Phần 30: Những câu chuyện trên đường
Tôi có may mắn, hay là xui sẻo không biết nữa, là được lang thang tha phương rất nhiều nơi, khắp quê hương Việt Nam và nhiều nơi khác nữa, vì công việc và cơm áo… chứ không phải là dạo chơi hay khám phá du lịch.
Vốn mỏ nhọn, tò mò nhiều chuyện… nên tôi quan tâm tới tất cả mọi thứ mọi chuyện diễn ra xung quanh ở những nơi tôi đến, ở, hay làm việc… toàn những câu chuyện vô bổ tầm phào, ít ai quan tâm… chẳng nghĩ rằng viết lên đây thì các bạn lại thích đọc.
Vì sự ưu ái cổ vũ của mọi người, tôi sẽ cố gắng nhớ và kể lại những câu chuyện lạ lùng mà chính bản thân tôi trải qua, hoặc từ những người bạn đáng tin đáng kính kể lại, có câu chuyện tôi nhớ rõ, có câu chuyện tôi không nhớ rõ thời điểm và địa danh… vv.
Kể mọi người đọc cho vui thôi nhé, ngoài ra thì chúng ta chẳng cần mổ xẻ rạch ròi hay phải tìm kết luận, kiểm chứng chính xác, cụ thể làm gì…
Và hãy coi tôi như kẻ lang thang mỏ nhọn nhiều chuyện thôi, và kể những chuyện mang tính giải trí.
(Những câu chuyện mắt thấy tai nghe, thì tôi xin giấu tên cùng địa chỉ cụ thể, vì tôn trọng sự riêng tư của nhân vật).
Câu chuyện lạ lùng về đồ vật.
Câu chuyện này tôi và những người bạn tôi trong trang tôi cùng chứng kiến, nó xảy ra ở Campuchia vào đầu những năm 90.
Lúc đó vào đầu mùa mưa, tháng 6, tháng 7 gì đó, chúng tôi ở Banteay Chniar, một địa danh thuộc tỉnh Odar Meanchey (tên địa danh có khi tôi viết không đc đủ ký tự lắm)Campuchia, phía bên trái là Thái Lan nơi này là cuối dãy núi Dangrek chạy ra phía biển.
Một buổi chiều mưa rả rích, chúng tôi phát hiện ra mấy căn nhà ở lưng một eo núi, sườn đất. Ban đầu tưởng nó là một cái Phum, Sóc nhỏ bỏ hoang của người dân, nhưng đến gần thì không phải, chỉ có bốn năm căn nhà thôi, ba căn đã đổ sập, còn hai căn có vẻ còn chắc chắn.
Chúng tôi mò mẫm vào trong kiểm tra, không có người ở từ lâu, nhưng lạ là cả hai căn nhà còn nguyên và ba căn đã đổ, gần như không có thứ vật dụng gì còn sót lại, bình thường những Phum, Sóc bỏ hoang không người nhưng những dấu vết như đồ dùng của họ, như cối xay, giã gạo, chén bát, hay nồi niêu… vv, còn vương vãi. Nhưng nơi này… không có một thứ gì cả, giống như những ngôi nhà mới làm rồi không ở mà bỏ luôn vậy.
Trời mưa có chỗ trú là tốt rồi, kệ nó là cái gì.
Chúng tôi kiểm tra kỹ lưỡng xung quanh, đằng sau khu nhà là sườn núi đất, trước mặt có một tà luy dốc xuống dưới, nhưng không hề có lối đi nào cả, lác gai và cỏ tranh khá nhiều nhưng thấp tới đùi xung quanh…
Đứng giữa sàn nhà nhìn được hết phía con suối rộng và bãi đá trước mặt, và cả mảng rừng săng thưa…
Trong lúc mọi người loay hoay vắt quần áo và lấy lương khô ra ăn, anh T xuống dưới gầm sàn (ngôi nhà này đặc biệt không có cầu thang lên, nên chúng tôi phải leo trèo như khỉ lên sàn) đứng nhìn xung quanh một mình, thấy vậy tôi nhảy xuống cùng anh, hai anh em nghiêng ngó một hồi, anh T nói nhỏ với tôi, Cậu có thấy lạ lạ không? Tớ thấy chỗ này có gì đó lạ lạ… tôi cũng đồng ý với anh…
Hai anh em tôi lần mò sang căn nhà bên cạnh nhỏ hơn, nó cũng không có thang lên, anh T đứng dưới nhìn lên sàn nhà, còn tôi nhìn xung quanh xuống phía những căn nhà đã đổ, chợt anh T, bấm nhẹ vào vai tôi chỉ lên trên nhà, và ra hiệu rút dao găm ra, chứ không dùng súng… hai anh em cùng lùi dần ra mép sàn, anh T thì thào vào tai tôi, Hình như có lính ở trên sàn, anh vừa nghe tiếng nó thở khịt khịt và thoáng thoáng thấy, cậu có nghe không? Tôi thì không nghe thấy gì, nhưng cảm giác có tiếng động lớn hơn tiếng mưa rơi vào mái nứa tộ bên trên… tôi hỏi nhỏ anh T, Có lên không anh? Anh T khẽ lắc đầu, mắt vẫn ngước lên quan sát sàn nhà, sàn gỗ khá kín nên chúng tôi phía dưới không thể thấy gì bên trên, anh T bảo tôi gọi thêm anh em qua hỗ trợ, tôi quay về căn nhà to gọi thêm 2 người nữa, còn một mình L ở lại, nó tìm vị trí để quan sát bên trên.
