Chuyện đời tự kể – Phần 26

Phần 26
Sau 2 ngày đi tìm thì tôi và Tâm cũng đã tìm được 1 phòng trọ không quá xa, nó khép kín nên chắc sẽ tiện cho việc ăn ở hơn. Nó là dãy trọ cho công nhân nên giá cũng hơi chua so với chỗ cũ nhưng tôi nghĩ tiền thầy u gửi cùng với tiền đi làm thì sẽ ổn. Tôi và Tâm dành cả 1 ngày để thồ hết đống đồ từ phòng cũ về phòng mới. Mệt nhưng chúng tôi vui lắm. Chốc chốc lại được Tâm mang nc uống rồi lấy khăn lau mồ hôi cho. Công nhận thích thật…
Cuộc sống của tôi thực sự trôi qua khá êm đềm mà tôi cũng chả muốn xô bồ, cứ yên bình như thế này cũng tốt. Tuy có hơi chán hơi nhưng cho đời bớt nặng, đây có lẽ là khoảng thời gian hiếm hoi để có không gian để lặng lại bản thân sau bao biến cố.
Công việc của tôi thì vẫn vậy. Sáng đi học chiều đi làm. Cũng không có gì đáng để nói nhưng chỉ đến 1 ngày tháng 11. Tiết trời đã se se lạnh rồi. Trời này mà ăn đồ nướng thì tuyệt vời. Quán tôi cũng đông khách hơn mà công việc cũng nhiều hơn. Quán tôi cũng nở cà phê ngay chỗ hiên nhà chỗ tôi và TP nói chuyện…
Tôi cũng vẫn làm việc như mọi khi đến khi con bé tầng trên gọi.
– Anh V ơi… lên em nhờ tý.
Tôi thực ra vẫn hay giúp chúng nó nên cũng lên luôn.
– Anh ra coi có khách gọi anh kìa.
Nói rồi nó chỉ ngay 1 vị khách đang ngồi ngoài hiên, thấp thoáng qua ô của kính là 1 cô gái mặc áo khoác màu hồng nhẹ cùng váy trắng.
– Anh coi rồi coi trên này cho em em xuống coi cho.
– À à… ờ ờ…
Tôi bước tới bên vị khách… hóa ra là TP. Tôi lặng lẽ kéo ghế ngồi cạnh TP nhưng không nói gì, chỉ nhìn lên bầu trời cùng TP.
– Trời hôm nay đẹp nhỉ.
Em cất giọng nhẹ hỏi tôi. Tôi cũng nhẹ nhàng tiếp lời. Giọng em có gì đó buồn trong cuống họng.
– Ừ… đẹp…
Thoát em nhìn tôi…
– Uống gì không… tao mời…
– À không… tao còn công việc nên thôi khi khác…
– Nói vậy nhưng đâu có bao giờ mi đi cùng tao đâu… từ lúc đó…
Bị chạm vào sâu nơi ký ức xa nhất… tôi đực ra vì dù gì đó cũng là 1 ký ức buồn. Ngày đó tôi và em cũng đi chơi nhiều lắm, tình yêu học trò không tính toán, chúng tôi chỉ biết sống hôm nay… cho tới 1 ngày tôi trót lỡ nói 1 câu không đáng nói thì từ đó nó cứ vụn vỡ dần… mà đó cũng là quá khứ rồi. Tôi cũng không muốn nhớ. Tôi cười trừ chứ không thể nói gì vào lúc đó…
– Thì thực sự tao bận mà.
– Giá mà…
– V ơi… Mày xuống đây anh xem nào.
Tiếng anh chủ gọi vọng lên chỗ tôi ngắt cả lời em đang nói.
– Tao phải xuống rồi. Nói chuyện sau nhé…
Kéo cái ghế ra tính đi xuống thì em kéo tay tôi. Tôi bất ngờ quay lại nhìn em.
– Lát khi nào về thì đợi tao với.
Tôi bất ngờ hơn hơn nữa nhưng do anh chủ đang giục quá nên đành bỏ em ở đó mà chạy về với công việc…
Thực sự hôm đó tôi làm việc không được chất lượng. Cứ lơ đãng sao ấy. Chốc chốc lại nhìn lên ban công. Vẫn thấy em ở đó cùng cốc cafe nhìn lên bầu trời sao. Thôi thì cũng hết buổi tối. Tôi dọn dẹp hết rồi cũng chuẩn bị đi về. 11h rưỡi rồi mà lúc nãy đông quá nên chắc mẩm rằng em cũng đi về. Mò lên thi không. Em vẫn ngồi đó, vẫn dáng vẻ trầm tư đó.
