Cô bé đi xe wave đỏ – Phần 14

Phần 14
Tôi đặt tay lên vai, kéo cô ta quay lại. Cô ta ngẩng mặt lên ánh mắt ngơ ngác, đôi măt tròn xoe nhìn thẳng vào mắt tôi
– Ơ, ơ, ơ… cô….
– Anh làm cái gì vậy?
– Xin lỗi tôi nhầm người.
– Nhầm cái gì mà nhầm, tôi là Linh Nga chứ không phải Quỳnh Nga.
– Tại cô giống… mà ai bảo cô để xoã tóc với ăn mặc thế này hả.
– Nay tôi đi làm buổi đầu tiên, ăn mặc sao là chuyện của tôi, anh rắc rối quá đi, mà anh theo dõi tôi đến tận đây đấy à. Làm sao anh biết…
– Vớ vẩn, cửa hàng này là cửa hàng tôi hay mua đồ, khách quen ở đây rồi
– Đây shop nữ mà, anh mua gì ở shop cho nữ.
– À thì tôi hay mua đồ cho mẹ ở đây – tôi lúng túng.
– Ở đây tôi thấy toàn đồ cho người trẻ chứ có thấy cho người trung tuổi đâu. Mua đồ cho người yêu thì nói ra đi còn bày đặt nói mua cho mẹ !
– Ơ cái cô này, ừ thì mua cho người yêu đấy, nhân viên bán hàng gì mà cãi khách xơi xơi, gọi ông chủ ra đây.
Cô ta chạy vào gọi thằng Vũ ra
– Mới tuyển nhân viên à ông chủ, xem lại thái độ với khách đi nha, khách vào mua hàng thái độ rất là nhấp nhô
– Anh thông cảm, em nó mới vào làm,còn không mau xin lỗi đi – Thằng Vũ hùa vào với mình
– Tôi xin lỗi – cô ta cúi mặt xuống, hôm nay nhìn cô ta dễ thương vậy cơ chứ.
– Thôi được rồi, cô đi chọn cho tôi 1 cái áo mẫu mới nhất ra đây
– Anh chọn mẫu đi chơi hay đi làm ạ – nhỏ nhẹ.
– Mẫu nào vừa mặc đi chơi được, vừa mặc đi làm được ấy.
Cô ta đi tìm và lựa được 1 cái áo màu trắng trông cũng được
– Này, cô mặc thử vào tôi xem.
– Không được đâu anh ạ.
– Ơ hay, khách hàng là thượng đế, tôi mua cho người yêu nhưng người yêu tôi không ở đây, cô thử đi nếu được thì tôi mua.
– Vâng – cô ta xị mặt ra và đi vào trong thay cái áo.
Tôi và thằng Vũ 2 thằng cứ đứng nhìn nhau bụm miệng cười, 1 lúc sau cô ta bước ra
– Cô vào cởi ngay cái áo này ra, nhanh. – tôi quát
Thế là cô ta lại vào trong thay chiếc áo, từ trong đi ra trên tay cầm chiếc áo.
– Anh không ưng ạ, tôi chọn cho anh cái khác nha.
– Không, gói vào đi, tôi lấy cái áo này. Bao nhiêu tiền ông chủ
– Để tôi xem, 650k anh ạ. – cô ta xem ở cái mác
– Thôi, lấy anh 600k vì là khách quen – thằng Vũ chen vào
– Lần này tôi tha cho cô vì cái áo cũng không đến nỗi nào, chăm chỉ bán hàng nhé, chào cô, chào ông chủ.
Chắc cô ta sợ lắm, buổi đầu tiên đi làm đã bị mình trù ẻo, cô tưởng cô thoát khỏi tay tôi à, cô có việc cũng nhờ tôi cả đấy. Dắt xe ra về không quên gọi thằng Vũ ra quán café gần đó nói chuyện
– Cái tông môn nhà mày, mày chơi ác con bé vậy hả?
– Hả, ác gì mà ác, tao tạo điều kiện cho cô ta kiếm tiền đấy thôi. Mà thằng bạn đểu này, cái áo này mà 600k. Tao lại trả áo, đòi tiền bây giờ
– Đấy là giá kinh doanh, mà thôi ủng hộ tao, từ trước đến giờ mày có bạn gái đếch đâu, giờ mới mua của tao được 1 cái áo. Mà tao thấy mày làm thế cũng không được đâu, khổ thân con bé, mày không thấy lúc nãy tội con bé lắm à.
– Tao biết rồi, tao cũng thấy mình hơi quá, nhưng lỡ rồi biết làm thế nào. Mà mày về nói với vợ mày cẩn thận không lộ ra là chết cả nút đấy.
