Phần 222
Tại khu cư xá thành ủy Bạch Sơn, Đường Bỉnh Khôn vừa mới ăn cơm tối xong, đang định xem tivi, thì có tiếng người gõ cửa, vợ ông đi ra mở cửa.
– Lão Đường, là Kính Sơn đến đấy.
– Chị dâu, cơm nước xong chưa?
Trần Kính Sơn cung kính ân cần thăm hỏi vợ của Đường Bỉnh Khôn.
– Ăn xong rồi, đang xem tivi, vào đi.
Đường Bỉnh Khôn vừa nghe Trần Kính Sơn đến đây, liền minh bạch hắn đến đây là ý gì, bởi vì Trần Kính Sơn là khu trưởng khu Bạch Sơn, bí thư khu ủy Tôn Truyền Hà chết oan chết uổng, lẽ ra Trần Kính Sơn có thể được bổ nhiệm vào thay thế, thành ủy Bạch Sơn cũng định như vậy, nhưng khi đề nghị này đưa lên đến tỉnh thì bị kẹp chặt rồi, Đường Bỉnh Khôn thông qua chính mình quan hệ, hướng phòng cán bộ Tỉnh ủy hỏi thăm, thì nghe nói là bị kẹt từ chỗ của chủ nhiệm Ấn Thiên Hoa.
Điều này làm cho Đường Bỉnh Khôn nghĩ mãi không có lời giải, không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Trần Kính Sơn lại càng không có khả năng biết, cho nên trong long của hắn những ngày qua giống như mèo quào vậy, không thể an tĩnh, hôm nay đã không nhịn được, lúc này mới lại đến hỏi thăm Đường Bỉnh Khôn.
– Kính Sơn đến đây, ngồi đi, ăn cơm chưa?
Đường Bỉnh Khôn không có đứng dậy, chỉ ghế sa lon bên cạnh hỏi.
– Em ăn rồi.
Trần Kính Sơn nhìn thấy Đường Bỉnh Khôn đang xem tivi, không dám nói nhiều…
Thẳng đến khi tin tức thời sự truyền hình Giang Đô phát xong, Đường Bỉnh Khôn hỏi…
– Kính Sơn, đã bao lâu Bạch Sơn không có được đưa lên chương trình phát triển của tivi rồi hả?
Đường Bỉnh Khôn liếc mắt nhìn Trần Kính Sơn, hỏi.
– Có hơn nửa năm a.
Trần Kính Sơn không dám khẳng định nói.
– Hơn nửa năm? Tôi thấy không phải đâu, đã lâu lắm rồi không có đưa tin, Hồ Châu một năm này phát hơn triển rất mạnh, tài chính đạt tới vài trăm ức, khu Bạch Sơn đến bây giờ chiêu thương dẫn tư quy mô được như thế nào rồi?
Đường Bỉnh Khôn lực chú ý đã không ở tin tức thời sự rồi, bởi vì lúc này đã đến phần thời sự quốc tế, ông đối với tiết mục này không có hứng thú.
– Um… so năm trước tăng trưởng không có bao nhiêu…
Trần Kính Sơn ăn ngay nói thật nói.
Trần Kính Sơn là người của Đường Bỉnh Khôn, mà Tôn Truyền Hà là người của chủ tịch thành phố Bạch Sơn – Thành Thiên Hạc, hai người tại khu ủy Bạch Sơn đấu pháp ai cũng đều biết, nhưng đó là âm thầm đấu nhau, thế lực Tôn Truyền Hà vẫn luôn ép Trần Kính Sơn một đầu, Tôn Truyền Hà chết đi, cao hứng nhất đúng là Trần Kính Sơn, nhưng hiện tại trong lòng hắn lại ẩn ẩn cảm thấy bất an, chính mình cái vị trí bí thư khu ủy một ngày không bắt, chính mình không cam long.
– Kính Sơn, cậu là khu trưởng, phụ trách làm kinh tế, phải đem lực chú ý dung để phát triển kinh tế, bằng không khu Bạch Sơn sớm hay muộn thì cũng sẽ bị huyện Hải Dương vượt qua, đến lúc đó khuôn mặt khu trưởng của cậu sẽ để nơi nào?
Đường Bỉnh Khôn mặc dù nói nhẹ giọng, nhưng Trần Kính Sơn lại không nhẹ nhõm như vậy, ăn ngay nói thật, khu Bạch Sơn bị áp lực rất lớn, nhất là từ khi phía bắc huyện Hải Dương phát triển, làm cho khu Bạch Sơn một mực như là nhận được khiêu chiến.
– Bí thư, em biết, em sẽ dựa theo chỉ thị của bí thư mà làm hết sức.
– Ừ… ngày mai tôi lên đến tỉn, sẽ hỏi sự tình của cậu, tranh thủ sớm ngày định ra bí thư khu ủy…
Đường Bỉnh Khôn nói, xem như cấp cho Trần Kính Sơn viên thuốc an thần, lãnh đạo nói ra đến đây là đã phân thượng rồi, chính mình còn có thể nói cái gì nữa đây đâu này?