Tôi lại gần em. Đặt tay lên vai em. Như bất giác em nắm lấy bàn tay tôi mà quay lại.
– Chưa về à… đi thôi…
Tôi mỉm cười thật tươi với em kéo em xuống chỗ để xe. Em không nói gì chỉ theo đà tôi kéo mà lao đi thôi.
– Ơ… tao chưa trả… tiền…
– Tao trả rồi. Nhanh còn về…
Đến bãi để xe, tôi thả tay em ra…
– Ờ… xe mi đâu…
– Tao đi taxi… mi lai tao về được không…
Ôi định mệnh… số khổ là tôi đi xe đạp nên lai em có vẻ hơi khó… tôi ợm ợm ừ ừ lù lù dắt cái xe đạp ra…
– Tao chỉ đi xe đạp thôi nên có lẽ…
Em cười mà nhìn tôi với 1 ánh mắt trìu mến.
– Không sao mà. Đi xe đạp ngắm phố phường…
Thôi thì em đã nói vậy thì thôi. Đèo em đi trên xe đạp của tôi… bỗng tôi lại nhớ tới lúc lai PA. Cũng trên chiếc xe đạp này. Cũng vẫn là tôi nhưng người ngồi sau nay đã khác…
– À lúc nãy mi định nói gì nhỉ???
– À không…
Em trả lời như muốn tránh câu hỏi của tôi. Em và tôi trong tâm trí như là đều có chuyện buồn. 1 câu chuyện chỉ ở trong lòng mà cả 2 đều không thể nói ra thành lời.
Đạp chầm chậm thì tôi cũng đưa em về tới nhà. 1 căn nhà khá khang trang so với nhà trọ…
– Về tới rồi… nhà đẹp quá nhỉ. Mi vào đi…
– Nhà anh Hải thuê đó… mi về đi… giờ toa vào đây…
Cả giọng điệu và cử chỉ em đều có chút lưu luyến nhưng giờ đã quá muộn để hàn huyên nên tôi cũng chào rồi về luôn.
Tôi đạp nhanh qua các con phố về nhanh dãy trọ… vì hôm nay Tâm ở lại. Tôi đạp như mắc ỉa đạp nhanh hơn bọn đua Tour de France. Tôi vội vã mở cửa dãy trọ cất xe gọn gàng chạy nhang vào phòng… Tâm… cô gái năm đó đã ngủ quên trên cái bàn từ lúc nào. Em gục xuống mặt bàn ngủ. Chắc vì đã quá mệt. Cũng phải vì đã quá nửa đêm rồi…
Tôi nhìn em rồi lặng lẽ đến bên em. Lay em nhẹ… em cũng từ từ tỉnh giấc nhìn tôi…
– Ơ… anh mới về…
Như không muốn em nói tôi đưa ngón trỏ lên miệng ý em đừng nói gì. Tay tôi đặt lên má em. Trao em nụ hôn sâu lên trán…
– Sao còn đợi anh… em lên giường mà ngủ…
– Thì tại bình thường anh đâu về muộn vậy…
Em thật là… 1 cô gái ngốc. Tôi mỉm cười thật tươi. Xốc nách để em đứng dậy mà 1 hơi bế em lên. Em bất ngờ với hành động đó của tôi chỉ biết đưa tay lên vào qua cổ. 2 Ánh mắt nhìn nhau rồi gì cũng đến. Tôi trao em nụ hôn lên bờ môi đó. Không đá lưỡi. Chỉ là hôn nhưng sao vị nó ngọt hơn. Đặt em xuống giường mà môi 2 đứa vẫn không rời…
– Thôi anh đi tắm nào. Toàn mỡ thôi à…
Lúc này em mới thả tôi ra để tôi đi tắm… tắm rửa sạch sẽ tôi cởi trần chỉ mặc mỗi cái quần đùi định trả bài cho em nhưng bước ra thì cô gái đó lại ngủ quên rồi… hôn em nhẹ lên trán tắt điện rồi cũng leo lên giường ôm em ngủ liền tù tì 1 mạch tới sáng…

To top
Đóng QC