Cô bé đi xe wave đỏ – Phần 57

Phần 57
Lên nhà thì cơm nước đã dọn xong xuôi. Trang thì cố gắng gần gũi mẹ tôi, cũng trò chuyện rôm rả. Còn 3 người đàn ông uống rượu
– Bác ơi. Bố mẹ cháu có lời muốn gặp 2 bác đấy ạ.
– Thế à, bố mẹ cháu khỏe không?
– Bố mẹ cháu khỏe, mai 2 bác có rảnh không ạ. Cháu nói bố mẹ cháu đến chơi.
– Bận rồi – lúc này có tí men nên tôi cũng hơi mạnh miệng.
– Cái thằng này, mai 2 bác ở nhà, mà bày vẽ thăm nom làm gì.
– Tại bố mẹ cháu cứ giục, với lại chẳng mấy khi gặp được 2 bác.
– Ừ, mà công việc cháu dạo này thế nào?
– Dạ vẫn tốt bác ạ.
– Quân này, cháu với thằng Tùng cũng có tuổi rồi. Nói là già thì chưa già, nhưng cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Mau mau lấy vợ đi – mẹ tôi giục.
– Bà cứ để chúng nó lo sự nghiệp đi đã.
– Thực ra cháu cũng xác định là ổn định công việc rồi kiếm cô nào đấy cưới luôn. Về Hà Nội 1 thời gian rồi mà vẫn chưa lừa được cô nào – nó cười.
– Có mà chúng nó lừa mày, chứ trình mày thì lừa được ai.
– Bác thấy con gái bây giờ hiếm lắm. Ngoan như Trang thì bác không nói. Nhưng nhiều đứa chúng nó sống thoáng quá, dễ dãi quá.
– Ôi dào, xu thế xã hội hóa, hiện đại hóa. Mà nó lai tạp nửa tây nửa ta buồn cười lắm.
– Gớm, bố con ông ăn rau muống mà bàn chuyện thế giới. Lo mà chọn cho tôi đứa con dâu đi.
Cơm nước xong xuôi Trang xin phép về. Quân cũng đi cùng. Trước khi về Trang gọi tôi xuống dưới nói chuyện. Thằng Quân thì ngồi trong xe đợi.
– Em xin lỗi, chuyện hôm nay …
– Chuyện gì ?
– Thì làm cô bé kia bỏ về. Nhưng cô bé tên Nga thật hả – tôi gật đầu
– Bỏ đi.
– Anh giận em lắm phải không? Mà cái tên Nga nó ấn tượng với anh đến thế sao?
– Đi về đi, không thằng Quân nó đợi.
– Sao anh lạnh nhạt với em thế. Em đã xin lỗi anh rồi cơ mà. Buồn thật đấy.
– Anh mệt.
– Anh yên tâm, em chưa bỏ cuộc đâu. Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh vì hôm nay. Em về đây.
Trang cũng có vẻ buồn. Chả hiểu mấy cô con gái rắc rối nghĩ gì trong đầu nữa. Vui cũng vì tình, buồn cũng vì tình, rắc rối cũng vì tình. Nhưng sống mà vô tình thì khác nào không có lương tâm. Tôi chợt nhớ đến Linh Nga, lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy. Nhưng cô ấy không nghe máy, gọi 3, 4 lần vẫn không bắt máy. Lòng như lửa đốt tôi gọi cho Ngọc.
– Em nghe anh ơi.
– Chị đâu e, anh gọi chị không nghe máy.
– Ơ, em tưởng chị ở với anh.
– Vậy từ tối đến giờ Linh Nga không về nhà à, lúc chập tối anh bắt taxi cho Linh Nga về mà, thế chị có điện cho em không?
– Không anh ạ, mà chị đi đâu được nhỉ. Lại đang ốm nữa.
– Em biết số điện thoại của bạn bè Linh Nga không, em gọi hỏi dùm anh cái.
– Vâng để em gọi, mà máy chị đổ chuông không anh.
– Có. Nhưng anh gọi không nghe. Em gọi xem.
– Vâng.
Cô ấy đi đâu mới được chứ. Mấy tiếng đồng hồ, không về nhà. Tôi gọi điện cho thằng Nhật, cho vợ chồng Huyền cũng không biết Linh Nga ở đâu. Giờ đi tìm người ở cái đất Hà Nội này khác gì mò kim đáy bể. Tôi vội vàng bắt xe đến nhà trọ Linh Nga, Ngọc vẫn không có tin tức gì, vẫn không gọi được. Bây giờ chỉ biết chờ thôi. Tôi ngồi vật vờ ngoài hiên nhà trọ đợi Linh Nga. Hơn 11h mẹ tôi gọi điện
– Mày đi đâu thế con.
– Con đang ở nhà Linh Nga, bố mẹ ngủ trước đi.
– Có chuyện gì à?
– Không, bố mẹ ngủ trước đi, lát nữa con về.
Đi đi lại lại, hết đứng rồi ngồi, cầm điện thoại gọi mấy chục cuộc vẫn không ai bắt máy. Bỗng thấy bóng dáng quen thuộc đi từ ngõ vào. Đúng là Linh Nga rồi. Tôi vội vã chạy ra.
– Em đi đâu thế – tôi quát.
