Phần 6
Hôm nay quay trở lại Svrieng, lại bị hư xe ô tô ngay Cầu Sắt, nhớ lại chuyện xưa kể cho mọi người nghe chơi, ai ở ngoài Bắc mưa lạnh trùm mền đọc hay lắm đấy.
Năm 93/ 94 gì đó bọn tôi qua đây, lúc đó nơi này còn vắng hoe, ruộng đồng bỏ hoang, cây cối trơ trụi. Bọn tôi tìm thấy căn nhà bỏ hoang (ban đầu tưởng nhà hóa ra chỗ nhốt bò cũ) chui vào ở tạm. Cạnh đó có hai ba cây gì khá to giống cây sung, và một cây xoài to, gốc nhìn cổ quái lắm, trái nhỏ xíu chua lè…
Từ chỗ bọn tôi quan sát rõ cả hai bên cầu, dưới xa cách đó chừng mấy trăm mét có một khu người dân ở, lúc đó vào tháng 6, 7 gì đó, nóng như rang, ban ngày phải chui xuống con sông nhỏ đằm như trâu, tối mới lên bờ, muỗi nhiều kinh khủng, bọn thôi tháo đạn ra lấy thuốc nghiền ra hòa nước bùn bôi cho khỏi muỗi, một đêm khi vừa dưới sông mò lên bờ, tôi chợt thấy loáng thoáng mấy bóng người ở phía trên chuồng bò bỏ hoang, mới đầu nghĩ là người dân… thế nhưng, ở đó dân ít ra vì khu đó vắng vẻ lắm… nên tôi cùng hai cậu em bò hẳn lên xem, cả ba anh em đều thấy loáng thoáng vài ba bóng đen, nhưng không nghe tiếng nói… chỉ nghe tiếng cười rúc rích rúc rích… Tôi băn khoăn nghĩ, hay trai gái làng ra đây “thả diều” chăng?? Mà tầm đó đang còn loạn, dễ gì nhỉ…
Khi bò tới sát gần thì… im phắc, tôi mải quan sát xung quanh, khi nhìn lại đó thì không có ai cả, một cậu em chỉ tay lên cây xoài nói nhỏ, nó lên cây rồi anh ơi, em bắn nhé. Tôi bảo không, bình tĩnh xem ai đã chứ… Trăng lúc đó rất sáng nên bọn tôi không thể nhìn lầm được. Ba thằng lên hẳn chỗ mấy cây to, quan sát hết từ gốc tới ngọn… không hề có ai. Tôi thoáng rùng mình… Bỏ mẹ rồi, “nó” trêu rồi các bố, thằng em trẻ chưa gặp vụ này còn hỏi tôi… Ai trêu hả anh. Thằng kia thì cười nhăn nhở Ma chứ ai, mày coi có thằng nào ở đó không, còn dân nó bị khùng đâu ra đây trêu để ăn đạn oan à?? Tôi ngồi nhìn quanh quẩn một hồi rồi quyết định rút. Thằng em Lính Bắn Tỉa rút dao găm cười nhăn nhở bảo, từ đã anh, em leo lên làm ít xoài đã. Hai thằng tôi đứng dưới gốc tia xung quanh… vắng rợn người, thằng Bắn tỉa trên cây nhảy xuống vừa xoa kiến vừa lẩm bẩm, mẹ… có ma thật anh ạ. Tôi hỏi nó Mày thấy gì à? Nó bảo, Em đang vít cành hái thì nhìn rõ ràng con nhỏ tóc đen dài ngồi vắt vẻo ngay bên cạnh nhìn em cười, em cúi xuống thò tay rút dao quay lên thì không thấy nó nữa… hái được một chùm thì kiến cắn quá lấy tay xoa kiến ở cổ thì chạm phải cái đ… gì lạnh ngắt mềm mềm ngay gần cổ mình, ghê quá… tụt xuống thôi. Tôi ngửa cổ nhìn lên cây, những tán lá tối sẫm ở những cành người có thể đứng được thì vẫn thấy là không có gì, còn phía ngoài lá um tùm thì người sao đứng ở đó?? Ba anh em ngồi tại chỗ gặm xoài nhìn ngó nghiêng… bất chợt… bộp… bộp… bộp… xoài trên cây rụng liên tục xung quanh, tất cả cùng giật mình bật dậy… vẫn không thấy gì. Gió thì không có… tôi bảo thôi, biến đi ma trêu đấy, vừa nói xong thì bụp… trên đầu, tôi vung tay chụp ngay trái xoài vừa rơi xuống đầu mình… tưởng xoài, hóa ra không phải… chỉ là một cục đất nhão… Lúc này tôi thấy không ổn rồi, quyết định thúc hai thằng kia, rút nhanh.
