Chuyện đời lính – Phần 11

Phần 11
Hôm nay được ngủ nghỉ ở Khách sạn hẳn hoi, và chiều còn được mời ăn thịt heo rừng… tối thì tôi lại không ngủ được, vì nói thật nằm võng và nền đất quen rồi giờ nằm đệm êm quá nó tròng trành khó ngủ, tính kể cho mọi người nghe câu chuyện về đi săn thú rừng ở Lào, nhưng sực nhớ nay là ngày Halowin, ngày lễ của các “bạn ấy” nên xin kể vài mẩu chuyện nhỏ của tôi, và những người anh em tôi, mời các bạn đọc đỡ buồn nhé.
Chuyện của hai người em tôi.
Năm 1991 hai em tôi đóng quân tại Linh Sơn, ĐH, TN. Nơi này vùng trung du phía Bắc, một lần hai thằng nó rủ thêm 3 thằng nữa leo tường trốn ra dân đi “tán gái”… nửa đêm mới mò về đơn vị, lúc đó ở nơi đó tuy gần dân nhưng còn vắng vẻ lắm, khi đi qua cây cầu treo, tới ngã ba đường cả bọn gặp một thằng bé đang đứng khóc, cả bọn xúm vào hỏi han thăng bé xem nhà nó ở đâu, sao lại đứng đây khóc, nó chỉ nói nó đi lạc đường, và chỉ tay về phía trước… Thấy cùng hướng đi về đơn vị nên mấy thằng quyết định đưa nó về, tính là đến nơi nào có nhà dân thì đưa cho người dân nhờ họ tìm hộ nhà nó, may ra họ biết, vì dân đây họ có thể biết nhà nó, và nó là con cái ai…
Đưa nó đi một đoạn, nó lại khóc kêu đau chân… mấy thằng lại phải thay nhau cõng nó, tới nhà nào nó cũng nói… Không phải, nhà cháu trên kia cơ. Cả bọn bảo nhau, Thôi, chắc nó nhớ đường về nhà nó rồi, chịu khó cõng nó về tận nhà nó cho chắc…
Tới nhà nào nó cũng lắc đầu nói chưa tới, mệt quá thay nhau, tới lượt một thằng em tôi cõng nó…
Em tôi kể lại, trời mờ mờ trăng đêm lạnh lạnh vậy mà cõng nó nặng vã mồ hôi anh ạ, đi một đoạn em tụt lại đằng sau, mấy thằng kia đi trước, em nghe nó thở phì phì trên lưng em, em trêu nó… Tao cõng mày tao mệt tao còn không thở mà mày ngồi trên lưng tao sao thở mạnh thế con… Nó không nói gì, tới khi đi qua một bụi tre ven đường thằng em bỗng thấy thằng bé nặng kinh khủng… nó định gọi mấy thằng đằng trước cõng hộ, nhưng không thể cất lời vì cảm giác cổ như bị chặn, nó hỏi thằng bé… Sao mày nặng thế con? Rồi nghe tiếng loẹt xoẹt phía sau, nó cố ngoái đầu lại thì thấy thứ gì đó lê lết lòng thòng sau lưng… nhìn kỹ lại hóa ra đôi chân thằng nhỏ… nó dài tới mấy mét và đang kéo lê trên đường, kinh hãi tột độ, nó vội hất thăng nhỏ này xuống nhưng không được, vì cúi xuống ngực nó thấy tay thằng bé quấn quanh cổ nó tới hai ba vòng, mềm ướt nhớp nháp và như một con rắn… lúc này thằng bé con cười khìii… khìiii… khìii tận trên đầu nó và thè lưỡi ra liếm mặt nó… nó quỵ xuống đất và gào không ra hơi chỉ nghe như con chó bị buộc mõm kêu, mấy thằng kia vội quay lại, vì lính đặc công thính lắm… cả lũ hồn xiêu phách tán khi chứng kiến thằng bé con chân tay nghều ngào vừa bò vào bụi tre ven đường vừa ngoái cổ ra nhe răng cười trắng nhởn…
Và kỷ lục thế giới về chạy nước rút được lập… cả bọn đua hết tốc lực về đơn vị, thẳng cổng chính, thay vì trèo tường vào… và rống lên như bò, mặt không thằng nào còn miếng máu.
