Chuyện đời tự kể – Phần 21

Phần 21
Cuối kỳ 2 năm nhất của tôi trôi qua khá dễ dàng. Được sự chăm sóc của Tâm tôi cũng không bị trượt môn nào, khá là may. Tôi thật sự muốn cảm ơn cho Tâm vì sự chu đáo của nó nhưng nó chủ động từ chối lời cảm ơn và luôn nói đó là lời hứa với Phương Anh.
Cuối cùng nghỉ hè cũng đến, nhìn lứa bạn ai cũng về quê nhưng tôi nghĩ ở lại TP đi làm thêm thì sẽ tốt hơn, vừa phụ giúp thấy u mà vừa kiếm tiền tiêu. Tôi xin được vào 1 quán đồ ăn nướng cũng khá gần chỗ tôi ở, công việc cũng ổn mà lương cũng khá, đại loại chỉ là khách đến đưa menu và mang đồ ăn ra. Tôi làm cả ngày nên cũng không nhờ Tâm qua nấu cơm nữa.
Rồi 1 ngày giữa tháng 6. Vẫn như mọi khi tôi vẫn làm việc chăm chỉ. Có 2 vị khách 1 nam 1 nữ đến quán ngồi ngoài hè (quán tôi chia làm 2 khu vực 1 ở ngoài trời dưới tán cây 1 ở trong nhà). Tôi thì lo khu vực trong nhà nên tôi không quan tâm ở ngoài lắm. Nhưng bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng chửi rủa ở ngoài. Tôi tò mò chạy ra.
1 anh ăn mặc rất lịch sự quần đen áo trắng có vết tương cà dính trên vạt áo. Hóa ra thằng cùng làm với tôi làm đổ tương cà lên người anh đó và ông đang chửi bới.
– Mày biết áo tao bao nhiêu tiền không. Giờ đổ tương cà vậy mặc sao được nữa.
Thằng cùng làm với tôi thì nó vốn là 1 thằng hiền lành nên chỉ chịu nghe ông kia bới. Nhưng khách khứa đang nhìn nên tôi thấy có lẽ là tốt hơn nếu tôi ra can ngăn. Tôi bước đến. Đẩy đẩy thằng kia vào đi.
– Em xin lỗi… Nó là nhân viên mới nên anh thông cảm có sai sót.
– Mới thì mới nhưng áo giờ thi mặc sao.
Lúc nãy đang cố lau cái bàn giờ ngửa mặt lên thì hóa ra là Thu Phương cùng anh Hải.
– Ơ Phương…
Mặt Phương thấy rất bất ngờ khi thấy tôi ở hoàn cảnh này. A Hải ngạc nhiên khi thấy tôi và Phương quen nhau.
– Người quen em à???
– Dạ vâng… ban học cũ…
Nhìn tôi 1 hồi a Hải cũng bỏ qua.
– Thôi chuyện chỉ có thế thôi. Sau làm ăn cẩn thận.
Tất nhiên là tôi dạ dạ vâng vâng dọn lại bàn rồi để cho 2 người ăn uống. Một hồi lâu, Phương vào nhà để đi vệ sinh và chạm mặt tôi.
– Mi làm ở đây hả???
– À ừm… Đi chơi cùng a Hải hả… Đã được nghỉ hè rồi à.
– À ừ… công việc ổn không???
– Có… môi trường ổn không quá nặng cũng không có căng thẳng…
– Tao còn ở đây với nhà chú nên sau thi thoảng đi chơi nha.
– À ừm… Rảnh sẽ đi (nói vậy thôi nhưng tôi làm cả ngày rảnh lúc nào).
– Ơ thôi tao đi ra ngoài không anh Hải chờ. Có số tao rồi đó.
– Nhất chí… tôi cười mỉm với Phương.
Phương ăn uống 1 hồi rồi 2 người đi về. Tôi làm việc tới 11h thì về. Thật sự mệt mỏi thấy phòng đang sáng đèn. Thấy lạ tôi đẩy cửa đi vào. Là Tâm… nó đang ngủ trên giường. Cơm canh đã được dọn sẵn trong phòng.
Tôi Lay người Tâm dậy. Tâm ngáp ngắn ngáp dài nở liu diu mắt nhìn tôi.
– Mi về rồi à… cơm tao nấu rồi đó.
Tôi ra ngoài thay đồ rồi vào thì thấy nó đang sửa soạn đi về.
– Muộn rồi đi đâu nữa… ở đây ăn cùng đi…
Tâm nó bối rối thì cũng ở lại ăn uống. Nói vậy chứ tâm đợi cơm dạ dày kêu reo réo… ăn uống song thì tôi kêu mệt ngủ trên giường đi tôi rửa bát… dọn dẹp chỗ tôi ngủ ở dưới đất chải cái chiếu hay ăn cơm mà nằm nhưng thực sự nằm dưới đất rất khó chịu, tôi cựa trái cựa phải. Tâm nằm trên giường nói nhỏ…
– Đau thì lên đây mà nằm… mai còn đi nữa.
– Thôi… mi cứ nằm đi… tao ổn…
Nó nằm hẳn sang 1 bên vỗ xuống giường…
– Lên đi…
Thực sự đau lưng nên tôi cũng leo lên giường nằm nhưng đứa nằm đối lưng vào nhau.
– Cảm ơn nhé…
– Có gì đâu… phòng mi mà…
– Không… Vì tất cả… thực sự nếu không có mi thì tao không biết phải như thế nào nữa…
Dứt lời nó ôm tôi từ sau…
– Đừng nói vậy… mi biết tao luôn ở sau mi mà…
– Sao mi không tìm ai đó. Thg Hoàng công nghệ thông tin có vẻ thích mi đó…
– Không… tao đâu thích nó…
Tôi im lặng không nói gì.
– Mi đưa tay đây toa gối đầu được không. Nó nói 1 cách ngại ngùng.
Tôi cũng quay lại nó mà dang cánh tay ra, nó biết ý nhấc đầu lên để tôi đưa tay xuống. 2 Đứa ngủ 1 cách ngon lành vì cả ngày nay 2 đứa cũng đã rất là mệt.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy. Thực sự tôi đã phải đánh giá lại cuộc đời tôi…

To top
Đóng QC