– Sao anh lại ở đây?
– Anh hỏi em đi đâu, đi đâu mà điện thoại không nghe, đi đâu mà giờ này mới về. Em có biết em đang ốm không?
– Điện thoại em để quên trong phòng anh hay sao ấy. Em xin lỗi.
– Thế em vừa đi đâu về. Em có biết là mọi người lo cho em lắm không. Em đã ăn uống gì chưa?
Linh Nga lắc đầu.
– Em đi dạo thôi.
– Dạo, đi dạo gì mấy tiếng đồng hồ. Anh thật không thể hiểu nổi em đâu đấy.
– Em đã nói em xin lỗi mà.
– Em khỏe thì còn chấp nhận được, đằng này đang ốm, mà đêm hôm thế này. Em định hành xác bản thân đấy à. Vào nhà đi – tôi kéo tay Linh Nga vào phòng.
– Chị, chị đi đâu thế, chị làm em lo quá.
– Đừng có đi đâu đấy, anh quay lại ngay – tôi chạy ra đầu ngõ mua bát cháo đem về rồi múc cho Linh Nga.
– Em ăn đi.
– Em không đói.
– Em định nhịn à.
Cô ấy không nói gì, vơ lấy cái gối dựa lưng vào tường. Ngọc biết ý nên cũng đi ra ngoài để tôi ở lại với Linh Nga
– Em làm sao vậy? Có chuyện gì. Có chuyện gì mà em lại xử sự như vậy
– Em không sao.
– Không sao mà em lại hành động như thế à.
– Chỉ là em muốn đi bộ 1 mình thôi, anh không phải lo đâu.
– Rồi, cháo anh mua đó, chút muốn ăn thì nấu lại. Anh đi về đây. Có vẻ sự có mặt của anh ở đây chẳng là gì với em cả – tôi quay lưng đi ra.
– Anh – tôi ra đến cửa thì cô ấy vội chạy ra ôm lấy tôi từ phía sau – đừng đi – cô ấy hình như đang khóc.
– Tại sao ?
– Em xin lỗi.
– Đi nghỉ đi, mai anh qua – tôi quay người lại ôm lấy Linh Nga.
– Anh ở lại với em 1 lúc đi.
– Em đang sợ cái gì vậy hả?
– Chỉ là …
– Sao?
– Em có linh cảm.
– Không có linh cảm gì hết. Em nói em tin anh. Giờ tin nhau kiểu này đây hả?
Những giọt nước mắt vẫn lăn trên má cô ấy. Tôi vội vàng lấy tay lau chúng.
– Nín đi, đồ yếu đuối.
– Em không có yếu đuối – Linh Nga nói to.
– Không yếu đuối sao khóc.
– Em nín rồi
– Thế giờ sao?
– Anh ở đây với em 1 lát nữa rồi về được không?
– Vậy thì ăn cháo rồi uống thuốc, anh sẽ ở lại.
Linh Nga gật đầu, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Tôi đi lấy cháo và đút cho Linh Nga ăn, rồi đưa thuốc cô ấy uống. Cô ấy ôm chặt lấy tôi và nói
– Anh ơi.
– Sao thế?
– Em yêu anh nhiều lắm.
– Anh biết. Anh cũng yêu em nhiều lắm. Nhưng mà không có lần sau như hôm nay nữa đâu đấy. Nghe chưa.
– Vâng.
– Em này, anh biết em buồn, em khó chịu. Nhưng có chuyện gì em phải nói với anh, chứ không được chịu đựng 1 mình. Biết chưa.
– Em chỉ nghĩ em may mắn vì có người yêu là anh. Nhưng hôm nay em cảm thấy từ khi chị Trang đến. Từ lúc chị ấy hỏi em tên gì. Em sợ mất anh hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ em có cảm giác như vậy. Em đã nghĩ lại chúng mình yêu nhau như thế nào. Em đã ước chừng tình yêu chúng mình có đủ lớn hay không để lúc nào cũng cần nhau. Em nghĩ nhiều lắm anh ạ.
– Đủ chứ. Nó lớn lắm. Lớn hơn rất nhiều những gì em nghĩ. Đôi khi cuộc sống có những thử thách, khó khăn. Anh và em phải cùng nắm tay nhau vượt qua chứ. Ai lại trốn đi 1 mình thế. Không bao giờ được chạy trốn, nghe chưa.
Linh Nga bẽn lẽn gật đầu.
– Em đi ngủ đi, muộn rồi, anh cũng về đây không bố mẹ lo – tôi đứng dậy.
– Vâng, về tới nhà gọi cho em. Được không.
– Ừ, anh về nha.
– Từ đã, lại cho em ôm cổ cái đi.
Tôi lại ôm cô ấy rồi ra về. Gặp Ngọc bên ngoài
– Để ý chị nhé, có gì alo anh. Anh về đây.
– Vâng, em chào anh.
Sáng hôm sau tôi đang ngủ thì mẹ tôi vào gọi dậy
– Dậy, Tùng, dậy.
– Hôm qua con ngủ muộn, để con nằm tí nữa đi.
– Dậy, Trang nó dẫn bố mẹ nó qua chơi kia kìa.
– Gì cơ …

To top
Đóng QC