– Rồi, không phải lo. Mà tao thấy con bé cũng ngoan ngoãn, ăn mặc với nói năng điềm đạm, cũng thông minh nhanh nhẹn. Mày thích nó thật à
– Thích cái đầu mày. Mà này, từ nay tao cấm mày để cô ta thử quần áo cho người khác nghe chưa. Ngoại trừ tao ra.
– Rồi, lắm chuyện. Lâu lắm rồi tao mới thấy mà phát rồ như vậy đấy. Từ lúc Quỳnh Nga nó …..
– Im, tao cấm mày nhắc đến Quỳnh Nga nghe chưa.
– Ừ, khó tính vừa thôi, bảo sao giờ đếch có con nào nó yêu.
– Kệ tao, mà thôi hôm nào dẫn vợ con sang nhà tao chơi rồi uống vài chén, lâu lắm không ngồi với mày
– Ừ, ok.
Tối về đến nhà, tâm trạng hôm nay cảm thấy thoải mái hưng phấn, nhớ lại cái lúc cô ta mặc cái áo trắng bước ra, tôi hơi giật mình, tôi cũng không nghĩ là cô ta xinh đến nỗi mà tôi bắt cô ta cởi cái áo đó ra luôn. Nhưng tại sao hôm nay cô lại mặc cái váy đó, cô lại xoã tóc dài. Bức ảnh của tôi, cô ấy cũng mặc chiếc váy giống y như cô đang mặc vậy, cô ấy cũng xoã tóc như cô vậy. Cô làm tôi… bối rối quá!
Đang định đi nấu cái gì ăn thì có điện thoại của Trang
– Alo anh à
– Ừ
– Anh đang ở đâu thế
– Anh đang ở nhà
– Mở cửa đi anh, em ở ngoài cửa này
– Cái gì vậy trời.
Tôi chạy ra mở cửa cho cô bé, tay xách nách mang nào là rau, nào là thịt…
– Sao không điện trước cho anh, nhỡ anh không ở nhà thì sao, mà cái gì đây?
– Mẹ anh gọi điện bảo qua xem anh ăn uống thế nào, em xin bố mẹ sang đây chơi rồi. Em nấu cơm cho sếp.
– Nấu được không đấy, mà em mua gì nhiều thế.
– Mua đồ này ăn cho tươi, trong tủ anh toàn đồ đông lạnh.
– Vào nhà đi, mà hôm nay em nấu món gì.
– Thật ra em chả biết nấu món gì cả, em nấu dở lắm, hay anh nấu đi, em phụ anh.
– Chết thật, vậy mà bảo sang nấu cơm cho anh, nghe sang chảnh quá ha.
– Thì phải từ từ chứ, tại mẹ em cũng không bắt em nấu.
Mình nấu cơm, em Trang thì lo nhặt rau. Làm vài món linh tinh dễ ăn. Đang nấu mình trêu
– Học nấu ăn đi, không thì chống ề đấy.
– Em chẳng lo, sau này chồng em sẽ nấu cho em ăn.
– Gớm, được 3, 7 hăm mốt ngày là đâu vào đấy, làm gì có thằng đàn ông nào tình nguyện nấu cơm cho vợ cả đời.
– Hì hì, mà anh ơi, nếu bây giờ có 1 người chạy đến bên anh bảo là “ em yêu anh” thì thế nào.
– Hâm, làm gì có ai, đến anh còn chẳng yêu mình nữa là người khác.
– Nhưng mà nhỡ có thì làm sao?
– Thì phải xem xét là ai nữa mới được chứ, với lại em toàn chê anh ế, tự nhiên hỏi câu này làm gì.
– À thì em hỏi thế thôi, hì, em cũng bái phục anh luôn, toàn ở 1 mình không chán à.
– Không, 1 mình là đủ, tự do tự tại, thỉnh thoảng có cái đuôi nhí nhố đang nhặt rau kia sang chơi là vui rồi.
– Thế anh không định lấy vợ à?
– À có chứ, nhưng chưa đến lúc.
– Thế anh không định yêu à?
– Có, nhưng chưa đến lúc.
– Bao giờ đến lúc bảo em nhé.
– Hả, bảo em làm gì.
– Em tán anh, hì hì.
– Thôi đi cô nhóc, tán anh khó lắm đấy.
– Hì, mà anh ơi…
Tôi đang thái cà chua, cắt lấy miếng nhỏ đút vào mồm cô bé
– Thôi, hỏi gì mà hỏi liên mồm, ăn đi cho đẹp da. Hỏi nữa anh đuổi về đấy.
