Phần 70
– A! Bố có quà! Bố có quà!
– Chạy chậm thôi không ngã!
Chiến ôm cô con gái đầu lòng rồi hôn hít trêu cô bé cười khanh khách.
Vào trong nhà thì thấy Thu và Hà đều đang cho hai thằng nhóc bú, bên cạnh là con bé con nhà Phong và Hà.
– Chào chồng yêu!
– Chào anh!
Hai cô vợ chào Chiến với ánh mắt rất hạnh phúc, vì có hai con bé ở đây nên Hà chẳng dám chào Chiến bằng chồng.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện giả như thật tại nguồn: https://gaigoi.city
Chiến nhìn hai con bé con đã hơn 4 tuổi chạy nô đùa nghịch ngợm chia nhau quà bim bim thì vui vẻ ngồi xuống ghế nói:
– Nhìn bé Giang đáng yêu quá nhỉ? Lớn lên chắc xinh hơn cả mẹ Hà rồi!
Hà cười đáp:
– Bé Xuân cũng xinh có kém gì đâu? Chị Thu nhỉ? Hí hí!
Thu cười đáp:
– Cả hai đều xinh! Không biết 2 ông tướng này lớn lên có nghịch không đây này, chứ giờ thì nghịch quá đi mất!
– Nghịch là cái chắc chị ạ! Hai ông bố nghịch như thế cơ mà hai thằng con lại không nghịch!
Chiến cười đáp:
– Có Phong nhà em nó nghịch chứ anh có nghịch mấy đâu!
Hà gật gù đáp:
– Cũng đúng! Từ bé đến lớn toàn anh kìm hãm không thì chồng em chắc chả được như bây giờ! Ngày trước chơi bời ghê lắm cơ!
Thu nói giúp:
– Thì sau này thì hai người lại giúp đỡ nhau còn gì nữa? Cũng nhờ Phong chị mới lo được cho thằng em vô dụng của chị…
– Thì cũng vì thế chị mới bị hai ông ấy đưa vào tròng còn gì! Hí hí!
Thu ngại ngùng nói:
– Nói nhỏ thôi không hai con nghe thấy!
– 2 Đứa nó đang mải chơi không nghe đâu! Phong nhà em dạo này toàn chỉ có mong mơ tới chị thôi đấy… chị xem lúc nào cho anh ấy gần gũi tí! Thấy ông ấy toàn nhìn trộm chị trông thương lắm! Hi hi!
– Không… lần trước đã nói rồi còn gì…
– Hi hi…
Chiến nghe thế thì cũng buồn cười lắm, biết thằng bạn biến thái nhưng lỡ lừa vợ một lần rồi lên cũng không muốn ép Thu, Chiến đánh trống lảng đi nói:
– À! Nay Ninh gọi cho anh khoe rằng hai vợ chồng nó chơi cổ phiếu thời gian này trúng lớn! Nó bảo đủ tiền trả nợ cho Phong rồi đấy!
Thu vui mừng ra mặt:
– Thật à! Tốt quá rồi!
– Ừ! Đợt này Ninh nó quyết bắt Đông bán sạch để trả nợ! Chứ sợ để lâu nó tụt giá thì lại không đủ! Chỉ là có một vấn đề nho nhỏ!
– Vấn đề gì?
Chiến nhìn vợ rào trước:
– Nhưng vợ cứ biết thôi chứ đừng có gọi điện thoại cho thằng Đông làm ầm lên đấy nhé!
– Sao thế! Chồng nói đi, nó lại làm sao à?
– Nó… chẹp thấy Ninh kể là vô tình xem điện thoại thấy nó lại qua lại với con bé kia!
– Con bé kia là con bé nào?
– Con bé mà ngã sảy thai xong bố mẹ nó bắt đền 2 tỉ ấy!
– NÓ ĐIÊN À?
– Vợ này! Bé giọng thôi không con giật mình!