Bò xuống dưới được một đoạn, ba thằng dừng lại nghỉ chút, tôi bảo hai thằng, sờ xem trên mũ anh có bùn không, hai thằng ghé sát mặt nhìn ngó một hồi bảo… không có gì anh ạ! Rõ ràng khi đó tôi chụp được cục đất nhão mà, ngửi tay thì chỉ thấy mùi như bùn… tanh tanh.
Hai đêm sau, bọn tôi di chuyển xuống gần phía có nhà dân, ban ngày tôi quan sát bằng ống nhòm thấy có một ngôi nhà đổ nát, cách ngôi nhà chừng trăm mét có mấy mảnh gỗ cắm nghiêng ngả, như hàng rào. Lần thứ hai quan sát ngôi nhà tôi thấy rõ một người đàn bà đang ngồi như cắt thứ gì đó, bộ quần áo màu đen đen… vừa ngồi xuống nói với anh em… Có người trong nhà, một thằng đứng lên soi ống nhòm theo… nhưng nó nói không có ai anh ơi, tôi bảo anh vừa thấy mà… mấy thằng cùng nhìn lại… đúng thật là không có, nhà bỏ hoang trống tuềnh toàng còn mỗi cái mái với vài tấm ván chứ có phải còn nguyên đâu mà bảo họ trốn đâu đó.
Tầm 3 giờ chiều, một mình tôi bò lên căn nhà, mấy anh em núp dưới dòm theo, tôi vào căn nhà… đúng là nhà hoang, nền toàn cỏ không có gì, tôi nổi gai hết người khi đúng là có nhìn thấy một con dao han gỉ với miếng gỗ làm thớt kê đã cong và nứt vỡ mốc meo… toát mồ hôi lạnh khi nghĩ lúc trước mình nhìn thấy cái gì nhỉ.
Đêm hôm sau nữa, hai thằng men theo mép sông xuống phía dưới, (còn một nhóm anh em ở phía dưới nữa) khi quay lên tầm 1/2 giờ, hai thằng cười hí hửng nói, có gái đang tắm các bố ơi, mấy đứa liền… Cả bọn đang nằm nhổm dậy hỏi Đâu… đâu. Toàn trai chưa mở nút nên thấy gái là sáng mắt lên ngay, hai thằng bảo, ngay bệ sập (chỗ này là bệ cây cầu cũ bị mìn sập) bọn em mò qua thấy tụi nó bơi ì oạp còn đùa giỡn nhau mà. Tôi hỏi, có chắc không? Người dân ai tắm giờ này, lại còn đàn bà nữa??? Hai thằng quả quyết có mà. Mấy anh em cùng men xuống, từ khoảng cách khá xa… tôi có nghe tiếng người léo nhéo thật, tiếng đàn bà hẳn hoi… không lẽ… Tới gần thì sát bệ cầu là bãi trống rồi, nên bọn tôi lom khom tiến tới, chợt thằng đi đầu đứng hẳn lên… vẻ ngơ ngẩn, cả bọn dừng lại. Xung quanh im ắng lạ thường, không hề có ai, cái bờ cầu đá trải dài vắng ngắt dưới trăng, không một bóng người, nước nơi này chảy rất lặng, thậm chí không thấy gợn sóng… Vậy không hiểu cả lũ tôi vừa nghe thấy cái gì nhỉ???
Cả bọn quay lại lủi vào bóng tối của một tán lá ngồi thì thào hỏi nhau… vừa nghe thấy mà sao ra thì không có người nhỉ???
Một thằng lẩm bẩm, lại bị nó trêu rồi… nó vừa dứt câu thì ùm… ùm… Trong khi chúng nó đang thì thào với nhau thì tôi vẫn căng mắt nhòm khu bãi đá, không thấy gì, khi vừa lia ánh mắt lên theo dọc bờ thì tôi thấy rõ hai ba bóng vừa trắng vừa đen đen… nhảy xuống mặt nước từ một cái cây… khô trơ trụi, không có một chùm lá, cành cây cũng không hề rung nữa… mặt nước nhoà sóng, nếu nơi khác không phải im lặng là tôi sẽ nã vài phát xuống mặt nước chỗ đó ngay xem sao… nhưng lúc đó, ở đó thì không được.
Đó chỉ là một trong nhiều lần anh em bọn tôi bị cái gì đó đùa giỡn hay trêu chọc.
Cũng có thể bọn tôi nhìn lầm, nghe lầm.