– Ư, anh đúng là, mới hỏi có mấy câu đã chặn họng. Mà anh nấu món gì đấy.
– Sườn xào chua ngọt, em đi dọn cơm đi.
– Hấp dẫn nha.
Dọn cơm ra, 2 anh em ngồi ăn, cô bé ngồi cứ tấm tắc khen ngon
– Kiểu này em phải thường xuyên sang đây mới được
– Thường xuyên sang làm gì ?
– Sang học nấu ăn, anh nấu ngon lắm, hì.
– Trả học phí mới cho vào lớp, à quên, anh chưa tính tội em.
– Tội gì cơ – mặt tỉnh bơ
– Ai đưa anh mặc áo hồng lên facebook đấy, mọi người công ty biết hết rồi đấy, lại còn bảo anh và em đang yêu nhau
– Vậy càng tốt
– Cái gì, càng tốt cái gì
– Thì anh đang mang tiếng ế, em giải toả tin đồn anh ế con gì nữa, hehe
– Chỉ được cái lợi dụng tiếng tăm của anh là giỏi, lần này tha. Không có lần sau đâu đấy.
– Vâng, người gì mà khó tính, lúc nào cũng khó tính, lêu lêu
Ăn xong tôi và Trang ra ngoài ban công ngồi, cũng ngồi được 1 lúc, nhìn xa xăm
– Anh – Trang gọi
– Sao em ?
– Em hỏi anh chuyện này, anh trả lời thành thật nhé
– Ừ, nói đi
– Em nghe mẹ anh kể rồi, em cũng nghe Nhật nó kể rồi, anh cứ định sống mãi thế này sao ?
– Anh không biết – tôi trầm tư và nhìn ra ngoài
– Anh phải nghĩ cho bản thân mình chứ, hơn 2 năm trôi qua rồi, em biết cái bóng của chị ấy quá lớn, anh đã cố tỏ ra mình mạnh mẽ, anh tỏ ra không cần sự thương hại từ ai hết, vậy tại sao anh không tự thương hại chính bản thân mình đi.
– Thật ra thì cũng không hẳn như vậy, anh muốn để 1 ngày nào đó cô ấy nhìn lại anh
– Nhìn lại anh, chị ấy bỏ anh đi lúc anh nằm trong viện, lúc anh phải mổ. Chính anh là người thuyết phục bố mẹ anh gần 4 năm yêu nhau để bố mẹ anh nói ” dẫn chị ấy về ra mắt “… Rồi chính anh là người làm chị ấy thay đổi từ 1 con người xấu xí trở nên xinh đẹp, ưa nhìn. Vậy mà chị ấy bỏ anh đi, chị ấy đi yêu 1 thằng mà nhà nó giàu hơn nhà anh, chị ấy bỏ anh đi lúc anh khó khăn nhất. Anh cần người ta nhìn lại anh để làm gì ?
– Anh chỉ muốn để cho cô ấy biết không có cô ấy anh vẫn sống tốt. Còn quay lại thì không bao giờ – Tôi đan chặt tay vào nhau
– Anh thế này là sống quá tốt rồi, anh gạt cái suy nghĩ đó ra 1 bên đi, anh sống thoải mái được không ? Em biết anh cứ có 1 cái rào cản nào đó, nhưng thật sự em không muốn anh như thế này. Anh thế này thì ai dám đến với anh nữa.
Tôi im lặng và Trang cũng im lặng, sao hôm nay Trang lại đề cập đến chuyện này chứ, thừa nhận là cái bóng của Quỳnh Nga quá lớn, nhưng không đến mức mà Trang nói. Tôi sợ yêu Trang, tôi sợ cô ấy lại như Quỳnh Nga, 1 cô bé ngây thơ, sợ 1 ngày nào đó tôi yêu Trang rồi tôi lại bước vào vết xe đã đổ, tôi thật sự sợ. Không biết Trang có thích tôi thật lòng hay không, nhưng tôi tin Trang là người hiểu lí lẽ, biết cái gì nên và không nên.
– Thôi em đi về đây.
– Để anh lai em về.
– Thôi, anh nghỉ đi, em về 1 mình cũng được.
Trang lặng lẽ ra về, tự nhiên cô bé lại nói chuyện này làm mình lại tâm trạng, lại dở hơi. Con gái thật là rắc rối quá đi. Cầm máy lên điện cho thằng Nhật, cũng tầm 9 giờ rồi.
– Em nghe anh ơi.
– Mày đang ở đâu.
– Em ở nhà Ngọc, đợi em ra ngoài rồi nói.
– Mày, mấy giờ rồi, suốt ngày mày bên đó thế.
– À hôm nay ăn mừng chị cùng phòng Ngọc tìm được việc, cảm ơn anh nha.