Bốn anh em bốn góc, nghển cổ ngó lên, rồi anh T ra hiệu ba anh em ở đó hỗ trợ, mình anh bò ra phía ngoài sườn đất, nơi đó trống nhưng cao hơn có thể quan sát rõ bên trên ngôi nhà…
Lúc sau anh T quay lại nói, Đếch có gì các cậu ạ… mà sao tớ nghe rõ tiếng người hít mũi khịt khịt nhỉ, nhòm qua khe còn thấy loáng thoáng cái gì mà, hay chuột bọ, thú rừng nhỉ… vừa nói anh vừa ngậm dao ngang miệng đu lên sàn, tôi đu lên sau anh, đúng thật là không có gì, nhưng trên mặt sàn nhà có mấy cái khung bằng nứa vuông vuông vứt đó, cũng sạch trơn không có gì, trên thanh xà nhà vắt một mảnh vải như chiếc áo đen rách thì phải, rất bẩn thỉu… thứ vật dụng duy nhất chứng tỏ sự hiện diện của con người ở đây, tôi bẻ cái khung nứa làm cái que, khều mảnh vải xuống, đúng là mảnh áo hay chăn mền gì đó, rách mủn thủng tướp… tôi gảy nó vào một góc và tụt xuống cùng anh T.
Mấy anh em quay lại ngôi nhà bên kia, anh T và anh N bàn nhau, chỗ này tôi thấy nó sao ấy các bố ạ… anh T nói ừ, phải để ý xung quanh, tối ngủ phải gác cẩn thận…
Dù chúng tôi không thấy gì, nhưng linh cảm bất an của những người lính luôn cho chúng tôi thấy có mối nguy hiểm gì đó mơ hồ hiện diện.
Mấy anh em tụm vào một góc sạch sẽ và kín nhất nằm im nghỉ ngơi, chỉ còn mỗi L ôm khẩu K44 có ống ngắm, rê xung quanh… chợt tôi thấy nó khẽ giật mình và hơi cúi ngươi xuống ép sát vào một bên cửa nhà, nó quay qua vẫy tôi, anh ơi… anh ơi, xem này.
Tôi cúi người bò tới cầm khẩu K44 rê theo tay nó chỉ… chỗ bãi đá rộng ở bờ suối có một bóng người ngồi, quay lưng lại phía chúng tôi, dáng lòng khòng như một ông già thì phải, tôi quan sát rất lâu tới 10 phút, chảy cả nước mắt, nhưng không thấy bóng người đó động đậy, có khi gốc săng mục nhìn giống người thôi, tôi nói với L… nó cũng nói vâng, hình như thế, hai anh em thay nhau nhòm một chút nữa rồi nằm xuống nghỉ.
Không hiểu sao, một cảm giác lo sợ tự nhiên thoáng qua khiến tôi nổi da gà, tôi lại mò dậy lấy ống nhòm lần nữa… lần này tôi giật mình thực sự, cái bóng đó vẫn ở đó, nếu như không quan sát kỹ thì thấy không sao, nhưng tôi luôn tìm mục tiêu nguỵ trang bằng cách đánh dấu mục tiêu với một điểm nào đó trong ống nhòm hay ống ngắm, khi quan sát vài lần thấy nó cách xa và thay đổi vị trí với điểm làm mốc đã đánh dấu thì chắc chắn đó là mục tiêu nguỵ trang chứ không phải một gốc cây hay ụ mối, lùm cây… vô tình. Cái bóng đen đó đã di chuyển… bỏ ống nhòm xuống lấy ống ngắm soi lại thì… nó không còn nữa, chỉ trong vài giây…
Nó không phải một cây khô trôi theo nước suối ở đó, vì tôi đã đánh dấu, nếu là cây khô trôi thì nó phải trôi theo hướng tay trái tôi vì hướng đó là hướng Poipet, dòng chảy xuôi ra hướng đó là ra biển… đằng này nó di chuyển sang phải khá xa…
Tôi bò lại chỗ nằm nói với anh T, anh T cũng lật đật bò ra cầm ống nhòm soi, anh khẽ lắc đầu… không thấy gì nữa rồi…
Rồi chợt anh khẽ lẩm bẩm… ơ đm nó… không lẽ… mắt tớ hoa à.