Thu cũng dịu giọng lại nhưng cau có nói:
– Nó có bị thần kinh không? Vợ đẹp con ngoan rồi mà lại còn thế! Mà ra ngoài lăng nhăng với con khác thì thôi, đi lại với con suýt nữa cho đi tù mà vẫn đâm vào! Con đấy cũng có phải là tốt đẹp gì đâu? Cũng… cũng… à… cũng…
Chiến buồn cười nhìn vợ mình, cũng hiểu vợ chắc nghĩ bản thân cũng đi ngủ với người khác nên ngượng miệng không nói, Chiến chữa thẹn cho Thu:
– Thôi được rồi! Ninh nó bảo để từ từ nó nói chuyện với chồng nó! Nó dặn anh không kể cho em đấy! Nên cứ bình tĩnh xem câu chuyện thế nào đã! Hơn năm vừa rồi Đông nó cũng ngoan ngoãn chăm vợ con và làm ăn đàng hoàng mà!
– Tử tế gì! Em lạ gì nó, mỗi việc Ninh nó thu tiền làm ra thì còn ngoan, chứ nó vẫn ra ngoài chơi bời! Lần trước em lên thăm Ninh, có mỗi mẹ cái Ninh chăm nó, thằng ăn hại ấy nó đi chơi bời tới hơn 3h sáng mới mò về! Em tế cho một trận mà chẳng thấy nó xi nhê gì… bla… bla…
Chiến và Hà nhìn nhau bất lực khi thấy Thu giải tỏa bức xúc, một hồi lâu sau thấy Chiến và Hà cứ im lặng nhìn mình thì Thu cũng hạ tông giọng dần dần rồi thôi hẳn, có vẻ hơi ngại nên Thu quay ra giận dỗi:
– Chồng chán em rồi chứ gì? Người ta tức giận kể lể một tí mà cứ nhìn cười cười đểu là sao?
– Chán gì! Vớ vẩn nào! Thôi để Ninh nó tính toán chứ đừng có làm ầm ĩ lên, không hay ho gì đâu!
– Thì thôi! Hix… bao giờ nó mới trưởng thành đây cơ chứ!
Chiến cười cười bế thằng cu con với Hà từ tay vợ để trêu chọc, một hồi lại bế con của Phong với Thu từ tay Hà lên đùa giỡn.
– Ôi giời! Con mình với Hà thì vợ mình bế! Con của Phong với vợ thì Hà bế! Nghĩ cũng thấy kỳ kỳ!
– Tại bọn anh còn gì nữa?
Thấy ánh mắt vợ bắt đầu ươn ướt thì Chiến vội vã ôm cả Thu vào nịnh nọt:
– Rồi! Rồi! Lỗi của anh, của anh! Vợ anh là yêu thương chiều chuộng anh! Thương thương!
Thu giả vờ giận dỗi trong lòng Chiến, còn Hà thì mỉm cười vui vẻ ngồi cạnh nắm lấy một bàn tay của Chiến như đôi tình nhân, trông thật sự hạnh phúc.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện giả như thật tại nguồn: https://gaigoi.city
– Chị ơi! Khách đặt mua số lượng lớn này chị!
– Đâu! Chị xem nào? Ui em gái chị có duyên bán hàng ghê cơ! Toàn chốt được khách mua sỉ luôn! Giỏi quá!
– Hi hi!
Hai cô gái tíu tít cười vui vẻ ngồi đóng gói hàng hóa để gửi đi cho khách.
Liễu từ ngày mở được cửa hàng bán đồ thì trở lên rất bận rộn, thời gian khác đều cố gắng tập trung cho việc học.
Nàng thơ này luôn cố gắng tranh thủ buổi trưa lúc tan học về để đi gặp Chiến, có khi chỉ là về phòng ở của nàng đợi Chiến tới là lao vào nhau như hai con thiêu thân, vừa thỏa mãn cảm xúc nhớ nhau cũng như cảm xúc thân thể thèm thuồng, Chiến cũng biết nàng bận nên mỗi lần ân ái xong đều chở nàng về cửa hàng để buôn bán.
Cũng nhờ sự tiện lợi đó mà số lượng mỹ phẩm cô thư ký dâm tên Như của Chiến cũng được tặng là khá nhiều đủ cho Diệp dùng luôn.
