Để khi nào nhìn kĩ tôi tả cho chứ giờ thì ahihi bó tay.

– Cho anh xin 5 phút. Mọi người im lặng.

Tôi ra vẻ nguy hiểm, mắt giả vờ lấm lét nhìn quanh, người khúm núm. Thằng L với mấy đứa không hiểu chuyện gì im phăng phắc chú ý tôi. Con bé kia ngồi đối diện tôi vẫn thái độ đó, vẫn khoanh tay nhíu mày ra vẻ khó hiểu lắm. Tôi kệ. Bố đói thì bố ăn. Ngại thì hại dạ dày. Chưa ai hiểu chuyện gì thì tôi lại lấm lét cầm chén đũa, tự gắp bún chan nước lẩu, từ từ rồi húp lấy húp để trước con mắt ngạc nhiên khó hiểu của cả bàn. Rột rột rộy… 1 chén, rồi chén thứ 2 đang gắp miếng thịt bò thì thằng bạn cười phá lên vỗ lưng tôi…

– Hahahaha. Mày vẫn là thằng luôn nguy hiểm. Tao đến bó tay với mày…

– Để yên tao ăn. Đm hơn 1 ngày không ăn không ngủ mày biết đếch. Soạp… soạp… rột… rột…

– Trâu húc mả…

Đang húp nốt chén bún, nghe tiếng nói con bé kia giọng rất khỏ chịu. Ngước nhìn thấy nó vẫn điệu bộ khoác tay. Mặt thì kênh lên 1 bên không thèm nhìn lại. Lúc này mới nhìn kĩ nó. Tóc xõa mái ngang 1 ít phía trước, còn lại cột cao lên. 2 Bên mai lại để 2 sợi tách biệt không cột chung. Cổ cao, dài, trắng. Mặt bầu bĩnh nhỏ gọn, mi đậm chắc là maccara. Áo pull vàng mỡ gà. Váy jeans ngang gối… cảm giác tôi đang nhìn chằm chằm thì nó ngoắt lại nhìn tôi rồi hất giọng…

– Nhìn gì?

Đậu má nó. Điệu bộ không thể không ghét hơn. Hay là tao úp cái chén vào cái mặt mày giờ. Sư bố mày không phải là con gái thì tao nuốt sống mày luôn. Chửi thầm trong bụng quay sang thằng bạn.

– Tao không muốn thấy nó. Mày biết làm gì rồi đấy!

– Ơ… có chuyện gì mà nặng nề thế. Đừng làm tao khó xử…

– Tao hoặc nó. Đmm

– Thôi nào để từ từ giải quyết. Mày bỏ cái tính nóng như lửa đó đi. Chắc hiểu nhầm gì thôi…

– Hừ. Báu bở lắm…

Lại giọng con bé đó vẫn với cái kiểu khoanh tay trước ngực chân bắt chéo mặt vênh lên 1 bên.

Rầm! Tôi đập tay xuống bàn đứng dậy chỉ thằng L.

– Chủ quán. – Mắt vẫn nhìn thằng L, miệng gọi ông H

Ông H nghe ồn ào vội chạy lại bàn tôi.

– Sao vậy em. Có chuyện gì mà căng thẳng vậy. Còn khách khứa của anh nữa. Để từ từ giải quuết. Ông H để tay lên vai tôi nói nhẹ nhàng

Tôi vẫn nhìn thẳng mắt thằng L. Rồi chậm rãi gằn từng tiếng.

– Mày…! Biết tính tao. Tao ghét nhất cái gì trong bữa ăn, tao ghét loại người như thế nào… thì mày là thằng rõ nhất. Đừng bao giờ lặp lại 1 lần nữa. Tao nói lần cuối!. Xong tôi quay sang ông H

– Anh ghi sổ bàn này lại cho em. Anh mà lấy 1 đồng của tụi nó em đốt quán đi đấy!

Nói rồi tôi kéo ghế đi thẳng ra dắt xe về trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. Thằng L thì vẫn đang hả mồm chưa hiểu chuyện gì xảy ra… xong nó trấn tĩnh gọi với theo tôi nhưng tôi không thèm để ý. Bực mình hết sức. Đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, đành lòng ra gặp bạn bè xả stress mà gặp cái thứ đâu đâu. Chán chả buồn nói. Trời đánh tránh bữa ăn. Đậu má. Định về nhà nhưng lại không thấy buồn ngủ nữa.

To top
Đóng QC