Chuyện đời lính – Phần 22: Chuyện cũ

Phần 22: Chuyện cũ
Hôm nay rảnh, xin hầu các bạn một câu chuyện, mà tôi là người trong cuộc, tôi nhìn tận mắt sự việc, tôi không dám đưa ra bất cứ kết luận nào, hay khẳng định điều gì cho những gì mắt tôi nhìn thấy… nếu bạn nào biết về những điều tôi kể hay biết gì đó xin hãy giải thích cho tôi…
Tôi xin nói lại là chuyện kể cho các bạn nghe cho vui ạ.
Năm 1995 tôi ở Kamrieng, Campuchia, nơi đó là khu vực biên giới, giáp với tỉnh Sakaeo của Thái lan… rừng đại ngàn mênh mông, mù mịt, đèo cao, vực sâu, sương khói y như đại ngàn Trường sơn của Việt Nam… Nơi đó nhiều dân tộc thiểu số Campuchia, và Thái lan ở đan xen, và có cả đồng bào Châu ro Việt nam nữa…
Một lần, cũng vào thứ bảy như hôm nay, tôi được rủ đi ăn đám cưới, ở một nơi cách chỗ tôi ở khá xa, đi về hướng Poipet, theo đường 57… đường xấu, đèo dốc nhiều, đi từ 10 giờ sáng tới gần 5 giờ chiều mới tới nơi, dù chỉ chừng 120km nhưng đường quá xấu, gần tới nơi lại gặp mưa rất trơn tưởng không đi được nữa, phải quay về… 5 anh em đi ba xe honda Dam, đó là loại xe honda thuộc loại rất tốt lúc bấy giờ.
Tới nơi tầm 5 giờ nhưng trời mưa, nên tối nhanh, nhìn rừng âm u mịt mù không biết sương hay khói cháy rừng, trông ảm đạm hoang vu vô cùng.
Nơi đó chỉ là một sóc nhỏ, như một bản nhỏ vùng cao Việt Nam, đứng ở điểm cao nhìn bằng ống nhòm thì chỉ chừng ba chục nóc nhà ở rải rác, sườn và thung lũng núi… Bỏ xe honda lại bụi cây bên đường chặt cành cây đậy lại kiểu “nguỵ trang” chúng tôi phải leo theo đường mòn lên, đất đỏ giống như đất bazan dính rất khó chịu, mang giày boot cao cổ của lính, đất dính nặng như cực hình…
Tới một khe nước nhỏ cách nơi đến chừng vài trăm mét nghe tiếng nhạc đám cưới đặc trưng của người Cam, chúng tôi dừng lại rửa mặt mũi, gột đất dính ở quần áo và giày cho sạch… tôi vừa rửa vừa quan sát xung quanh vì khi bước xuống dòng suối tôi có cảm giác lạ lạ… như ai đó đang ngắm bắn mình… xong xuôi, cả mấy anh em lên bãi đá đứng châm thuốc hút, tôi chợt giật nảy mình khi thấy một người, ban đầu tôi tưởng anh em nào, vì nhìn xa thoáng qua tựa như họ cũng mang đồ rằn ri lính như bọn tôi… xong nhìn kỹ lại không phải.
Tôi hất khẽ ra hiệu cho anh em, tất cả cùng quay lại nhìn thấy… không hiểu sao khi đó tôi bỗng dưng lội theo con suối cạn tiến thẳng tới chỗ người đó, cách chừng 5 mét tôi dừng lại chắp tay cúi đầu chào…
Một gương mặt ấn tượng tới tận bây giờ vẫn khó quên và ám ảnh… gần như không có lông mày, tóc bạc lưa thưa trơ cả da đầu… ánh mắt lạnh lẽo vô cảm, đầu nghiêng nghiêng, dáng ngồi kỳ dị…
Giữa nơi đó, thời điểm đó nếu không phải gần đám và có mấy anh em đứng gần, nói thật, tôi sẽ bung chạy ngay… bởi người ngồi kia thật khó đoán tuổi, và đàn ông hay đàn bà nếu chỉ nhìn gương mặt, với bàn tay xương xẩu gác lên đầu gối đung đưa…
Đó là một bà già, tôi nghĩ chừng hơn 7 chục tuổi, cặp mắt lạnh lẽo nhìn tôi chằm chằm… chợt bà nhệch miệng cười… khe… khe… khe… khe…
Toàn thân tôi nổi gai ốc, tôi giật lùi và quay đầu chạy trở lại, mấy thằng hỏi Ai vậy anh? Tôi chỉ nói, Bà già chăn dê… Rồi giục cả lũ vào đám đi…
Tôi không phải người mềm bóng vía, tôi không sợ bóng đêm, tôi từng trong đêm nằm sát khu nhà mồ người Thượng, nghe rõ tiếng ọc ọc của xác chết đang phân huỷ xì hơi, trong nhà mồ… Nửa đêm tôi từng chui vào khu nhà ngày xưa polpot làm trại tập trung, cùng hai thằng em nữa đặt máy ghi âm tiếng hét của hồn ma… còn nhăn nhở trêu đùa nhau… không thấy sợ hãi bằng khi tôi đối mặt với con người ngồi ở tảng đá giữa suối buổi chiều hôm đó…
Không hiểu sao, tôi mượng tượng đó là một Neak Ta hay Arak (một hình tượng như thần linh của người Khơmer, giống như Thánh hay Thần của người Việt)… nhưng không phải một Neak Ta chánh trực, mà là Neak Ta tà… tôi nghe người Cam kể cũng nhiều về Neak Ta tà… đó thường là một người đàn bà với gương mặt vô cảm, và cặp mắt hung ác, giống với những gì tôi nhìn thấy.