Kể cả Hà và Thu cũng dùng mỹ phẩm mà Liễu bán, vì mỹ phẩm này là nhập theo nhiều con đường nhưng chính thức đều là đồ tốt từ nước ngoài chỗ Thu Hương quen biết gửi về.
Còn cậu bạn trai Hiểu Minh của nàng chính ra mới là kẻ đáng thương nhất, người yêu cậu toàn sáng đi học, trưa thì về cửa hàng ăn uống rồi làm đến tối muộn mới đóng cửa về ngủ.
Chiến cứ rảnh thì Liễu sắp xếp buổi trưa để gặp gỡ giao lưu thật sâu vào người.
Nhưng Hiểu Minh mang tiếng học cùng lớp nhưng có khi cả tháng chỉ được giao lưu sâu với người yêu được 2 3 lần.
Cũng may anh chàng này là kẻ nhà có tiền lại đẹp trai cao ráo, khoai to không lo chết đói nên cũng kiếm được mối để giải tỏa, ấy thế mà trớ trêu thay lại cứ chung tình được mãi với cô bé Liễu này thôi. Cũng tội mà thôi cũng kệ, Liễu xinh đẹp, trắng trẻo, hàng lại toàn hàng ngon hiếm gặp bảo sao không mê mẩn.
Chuông điện thoại reo lên.
– Alo! Tớ đang ở cửa hàng! Ừ! Sắp xong rồi! Cậu qua đây đi rồi chúng mình đi đón chị ấy! Ok! Ok…
Linh em gái Liễu hỏi:
– Anh Hiểu Minh hả chị?
– Ừ! Chị và anh ấy đi đón chị Thu Hương đây! Em đóng nốt rồi tí bảo mẹ gửi đi nhé!
– Em đi với được không chị?
– Em đi làm gì?
– Em… em… thích thôi…
Liễu nhìn em gái mình cứ ngây ngô ngượng ngùng thì lấy làm lạ lắm, dạo gần đây thấy nó cứ giấu giấu diếm diếm nhắn tin gọi điện với ai đó, nhưng vì bận nên nàng không quan tâm quá.
Lúc này mới nghĩ tới quan tâm em gái, Liễu đứng ngẩn ra, đủ loại suy nghĩ tưởng tượng tình huống chạy loạn trong đầu.
Thế nhưng chưa kịp nghĩ ngợi gì thì tiếng mẹ Lan của nàng đã vang lên:
– Minh nó đến đón con kìa! Ra đi kẻo nó đợi, mà hai đứa đi đâu sao không bảo bố đưa đi! Thuê taxi làm gì cho tốn kém?
Liễu cũng vội vội vàng vàng lấy túi và điện thoại rồi bước đi ra, đi được mấy bước lại nghe Linh gọi với:
– Chị! Em đi được không?
Liễu quay lại thấy em gái mắt mong chờ nhìn mình thì nghĩ nghĩ chút cũng gật đầu, Linh vui sướng nhảy cẫng lên chạy theo.
Ra đến xe thì cũng may là Hiểu Minh gọi chiếc xe dịch vụ 7 chỗ chứ không phải xe taxi nhỏ.
Liễu leo lên ghế sau thì thấy Hiểu Minh cũng đã ngồi sẵn đó cười cười với nàng.
Bỗng thấy Linh cũng trèo lên ghế sau, Liễu hỏi:
– Lên ghế trước mà ngồi cho đỡ chật chứ Linh?
– Ơ… em… em… sợ ngồi trước lắm… nhìn xe như kiểu sắp lao vào mình ấy… để em ngồi sau thôi!
– Lắm chuyện ghê nhỉ! Mọi lần ngồi trước có sao đâu! Thôi để chị lên trước!
Hiểu Minh nghe vậy thì vội nói:
– Thôi cứ ngồi 3 người cũng được mà! Ghế sau này 3 người ngồi thoải mái!
Ông chú lái xe cũng vui vẻ thêm vào:
– Ghế sau ngồi 4 người còn thoải mái! Xe anh xe rộng chứ có phải mấy con taxi kia đâu mà!