Khi tôi định nhổm lên lấy ống nhòm soi, anh T khẽ gạt đi, thôi… không có gì đâu, bỏ đi cậu…
Tôi thoáng chút lăn tăn về thái độ của anh, không phải là sự khó chịu, mà là lạ lạ…
Anh em tôi ở rừng gắn bó hơn ruột thịt, không có ra lệnh, hay áp đặt mà luôn lắng nghe chia sẻ hết với nhau, tôn trọng ý kiến của nhau, rất nghiêm túc không bỡn cợt trong công việc mà.
Lúc đó trời mưa nhỏ và gần tối rồi.
Trời tối hẳn, anh T phân công gác cẩn thận và giục anh em nghỉ sớm cho đỡ mệt, quân tư trang luôn sẵn sàng…
Tôi ít ngủ nên thường gác ca đầu, từ chập tối cho tới… khi nào buồn ngủ hẳn, thường là 1 – 2 giờ, có khi tới gần sáng.
Ngồi gác sát cửa, để nhìn được rộng hơn, mưa tạnh từ chập tối, trời lờ mờ do có trăng chứ không đen kịt, lạnh run cầm cập…
Hai ba lần tôi nghe tiếng động bên căn nhà kế… như có người nhảy nhót bên đó, tiếng động rất lạ, khi chú ý nghe thì không thấy, lơ là chút lại nghe thấy…
Và cảm giác tiếng gió phật qua khá mạnh trên đầu tôi hai ba lần, rất nhiều muỗi rừng thấy hơi người bay ù ù xung quanh, và những con dơi bắt muỗi bay qua… nhưng tiếng gió phật trên đầu tôi mạnh hơn tiếng dơi đập cánh rất nhiều lần, có cảm giác ớn lạnh từ những cơn gió này, căng mắt nhìn thì không thấy gì cả, nó mạnh như cách đập cánh của những con ngỗng to vậy, tới nỗi anh N nhổm dậy hỏi khẽ, Bão hả em, gió mạnh thế???
Quá nửa đêm, tầm 2 giờ thì Th và L dậy bảo tôi đi ngủ chúng gác thay, tôi nằm thấp thỏm và khá khó ngủ…
Vừa chợp mắt được chút không lâu thì tôi phải bật dậy, vì nghe tiếng L kêu khẽ nhưng rất rõ… dậy các anh ơi!!
Mấy anh em bật dậy, nhanh chóng ôm đồ nghề. Chỉ còn mỗi L ngồi trên sàn, tôi hỏi Th đâu? Nó nói nó tụt xuống dưới rồi anh, anh T định tụt xuống, tôi cản lại vì tôi tinh mắt hơn anh trong đêm, bọn anh nằm trên địa quanh để em với L xuống…
Lúc này đêm muộn nhưng vẫn thấy triền đất lờ mờ hiện ra những chỗ không có cỏ tranh mà chỉ có lác gai lưa thưa… Th đang lần mò bò lên vừa thở phì phò vừa bảo, không phải gấu không phải heo rừng, đm “nó” hay sao ấy anh ạ…
Tôi cũng hoang mang.
Mấy anh em leo lại lên sàn, Th áo quần bê bết kể, em với Luận nhìn mẹ rõ ràng nó ngay lưng dốc đây mà… nhảy xuống mạnh quá nó nghe thấy.
Mấy anh quát khẽ, lần sau gọi anh em chứ mình mày xuống nó ở dưới sàn sẵn nó xiên cho đấy…
Thực ra mấy anh em dặn nhau là vậy, nhưng đều biết “cái gì đó” thôi, chứ bọn áo đen khi biết nằm đó một chùm thì nó chả phang B41 thẳng vào như giã gạo ngay chứ nó bò vào sát làm gì…
Mấy anh em lại nằm xuống, nhưng không ai ngủ nữa mà nhấp nhổm thỉnh thoảng ngóc đầu nhòm… không có gì cả, nhưng có một chuỗi âm thanh lạ ụp ụp ụp… kéo dài và trầm trầm gần giống tiếng bìm bịp gà kêu vọng lên từ phía suối…
Anh em thì thào hỏi nhau, từ tối không có bịp gà kêu, sao giờ nó lại kêu nhỉ… thôi kệ mẹ nó.
