Website chuyển qua tên miền mới là:
truyensexx.com
, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Cuộc đời thật tươi đẹp biết bao khi đi học là một phần trong thanh xuân của mình. Đúng vậy, thời học sinh của đời người rất là đẹp đẽ, nhất là thời cấp ba. Tôi không có ý chê bai, hay khinh miệt những người không đi học hay không đủ điều kiện đi học. Tôi cảm thấy buồn tiếc thay cho họ nữa là đằng khác. Bởi lẽ ngoài việc học, việc kết thân với nhiều bạn hay kỷ niệm cùng trường lớp, thầy cô, bạn bè thì còn rất nhiều hình ảnh đầy nhung nhớ khác.
Tôi tên Đông, cũng giống như bao người khác, tôi cũng có một thời học sinh đáng nhớ. Một thời học sinh với rất nhiều kỷ niệm và nhiều chuyện khó lòng quên được, nói đúng hơn là không muốn quên. Tôi không ngờ số tôi may mắn nên đã trở thành nam chính trong câu chuyện của cuộc đời trong thời học sinh của mình. Giờ nhắc lại mà lòng tôi vẫn còn hoài vương vấn khôn nguôi.
Trước khi đi vào câu chuyện, tôi xin kể tóm tắt quá trình cho anh em dễ hình dung nhé. Sau khi thi tuyển sinh xong, tôi dư điểm để vào trường mà mình mong muốn. Thật tình không ngờ là tôi có thể đậu, không phải tôi tự ti mà vì trường lấy điểm nổi tiếng là cao mà trong khi đó tôi còn rất yếu môn anh văn. Thế nên khi biết mình đậu tôi cũng không ngờ tới.
Trường có ba khối, hai tự nhiên và một xã hội. Vì tính sẵn lười học nên tôi chọn vào xã hội ngay và luôn. Sau khi chọn xong, thì trường cũng xếp lớp. Tạm gọi lớp mà tôi được xếp vào là 10A đi. Thì lúc vào cũng bỡ ngỡ vì không quen ai. Sau thời gian cũng biết chút ít. Trong khoảng thời gian học, thì tôi có biết đến một bạn nữ lớp bên cạnh, tạm gọi là 10B. Bạn nữ ấy nhìn vào ai cũng tưởng là học sinh cấp hai không ấy vì cậu ấy có phần lùn lùn với mặt baby lắm. Cậu ấy tên Trâm Anh, câu chuyện cũng bắt đầu từ đây…
Nói về Trâm Anh, có thể gọi là một người hướng ngoại, vì bạn ấy không nhát giao tiếp, rất thích giao lưu. Đôi lúc cũng đùa đùa, giỡn giỡn trông nhây lắm. Đó là tự tôi cảm nhận được khi bắt đầu tiếp xúc với bạn ấy. Vốn dĩ tôi và cô ấy không quen biết nhau, nhưng bằng cách nào đó thì bạn ấy biết được tên mình. Mỗi lần ra chơi hay lớp tôi học tin phải đi ngang lớp bạn ấy thì bạn ấy sẽ réo tên tôi mặc dù không biết tôi là ai trong số đó. Tôi thấy khá là phiền với hành động ấu trĩ đó và cảm thấy rất ghét cô ấy. Và năm lớp 10 cũng chỉ dừng lại ở việc tôi biết mặt cô ấy và cô ấy cũng thế.
Đầu năm lớp 11, toàn khối 11 bị xáo trộn lớp. Tới bây giờ tôi vẫn không hiểu lý do vì sao lại trộn lớp. Nhưng có nhiều nguồn cho rằng: Lớp 10 xếp lớp ngẫu nhiên, đợi học sinh hoàn thành chương trình lớp 10 thì xem xét và xếp cho đều. Có nguồn cho rằng: Có một số lớp có thành phần cá biệt làm ảnh hưởng đến toàn tập thể nên chia ra. Dù sao thì cũng không ảnh tới câu chuyện. Quay lại câu chuyện, khi trộn lớp thì tôi tình cờ được học cùng lớp với cô ấy. Sau khi làm quen lớp, thì GVCN sắp xếp chỗ. Giáo viên hỏi học lực từng học sinh rồi chia đều thành bốn tổ. Và không biết do sắp đặt, do duyên hay tình cờ mà Trâm Anh lại cùng tổ với tôi. Và nhờ thế mà tôi và cô ấy bắt đầu làm quen với nhau. Sau một thời gian tiếp xúc thì tôi thấy Trâm Anh không như tôi từng nghĩ. Tuy có hơi lùn, hơi nhây và một phần bướng bỉnh nhưng suy nghĩ của cô ấy rất trưởng thành. Có thể là do bị tổn thương từ mối quan hệ cũ. Cũng giống như Trâm Anh, tôi cũng từng bị tổn thương từ mối quan hệ cũ nên tôi rất hiểu cảm giác của cô ấy. Chắc cũng vì lý do đó và tính có sẵn trong tôi mà tôi muốn chở che cho người con gái này.
