Chuyện đời tự kể – Phần 12

Phần 12
Tôi núp sau cái cột điện cách ngõ nhà em khoảng 2 nhà.
– Alo tôi ở ngoài ngõ rồi. Anh ở đâu.
– Nhìn sang trái em đi…
Như dứt lời em quay ngoắt 90° mà nhìn về phía tôi với 1 ánh mắt đầy bất ngờ và hạnh phúc. Em đứng đực ra đó vài giây trước khi lao đến đá tôi 1 cái.
– Đồ quỷ… bày đặt trêu em…
Tôi tất nhiên là né rồi.
– Trêu em tí cho em bất ngờ thôi mà…
– Sao xuống sớm vậy…
– Gái làng đi hết rồi nên xuống thôi. Tôi nghênh nghênh cái mặt lên…
– Đồ quỷ… đợi em tí thay đồ.
Con gái nói 1 tí thì mất toi 30 phút. Em mặc 1 cái áo khoác nhung đen có mũ lông như bữa nọ nhưng cái này dài hơn cùng cái chân váy đen áo len trắng cao cổ. Quần tất đen… đi con SH ra.
– Mặc này không lạnh à…
– Anh thử mặc xem có ấm không…
– Xì… tôi lên xe để em ra phía sau ngồi… ngồi kiểu Sài Gòn ngồi 1 bên nha. Đưa em đi cả tp để du xuân.
– Anh xuống sớm thế… sao không ở với bố mẹ đi.
– Thế hôm nọ ai muốn tôi xuống sớm vậy.
Em không nói gì chỉ cười híp cả mắt mà ôm chặt tôi.
La cà cũng khá lâu thì cũng rẽ đến 1 quán cafe view khá đẹp. Chúng tôi quyết định chọn ngồi 1 chỗ ở ngay mái hiên dưới đám hoa giấy. Gọi vu vơ 1 ít đồ uống cùng gói hướng dương mà gặm cho vui mồm. Em và tôi hỏi đủ thứ nào tết mệt không, đi chơi không, bla bla… em còn khoe được hẳn mấy triệu tiền mừng tuổi.
Đang nói chuyện thì cũng là lúc thằng Tùng lai 1 con bé nào đó đến. Nó hình như tia thấy chúng tôi rồi. Đến gần chỗ chúng tôi.
– A Phương Anh hả. Hôm nay mới thấy đi du xuân nha.
– À vâng… chả mấy khi tết mà anh.
Tôi quay mặt ra chỗ khác không thèm nhìn mặt nó.
– Ây da… chả phải bạn cán bộ đây sao… cũng có tiền vào chỗ như này à.
Tôi đứng dậy… miệng vẫn cười tỏ vẻ bình thản.
– Sao lại không cơ chứ… tôi có tiền chứ… đâu ăn bám mà không có tiền.
Mặt nó như tối sầm lại. Không khí nặng nề. Mặt em lo lắng sợ có điều không hay.
– À thế đi chơi vui vẻ nhé… CÁN BỘ.
Nó nói mà 1 tay đặt lên vai tôi mà bóp chặt. Tôi vẫn khuôn mặt không biến sắc dù nó bóp khá đau. Nó ghé tai tôi mà nói.
– Tao biết mày đang có ý gì với Phương Anh… liệu hồn cút trước khi tao cáu. Cóc đừng thèm ăn thiên nga nghe chưa con…
Toan nó đi luôn… may mà không đánh nhau…
– Anh… A Tùng nói gì với anh đó.
Đau nhưng tôi vẫn cười ra dấu nói thầm với em. Em ghé sát tai lại.
– Nó khen anh với em đẹp đôi đó.
Em cười mặt đỏ lại mà kêu tôi xạo. 2 Đứa nói chuyện khá vui thì em kêu tôi lai em về phòng nấu cơm. Em xin bố là ăn nhà bạn.