Thế là Liễu cũng “ừ” ngồi cả 3 lên xe, và nghiễm nhiên ông tướng Hiểu Minh ngồi giữa, hai bên là hai nàng.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện giả như thật tại nguồn: https://gaigoi.city
Sân bay thời tiết lúc này cũng khá mát mẻ, ra đến nơi thì Thu Hương đã đứng chờ được một lúc rồi.
Và kết quả bất ngờ mà Liễu và Hiểu Minh được nhận là sự thay đổi quá ư là khác biệt của Thu Hương.
Còn đâu cô gái với phong cách hoạt bát, ăn mặc thời thượng, trẻ trung, cao ráo như cô người mẫu sành điệu nữa.
Thu Hương lúc này mặc một chiếc váy ngắn tay dài quá đầu gối, tóc búi cao sau đầu, tha thướt như một thiếu phụ dịu dàng, nở nụ cười dịu dàng tới từng phút giây với ba đứa và… đẩy một chiếc xe nôi…
Xe nôi đấy…
– Oa! Bé cười đáng yêu ghê! Con gái chị đây ạ? Xinh quá đi mất, không kém mẹ chút nào ha!
Tiếng Linh nhẹ nhàng vang lên như đánh thức Hiểu Minh và Liễu đang ngơ ngác.
Hiểu Minh lắp ba lắp bắp:
– Chị… chị… đây… đây… là…
Liễu thì khỏi cần hỏi câu nào, vì bản thân nàng từ giây phút nhìn đứa trẻ đã nhận ra được sự thật bất ngờ này rồi…
Đứa bé này… có những nét không sai đi đâu được, giống hệt Chiến.
Thu Hương mỉm cười dịu dàng vỗ nhẹ vào vai Liễu nói:
– Đi nào! Lên xe đi về nói chuyện sau! Chị cũng muốn xem cửa hàng mà em mở như thế nào rồi!
– Vâng… vâng…
Hiểu Minh im phăng phắc đi theo sau xách kéo đồ đạc, Linh và Liễu cùng đẩy xe nôi còn Thu Hương như một thiếu phụ xinh đẹp thướt tha trong chiếc váy đi ra cùng.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện giả như thật tại nguồn: https://gaigoi.city
Trên chiếc xe 7 chỗ, Hiểu Minh bị chị gái tống lên ghế phụ lái, còn ba chị em ngồi ghế sau.
Liễu đang nhẹ nhàng ôm ấp kề má vào má cô nhóc đáng yêu này, nàng dịu dàng cảm nhận sự mềm mại từ má cô bé đang ề à như muốn nói chuyện này.
– Bé được bao tháng rồi chị nhỉ?
– Gần tuổi rồi!
– Sao… chị không nói… cho anh ấy…
– Không! Chỗ này không tiện nói chuyện, tí về chỗ em rồi mình nói tiếp!
– Vâng…
Cuối cùng cả đám cũng về tới cửa hàng của Liễu, sau một hồi đi quanh xem xét trò chuyện với mẹ Liễu cả buổi, đến khi mẹ Liễu và em gái nàng đi mua đồ ăn thì ba người Thu Hương, Hiểu Minh và Liễu mới có không gian ngồi riêng nói chuyện.
– Nào! Hai đứa hỏi gì?
Liễu và Hiểu Minh ngồi ngẩn ra, một hồi sau Hiểu Minh mới hỏi:
– Chị tính nói với bố mẹ thế nào?
– Mẹ biết rồi!
– Mẹ biết lúc nào?
– Ngày chị sinh con là mẹ bay sang chăm sóc!
– À! Đợt mẹ nói đi công tác hai tuần ấy à! Vậy bố biết chưa?
– Rồi!
– Vậy có mỗi em chả biết gì ư?
– Mày thì biết để làm gì? Để ton ton đi khai với cô người yêu này ư? Để cô người yêu này đi kể cho người ta biết à?
Hiểu Minh lặng ngắt đi không nói gì nữa.
Liễu lúc này mới hỏi:
– Chị không định cho anh ấy biết à?
– Hiện tại thì không! Em giữ bí mật được chứ?
– Em… em…
Thu Hương mỉm cười nói:
– Giờ chị về rồi! Em tính thế nào?