Tất cả lai phải choàng dậy lần nữa, khi nghe a N kêu khẽ và một tiếng “quạch”rất lớn ở góc nhà…
Bóp đèn soi thì con dao găm anh N nằm chỏng chơ dưới nền, chả có gì cả trong góc nhìn kỹ thì chỉ thấy có tấm vải đen mủn lẫn trong những miếng vách gỗ mục rục xuống…
Mấy anh em trêu anh N, nay tay nghề anh bị nhòe rồi, vì anh N phi dao cực giỏi và thiện xạ…
Tưởng là sau vụ đó là yên, ai ngờ chừng hơn tiếng sau, lúc đó trời đã lờ mờ rạng… thì tất cả lại phải dậy, anh N và L vớ cái đèn bóp tay mỗi người một cây, anh T kêu, soi nó đi… miệng nói tay vớ khẩu AK lấy đường ngắm…
Trước mắt tất cả năm anh em tôi, ngay chỗ sườn dốc xuống có vết trượt ngã của Th lúc nãy… một bóng người đen thui, nó xiêu vẹo xiêu vẹo kỳ lạ, xin lỗi là trông như một người bị tật nguyền hay là bị liệt nửa người chống gậy bước, vừa giât giật vừa lúc lắc lúc lắc… rất lạ xuống dưới dốc, anh T nghiến răng kéo ba phát, dưới ánh hai cây đèn chúng tôi thấy rõ đường đạn căng, chụm ngay chính giữa cái bóng đó, hình ảnh rõ ràng và tầm gần như vậy thì mắt có lác cũng phải bóp trúng…
Nó đổ nhào ngay xuống…
L va anh N cầm đèn nhaỷ ngay xuống, Th và tôi nhảy theo sau, tôi bị trượt ngã như lướt ván xuống tận dưới…
Mấy anh em bu lại thì hóa ra đó chỉ là một cái áo đen cũ rách nát.
Cả cái sườn đó khá rộng và trống thưa, vừa ánh đèn vừa trời rạng rạng sáng thì nếu là người không thể ẩn nấp đâu được cả.
Chả hiểu nó là cái gì nữa, anh N lấy con dao cắm vào thứ đó giơ lên anh và L cùng soi đèn vào thì đúng là miếng như cái áo rách thật…
Riêng tôi điếng người, anh T nhảy xuống sau cũng ngơ ngác, anh lẩm bẩm, tao nện trúng nó mà…
Ai từng bắn súng hẳn biết cái cảm giác trúng bia, trúng mục tiêu nó thế nào, còn trượt mà đạn tìm hươu nó thế nào…
Anh em kéo nhau lên nhà sàn.
Tôi bấm anh T, mượn cây đèn của L hai anh em sang căn nhà kia, leo lên soi đèn…
Cả hai anh em cùng kinh ngạc và nổi ốc, miếng vải đen lúc chiều tôi và anh thấy trên xà nhà giờ không còn ở đó nữa.
Chỉ có tôi và anh T biết và nhìn thấy nó, chính tay tôi gảy nó vào góc nhà rồi anh em tụt xuống, sau đó không anh em nào qua nhà đó nữa… vậy nó biến đâu.
Khi quay lên nhà sàn bên này trời đã sáng rõ, tôi lần mò ra góc mà tối anh N đã phi dao găm… chỉ có những mảnh gỗ mục. Mảnh vải cũng không còn.
Anh T khẽ nói với tôi, Thôi kệ mẹ nó cậu ạ, không nói gì nữa.
Tới tận năm 2008 tôi mới có dịp gặp lại anh T, vui với nhau hai ngày đêm, đêm nằm tâm sự chuyện cũ, tôi mới hỏi anh lại chuyện hôm đó lúc soi ống nhòm ra suối anh đã thấy gì…
Anh chỉ cười cười nói, Mẹ… tớ thấy nó như là cột khói mìn đặc ấy, nó rướn rướn lên xong xẹt như chớp đạn vào chân dốc bên anh em mình… người thì không phải rồi đấy, chả biết nó là thứ gì… mà cậu thấy lúc gần nó bị tớ bắn ở dốc không, mùi nó thối nồng nặc nhỉ…
Một câu chuyện lạ lùng.