Phần 31
Em vẫn tiếp tục gục vào ngực tôi mà khóc vậy… thực sự tôi cũng chả hiểu được gì xảy ra chỉ biết khẽ vuốt lên mái tóc của em… tôi làm như thế chốc chốc lại liếc xuống nhìn em… để em vậy tốt hơn…
Nhưng để em vậy được 1 lúc thì tôi không thấy động tĩnh gì nữa. Tôi khẽ vuốt mái tóc em sang bên vành tai… em mệt quá mà ngủ từ lúc nào rồi. Thải nào tôi chả thấy em cử động gì… cô gái đang ngủ gục trên người tôi… hơi bối rối nhỉ… theo như phim Hàn là tôi sẽ để em ngủ vậy đấy nhưng tôi căng cơ đít mà hít cơ mông. Vòng tay em vòng qua cổ tôi bế em lên… nhẹ nhàng từng bước đặt em xuống cái giường trong nhà… cũng lúc đó… tôi được nhìn khuôn mặt em gần như vậy… khuôn mặt của mối tình đầu của tôi… tôi nhẹ nhàng trao em 1 nụ hôn lên trán…
Lo hết chỗ ngủ cho Phương… tôi kéo cái chăn đắp cho em… tầm giờ cũng quá nửa đêm rồi… cũng không có xe nên tôi cũng chả buồn chạy ra net cùng lũ bạn nữa… tôi cởi cái áo khoác ngoài làm gối mà nằm ở ghế ngoài phòng khách chợp mắt…
Chợp mắt chẳng bao lâu thì tôi nghe tiếng cửa cót két… nghĩ đây là mơ chăng… không… tôi bật dậy thì thấy a Hải đang mở cửa đi vào… tay vẫn đang cầm chai 45 mà đi loạng choạng… cảm giác không bước nổi… tôi nhìn anh mà bước những bước không vững tiến dần vào phòng chỗ em đang ngủ… tôi đứng dậy kéo anh vào cái ghế dài… tưởng anh im nhưng không…
– Cái gì… mày là đứa nào… im cho tao vào phòng đi ngủ.
Tôi giữ anh lại đồng thời cố để anh nằm dài lên cái ghế đó…
– Anh say lắm rồi đấy…
– Say say cái đ! T mẹ mày… mày tin tao vả vỡ mồm mày ra như bả con chó kia không…
Lúc này tôi đã biết cái vết đó từ đâu ra… tôi quay lại nhìn về phía hành lang dẫn tới phòng em… em đang đứng đó với 2 hàng nước mắt trực lăn dài… tôi và em nhìn nhau bằng ánh mắt của 2 tâm hồn đồng điệu…
– Để anh ấy vài phòng đi V…
Tôi cũng nghe lời em mà thả anh tự bước vào căn phòng đó… anh đi loạng choạng nhưng 1 mạch đi thẳng vào… anh ngã xuống cái giường mà ngủ luôn… em đứng bên kia giường lấy chậu rồi lấy khăn lau mặt cho anh… tôi đứng ngay cánh cửa nhìn toàn bộ hành động đó của em…
Bỗng ý nghĩ nào đó xuất hiện trong tôi: “Ở đây là gì nữa… hết việc của màu rồi”. Anh hải cũng có Phương chăm rồi… tôi lặng lẽ rời vị trí đó bước đến làm 1 ngụm nước rồi lấy cái áo mở cánh cửa từ từ bước nhẹ nhàng ra ngoài… trời cũng tờ mờ sáng rồi… ông mặt trời cũng dần ló rạng… tôi hít 1 hơi dài rồi thở mạnh… hít cái không khí xuân này vào khí quản… sống mũi tôi cay cay nhưng điều đó giờ đây không còn quan trọng nữa… tôi bước dài để cố đi thật nhanh ra khỏi con ngõ nhà em…
– V… tiếng em ở ngay sau tôi…
Tiếng em gọi tôi, bàn chân tôi như có keo dính dưới đế khiến nó không thể đi thêm được bước nào nữa… tôi đứng khựng lại… dần dần quay lại về phía em… em đang nhìn tôi và tôi cũng vậy… 2 người ở 2 đầu đang nhìn chằm chằm vào nhau.