– Ơ! Thế nào là sao ạ?
– Em vẫn định yêu đương với thằng ranh này nữa ư? Thế chị thì tính sao?
– Ơ… em… em…
Thu Hương chẳng buồn nhìn Hiểu Minh một cái mà nói với Liễu:
– Về ở với chị thôi! Chúng mình chăm sóc đứa bé, nó là con chị và… thì cũng là con em… có được không?
Liễu sáng mắt ra, một ý tưởng bùng nổ trong đầu nàng, bản thân Liễu giống như cuối cùng đã tìm ra được một điều mà nàng không biết không nghĩ là sẽ có.
Liễu bật thốt ngay khi Thu Hương vừa mới hỏi xong:
– Được chứ! Đúng! Đúng! Thì ra là vậy… sao em không nghĩ ra sớm hơn nhỉ! Đúng vậy… đúng vậy… con chị cũng là con em… mà con em… cũng là con chị… Hi hi… đúng rồi…
Liễu như một đứa trẻ phát hiện ra món đồ chơi thất lạc, cô bé cực kỳ vui sướng như muốn nhảy nhót khắp nơi.
Thu Hương biết Liễu thông minh đã hiểu ra đáp án mà mình đưa ra, nàng nhẹ giọng cảnh tỉnh Liễu:
– Em còn chưa học xong cấp ba đâu đấy!
– Vâng! Vâng! Em… em… hơi… hơi…
Thu Hương nhìn sang vẻ mặt của Hiểu Minh thì phì cười mắng:
– Làm gì mà mặt khó chịu thế? Chị nói với em thế nào rồi? Em với Liễu nên thôi đi cơ mà? Cứ cố làm gì?
– Chị đừng nói nữa!
Nói rồi Hiểu Minh đứng dậy bỏ đi ra ngoài, Thu Hương và Liễu nhìn theo một hồi thì Thu Hương hỏi:
– Em cảm thấy em có thể nào đến với nó không?
– Em không biết! Chỉ là em… cũng có cảm tình với cậu ấy… chả biết là gì… nhưng hẳn không phải là yêu…
– Chị biết em không yêu em trai chị… cũng chẳng yêu chị… em lại lỡ đi yêu một con heo giống…
– Phì… hí… hí… Chị nói thế thì chị là… hí… hí… heo mẹ à?
– Con ranh này… dám bắt bẻ lại chị à?
– Chị ơi!
– Hử!
– Chị có bầu sau lần ấy à?
– Ừ! Có nghĩ đến việc tránh thai đâu, lúc ấy điên loạn cứ để hắn thả cửa! Sang bên kia rồi mới thấy chậm kinh! Thử thì mới biết có… lúc ấy cũng hoang mang… cũng chả biết làm sao… mà bên đó không có chỗ phá thai như bên mình… mà chị cũng… không muốn bỏ… con… Haizzz Khóc mấy mấy ngày, em nhớ hôm chị gọi điện muốn nghe em kể chuyện cổ tích không?
– À! Em nhớ rồi! Thảo nào hôm ấy chị cứ bắt em kể chuyện cổ tích cho chị nghe!
– Ừ! Hôm ấy lúc em kể tới chuyện nàng công chúa tóc mây ấy, đoạn mụ phù thủy lừa người bố để đem cô con gái lên lâu đài cao nuôi thì chị mới nghĩ ra rằng! Nếu như chị em mình không thể sinh con với nhau, thì đây chẳng phải là trời ban cho chúng ta đứa nhỏ này còn gì!
– Chị…
Liễu nắm chặt lấy tay Thu Hương, nước mắt đã long lanh đôi mắt biếc, Thu Hương mỉm cười vỗ nhẹ vào tay nàng nói:
– Sau này lớn lên, nếu em còn giữ suy nghĩ và tình cảm như ngày hôm nay! Con em cũng sẽ làm con chị! Chúng mình ở với nhau có 2 đứa con là tốt rồi! Phải không?
– Phải… phải… hi hi… con gái của mẹ xinh quá… ơ nhưng… cả hai chị em mình đều là mẹ ư? Có kỳ lạ quá không?