Khi lên con dốc cao trên dòng suối, tôi kín đáo liếc nhìn lại con người đó lần nữa, cái bóng vẫn ngồi đó và mặt vẫn hướng theo mấy anh em tôi, vẫn tư thế ngồi kỳ lạ…
Tôi có cảm giác sợ hãi mơ hồ một thứ gì đó khó tả, và bị ám ảnh bởi những gì đã nhìn thấy.
Nhưng đó chưa phải là đỉnh điểm nỗi sợ hãi…
Sau khi uống rượu, xem trai gái nhảy múa, hát hò… tôi mệt quá, tập trung a em lại thống nhất tìm chỗ ngủ tập trung, lát ai muốn chơi gì chơi, xong quay lại chỗ đó ngủ, có như nào phải báo cho nhau yên tâm… rồi lấy túi ngủ rừng của lính ra nhờ họ chỉ chỗ ngủ, đó là căn nhà hàng xóm cách đó chừng 2 chục bước chân, chúng tôi nằm sàn phơi phía ngoài trái nhà, cạnh đống quả thuốc phiện thơm phức… tôi với thằng em ngủ, còn ba kia thức, hai thằng đi mò gái, một thằng uống rượu tiếp.
Trời đêm lạnh, sương nặng như mưa… đang ngủ chợt có ai lay dậy, chui đầu ra nhòm, lúc đó đúng 4 giờ kém 15 phút sáng, thằng em nãy đi mò gái quê Quảng Ngãi, lắp bắp gọi tôi, nó giật thật mạnh mấy thằng kia gọi dậy… Yêu tinh anh ơi!! Đ mé dậy dậy mấy ông ơi… Mặt nó tái nhợt miệng lắp bắp nói không ra câu, tay chỉ… tôi và nó với thằng e nữa, ba thằng tụt vội xuống sàn mang giày thật lẹ… rồi theo nó, vượt qua một hàng rào thấp, sang căn nhà cạnh chừng hơn chục bước chân, chỗ người ta làm khu nấu nướng… thằng e lật đật đi trước vừa cúi lom khom vừa chỉ, nó soi đèn sát xuống đất để nhìn đường và không để quá nhiều ánh sáng…
Phía sau một đống gỗ xẻ to và những cây cột xếp sau nhà kia, tối om… tôi rút đèn pin bật sáng soi cho rõ.
Cảnh tượng thật sự làm tôi giật mình, có năm người đàn bà, một đứa trẻ nhỏ, con gái, đang cúi xuống chiếc cối giã gạo bằng gỗ, trên đó có cái mẻng, giống như cái mâm của mình… họ đang liếm thứ gì như là máu, ba a e cùng soi đèn, hai người rất nhanh chạy vút còn hai người và đứa bé gái dừng im, gần như họ không cử động… bất chợt một người ngửa cổ lên một cách rất lạ, cái đầu như quá ngửa ra sau so với bình thường, và ngoái phắt ra phía chúng tôi… người kia cũng ngửa cổ ra như vậy, người còn lại tay rất dài ôm lấy đứa bé gái…
Xin thề với các bạn, đây là một trong những tình huống khiến tôi sợ… chân tay díu cả lại, tôi tính nói hai thằng em là dựa vào nhau rút về chỗ ngủ nhanh… mà không thể cất lên lời.
Tôi không biết họ là ai, họ đang làm gì, đó là tục lệ, hay là nghi lễ gì… thứ nước màu đỏ đó có phải là máu không??? Thật sự tôi bị bất ngờ và hoảng trước những gì tôi nhìn thấy đêm đó.
Chúng tôi lập cập chạy quay lại chỗ ngủ, thằng e người Kim sơn, Ninh bình còn không thể nói được tới tận lúc trời sáng… Tất cả chúng tôi thu đồ ngủ cùng nhau chạy sang căn nhà chính nơi có đông người hơn, ngồi tới sáng không thể ngủ lại, không thể nói câu gì với nhau…
Hôm sau chúng tôi xin phép về sớm…
Cả đám chung một cảm giác luôn lo sợ, dáo dác nhìn xung quanh liên tục, và trên đường đi, có điều rất lạ là đó là rừng già đại ngàn vắng vẻ, nhưng thỉnh thoảng có một thứ mùi tất cả đều ngửu thấy, nó giống như mùi của những con vịt toát ra… khó tả.
Tôi bị ám ảnh về câu chuyện này, trước đó tôi không sợ rừng đêm, sau đêm đó, mỗi khi phải ở rừng đêm một mình là lại lạnh người, rùng mình liên tục.
Tôi không biết tôi đã thấy gì, chuyện đó là thế nào, gần như 5 anh em tôi đều không muốn nhắc tới chuyện đêm đó…
Tôi rất muốn ai biết, hoặc đã từng gặp, từng trải qua giải thích hộ điều này.
Đây chỉ là câu chuyện kể cho các bạn nghe cho vui, hay hay dở, mong các bạn thông cảm nhé…

To top
Đóng QC