Cô bé đi xe wave đỏ – Phần 52

Phần 52
Ngay chiều hôm đó tôi xin phép 2 bác, tôi cùng Linh Nga về Hà Nội. Trước khi đi còn dúi cho ít đồ ăn. Về đến nhà 2 đứa cũng mệt lả người.
– Em này, theo em thì 2 hôm vừa rồi thành công hay thất bại.
– Anh đang hỏi vấn đề gì vậy.
– Thì cái chuyện về nhà em ấy.
– Hôm qua mẹ có nói chuyện với em. Đáng lẽ sáng nay là bác làm cùng cơ quan mẹ đến chơi đấy. Sang xem mặt em, nhưng anh về nên mẹ phải gọi điện cho người ta để chối lúc khác.
– Thế à, vậy anh là người phá đám chăng?
– Không, mẹ chỉ bảo anh được, có mỗi điều là nhà xa, 2 đứa không cùng quê nên nếu có lấy nhau sau này đi lại vất vả lắm. Mẹ định giới thiệu cho em con nhà người ta, nhà gần. Nhưng sau hôm nay chắc mẹ nghĩ lại thôi.
– Hi vọng thế. Chứ giờ anh cũng thấy lo lo, việc thì nhiều, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn. – tôi thở dài.
– Có gì để em thuyết phục mẹ, bố thì cũng quý anh mà. Anh yên tâm đi. Anh chỉ việc yêu em thôi.
– Thật?
– Vâng. Hì!
Ngày hôm sau tôi có hẹn đi uống cafe với Đức
– Anh gọi em ra có việc gì thế ạ
– Chị bị bệnh lâu chưa
– Bị lâu rồi anh, nhưng sao tự nhiên đợt này lại quá ra như vậy.
– Thế giờ chị đang ở đâu?
– Chị thuê nhà ở 1 mình a.
– Sao không nói bố mẹ bảo chị về ở cùng. 1 mình ốm đau như thế.
– Bố mẹ em gàn rồi, khuyên can mãi rồi. Ngày xưa bố mẹ em nói gì chị cũng nghe, giờ chẳng ai nói được chị. Dù khuyên bảo cỡ nào chị vẫn không nghe anh ạ. Mà sao anh biết chị bị bệnh.
– Hôm trước anh gặp rồi nói chuyện.
– Thế ạ, nhiều lần em cũng muốn kể với anh, nhưng chị không cho em nói. Thấy chị tụt dốc không phanh thế này em cũng thấy nản lắm. Chị không về nhà chắc cũng do 1 phần bất mãn với bố em ngày trước ép chị, giờ bố em cũng buồn.
– Cuộc sống mà, có những thứ nó tan biến trong chớp mắt. Chú cho địa chỉ nhà, để lúc nào anh qua xem.
– Vâng, tối về em nhắn tin cho.
– Mà sao chú không đến ở cùng chị, cho có chị có em.
– Em cũng nói thế rồi, nhưng mà chị không đồng ý. Ngày thì đi làm, tối về cứ lủi thủi 1 mình. Em hỏi chị cần gì, thì chị cũng chẳng nói, lúc nào cũng lầm lì. Mà em cũng không ngờ là chị lại đến công ty anh làm đâu. Đúng là… – nó lắc đầu ngán ngẩm.
– Chuyện làm ở công ty anh thì không sao, lúc đầu anh cũng giật mình, nhưng giờ thì bình thường rồi, làm 2 phòng khác nhau nên chạm mặt nhau cũng ít.
– Vâng, em chỉ sợ chị đến đó rồi lại làm khó cho anh
– Khó thì không nhưng ở cái chốn văn phòng, nó cũng phức tạp lắm, lời ăn tiếng nói, rồi ganh ghét nhau đủ kiểu.
– Rắc rối thật.
– Thôi, anh phải về đi có việc, lúc khác anh em mình nói chuyện sau nhé.
– Dạ vâng.
Chiều tôi đi làm về qua cửa hàng thằng Vũ. Mọi người có nhà cả
– Em chào anh – Huyền nói.
– Ừ, vợ chưa cưới anh đâu.
– Khiếp, hôm qua về nhà Linh Nga, hôm nay đã khoe là vợ chưa cưới rồi – cười.
– À, ờ thì cứ phải nhận đi là vừa, đằng nào chả cưới.
– Em đây, anh vừa đi làm về à, sao về sớm thế ạ.
– Nhớ người yêu không chịu được nên về sớm thôi.
– Hôm nay trời bình thường, anh ăn phải cái gì mà giọng cứ ngọt xớt từ lúc nãy đến giờ nhỉ. Bình thường thì em biết anh giàu tình cảm nhưng mà khô khan lắm, hôm nay có gì lạ lạ !
– Thì dần dần cũng phải thay đổi cho cuộc sống nó thêm tí màu sắc chứ.
– À quên, tiện có anh ở đây em nói luôn, anh ngồi đi, đứng mãi. Đang có chuyện định bàn với anh đây.
– Chuyện gì thế em – tôi ngồi xuống ghế.
– Thì hôm trước em nói với anh rồi đó, cái chuyện em định mở thêm 1 cửa hàng nữa. Em muốn Linh Nga sang đó quản lí cho em. Phần nữa nếu anh muốn kinh doanh thì chung vốn với nhà em cũng được. Ông Vũ nhà em cũng tìm được mặt bằng rồi.
– Anh cũng máu kinh doanh nhưng điều kiện chưa cho phép.
– Vài chục thôi mà anh, nhiều nhặn gì đâu.