– Có gì lạ?
– Nhưng nếu sau bé lớn đi học người ta hỏi bố đâu thì sao?
– Thì nó có bố mà? Chị có nói là không cho con biết bố nó đâu?
– Thế… vậy… là…
– Sau này lúc nào thích mới cho hắn biết! Lúc nào cần người đàn ông ra mặt thì hắn phải có trách nhiệm với con chứ! Em cũng vậy mà? Phải không?
– Vâng! Chị giỏi thật đấy vậy mà cũng nghĩ ra!
Thu Hương hài lòng với câu khen của Liễu, rồi nói nhỏ:
– Vậy em tính sao với cậu em trai của chị đây?
– Em không biết tính sao bây giờ?
– Chứ em định mãi quan hệ với cả chị lẫn nó à? Cắt đứt đi cho nó tìm người khác!
– Vậy… vậy… em… em có thể… với anh Chiến không?
Thu Hương tỏ ra bất lực với câu hỏi này:
– Em không thể nghĩ việc gì khác ngoài hắn à?>
Liễu tỏ ra buồn bã ngượng ngùng, Thu Hương vừa tức vừa buồn cười mắng:
– ĐƯỢC… Chị biết chả cấm nổi em đâu… chứ em không qua lại với hắn… thì sau con em của ai?
Liễu vui vẻ hẳn lên:
– Vâng… hì hì…
– Ôi chết mất thôi! Tên chết tiệt đó chẳng biết kiếp trước ăn được cái gì mà kiếp này làm khổ chị em mình đến thế!
– Ôi em bé xinh giống bố mẹ quá… yêu yêu yêu…
– Con bé gì nữa? Gọi thế nào… nào?
– À… à… Con gái của mẹ hi hi… con giống bố quá… yêu thật đấy…
– Yêu nó hay bố nó?
– Yêu cả hai!
– Chịu em rồi đấy!
– Hí hí!
… Bạn đang đọc truyện Chuyện giả như thật tại nguồn: https://gaigoi.city
Ở một nơi khác…
– Vậy chồng có định về hay không? Tí… tí của chồng là mấy giờ sáng? Cứ định mãi bỏ hai mẹ con em ở nhà một mình à? Em nói cho anh biết nhé! Em biết anh đang đi với ai! Anh nên nhớ rằng đứa nào suýt làm cuộc đời anh tan nát, và lúc hoạn nạn ấy chỉ có ai bên cạnh anh! Rồi! Tin tưởng vào anh, thôi được rồi, đằng nào em cũng nghỉ làm từ lúc có bầu đến giờ, em ở trên này cơm nước anh cũng có thèm về ăn đâu! Tốt nhất là mai em sẽ đưa con về ở với ông bà, cho anh thoải mái đi chơi bời với con đó!
“Bịch”
Ném điện thoại xuống giường Ninh tức đến gần như nghẹn thở luôn.
Chồng nàng chơi bời thì chả sao nhưng mấy tháng lại đây lại có tình trạng quay lại với con đó mới làm nàng tức tối đến vậy.
Từ này biết mình mang bầu con của Chiến, Ninh cũng cảm thấy có lỗi với chồng, thế nên khi Đông gây ra tội tày đình đó nàng không hề trách chồng một câu, càng là gom góp chạy chọt lo cứu chồng, sau này thiệt thòi đủ bề nàng cũng không một câu oán thán, thế nhưng sự việc chồng nàng đi bay lắc rồi ngủ với con đó đã như giọt nước tràn ly làm cho cuộc sống của hai vợ chồng nàng trở lại tăm tối.
Ninh quyết định về quê với bố mẹ chồng để còn có thể chịu đựng mà sống tiếp với Đông, đã có lúc nàng từng suy nghĩ tới việc ly dị để mang con đi nuôi một mình, có khi thế lại thoải mái dễ sống hơn.
Thế nhưng lương tâm của nàng cũng không thể làm như thế được, vì hai vợ chồng nàng chẳng thể đổ cho ai đúng ai sai cả, chỉ là có chịu xây dựng hạnh phúc gia đình hay không mà thôi.