Tôi lai em về căn phòng trọ lụp xụp. Đồ ăn thầy u gói cho tôi kha khá nên cũng không cần đi chợ. Nấu cho em chỉ bánh chưng rán rồi thịt gà rồi ít đưa bắp cải cùng ít thịt đông. Em ăn ngon lành. Nhìn em ăn dễ thương vậy mà tôi cũng vui.
Lại tính muôn đời, ăn no căng diều lăn ra nằm ngủ. Em mặc váy nên lúc nằm nó kéo lên tới mông. Nhìn mà không nứng thì không là đàn ông. Tôi mon men leo lên giường. 2 ngón tay bước đi trên đôi chân dài của em từ đầu gối lên đến đùi rồi tay thò vào mông mà nắn.
– Đừng nghịch mà. Anh đi rửa bát đi… lát em còn về sớm đó.
– Mấy ngày anh nhớ em lắm đó… nhớ anh không…
Em không nói gì mặc cho tay vẫn nắn vẫn bóp cái mông em.
– Đồ quỷ… không nhớ anh nhớ ai.
Em quay ngoắt lại nhìn tôi tay vòng lên cổ. Tôi và em lại hôn hít như chưa được hôn. Chúng tôi lao vào nhau. Từng cái cúc cứ lần lượt ra đi theo mỗi nhịp chúng tôi thở.
– Nhớ anh nhiều không.
– Có mà…
– Sao không hay đi chơi mà ở nhà chi cho cực.
– Em không thích… đợi anh đưa đi cho vui.
Thực sự nghe hết câu này mà tôi như được buff thêm máu lửa để lao vào em. Cái áo rồi cái váy rồi tất cả mọi thứ trên người 2 đứa đều đã bay sạch. Em nằm 1 chân duỗi dài 1 chân gác người tôi để tôi tiện cho tay vào cô bé mà xoa. Miệng đang mút lấy đôi môi của nhau. Tay xoa thi thoảng lại hư hỏng cho ngón tay vào trong rồi lại rút ra… mỗi lần như vậy em đều ứ nhẹ trong cổ họng 1 cái làm tôi bị kích thích. Con chym đã cứng cứ chọc vào đùi em.
Được 1 hồi. Em như không chịu được nữa… em buông đôi môi. 1 tay thò xuống nắm con chym tôi mà nói.
– Anh… cho của nợ này vào đi…
– Của nợ nào… cái gì cũng có tên mà. Tôi nói thầm vào tai em với 1 giọng nói tinh nghịch.
– Cái này này… em vừa nói vừa sóc nhẹ.
– Cái này là cái nào.
Như bị tôi trêu nhiều quá cuối cùng em cũng phải chấp nhận mà nói với giọng nhỏ…
– Cái chym của anh đây này…
Tôi cười khoái chí mà quỳ trước người em. Banh chân em ra để tôi vào giữa. Dí sát con chym vào cô bé cọ cọ vào cái rãnh ma thuật của em. Em nhắm chặt mắt. Cắn môi dưới. Tôi cho nhẹ nhàng, đầu chym rồi nửa chym rồi cả con con. Cứ mỗi lần như thế em lại thở ra…
– Bận sau đừng hư hỏng nữa nghe chưa.
– Do anh dạy em nói bậy mà… em phụng phịu thì thì tôi lại nhấp liên hồi làm em bất ngờ chỉ kíp ối á rên khắp căn phòng.
– Do ai… nói thì tôi lại nghỉ.
– Do… anh… em thở dốc thì tôi lại nhấp liên hồi như vừa nãy.
– Do ai.
Lúc này như không chịu được nữa. Em thều thào…
– Do em… đồ chó…
Không nói hết câu thì tôi đã khóa chặt môi em ở dưới nhấp dần dần. Tiếng da thịt bạch… bạch… cùng tiếng nc của em đã đầy trong cô bé cứ ọp… ọp… vang cùng mỗi nhịp tôi nhấp. Giọng em ú ớ trong cổ họng mà mút đôi khi lại cắn môi tôi.

To top
Đóng QC