Phần 46: Tình nghĩa của loài vật
Một lần ở Quận 6 Sài Gòn, khi qua nhà anh bạn chơi, tôi thấy lạ khi anh nuôi một con chó rất to trong chiếc cũi mới ở góc sân, ngay kế hàng rào, phía ngoài là đường đi…
Con chó này rất to và dữ tợn, nó thường ngồi ủ rũ trong cũi, ngước cặp mắt buồn thảm ra ngoài đường nhìn mọi người qua lại.
Ai lại gần nó cũng nhe răng gầm gừ kể cả anh bạn tôi…
Thế nhưng một lần, tôi thấy một cô bé gái gầy gò, chừng 10 tuổi, đội chiếc nón vải bạc màu tay cầm tập vé số đứng phía ngoài hàng rào đang thò tay qua rào cho con chó trong cũi ăn cái gì đó.
Tôi chú ý nhìn và thấy rất ngạc nhiên khi con chó hàng ngày rất dữ tợn nhưng lúc đó nó vẫy đuôi mừng cuống quýt cô bé kia, và nhặt nhạnh từng miếng nhỏ bimbim rơi vãi dưới nền cũi… nó mừng lắm, hai tai cúp ra sau, chồm lên cũi liếm tay cô bé kia rối rít.
Thấy người nhìn, cô bé cúi đầu đi… con chó gầm lên từng hồi dài thống thiết, lạ lùng…
Đem chuyện hỏi anh bạn, anh thở dài kể…
– Con Lu (tên con chó) là của nhà cô bé đó, tút cuối hẻm, nhà có hai ông bà cụ già với con bé, thiếu tiền họ bán con chó, con bé đi bán vé số về chạy theo cái xe mua con chó khóc quá trời, thấy thế vợ chồng tớ chặn xe lại mua con chó cho nó ở đây, thả ra thì nó đi mất không ai bắt được nên phải nhốt, ngày nào con bé kia cũng qua đây thăm chó… chỉ có nó mới bảo được con chó này, trả lại thì ông bà kia không trông được nó… thôi đành nhốt đây.
Thời gian sau, cô bé đó vào trung tâm bảo trợ trẻ em thì con chó cũng bỏ ăn rồi chết.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: https://gaigoi.city
Một lần ở Lào, tôi được nghe một thợ săn già kể một câu chuyện, câu chuyện khiến ông giải nghệ…
Trong một lần đi săn, đi suốt hai ngày không bắn được gì, ông đành phải bắn khỉ. Con khỉ bị bắn rơi xuống bên một khe nước, khi vạch cây lá ra tìm… ông sững sờ thấy nó còn ôm một con khỉ con và cố gắng cho con nó bú, tay còn lại nó vắt sữa ra một tàu lá ráy to… khác với vẻ dữ tợn của khỉ mẹ khi nuôi con, ánh mắt nó van lơn cầu khẩn ông… trước khi nhắm lại tay vẫn ôm chặt con…
Ông đã bỏ nghề săn bắn vì những gì ám ảnh hôm đó.
Còn tôi, khi vào Anlong veng chúng tôi nhặt được một con khỉ con rơi dưới một gốc cây, không biết đàn nó và mẹ nó đâu, nó ngồi run rẩy dưới gốc cây rừng, dù chẳng có gì ăn nhưng anh em tôi cũng gắng nuôi nó một thời gian ngắn, nó cứng cáp thì cũng tới lúc phải chia tay, vì vào sâu hơn thì mạng chúng tôi còn khó giữ nói gì tới mạng nó.
Bao lần, tìm đủ mọi cách như đem thả nó ra xa, trốn nó, đợi nó ngủ bỏ đi… nhưng nó đều đuổi theo chúng tôi bằng được, trông rất tội nghiệp… như chúng tôi bỏ rơi nó, chứ đâu biết chúng tôi muốn tốt cho nó.
Mãi rồi cũng “đuổi” được nó về rừng.
Đêm, mấy anh em lặng lẽ đi, thả nó ngủ trong hốc cây từ lúc tối vì trời mưa, khỉ vốn sợ mưa nên nó nằm im trong đó ngủ, chúng tôi rời đi… tôi cứ buồn mãi khi không biết lúc tỉnh dậy không thấy chúng tôi nó sẽ thế nào…
Rồi mọi chuyện cũng dần qua vì bao gian khổ hàng ngày, không còn thời gian mà nghĩ nữa…
Qua đầu mùa khô anh em tôi quay lại qua khu vực đó…
Mờ sáng chúng tôi bị đánh thức bởi cây lá rung rào rào phía trên, biết là khỉ đi ăn, anh em tôi kệ, càu nhàu rồi trùm tăng ngủ tiếp… chợt, bộp một cái trên võng tôi khiến tôi giật nảy mình, tung vội tấm tăng gương súng, trước mặt tôi là một con khỉ khá to đang nhảy nhót trên người tôi, nó cắn tôi đau điếng, tôi nổi điên vùng hẳn dậy định cho nó một viên, chợt thấy nó “quen quen”… anh Tân kêu, ôi thằng Muôn (ngày trước chúng tôi đặt tên nó là Muôn, một con sóc là Năm)… đúng là nó, thằng Muôn thật.