– Khỏi, chưa lấy lương mà đã ăn mừng rồi, lắm tiền gớm. Mà cô ta tên Nga sao mày không nói với anh.
– Em cũng định nói nhưng em sợ anh chửi… Tại đợt trước anh nói với em đừng nhắc đến chữ Nga trước mặt anh. Mà sao anh biết chị ấy tên Nga.
– Thì biết thôi, Linh Nga, nói cho đầy đủ. Mà tí nữa mày về nhà mà ngủ đấy nha, anh không cho mày ngủ ở đấy đâu.
– Vâng, em biết rồi, hay anh đến đây liên hoan cùng đi, tiện thể cảm ơn chị ấy luôn vụ hôm nọ chăm sóc anh say ấy.
– Nhưng mà ngại, đến có được không ?
– Đến đi, không sao đâu, chị ấy hiền lắm, dễ tính nữa. Đến cảm ơn đi.
– Ờ, vậy tí đến anh gọi.
Lục đục quần quần áo áo, xịt nước hoa rồi đi. Chẳng hiểu sao mình lại như vậy nữa, mình muốn nhìn thấy mặt cô ta. Đến đầu ngõ điện cho thằng Nhật ra đón, xách theo ít nước ngọt và đồ ăn thêm ít hoa quả nữa. Bước vào cửa thì có mỗi cô ta và Ngọc đang ngồi dưới chiếu, cô ta nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn. Xem xung quanh thì có vẻ cô ta cũng uống được mấy cốc bia rồi, đồ ăn thì còn vịt quay với lạc cộng với ít giá đỗ xào mướp
– Chào cô, chào ngọc – tôi cười.
– Chào anh – giọng cô ta ngà ngà say.
– Anh ngồi đi – Ngọc nói – Anh Nhật nói anh đến, anh ngồi đi, bọn em vừa mới uống thôi.
– Ừ, cứ để anh tự nhiên.
Thằng Nhật rót bia ra cho tôi
– Anh Tùng hôm nay đến đây là để cảm ơn chị đấy chị Nga.
– Linh Nga, cái thằng này. – tôi nói nhỏ với Nhật
– À, anh í đến đây cảm ơn chị Linh Nga vì hôm trước anh í say chị chăm sóc anh í.
– Cảm ơn à, cảm ơn xong rồi thì về đi – cô ta xua tay, nhìn mặt chắc phê phê rồi, tôi sợ nhất cái kiểu con gái say không say hẳn mà cứ ngồi lảm nhảm.
– Ơ, anh í vừa mới đến, sao lại đuổi anh í về – Ngọc nói.
– Tôi nhận lời cảm ơn rồi, cũng cảm ơn anh hôm nay mua giúp tôi 1 món hàng đắt tiền. Cảm ơn nhá, nếu không có gì thì anh về đi – cô ta nói líu hết cả lưỡi vào.
– Anh, chị í nói đùa đấy, anh uống bia đi – Ngọc nói.
Đang định cầm cốc lên thì cô ta quát
– Bỏ xuống, tôiiiiiiiiii……. cho anh uống à, ai cho anh uống, đây là nhà tôi, cảm ơn xong rồi về đi, còn ngồi đấy à. Tôi ghét anh, anh về đi.
– Ơ, chị làm sao đấy, anh í làm gì chị à – Nhật nói.
Thật là cái cô này, say xỉn xong lắm mồm quá đi, bực cả mình. Biết thế không vác mặt đến cho xong, thế mà thằng Nhật nói chị í ” hiền lắm, dễ tính lắm ” đến ngồi nghe cô ta nói nhục mặt thật
– Thôi, anh đi về đây, mọi người cứ liên hoan thoải mái đi nhé – Tôi đứng dậy bước ra ngoài.
– Ơ kìa, anh Tùng, chị em nói đùa đấy – Ngọc chữa cháy chạy theo.
– Không sao đâu, mà mấy đứa cho chị í uống ít thôi nha. Trông chừng hẳn hoi đấy, anh về đây, khi khác gặp.
– Vậy anh về nhé, em xin lỗi, không ngờ chị ấy lại phản ứng như vậy.
Dắt xe ra về mà trong người khó chịu bức bối. Cái của nợ này dám đuổi mình về. Về tới nhà mình lẩm bẩm, vẫn còn tức
– Cô nghĩ cô là ai hả, đuổi tôi về á, đợi đấy tôi cho cô biết tay. Con gái con lứa gì uống bia vào say xong nói nhảm. Mới tìm được việc ngon bày đặt liên hoan, giàu gớm. Nóng hết cả máu.

To top
Đóng QC