Nình cúi nhìn đứa bé trai đang bú ngon lành dưới vú mình thì bao nhiêu tâm trạng bực dọc đều bay sạch, nàng nhẹ giọng nói nhỏ với con:
– Cũng may còn có bảo bối của mẹ! Sau này con phải giống bố con nhé, quan tâm chăm sóc gia đình và yêu chiều người phụ nữa của mình nghe chưa?
– A… a… a…
Thằng nhóc đang bú chùn chụt chả hiểu sao đúng lúc lại buông ti ra nhoẻn miệng ê a như trả lời mẹ mình, càng làm cho niềm hạnh phúc của Ninh bùng nổ.
– Ôi bảo bối yêu thương… giống bố con quá cơ… mẹ cũng nhớ bố con lắm rồi… hơn nửa năm rồi chả được gặp bố con… mẹ… mẹ… hức… hức… nhớ bố con lắm…
– A… a… à…
– Ừ! Bố con lần trước lên thăm mẹ con mình ấy… hi hi… không phải ông bố hờ bất tài của con chỉ giỏi đi chơi bời đâu! Lần này mẹ con mình về quê sẽ nhiều cơ hội gặp bố con đấy… yêu lắm cơ… ừ… đúng rồi… ừ… mẹ tính toán chơi cổ phiếu đủ tiền trả nợ cho bố hờ của con rồi… ừ… mẹ làm hết trách nhiệm rồi con nhỉ… ừ! Không có mẹ cầm tiền đi đầu tư, đời nào ông bố hờ của con mới trả hết được nợ… con trai thấy mẹ giỏi không… ừ… mẹ làm đủ rồi… giờ mẹ về tìm bố ruột con để nhận yêu thương thôi nhỉ… hi… hi… Yêu lắm…
Sáng sớm hôm sau mới 5h Ninh thức dậy nấu cháo cho con ăn xong xuôi, đồ đạc sắp đủ rồi mà Đông vẫn chưa về, gọi điện toàn máy bận.
Chờ mãi chờ mãi tới 8h thì nàng sang mượn hàng xóm điện thoại để gọi vào số chồng nàng.
Vì cái cậu hàng xóm này lại là học sinh cũ của chồng nàng nên mới gọi được hai chuông thì đã nối máy, Ninh bực bội vì biết rằng chồng mình chặn số để đi chơi cho vợ đỡ gọi.
– Alo!
Càng bất ngờ hơn nữa là loa ngoài điện thoại lại vang lên tiếng một cô gái, mà chỉ cần nghe câu đầu tiên Ninh đã biết là ai rồi, đích thị là cái con bé sảy thai lần trước luôn, nàng từng vật vã khi nghe nó gào khóc chửi rủa mấy ngày trời, giọng của nó in sâu vào đầu nàng có lẽ đến cuối đời chẳng thể quên.
Cậu thanh niên kia hơi giật mình ái ngại nhìn Ninh, thấy Ninh gật gật đầu cậu mới nói vào máy:
– Alo em muốn gặp thầy Đông hỏi chút ạ? Không biết chị có thể chuyển máy cho thầy được không ạ?
– Thầy đêm qua say quá giờ vẫn chưa tỉnh em ạ! Tí anh ấy tỉnh chị sẽ báo gọi lại cho em nhé!
– Vâng! Em cảm ơn chị ạ!
Ninh ái ngại giả đò giữ hình tượng cho chồng.
– Chị gái chồng chị đấy! Chắc đêm qua về quê say chả biết gì ấy mà! Cảm ơn em nhé! Em có thể giúp chị xách túi đồ ra ngoài đầu ngõ để chị bắt taxi về quê được không?
– Ok sư mẫu!
– Sư mẫu gì mà mẫu! Em ra trường rồi có phải sinh viên nữa đâu!
– Ha Ha! Sư mẫu hơn em một tuổi nhỉ? Thầy rõ giỏi, tán được sư mẫu xinh đẹp thế này!
– Mồm mép gớm nhỉ!
– Ha Ha!
Ngồi lên xe taxi đi được một lúc rồi thì Ninh mới ấm ức khóc tủi thân mãi.