– Mi muốn đi ngắm bình minh với tao chứ… em hỏi tôi với giọng nhẹ nhàng…
Tôi nhìn em mà thở dài từng cơn…
– Nhanh lên mặt trời sắp lên rồi…
Tôi và em bước song song nhau trên con đường ra cái cầu… gần nhà em có 1 cái cầu, tuy không to nhưng lại rất quang nên từ đó có thể ngắm được mặt trời lên…
Tôi và em đứng đó… nhìn mặt trời dần dần đi lên trên đỉnh đồi phía xa… cả 2 cùng không nói gì chỉ đợi những tia nắng vàng tải dần dần…
– V à… đẹp nhỉ…
– Ừm… tôi trả lời theo quán tính của tôi thôi… lúc đó tôi cũng chỉ đang tập trung vào hướng mặt trời lên…
– Mi cũng biết hết rồi nhỉ…
– Ừm…
Em lại im lặng mà thở dài nhưng mặt cúi gằm xuống đất… tôi và em… 2 con người đang cùng ngắm cảnh ông mặt trời chạy dần dần lên phía xa… ánh sáng chiếu rọi dần xuống nước sông khiến nó óng ánh… tôi và em cùng chiêm ngưỡng cảnh nên thơ đó…
– Mi còn nhớ lời hứa sẽ cùng tao ngắm bình minh không…
– Có… lúc đó tôi chưa nhớ ra đâu… có đại thôi…
– Vậy… trong mi còn có tao đúng không…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời tự kể tại nguồn: htpss://gaigoi.city
Tôi cũng không nói gì chỉ ở đó cùng em nhìn lên mặt trời… cả 2 đứa đều lặng im… không gian tĩnh mịch…
– Cũng có thể… tôi thở dài mà ngước nhìn ánh mặt trời đó…
– Tao hiểu rồi…
Em chỉ nói với tôi như vậy rồi cũng từ từ bước dần về hướng nhà em… tôi không làm gì… tôi chỉ em bước đi xa dần tôi… hình bóng em bước xa dần cho tới khi tôi không nhìn thấy em nữa… tôi thở dài vì đáng lẽ tôi đã có thể giữ em ở lại…
Mấy ngày nghỉ tết sau đó em cũng không liên lạc với tôi còn tôi cũng đã chấm dứt những cuộc đi chơi với lũ bạn để chuẩn bị dần đồ đạc để xuống dần tp… thầy u chuẩn bị cho tôi 1 thùng to đồ ăn… tôi cũng háo hức lắm vì cũng sắp được gặp lại Tâm rồi. Cũng lâu lắm tôi và em chưa gặp nhau mà…
Cuối cùng cái ngày tôi lên đường cũng đến… tôi xách balo lên tạm biệt thầy u cùng căn nhà mà lại xuống thành phố học con chữ…
Long còng cọc 4 tiếng đồng hồ cuối cùng tôi cũng đến nơi… điều đầu tiên tôi làm là gọi ngay cho Tâm… tất nhiên Tâm rất vui và đến ngay phòng trọ của tôi. 2 Đứa cùng ăn cùng nấu rồi cùng ngủ bên cạnh nhau cũng rất rất vui… (Lược đi vài đoạn của Tâm nhé)
Thời gian bẵng đi qua mau. Cũng đã sang hè rồi… tôi và Tâm vẫn vậy. Chỉ là đợt này có cãi nhau nhiều hơn trước… cũng phải thôi… tôi không dành cho em được nhiều thời gian, đi học rồi đi làm khiến tôi bận bù đầu… thức sự điều đó cũng làm tôi khá khó chịu.
Tôi vẫn đi làm ở cái quán đồ nướng đó… công việc nói chung là đã quá quen rồi… tôi cũng được thầy u cho con xe wave cũ để tiện đi lại rồi… cũng đỡ hơn việc đi xe đạp… hôm đó vẫn như mọi khi… vẫn đang đi làm, tôi vẫn đang bon bon trên con đường quen thuộc. Tôi đi chầm chậm… liếc ngang liếc dọc thì tôi nhìn thấy 1 cặp đôi đi vào nhà nghỉ… là a Hải… đúng anh Hải rồi… người kia không phải Phương… chả lẽ.