Bọn tôi cũng đã quen biết nhau được một thời gian. Học cùng nhau và làm bài tập cùng nhau đã giúp chúng tôi thân nhau hơn. Lâu lâu cũng sẽ bất đồng quan điểm nhưng không vì thế mà ghét bỏ nhau. Sau một số lần cãi nhau thì bọn tôi hiểu nhau hơn. Và tôi bắt đầu thấy rung động với Trâm Anh. Nhưng tôi không chịu tỏ tình với cô ấy, một phần vì sợ mất đi tình bạn, một phần vì tự ti về bản thân. Để rồi một ngày cậu ấy công khai với nhóm tôi rằng có người yêu thì tôi cảm thấy nhói trong tim mình. Tôi cố tỏ ra không có gì và vẫn vui cười với mọi người xung quanh nhưng đâu ai biết tim tôi tan ra thành từng mảnh. Và thời gian cứ thế trôi qua, cô ấy và người yêu vẫn vui vẻ bên nhau. Nhìn họ tôi cảm thấy vừa ghen vừa xót. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu chúng tôi không hẹn nhau đi bơi. Lúc đó là sắp thi giữa kỳ II, con Huyền (một người trong nhóm bọn tôi) bảo rằng:
– Thi có 3 ngày à, còn tận 4 ngày để nghĩ. Hay là thi xong bọn mình đi đâu chơi đi bây? Đi một chuyến mấy ngày luôn rồi về. Thấy sao, ok không?
– Được đấy, đầu năm giờ anh em mình không có đi đâu chơi chung hết á! (Bảo là người yêu của Huyền, trả lời ngay khi nghe Huyền đề nghị)
– Mà đi đâu bây giờ? Mày nghĩ ra được đi đâu chưa? (Khánh hỏi)
– Hay là đi xem phim đi? (Phú đề nghị)
– Thấy cũng được á mà liệu có đủ xe không? (Bảo nói)
– Ừ, tao cũng sợ không đủ xe á. Chưa kể là có vài đứa đi xa cha mẹ không cho đi xa nữa! (Tôi bảo)
– Vậy chứ giờ đi đâu, bây nghĩ phụ đi. Đứa nào biết chỗ nào vui vui thì nói ra đi. (Huyền khó chịu vì chưa tìm được chỗ)
– Hay là anh em mình đi biển đi. Đi Vũng Tàu, ra đó chơi 3 ngày rồi về. (Tôi đề nghị)
– Ờ tao thấy đi biển cũng ok á. (Bảo nói)
– Mà tao sợ có vài đứa phụ huynh lo rồi không cho đi á. Tụi mình còn nhỏ quá, phải chi có người lớn đi cùng thì không sao. (Tôi bảo)
– Vậy để tao kêu bố tao đi cùng, bố tao tài xế mà. Đặt xe bố tao rồi nhờ bố tao đi cùng luôn. (Phú nói)
– Mấy đứa kia thấy sao? (Huyền hỏi)
– Tao thì sao cũng được hết á. Mà sợ cái là mình còn nhỏ phụ huynh không cho đi thôi à. (Khánh nói)
– Ừm, tao cũng vậy. Tao cũng vậy… (Trâm Anh và và những người còn lại trong nhóm nói)
– Ok vậy chốt là đi bơi nha. (Huyền chốt kèo)
Sau khi thi xong thì bọn tôi nhanh chóng chọn ngày và quyết định đi ngay ngày chủ nhật sau thi. Bọn tôi sẽ đi vào lúc sáng sớm ngày hôm đó, tới nơi đi chơi và ăn uống tới chiều rồi bơi luôn. Đúng 5h30 phụ huynh đưa chúng tôi tới cổng trường. Bố Phú là bác Gia và Phú đã đợi sẵn, bọn tôi tập hợp đầy đủ và xuất phát. Trên đường đi Huyền sơ lược cho nhóm tôi về lịch trình của cả nhóm:
– Giờ là 5h30, tầm 9h00 – 9h30 chúng ta sẽ khách sạn đã được bố P đặt hôm qua. Gốm 4 phòng, một phòng bốn giường và hai phòng ba giường. Tính luôn bác Gia thì nhóm mình có 10 người, gồm 4 nữ 6 nam. Phòng bốn giường là của 4 nữ gồm tao, con Quỳnh, Trâm Anh và Linh. Hai phòng còn lại của 6 nam. Mọi người tự bàn với nhau rồi chia phòng. Sau khi cất đồ xong chúng ta sẽ đi ăn. Đi vòng vòng chơi cho đến chiều, rồi đi ăn chiều. Sau đó quay về khách sạn lấy đồ rồi đi ra biển bơi. Bơi xong thì đi ăn tối, sẵn bàn ngày mai đi đâu rồi về phòng.
– Được đấy, lịch trình đã có. Dựa vào đó mà làm thôi. (Bảo nói)
– Ừ, cứ theo vậy đi. (Tôi bảo)
– Vậy thì chốt thế nhé, còn giờ mọi người làm gì làm đi. (Huyền nói)
Xe của bác Gia là xe 16 chỗ. Bốn ghế cuối là của bọn con gái. Ba ghế tiếp là của tôi và thằng Khánh. Ba ghế giữa là của Bảo và Dương. Còn bác Gia ghế tài xế, kế bên là thằng Phú. Trên xe chẳng có chuyện gì đáng để nói. Cho đến khi tôi quay ra sau nói chuyện với con Linh, thì vô tình thấy được quần nhỏ màu trắng tinh khiết của Trâm Anh bị lộ ra do bạn ấy mặc váy. Chuyện là nhóm tôi đang bàn về kết quả thi, bọn tôi đoán điểm của nhau. Xong trêu nhau, trong lúc đó tôi có quay về sau để trêu con Linh. Trùng hợp thay là Trâm Anh ngồi ghế ngoài, vì cả 4 đứa điều mặc váy nên không có việc nhường nhau. Ai lên trước ngồi trong. Nên tôi đã vô tình nhìn thấy chiếc quần xinh xinh ấy. Trâm Anh cũng biết là tôi nhìn thấy nên hơi khép lại do ngại. Tôi khi thấy cũng vội quay đi. Vì lịch sự chứ tôi cũng muốn nhìn lâu cơ. Tới 9h40 thì bọn tôi tới nơi, do đường lẹt nên tới hơi trễ. Chứ không thì 9h00 đã tới rồi.
Tới nơi, bọn tôi lên phòng cất đồ xong quay xuống đi tham quan. Nói thật thì gia cảnh nhà tôi không mấy khá giả, nên đây cũng là lần đầu đi biển. Vì thế còn lạ nhiều thứ, tham quan cho biết với người ta. Công nhận náo nhiệt thật, hè năm nhìn không đông gì mấy mà cũng ồn ào ra phết. Đang tham quan thì tự nhiên tôi cảm thấy buồn đái vãi cả chim ra. Thế nên tôi chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh công cộng gần đó xả. Xong xuôi thì xả bồn, trong lúc nước chảy tôi có nghe tiếng gì đó mà nước xả ồn nên không rõ. Tôi cũng chả bận tâm đến khi chuẩn bị ra thì nghe tiếng rên ở đâu đó. Tôi lần theo thì phát hiện là của phòng cuối. Tiếng rên bị hãm lại chắc do sợ người khác nghe thấy. Tôi cũng thầm suy đoán được phòng bên có chuyện gì. Vì tính tò mò nên tôi đã vào phòng kế bên để xem có chuyện gì. Do phòng khá cao, leo lên bồn cầu vẫn không thể nhìn qua. Tôi liền móc chiếc điện thoại trong túi ra dơ qua đó chụp xem. Hóa ra như tôi đoán, họ đang làm tình. Một ông chú khoảng chừng 35 đang chịch cô gái khoảng 27.
– Ưmmmm… Từ… thôi anhh em sẽ rên lên… mất!
– Sướng không bé, làm lén lút thế này sướng không?
– Sướng… Ưmmm, sướng lắm, ớ… như… ng em… sợ có ngư… ời biết mất…
– Không sao đâu, không ai biết đâu mà. Nhưng em phải giữ im lặng đấy nhé…
– Ưmm, ư… Ứ… Ơ… ớ… ưmmm…
… Tôi liền ghi hình lại, để về cho bọn tổ tôi xem. Quay được một lúc, tới khúc cao trào thì thằng Khánh gọi đến. Tiếng chuông vang lên, làm tôi hoảng cả lên. Ông chú vội rút ra và la lên:
– AI. LÀ AI ĐANG BÊN ĐÓ?
Tôi hoảng quá vội đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài. Vừa ra tới thằng Phú quát:
– Mày làm gì mà lâu thế hả? Có biết là mọi người đợi nãy giờ không?
– À sorry sorry. Tao đi vệ sinh thôi à…
– Đi kiểu đéo gì mà gần 20 phút vậy thằng lồn (Phú nhíu mày)
– Tao đi tiểu xong rồi, mà tự nhiên đau bụng nên ở lại thêm xíu (Tôi nói)
– Cũng không lâu tới cỡ đó (Phú đa nghi nói)
– Hoi hoi, xíu về nói sau. Giờ đi ăn đi, tao đói quá (Tôi hối)
– Xíu về mày biết tay tao (Phú nói)
Xong thì bọn tôi đi ăn, sau khi ăn xong thì về khách sạn lấy đồ đi bơi. Ra tới bãi biển thì cả đám tranh thủ thay đồ rồi ra tắm. Bọn con trai tụi tôi đã xong xuôi, chỉ chờ bọn con gái nữa là cả đám đi bơi…
…
Còn tiếp…