– Thật ra anh cũng muốn. Nhưng thôi anh coi em với thằng Vũ thân thiết như người nhà anh cũng nói luôn. Vợ chồng em thiếu tiền, cần vốn thì anh cho vay. Chứ anh không muốn dính dáng đến kinh tế những người thân thiết. Các cụ nói giàu vì bạn, sang vì vợ, cái chuyện kinh tế nó khó nói lắm, nhỡ đâu lại mất lòng anh em thì chết. Còn chuyện quản lí cửa hàng thì em cứ bàn với Linh Nga, cảm thấy tin tưởng mà Linh Nga đồng ý thì làm. Chứ anh không ép buộc Linh Nga phải làm ở đâu cả. Cái đó chị em bàn với nhau đi chứ.
– Vâng, thực ra thì em cũng đang thiếu vốn. Có gì tối em về bàn với nhà em, còn Linh Nga, cứ thế nha em.
– Em làm công ăn lương, mà mới làm cho anh chị được mấy tháng, em sợ không kham được hết chị ạ.
– Không phải lo, thời gian đầu chị sẽ phụ em. Căn bản là em chưa xin việc đúng ngành, thôi thì cứ làm cho anh chị, cũng không vất vả lắm đâu!
– Thế thì cho em về suy nghĩ đã chị ạ – Linh Nga có vẻ ái ngại về cái vấn đề này.
– Ủa mà thằng Vũ đâu – tôi hỏi.
– Ông í đang cho thằng Bin ăn trong nhà anh ạ, để em gọi.
– Thôi, anh với Linh Nga về luôn bây giờ.
– Gì mà vội thế ạ, ngồi chơi đã anh.
– Anh về còn 1 đống việc ở nhà kia kìa. Thôi anh về nha.
– Em về chị ạ.
– Ừ, em chào anh!
Trên đường về Linh Nga hỏi tôi
– Anh ơi.
– Sao e?
– Lúc nãy chị Huyền nói, mà em băn khoăn quá anh ạ
– Chuyện đi làm ấy hả?
– Vâng, em cũng muốn làm chỗ ổn định. Ý anh thế nào?
– Thực ra anh cũng đợi 1 thời gian nữa ổn định rồi anh sẽ nhờ người để xin việc cho em. Chứ đi bán quần áo mãi thì cũng không hay. Mình có bằng, có nghề thì nên đi làm đúng nghề. Mình tính cái lâu dài chứ không tính cái trước mắt.
– Vâng, tại chị Huyền cứ năn nỉ, em thì không muốn làm mất lòng ai cả nên em cũng chưa từ chối.
– Theo anh thì em cứ nhận lời đi, lương lậu thì không phải nghĩ, còn công việc của em thì để anh lo. Huyền chắc nó cũng ngại nên mới bảo anh góp vốn đấy, chứ anh biết vợ chồng nó không thiếu tiền. Bọn nó chắc nghĩ ngợi em là người yêu anh, mà lại làm thuê cho nó ấy mà.
– Cái đó em biết, chứ cửa hàng bây giờ em cũng lo chu đáo, sổ sách em kê khai rồi hạch toán đầy đủ mà, chị ấy cũng tin tưởng giao cho em. Mà anh chị cũng tốt thật anh ạ.
-Thì tốt, ai chứ anh thì vợ chồng nó chả nghĩ ngợi gì cả. Em cứ vô tư mà đi làm thôi.
– Vâng, em biết rồi.
– Nếu không thích đi làm thì ở nhà làm osin cho anh – tôi trêu.
– Anh trả em mấy triệu mà bảo em ở nhà làm osin cho anh.
– Đùa thôi, kiểu gì em cũng phải đi làm. Với lại thời đại bây giờ, có ai còn kiểu ép buộc thế này thế nọ đâu, nói chung là anh nghĩ nhiều khi em cũng phải có tiếng nói. Chứ hiền hiền như em thì …
– Vậy hóa ra anh nói em nên thường xuyên em bắt nạt anh chứ gì. Hay anh thích em là 1 cô vợ dữ dằn, suốt ngày to tiếng bắt nạt anh.
– Thông minh phết nhờ, nhưng anh thích cái kiểu mà thỉnh thoảng em lườm lườm với gớm gớm í.
– Tưởng gì chứ đơn giản, hì.
Tôi và Linh Nga đi về nhà tôi, đang khoác tay, khoác vai từ thang máy ra thì nhìn thấy dáng ai quen quen … Trang đang tay xách nách mang 1 túi đồ nào là hoa quả, đồ ăn. Sững sờ khi nhìn thấy tôi và Linh Nga.
Tôi cũng bất ngờ, vì không nghĩ là Trang và Linh Nga sẽ gặp nhau sớm như vậy. Nhìn đôi mắt Trang rưng rưng xen lẫn chút uất hận, thất vọng…
– Anh … – Trang đánh rơi bịch đồ ăn còn đang xách trên tay
– Em chào chị – Linh Nga bối rối chào
– Đợi anh mở cửa. Có gì vào nhà nói – tôi nói với Trang.
– Như thế này rồi anh còn muốn nói nữa à.
Trang tiến lại gần tôi vung tay lên và tát tôi 1 cái. Đau, thực sự đau lắm! Đôi mắt ấy nhìn chăm chăm vào tôi, và tôi cũng chỉ biết đưa ánh mắt ra chỗ khác, tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cô bé. Nhưng thôi đằng nào cũng không giấu được mãi.
– Vào nhà đã rồi nói chuyện.
– Từ nay, anh đừng quan tâm đến em nữa – những giọt nước mắt tuôn ra từ khóe mắt cô bé. Trang vội vàng lấy tay lau chúng rồi chạy đi ra thang máy.

To top
Đóng QC