Nó mừng rối rít như trẻ nhỏ và khóc, xin thề là tôi thấy nước mắt nó giàn giụa trên gương mặt nó, tay nó ôm chặt cổ anh em tôi không muốn buông, nó bỏ đàn theo anh em tôi cả một đoạn đường dài… tới lúc chia tay bên bờ sông, chúng tôi nói với nó, thôi, mày về rừng đi… bọn tao đi, về đi còn lo mà lấy vợ nữa, đi theo tao không sống được đâu. Nó im lặng nhìn chúng tôi, rồi nó lại khóc… mắt mũi nó đỏ hoe.
Qua tới bờ sông bên kia tôi quay lại vẫn thấy cái bóng nâu nhạt của nó ngồi cô đơn trên bờ đá trông theo chúng tôi rất lâu.
Thật lạ là dù là thú rừng nhưng hình như nó hiểu lời chúng tôi nói, và bao nhiêu tháng nó vẫn nhớ chúng tôi, những người đã cưu mang nó.
Lần này nó không tìm cách chạy theo chúng tôi nữa, mà quay đầu lủi thủi trở lại rừng.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: https://gaigoi.city
Cũng ở Anlong Veng này, tôi gặp một câu chuyện nữa, nhớ mãi.
Đơn vị bạn bị sư 703 polpot vây đánh nhừ tử ở gần Choam, những người lính Campuchia non trẻ không đủ kinh nghiệm đối đầu với những con thú dữ polpot… chúng từ Si Saket Thái… tràn qua, trong vụ vây ráp và bị thua trận đó, có một anh em tôi hy sinh, tôi cùng một người nữa cùng hai lính cam khiêng anh chạy về.
Do xác anh không còn nguyên vẹn, rồi nắng nóng nên bốc mùi rất nhanh, từng đàn ruồi khổng lồ đen xịt bay ù ù quanh chúng tôi, nước và giòi bọ từ tử sĩ chảy ra bám vào chúng tôi từng mảng nhung nhúc… mùi nặng bay cách chúng tôi cả trăm mét.
Thường thì khi mang tử sĩ về trước đây, anh em vận tải tránh qua phum sóc của người Cam… lúc đó quân tình nguyện còn đông, họ sợ không dám nói gì nhưng những ánh mắt lạnh lẽo vô cảm và thái độ đóng cửa nhà họ, xin miếng nước uống cũng không cho khiến anh em tự ái…
Lần đó chúng tôi cũng bị vậy, người dân nhìn chúng tôi vẻ kinh sợ, đóng cửa, thậm chí còn thò đầu ra nói contop Việt Nam ngóp hời… bộ đội Việt Nam đang ngáp chết kìa… dù có hai lính cam đi cùng nhưng họ vẫn vậy.
Trời thì tối, phía trước quãng đường phum không an toàn vì quân polpot án ngữ… chúng tôi buộc phải nằm lại, và quay lại đón thêm anh em bị thương…
Nói thế nào họ cũng không nghe, tôi điên tiết lôi thằng trưởng phum ra, đó là một thằng gốc hoa đầu hói bóng, một tai trái bay một nửa, đeo kính, trắng nhách giữa đám dân phum Cam đen thui tóc quăn, tôi nói với nó bằng tiếng Việt rành rẽ…
– Mày phải sắp xếp cho tử sĩ Việt Nam ở lại phum, chỗ nào cũng được, tao quay lại rừng, ngày mai tao quay lại đây, nếu tử sĩ mất xác tao giết cả phum, không tha đứa nào…
Thằng trưởng phum hốt hoảng khi biết có hai lính Việt xịn trong đám khiêng này, ban đầu nó nghe mấy người lính Cam nói là xác lính Việt, chính nó là thằng bảo mấy lính Cam, đem bỏ nó vào cái giếng ngoài kia đi, kệ chúng nó… khiêng làm gì.
Đm. Sôi máu, loại vô ơn không bằng con vật.
Nay qua đây, nhìn đài Tưởng niệm những người lính tình nguyện Việt Nam, ở khuôn viên trung tâm của thành phố, thấy cay đắng…
Cay đắng vì cái lớp trẻ gọi là gien Z bị nhồi sọ và nhìn người Việt như kẻ thù, cả nhiều những kẻ già hơn chúng nữa…
Không có các bố thì chúng mày không có ngày hôm nay ngồi cào phím sủa láo đâu những con vật vô ơn ạ.
Rồi chúng mày sẽ thấy ai mới là Người ai là Quỷ lũ ngu dốt nhé.