Ngay hôm sau cả lũ bị kỷ luật phải đi hốt phân và cuốc đất trồng rau. Hai thằng trong số năm thằng đó vừa kể lại cho tôi nghe được 10 phút, chúng nó vẫn nằm đây mặt vẫn nghệt ra kinh hãi khi nhớ lại chuyện cũ này.
Chuyện thứ hai. Của một thằng em nữa, ba nó làm nghề chạy xe lam, nhà nó ở Đất Đỏ, BR…
Hồi đó em mới học lớp 8 (tuổi nó 1974 không có lớp 9 như giờ) đang ôn thi vào lớp 10, em hay dậy sớm học bài và phụ ông già em chạy xe… hôm đó ổng nói dì Ba Thứ hẹn ổng chở cho chuyến rau sớm ra chợ, đặng về chở khách sau…
Em lấy xe chất rau chạy ra chợ trước cho ổng ngủ thêm chút lát quay về ổng chạy tiếp, em lơ…
Lúc ở chợ về, em gặp một cô vẫy quá giang, cô bận đồ màu đen đội nón vải sẫm sẫm màu, cổ lên ngồi kế em, cạnh ghế lái… cổ còn khen em nhỏ mà siêng dữ ha, chạy xe phụ ba sớm vậy con…
Đi được đoạn, lại có hai chú vẫy xe, nhìn bận đồ xanh xanh như bộ đội, hai chú lên xe ngồi băng sau, em hỏi, Hai chú về đâu hai chú? Hai ba lần thấy hai ổng không trả lời trả vốn gì, em dòm qua gương thấy một ông như có nửa khuôn mặt thôi, còn một ông người lại mờ mờ, hãi qua em nói cô, Cô cô… cô dòm kìa chú kia như bị sao ở mặt vâỵ cô… cũng không thấy cổ nói gì nữa, em nghe tiếng khọt khọt, quay qua cô… Trời, cổ không có cái đầu… chỉ có cái cần cổ phát ra tiếng khọt khọt…
Thế là em hét, nghe cái rèooo… xe liệng ngang mé ruộng cặp con lộ, em văng ra ngoài, chỉ xây xát chút xíu, xe cũng không hư gì… mấy người đi chợ sớm dừng lại đỡ em dậy, chạy về gọi ba em, Con ông đụng xe kìa…
Ba má em chạy tới nơi, biết chuyện em kể lại, ba không nói gì đưa em về.
Về nhà em mới hoàn hồn. Em nghe ba nói nhỏ với má em, mấy “người” hôm bà không cho họ quá giang đó, bà bảo sao nhìn họ lạ lạ, kỳ kỳ đó… má em nói, Chắc họ giận tui à…
Sau đó thằng em không còn dám chạy xe sớm một mình nữa.
Chuyện thứ 3. Của ông nội Lính Bắn Tỉa, đang nằm đây chờ vợ gửi đt mới, vì đt thông minh đã ẳng sau khi tắm mưa, giờ dùng đt ngu nên không thể lên mạng được.
Năm em học lớp 7, vì nhà em ở trong sâu, không có trường cấp 2 – 3 nên phải ra nhà ông trẻ em (là em trai của ông nội) ở trọ đó đi học. Một lần cả nhà đi làm hết có em ở nhà, học xong em nằm ngủ ngay sàn phơi bên ngoài (nhà sàn thường có một sàn gỗ bên ngoài) đang ngủ em thấy như con gì cắn rất đau ở chân và bụng, em mở mắt ra không thấy gì cả, vừa nhắm mắt lại em thấy như có ai lấy tay úp lên mặt mình lạnh ngắt, nó bóp rất chặt, như kiểu muốn bịt mắt miệng em, rồi bóp cổ… lúc đó khỏe lắm, nên em giãy giụa mạnh để bật người dậy… em thấy rõ ràng một bà già người lọm xọm gìa lắm rồi dễ tới trăm tuổi, tóc bà ấy rụng hết, răng cũng rụng, miệng bà ấy há ra đỏ ngòm… bà ấy cao lắm, cúi xuống chỉ mặt em nói, Cháu thằng C phải không (ông nội em tên C) tao giết cháu mày, mày dám đuổi tao à, rồi bà đó thò tay như giật mấy tờ giấy gì dán trên người bà ấy vo lại ném vào người em, lạ là cục giấy thôi mà em đau lắm, cố mà không kêu được… mãi em mới bật dậy được, em vơ ngay dao thái chuối cho lợn ăn, to bản, dài… lia một đường, bà đó uốn người lại mà không đứt, cũng không chảy máu, em nghĩ chết rồi, bà này là ma rồi, và em không biết mình đang tỉnh hay ngủ mơ, em cứa dao vào tay thấy đau thấy chảy máu… biết là tỉnh, nên em cầm dao bằng cả hai tay, bổ một phát từ đỉnh đầu bà ấy xuống, bà ấy ôm đầu hét mà em điếc hết tai, ù đặc luôn, mắt hoa luôn… lúc sau mới trấn tĩnh, không thấy bà đó đâu nữa, em cầm dao chạy xuống sàn, nhìn gầm sàn không có, em nghĩ bà đó chạy vào nhà, em cầm dao chạy ra đường đứng, không vào nhà nữa, ai đi qua cũng hỏi sao lại cầm dao đứng đây… em nói đợi ông em. Không biết lúc đó sao em lại nói vậy, như có hẹn với ông em vậy…
Rồi nửa tiếng sau, bố em chở ông em bằng xe minkho đến thật. Ông em phải vào nhà làm phép, rồi phép quanh nhà nữa, chỗ bị cắn ở chân và bụng nổi lên như những lằn đỏ rất đau, và trên người nổi thêm những vết đỏ chỗ bà đó ném cục giấy vào nữa, đau như bị ai ném đá vào vậy.
Sau đấy em mới nghe bố em kể, bà đó chết rồi, bà có ma gà và ám người nhà mà ông em đến cúng cho, bà đó rất mạnh nên mấy thầy không làm gì được, phải gọi ông em tới… đang cúng thì vong bay ra… bà bị vong nhập ngồi dậy được tý thì tự nhiên ôm bung với đầu chỉ vào mặt ông em nói… Cháu mày chém tao… xong hét gào ghê lắm, ông em trấn vội rồi sai bố em chở chạy thật nhanh ra nhà ông trẻ em vì em đang ở đó.
Sau vụ đó, gà, lợn nhà em ở nhà không sao, ra khỏi đất nhà em là chết lăn quay, trâu cũng vậy… ông em phải vào núi cúng ba ngày, đang cúng ngã bật ngửa ra đổ cả máu mũi máu mồm…
Sau ông bảo đã bắt được bà đó rồi, các chú em cầm cái ống vầu, nút bằng giâý bùa, cho vào đống lửa đốt từ tầm 3 giờ sáng tới chưa hôm sau nó mới cháy hết thỉnh thoảng lại nghe tiếng nó hét oe oé trong đống lửa…
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: https://gaigoi.city
Tôi không biết thực hư câu chuyện này ra sao, chỉ nghe qua lời em tôi kể lại, nhưng tôi tin là em tôi không nói dối, vì bản chất con người nó rất ngay thẳng.
Còn chuyện sau cùng là chuyện của tôi.
Một lần, đi công việc, tôi ở nhà khách tại đường Cộng hòa, Tân Bình. Hôm đó tôi có hẹn một vài anh em khác, anh em mời tôi tới một nhà hàng ở quận 1 ăn uống. Anh em lâu không gặp, nói chuyện tới khuya muộn lắm, tầm 1 giờ, tôi đi taxi về nhà khách lúc đó đã đóng cửa, ngại làm phiền anh em đang ngủ… tôi quyết định không về đó nữa.
Tôi tìm đại một nhà nghỉ cách đó chừng cây số để nghỉ tạm, sáng về. Lúc từ quán về tôi có mua thêm hai con cua to cho anh em ở nhà, lếch thếch xách bọc đồ ăn vào nhà nghỉ, tắm rửa qua qua rồi đi nghỉ, nhà nghỉ này tôi có cảm giác khá lạ, ngột ngạt và âm u sao đó, ngay phía ngoài bên phải có ngôi miếu Liệt sĩ, tôi vẫn nhớ nơi này, nhưng không tiện nói.
Khi lên giường ngủ tôi tắt đèn, bật đèn nhà vệ sinh thay đèn ngủ, cho dễ quan sát, vừa chợp mắt đc chừng tiếng đồng hồ, trong cảm giác bồn chồn… tôi chợt nghe những tiếng động nhẹ loạt soạt… vẫn nằm im vờ ngủ tôi hé mắt quan sát. Trước mặt tôi, dưới chiếc tivi treo tường là chiếc bàn nhỏ, nơi tôi để hai túi đồ ăn, có một bóng người đang cúi lom khom, như đang ngưỉ túi đồ ăn.
Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, nếu như là người thường thì lúc đó họ không thể nghe thấy và biết tôi ngồi dậy…
Bóng người quay phắt lại. Đó là một người lính giải phóng. Một chân đi dép, một chân không… bộ quần áo rách rưới cháy nham nhở… khuôn mặt đen thẫm, người anh như run run từng cơn… tôi im lặng nhìn anh, chìa tay như ra hiệu mời anh… anh đứng im… tới cả phút đồng hồ, khi tôi nhoài người lấy thuốc lá trong túi quần vứt kế bên đầu giường (mục đích châm thuốc cho anh) khi quay lại, anh không còn ở đó, tôi bật quẹt châm hai điếu thuốc lá, để một điếu lên chiếc gạt tàn ngay bàn đó, và hút một điếu…
Hút xong điếu thuốc, tôi ngồi dậy mặc quần áo, xỏ giầy mở cửa bước ra ngoài, qua bên đường, mua một chai rượu nhỏ, một đĩa cơm tấm. Quay vào phòng, tôi để đĩa cơm lên bàn, muỗng nĩa bày cẩn thận, mở nút chai rượu rót ra ly, châm thêm điếu thuốc lá để lên gạt tàn, đứng nghiêm cúi đầu… rồi lặng lẽ ra khỏi phòng khép hờ cánh cửa.
Thấy tôi ra ngoài tính tiền phòng, cô chủ nhà nghỉ và một cô nữa như là chị em ruột, vì khá giống nhau… tần ngần hỏi tôi, sao mua cơm mà không ăn lại đi ngay. Tôi chỉ nói, Con trả tiền cơm rồi, con mời họ, lát sáng cô trả muỗng dĩa đồ hộ con cho quán cơm cô nhé. Hai cô bối rối hỏi tôi… Ủa… ủa… vậy con nhìn thấy họ hả con, con nhìn thấy vậy có cách nào để họ đi không con, cô mời họ đi rồi mà họ không đi, con không sợ họ vậy con giúp cô được không… Tôi chỉ nói, Vâng, con nhìn thấy họ, và con cũng là một người lính… nên không thể giúp gì được cho cô cô ạ!
… Bạn đang đọc truyện Chuyện đời lính tại nguồn: https://gaigoi.city
Chuyện xảy ra lâu rồi, nghĩ lại vẫn có cảm giác xót xa cho số phận những người lính nằm lại nơi đất khách xa lạ… nhưng vẫn là Tổ quốc của mình.

To top
Đóng QC