Ngày hôm đó đi làm mà tôi hầu như không thể nào tập trung được… cái hình ảnh đó cứ hiện mãi trong đầu tôi không ngừng… tôi có nên gọi cho em không… những câu hỏi luôn hiện lên như vậy… vù vù qua thì cũng hết buổi… tôi quyết định không gọi cho em nữa vì nghĩ như vậy là tốt nhất.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính… chuẩn bị đi về tôi nhận được 1 cuộc gọi… là của Phương… không biết em gọi tôi gì giờ này và 1 phần tôi cũng vừa thấy điều đó…
– Alo…
– V à… mi có thể tới bên tao được không…
Giọng em như là đang say say lại buồn buồn… tôi nghe mà lòng như thổi lửa vào tâm can… tôi hỏi em đang ở đâu rốt cuộc thì cũng biết nơi em đang ngồi… trời mùa đầu hè chưa nóng lắm nhưng tìm em làm tôi chả hết mồ hôi… cuối cùng… tôi cũng thấy em…
Em ngồi ngay ghế đá ở công viên… cạnh em là vài lon bia lăn ngang lăn dọc… em co chân lên thu lu 1 chỗ… tôi tiến đến bên em bỏ mấy cái lon vào túi rồi ngồi cạnh đó… em vẫn vậy… em có lẽ đang khóc tôi nhìn em…
– Sao trời nay đẹp nhỉ…
Em ngước lên bầu trời đầy sao đó mà không nói gì… tôi quay sang nhìn em 2 tay đặt lên má em lau nhẹ 2 hàng nước mắt… em không nói gì ngước mắt lên nhìn tôi…
– Tao đã làm gì sai phải không V…
– Không… tôi cố trấn an em bằng lời nói nhẹ nhàng đó…
– Nta lừa dối tao mi à…
– Tao biết rồi… đừng nói gì cả…
Nói rồi tôi ôm chặt em vào lòng để em không còn nói được gì nữa…
– Ngoan đi… có tao đây rồi…
2 Đứa hâm, gần giữa đêm ôm nhau trong công viên. Tôi để ý có mấy bác đi thể dục cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi… 2 đứa tôi nhìn nhau mà phụt cười… thôi nên về thôi…
– Đi tao đưa về nào…
Hình như tôi lại nói ngu rồi. Mắt em lại cúi xuống mà buồn…
– Tao không muốn về nơi đó nữa… mi đưa tao đi đâu được không…
– Đi đâu được bây giờ… nghĩ thầm trong đầu thôi đệch cụ rồi.
– Đưa tao về phòng mi được không…
Thôi song, tôi thực sự bất ngờ với lời đề nghị đó… cũng may sao là Tâm hôm nay không qua chứ nếu mà qua thì lại có drama…
Tôi đèo em phía sau, em và tôi không nói chuyện nhiều… tôi cũng chỉ tập trung vào việc lái xe. Rồi cũng tới dãy trọ tôi… tôi nhẹ nhàng dắt xe vào dãy trọ… em lững thững theo ngay phía sau tôi… mở cửa rồi mời em vào nhà… phòng có tay Tâm nên cũng không bẩn…
– Mi con trai mà ăn ở sạch quá nhỉ…
Em đi 1 lượt để kệ tôi dọn chỗ tôi nằm…
– Tao mượn nhà vệ sinh chút nhé…
– Ừ… nó đó…
Tôi tưởng em đi vệ sinh… hóa ra là em đi tắm…
– Mi có cái áo nào lấy tao mượn với…
Bt có Tâm cũng không có quần áo của em ở đây… tôi đành lấy cho em bộ quần áo của tôi để ngay cửa nhà tắm… em mặc quần áo tôi như tấu hài vậy… nó rộng thùng thình mà em còn cho áo vào trong quần nữa chứ… tôi thấy em bước ra mà phụt cười…
– Cười gì…
– À không… mi đi ngủ trên giường nhé… tao ngủ dưới…
Em giật gù rồi cả tôi và em cùng đi ngủ… mệt quá nên tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu…