Chuyện của Liên 2 – Phần 18: Việt

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.life, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 18: Việt
Lúc đầu theo kế hoạch thì cả đoàn sau khi ăn cơm trưa xong sẽ lên xe về Hà Nội, nhưng bị thay đổi các bạn ạ. Mãi đến gần tối mới xuất phát về Hà Nội làm anh tài xế chờ dài cổ ở ngoài. Kể ra đây cũng ngại, anh tài xế hôm đó ơi, nếu có đọc được truyện này thì cũng mở lòng thương xót thông cảm cho tụi Liên nhé. Trong khi anh đợi từ trưa tới chập tối thì chắc chắn rồi, 3 cặp mẹ con “vui” quên trời đất. Không biết 2 cặp kia thế nào, nhưng riêng mẹ con Liên thì đơn giản một chữ thôi. Đó là ĐỊT, mà chắc họ cũng không kém đâu. Lúc ra xe thì mặt ai cũng hiện lên 2 chữ thỏa mãn, mẹ con nhìn nhau tình tứ như những cặp tình nhân đích thực. Liên thấy, cả Tuấn, Minh và Quang đều có một sự trưởng thành hơn, bọn chúng không hau háu nhìn người khác nữa mà chỉ tập trung vào mẹ của mình.
Chị Mỹ Anh đi chân cao chân thấp, Thùy Trâm thì không đến nỗi loạng choạng nhưng tinh trùng từ bướm còn rỉ ra men theo đùi xuống tận đầu gối. Liên phải nhắc khéo em ấy lau đi không anh tài xế phát hiện nữa cơ.
Bây giờ, xe trên đường về Hà Nội. Trời bên ngoài đã tối om, là cơ hội cho những con ma dâm dục hành động. Chỗ ngồi không thay đổi so với lúc đi, so le nhau mỗi cặp mẹ con một hàng ghế. Liên và Tuấn ngồi ở hàng dưới cùng.
Chết tiệt thật, mùi dâm thủy ở trong cái xe kín bật điều hòa này nồng kinh khủng, không biết là của Liên hay của ai, mà chắc luôn là của cả 3 chị em. Liên dám chắc, Minh đang thủ dâm cho mẹ Thùy Trâm, Quang đang sờ lồn bóp vú cho mẹ Mỹ Anh. Còn Tuấn ngoan hơn, nó đang để con chim ra ngoài quần cho Liên sờ. Nần nẫn ra ấy, thích cực. Gớm ông tướng nhà Liên, từ sáng tới tận chập tối không mặc quần áo, lúc nào mẹ con cũng trần truồng với nhau, thế mà không biết mệt, giờ vẫn cứng như lâu lắm rồi không làm tình.
Thú thật với các bạn là từ thuở lọt lòng đến tận hơn 40 tuổi, Liên chưa bao giờ làm tình liên tục lâu như vậy. Tính ra từ 8 giờ sáng đến 6 giờ tối, Tuấn xuất tinh vào lồn Liên 3 lần, xuất vào miệng 2 lần. Tổng là 5 lần đấy chứ không ít đâu.
Thỉnh thoảng tiếng “chọp chọp” vọng xuống từ phía trên. Ánh đèn của những chiếc xe ngược chiều rọi vào đủ để Liên biết, ở phía trên, các cặp đôi kia đang làm gì.
Đang vuốt trụ con thì điện thoại của Liên có chuông báo cuộc gọi. Có thể là anh Trường hoặc là bố gọi vì đáng ra giờ này Liên phải ở nhà rồi.
Mở máy ra nghe thì là của bố. Ôi “anh chồng già” chắc nhớ “vợ” nên gọi điện đây mà. Liên dùng một tay bấm điện thoại, đưa lên tai nghe, tay kia vẫn không ngừng xoa xoa con cặc của Tuấn ở ngay bên cạnh, cu cậu đang sướng, Liên cũng chiều con không dừng cuộc gọi, kẻo nó nghĩ mẹ nó “có mới nới cũ” thành tội ra.
– Alo bố ạ. Con đây.
Bố: Con về đến đâu rồi?
Xe vừa mới từ Sầm Sơn đi được hơn nửa tiếng, Liên đoán chắc là ở thành phố Thanh Hóa:
– Kế hoạch thay đổi bố ạ, bọn con vừa mới từ Sầm Sơn về được một lúc. Chắc khoảng 3 tiếng nữa mới về đến Hà Nội. Con xin lỗi vì không báo cho bố sớm hơn. Chắc bố đang đợi con à?
Nhân nói đến chuyện này, Liên cũng muốn giãi bày một chút về cảm nhận của Liên đối với anh Trường thời gian qua, nhất là từ lúc anh cặp với mẹ Hằng. Thật là khó để diễn giải, nhưng Liên thấy chồng mình có phần nhạt nhạt hơn với vợ so với thời gian trước. Liên đi chơi 2 ngày với con nhưng chỉ thấy anh nhắn tin hỏi thăm có 1 lần rất đơn giản. Có thể anh đang vui vẻ với tình yêu mới của mình, nhưng Liên và anh đã thống nhất rồi. Tình cảm vợ chồng là thứ cả hai không được để mất, không thể vì một điều gì mà làm sứt mẻ tình cảm của vợ chồng được. Liên đâm thấy lo lo cho mối quan hệ vợ chồng. Hy vọng chỉ là Liên mẫn cảm quá mà thôi.
Ấy thế nên, mà cũng là tâm lý chung của đàn bà, sau này Liên càng nhận thức sâu sắc hơn về điều này, được sự quan tâm liên tục của bố, Liên cảm động lắm. Từ lúc Liên bắt đầu đi đến giờ, bố rất hay quan tâm, nhắn tin hỏi han mọi thứ, dặn dò các kiểu. Đàn bà như Liên hay bị những điều nhỏ nhặt như thế đánh gục. Càng ngày càng thấy yêu bố hơn. Nói bảo điêu, nhưng thực sự Liên đang thấy nhớ bố. Là cái nhớ của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông mình thích. Thề đấy.
Tiếp tục với cuộc điện thoại dang dở của bố nào.
– Bố không chờ được con về rồi.
Bố nói câu đấy là làm Liên rộn lên lo lắng. Ngừng sóc cặc Tuấn theo phản xạ làm cu cậu khựng lại nỗi sung sướng:
– Ôi có chuyện gì thế bố?
Bố: À, cũng không có gì đâu. Bố và thằng Trường phải về Lạng Sơn bây giờ. Ông Cảnh trưởng họ vừa mới mất, bố phải về ngay lo tang lễ. Chắc vài hôm bố mới lên được.
Chú thích một chút, ở phần 1 Liên đã kể cho các bạn nghe rồi, quê chồng Liên ở Hữu Lũng – tỉnh Lạng Sơn. Sau này bố lên Hà Nội ở với vợ chồng Liên thì cũng bán luôn nhà ở quê, bàn thờ mẹ cũng chuyển lên đây. Nhưng ở quê vẫn còn bà con họ hàng các kiểu, nên dịp cuối năm và giỗ chạp lớn vẫn phải về. Không để mất gốc được.
Liên: Vậy à bố, chắc khoảng 9 giờ con về đến nơi, hay là bố và anh Trường đợi con rồi về cùng.
Liên là con dâu trong nhà, những chuyện họ hàng nhà anh Trường thì Liên vẫn hay quan tâm và quán xuyến. Hì hì hì!!! Nói không phải tự hào chứ họ hàng nhà anh Trường quý Liên lắm, chả biết Liên nghĩ có đúng hoặc là bậy quá không, chứ 10 đàn ông họ hàng nội ngoại nhà anh Trường thì cả 10 đều muốn địt Liên. Tất nhiên là Liên chỉ đoán qua ánh mắt thôi chứ chưa có ai dám làm gì Liên cả. Bậy quá.
Bố: Thôi, con vừa đi về còn mệt, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Với lại ma chay bố cũng không muốn con phải vất vả, bố và thằng Trường về là được rồi. Có cả mẹ Hằng cũng về cùng.
Ờ, có mẹ Hằng về cùng Liên cũng yên tâm, chắc là bố cũng định giới thiệu mẹ Hằng cho đông đảo họ hàng biết đây mà. Hồi bố và mẹ Hằng tuyên bố đến với nhau thì 2 người chỉ đi đăng ký kết hôn, làm vài mâm cơm người trong gia đình Liên và mẹ Hằng cùng ăn mà thôi. Không tổ chức lễ cưới.
Liên: Vâng, thế bố về cẩn thận. Xong việc rồi lên với con.
Chữ “lên với con” Liên nói thật nhỏ, chắc chỉ có Tuấn nghe được thôi. Để 2 cái mũi thính là chị Mỹ Anh và Thùy Trâm nghe được thể nào cũng suy đoán linh tinh. Liên không muốn lộ chuyện Liên và bố ra cho đội này.
Bố: Thôi bố đi đây, thằng Trường ra xe rồi. Bố… nhớ… Liên lắm.
Tiếng “Bố nhớ Liên lắm” bố cũng nói nhỏ xíu à. Liên hiểu tâm trạng của bố lúc này. Mong chờ con dâu về, bố con hứa hẹn đủ kiểu, Liên cũng xác định đêm nay về nhà là dành cho bố, hai bố con sẽ địt nhau cả đêm cho thỏa nỗi nhớ. Giờ lại đột xuất phải đi, đến Liên còn hụt hẫng nữa là bố. Trộm nghĩ mình khỏe thật, không biết sự hứng tình của mình còn duy trì được bao lâu nữa, giờ hơn 40 rồi, cả ngày quần nhau với Tuấn, nhưng nghĩ đến bố lại thấy nứng, muốn địt tiếp.
Bố nói xong câu đó thì cũng cúp máy, Liên tắt máy thì thấy Zalo mình có tin nhắn, là của anh Trường. Anh nói y như bố. Liên nhắn lại là: “Anh đi cẩn thận, trời tối đi chậm thôi. Có gì thì báo cho em”.
Thở dài một cái, Liên cất điện thoại, nghĩ đến cảnh mẹ Hằng về cùng bố ra mắt họ hàng, tự nhiên lại thấy lòng mình chua chua. Đàn bà ích kỷ thật. Điều không thể xảy ra, không thể công khai cũng ghen mới đểu chứ.
Thôi kệ, lại thủ dâm cho con trai. Ơ kìa, nó đang mò vào lồn Liên. Chết thật.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện của Liên 2 tại nguồn: https://truyensex.life
Đến hơn 9 giờ một tí thì xe về đến nhà chị Mỹ Anh, Liên và Tuấn chở nhau về bằng xe máy SH Mode của Liên. Tuấn vẫn chưa đi được xe máy nên Liên đèo. Hai mẹ con làm bát phở ở khu Kim Liên vì biết là về nhà giờ này chả có ai. Ăn đường để lát nữa về chỉ ngủ thôi.
Ăn xong, hai mẹ con tiếp tục về nhà, đến phố Thái Hà, tự nhiên nghĩ đến điều gì, Liên dừng xe ở một cửa hàng bán điện thoại. 10 giờ đêm người ta vẫn mở cửa bình thường, chỉ là khách đã ít rồi. Nói để các bạn ở xa biết, phố Thái Hà chuyên kinh doanh máy tính và điện thoại, từ đây về Hoàng Cầu nhà Liên chỉ hơn một cây số nữa thôi.
Tuấn thấy mẹ dừng xe ở cửa hàng điện thoại thì hỏi:
– Mẹ mua điện thoại à? Con thấy điện thoại của mẹ còn mới mà.
Liên lắc đầu:
– Mẹ mua cho ông. Hihihihihi!!!
Tuấn tủm tỉm:
– Ái chà, bắt quả tang mẹ nhớ, chắc là sáng nay không video call được chứ gì?
Liên dí ngón tay trỏ vào trán Tuấn mắng yêu:
– Cha bố nhà anh!!! Chỉ được cái… nói đúng. Thôi đứng ở đây đợi mẹ, mẹ vào một lát mẹ ra.
Liên muốn mua cho bố một cái điện thoại smartphone, bố đang dùng cái cục gạch từ lâu rồi, chả có Zalo Za liếc gì được sất, nhiều lúc muốn nhìn bố hoặc “khoe hàng” một tí chả được, bực chết. Cũng không phải là bố không có tiền đâu, tiền ông bán nhà ở quê hồi anh Trường bị bắt vẫn chưa dùng đồng nào, bố gửi tiết kiệm hết. Nhưng vì bố không thích dùng nên không mua. Lần này hoàn cảnh khác rồi, Liên sẽ ép bố phải dùng. Hihihihi, bố sẽ thích cho mà xem. Nếu bố mà không dùng á, Liên sẽ đưa ra một cục mỡ như thế này: “Thế bố có thích lúc con đang đi làm, con gửi cho bố xem cái ảnh bướm con không?”. Đảm bảo bố gật đầu ngay. Kinh chưa, Liên hơi bị kinh đấy.
Liên nhìn vào các loại điện thoại được trưng bày trong tủ kính, chủ định tìm loại nào đó tốt tốt một chút, hình ảnh âm thanh phải thật sắc nét, có như vậy thì mới sướng chứ, phải không các bạn. Rất nhanh Liên được một cô tư vấn viên hết sức xinh đẹp lại gần hỏi mình cần gì. Cô bé chắc chỉ tầm 21 – 22 tuổi, mái tóc ngắn kute dễ thương, mặc cái váy zip màu đen, áo sơ mi vàng. Nhìn xinh thật đấy, nhưng cô bé à, bằng tuổi cháu cô xinh hơn nhiều.
– Em tư vấn cho chị loại điện thoại mà có hình ảnh và âm thanh thật là tốt. Chị sẽ dùng để quay phim chụp ảnh là chính.
Cô bé lễ tân lễ phép:
– Vâng, nếu vậy chị nên lấy loại Samsung này đi ạ. Đây là sản phẩm chuyên để quay phim chụp ảnh, ngoài ra có đầy đủ các chức năng thông thường đấy.
Rất nhanh, Liên chọn loại mà cô bé giới thiệu, giá 13 triệu. Đáng gì đâu, nhà Liên giờ không nói là giàu có nhưng tiền mua cái điện thoại hơn chục cũng không phải suy nghĩ nhiều. Cả Liên và anh Trường đều là quản lý, lương 2 vợ chồng tương đối thoải mái trong khi chỉ nuôi mỗi một mình Tuấn đang tuổi đi học. Nếu không vì còn để dành tiền sau này cho Tuấn đi du học thì 2 vợ chồng đã tính đến chuyện mua một cái nhà to hơn rồi.
– Chị theo em ra quầy thanh toán ạ. Cửa hàng sẽ cài đặt cho chị luôn.
Liên theo cô bé bán hàng ra quầy thanh toán, quẹt thẻ xong thì cô bé lại cầm điện thoại ra khu vực kỹ thuật. Liên đi theo.
– Chị cần cài… ơ… chị Liên.
Cậu nhân viên kỹ thuật nói chưa hết câu thì ngẩng mặt lên nhìn khách hàng. Và Liên cũng nhận ra, cậu nhân viên kỹ thuật đó là người quen của mình. Liên hoàn toàn giật mình, không ngờ lại gặp cậu ta ở đây.
– Việt! Em làm ở đây?
Đúng, đó chính là cái cậu Việt, nhân viên IT ở chi nhánh. Liên không ngờ cậu ta làm ở đây. Liên kể cho các bạn nghe rồi đấy, cậu Việt này Liên vẫn cứ có cái gì đó gợn gợn ở trong lòng. Thái độ của cậu ta làm cho Liên làm Liên không biết suy nghĩ thế nào. Một mặt thì thấy cậu ta không có vấn đề gì. Làm việc OK, ứng xử với mọi người xung quanh OK, cũng chưa có hành động nào khiếm nhã với Liên cả. Nhưng thái độ cái hôm cậu ta hẹn gặp Liên thì với linh tính của đàn bà, Liên dám chắc là cậu ta có ý gì đó.
Việt nhìn vào mặt Liên rất nhanh rồi lại thôi:
– Vâng, em làm thêm ở đây. Chị mua điện thoại cho mình hay cho ai ạ, có cần cài đặt cái gì đặc biệt không em làm luôn cho.
Dẹp bỏ suy nghĩ đang quẩn trong đầu mình, Liên lấy lại bình tĩnh, cũng là bình thường nếu như Việt làm thêm ở một chỗ khác, chi nhánh cũng không có cấm, miễn là đảm bảo giờ giấc và công việc của mình là được.
– À, chị mua cho người nhà, em không cần cài đặt gì đặc biệt đâu, chỉ những cái thông thường là được.
– Vâng, thế chị chờ em khoảng 10 phút nhé. Em làm cho chị luôn đây.
Đấy, lại thêm một cái bất ngờ làm Liên càng thấy lo. Cái hôm mà Liên nói chuyện trực tiếp với Việt ở phòng làm việc, các bạn còn nhớ không, Liên kể cho nghe rồi đấy, cậu ta bẽn la bẽn lẽn, ấp ấp úng úng kiểu như là ngại giao tiếp ấy, Liên nghĩ là do ngành nghề IT của cậu ta nên không giỏi khoản đó. Nhưng giờ thì sao, cậu ta làm ở một cửa hàng điện thoại cũng gọi là lớn nhất ở đây, thường xuyên giao tiếp với khách hàng. Cậu ta trả lời Liên cũng trôi chảy nuột nà có giống hôm đó đâu. Nghi ngờ à nha.
– Ừ, em cứ làm đi.
Rồi Liên đi ra một cái bàn khác ngồi xuống chờ đợi, ngó nhìn ra ngoài vỉa hè thấy cu Tuấn đang ngồi trên yên xe bấm điện thoại. Cô bé nhân viên xinh xắn bưng một cốc nước lọc ra đặt ở trước mặt Liên:
– Em mời chị uống nước. Hình như em thấy chị có quen với Việt ạ?
Liên nhìn vào bảng tên, thấy cô bé tóc ngắn xinh xinh này tên Mai Lan, một cái tên khá đẹp. Cũng vô tư trả lời thôi:
– Ừ, Việt làm cùng với chị ở Ngân hàng. Thế Việt làm ở đây lâu chưa em?
Liên cũng muốn điều tra một chút xem thế nào, các cụ nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Liên còn chưa hết lận cận trong lòng đối với Việt, thế nên cũng muốn biết thêm một chút về cậu ta.
Mai Lan ngồi xuống đối diện với Liên, mỉm cười tươi như trăng rằm. Đúng là tuổi thiếu nữ, đáng yêu thật đấy:
– Việt làm ở đây cũng lâu rồi chị ạ nhưng chỉ làm theo ca thôi vì Việt có công việc chính khác. Từ thứ 2 đến thứ 7 thì làm từ 18: 00 Đến 23: 00, Riêng chủ nhật như hôm nay thì làm từ sáng đến tối.
Liên gật gù, vậy là Việt ngày nào cũng làm việc từ sáng tới 11 giờ đêm, cả tuần được nghỉ đúng một buổi chiều thứ 7 vì thời gian đó Chi nhánh cũng không làm việc. Không biết cậu ta có hoàn cảnh gì mà làm bạt mạng như thế nhỉ. Còn thời gian đâu mà yêu với cả đương, cũng hơn hai chục rồi, nhìn mặt mũi cũng sáng sủa ấy chứ.
Nói chuyện với Mai Lan một lúc, cũng hiểu thêm một phần về Việt, nói chung cũng giống như ở Chi nhánh, Việt làm ở đây cũng được mọi người quý mến. Không có điều tiếng gì. Lại càng nghi nha.
Việt đưa điện thoại cho Liên, rồi ra tận xe máy tiễn Liên. Khi Việt nhìn thấy Tuấn, một thoáng khựng lại không biết vì lý do gì.
– Đây là Tuấn, con trai của chị. Tuấn, đây là anh Việt, anh ấy là IT của chi nhánh mẹ làm. Anh ấy làm thêm ở đây buổi tối.
Liên chắc chắn đây là đầu tiên Việt và Tuấn gặp nhau, hai đứa chênh nhau 7 tuổi khi Tuấn 15 còn Việt 22. Nhưng lạ cái là Tuấn hình như cũng có chút phản ứng gì đó khi nhìn thấy Việt.
– Vâng, em chào anh Việt, em là con mẹ Liên.
– Chào em.
Liên hướng dẫn chúng xưng hô là anh – em cũng phải vì chênh lệch tuổi tác không nhiều, trong khi Liên cũng gọi Việt là em thôi chứ không xưng cháu vì mối quan hệ công việc. Chả muốn người khác gọi là cô đâu, như thế già chết. Liên vẫn còn trẻ, vẫn còn ngon mà, phải không các bạn?
Thấy biểu hiện của 2 đứa, Liên nghi ngờ hỏi:
– Hình như 2 đứa biết nhau à?
Cả Tuấn và Việt đều lắc đầu.
– Lần đầu tiên em gặp Tuấn ngoài…
– Ngoài… gì?
– À, không. Ý em là lần đầu tiên em được gặp Tuấn.
Việt luống cuống đối đáp, nhưng Liên cũng không thấy có sơ hở gì, chắc chỉ là cậu ta nhỡ mồm thôi.
Còn Tuấn thì lại nói:
– Con cũng lần đầu tiên gặp anh Việt, nhưng thấy anh ấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, nhưng con không nhớ ra.
Lạ đây.
Trên đường về nhà Tuấn không nói gì, có vẻ như cu cậu đang suy nghĩ một cái gì đó, Liên cũng mặc kệ, đang vui vì có điện thoại cho bố, giờ mà có bố ở nhà nhỉ, hai bố con trùm chăn để Liên hướng dẫn cách bố gọi video call thì thích biết mấy. Ấy thế nhưng ông trời có thương Liên đâu. Giờ bố chắc về đến Lạng Sơn rồi.
Bỗng Tuấn như sực nhớ ra điều gì đó:
– Mẹ, con nhớ ra rồi.
– Nhớ ra cái gì?
– Anh Việt ấy, không phải là con đã từng gặp anh ấy, mà con thấy anh ấy giống với một người.
Xe vừa lúc đỗ đến cổng nhà, Liên xuống mở cổng, vừa làm vừa nói:
– Giống ai?
Tuấn đáp:
– Giống mẹ.
Liên phì cười, ông con đúng là điên, giống ai không giống lại giống mẹ, Liên là con gái, Việt là con trai, tuổi tác thì hơn nhau 1 thế hệ, nói thế nào cũng không có sự liên quan.
– Điên à? Giống mẹ ở điểm nào. Mẹ chả thấy có điểm gì giống cả.
– Không phải giống mẹ bây giờ, mà giống mẹ lúc mới lấy bố ấy. Con thấy có nét gì đó hao hao. Không tin mẹ thử nhìn cái ảnh hồi ấy mẹ trong album đi.
Liên thì thầm vào tai con: Mụ vì bướm à mà bảo mẹ giống Việt?
Nói thế thôi, nhưng tí nữa thể nào Liên chả lấy cái ảnh hồi Liên còn trẻ ra xem.

Còn tiếp…

To top
Đóng QC